Thiên Tài Khí Phi
Chương 79
Edit: Sunny Út
Beta: Sally
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn nam tử trẻ tuổi mặc bạch y, ngồi trên nóc nhà kia, mà nam tử đó lại thản nhiên cúi xuống đùa giỡn với bông tuyết trong tay.
Bởi vì hắn cúi đầu, nên không nhìn rõ khuôn mặt của hắn.
Đột nhiên, nam tử ngẩng đầu lên, mọi người đột nhiên cảm thấy hoa mắt, cứ như là bướm tiên xuất hiện.
Trên mặt nam tử có đeo mặt nạ hình con bướm, mặt nạ được chế tạo từ bạch ngọc, tinh xảo mà hoa lệ. Nam tử mang mặt nạ nên chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của hắn như hai ngôi sao nhỏ trong đêm cùng với khóe miệng khẽ cong lên.
Nam tử kia, mặt mang mặt nạ bạch ngọc tinh xảo, tay cầm bông tuyết, tư thái tiêu sái tự nhiên, đắm chìm dưới ánh trăng, đẹp đến mức làm người ta không thở được.
Binh lính ở đây nhìn thấy cảnh tượng này, đều nhịn không được nuốt nước miếng.
Yêu nghiệt, đây chắc chắn là yêu nghiệt!
Trong lòng mọi người đều đoán như vậy.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Sở Thụy Phong chợt lóe sáng.
Có ý tứ, thực sự có ý tứ.
Không nghĩ tới các chủ của Thiên Binh các lại chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi như thế, quả nhiên là tinh xảo như ngọc a. Bộ dạng như Ngọc Vô Song, nhưng không biết có bản lãnh gì?
Hắn mang vẻ mặt chờ mong ngẩng đầu nhìn nam tử đang ngồi trên kia. Mà Sở Diễm lại mang ánh mắt nghi ngờ nhìn nam tử xuất hiện bất ngờ trên kia. Nam tử này nhìn qua thật xinh đẹp, nhưng lại làm hắn có cảm giác thần bí và nguy hiểm.
Hắn ngửa đầu nhìn về phía nam tử kia, chỉ thoải mái ngồi như vậy, lại tản mát ra một cỗ khí chất cao quý không nói nên lời. Người có khí chất độc đáo như vậy, làm cho lòng hắn có chút cảnh giác.
Nam tử áo trắng trên nóc nhà nhẹ nhàng đứng lên, trên tay vẫn cầm bông tuyết. Mí mắt hắn cụp xuống, nhìn xuống phía dưới, người ở dưới đông như kiến. Hắn nhìn tất cả mọi người ở đây, lúc nhìn thấy Vân Mộ, khóe miệng hắn khẽ cong lên, gợi lên một nụ cười không rõ ý tứ.
Vân Mộ ơi là Vân Mộ, ngươi nghĩ là người khác không biết bí mật của ngươi sao? Ngày đó buông tha ngươi, là vì không muốn ngươi chết một cách thoải mái như vậy. Một lý do khác nữa là lúc đó thời cơ cũng chưa đến.
Thế lực Vân Mộ giấu giếm sau lưng quả thật không thể khinh thường, bởi vậy nàng mới giữ lại mạng chó của hắn a.
Mà hôm nay, Vân Mộ quả nhiên không làm cho nàng thất vọng a. Mang theo thế lực của hắn, bày ra bộ dáng đắc ý của hắn đến đây. Chỉ là không biết, một lát nữa, hắn sẽ trở thành cái dạng gì đây?
Ánh mắt Vân Mộng Vũ nhìn xẹt qua những người khác, cuối cùng thu hồi tầm nhìn, tiếp tục đùa giỡn bông tuyết trong tay.
Chanh, hoàng, lục tam ưng, giờ phút này cũng rất nôn nóng, sao lại như vậy, sao hắn lại đến đây? Chuyện hôm nay thật sự rất kì quái. Mặt nạ bươm bướm quỷ dị, thiếu niên áo trắng quỷ dị. Cảnh tượng quỷ dị, tối hôm nay là một đêm quỷ dị.
“Ngươi là ai? Ta khuyên ngươi không nên xen vào việc của người khác, nếu không, đến ngay cả bản thân mình chết ra sao cũng không biết.” Sở Diễm nhìn nam tử áo trắng đứng lên, trong lòng cảm thấy có chút bối rối khó hiểu, để che giấu sự bối rối của mình, hắn lớn tiếng nói.
Hắn nói xong, không khí chùn xuống, lặng ngắt như tờ, không một tiếng động.
Trong mắt Sở Thụy Phong hiện lên vẻ khoái chí, trong lòng nghĩ, Sở Diễm thật sự muốn chết.
Quả nhiên, nam tử trên nóc nhẹ nhàng cầm bông tuyết trong tay giơ lên, nhẹ nhàng ma sát trong tay, đột nhiên nhìn Sở Diễm, mang theo một hơi thở sắc bén.
Tiếng xé gió vang lên, Sở Diễm kinh ngạc nhận ra mình hối hận cũng đã muộn. Ngay sau đó, ngực hắn đã có vết thương, máu tươi liên tục trào ra.
Hắn không thể tin ngẩng đầu lên nhìn nam tử áo trắng vẫn cầm bông tuyết kia.
Hắn mang một bộ dáng bình yên, tựa như là người ra tay vừa rồi không phải là hắn.
Làm sao có thể?
Nhanh như vậy?
Nhanh đến nỗi hắn không hề nhận ra!
Thì ra bông tuyết trên tay hắn, căn bản không phải là trang sức gì cả, mà là ám khí, hơn nữa là ám khí độc nhất.
Nhìn chuyện vừa xảy ra, mọi người lại càng im lặng. Ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, sợ, sợ ám khí xinh đẹp kia sẽ phóng đến phía mình.
Nam tử áo trắng nhìn bông tuyết trên tay mình, rất vừa lòng. Quả nhiên không hổ là Tuyết Ngọc Phiêu. Tuyết Ngọc Phiêu này là do nàng tự làm ra, kết hợp tri thức của hiện đại, thiết kế thành hình dạng rất hoàn mỹ, dựa vào sự ma sát trong không khí, khiến nó có thể bay nhanh hơn, làm cho người ta khó phòng bị. Hơn nữa nàng chỉ dùng tuyết ngọc để chế tạo.
Tuyết ngọc không chỉ đẹp, hơn nữa lại không làm cho tay nàng dính máu, đây là ám khí nàng vừa lòng nhất.
Hiện tại nàng có thể sử dụng ám khí, cũng là nhờ tâm pháp của Xuất Trần.
Bảy đêm tu luyện, nàng đã luyện thành tầng thứ nhất- Luyện thể. Luyện thể một khi luyện thành, trong cơ thể sinh ra một cỗ năng lượng, giống như nội lực của người bình thường. Nhưng lại có chút khác nhau.
Cỗ nội lực này có thể sử dụng tùy ý, như nàng bây giờ, có thể dùng nội lực để làm ra Tuyết Ngọc Phiêu, lấy ám khi nãy để đả thương địch thủ. Còn có thể dùng nội lực mà điều khiển được khinh công.
Nhưng nội lực của nàng cũng có giới hạn, không duy trì được thời gian dài, chỉ có thể sử dụng lúc khẩn cấp.
Nàng lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve Tuyết Ngọc Phiêu, cảm giác có võ công thật là tốt.
Một lát sau, nàng làm như bây giờ mới nhớ tới Sở Diễm, nàng quay đầu lại, nhìn xuống dưới nghi hoặc nói: “Lúc nãy có phải là có người nói gì ta hay không? Lặp lại lần nữa được không, chỉ vì vừa rồi ta bị trượt tay, không khống chế được phi tiêu, không nghe rõ ràng.”
Nghe hắn nói, Sở Diễm vừa được binh lính xử lý miệng vết thương, thiếu chút nữa bị sự tức giận của hắn mà vỡ ra. Hắn nói gì chứ, trượt tay, sao hắn không trượt cả người, rồi trượt từ trên nóc nhà xuống đây.
Sở Diễm nhìn thân ảnh màu trắng trên nóc, ánh mắt bốc hỏa.
Chết tiệt, người này đến đây làm gì!
Trong lòng Sở Diễm đang nghĩ, thình lình bên tai lại nghe thấy thanh âm réo rắc kia.
“Ý ta nói, không phải là các ngươi, là người khoác áo choàng màu đỏ kia, khuôn mặt như quan tài kia, giống như là đang bất mãn với ta? Nếu là ngươi nói, sao lại không trả lời câu hỏi của ta?”
Người trên nóc nhà chỉ tùy ý nói, mang theo tư thái thong dong.
Nhưng người nghe cùng với người bị hắn chỉ đích danh lại không thể nhàn nhã như vậy.
Người nghe đều mang vẻ mặt hứng thú nhìn phản ứng của Sở Diễm. Đêm nay Sở Diễm muốn giết đại ca đoạt vị, nhưng bây giờ lại bị người khác tùy ý làm hắn bị thương, bây giờ lại giễu cợt hắn như vậy. Không biết Diễm vương luôn luôn tự đại cuồng vọng có thể chịu được hay không?
Quả nhiên!
Sở Diễm rốt cục cũng chịu không nổi.
“Ngươi rốt cuộc là ai, lại dám quản chuyện của bổn vương, ngươi không muốn sống nữa sao?” Sở Diễm giờ phút này đã mất đi lý trí, hắn cũng không cần biết người này lợi hại ra sao, có phải là người hắn nên đụng vào hay không. Lúc này hắn chỉ muốn tự tay bóp chết nam tử kia.
Sở Diễm nói xong, giương ánh mắt phẫn nộ nhìn nam tử áo trắng đang ngồi trên nóc, nam tử áo trắng kia đang nhẹ nhàng cầm bông tuyết trong tay vòng vo vài cái, động tác này làm cho binh lính xung quanh Sở Diễm mang sắc mặt trắng nhợt. Bọn họ rất sợ bị giống như Diễm vương lúc nãy.
Mà Sở Diễm cũng đã bắt đầu điên cuồng, hắn giương đôi mắt đỏ au nhìn nam tử ngồi trên kia. Ngay lúc bầu không khí có vẻ trầm xuống, nam tử áo trắng trên nóc nhẹ nhàng nở nụ cười. Thanh âm thanh thúy, tựa như là thanh âm hồn nhiên của trẻ con, làm người nghe có cảm giác thoải mái lạ thường.
Tiếng cười chấm dứt, thanh âm réo rắt lại vang lên.
“Sở Diễm, Diễm vương, khẩu khí của ngươi quả thực rất lớn a. Ta là ai? Được rồi. Ngươi đã thành tâm hỏi, thì tất nhiên ta phải trả lời. Ta là Vấn Thiên, là các chủ Thiên Binh các. Không biết đáp án này, ngươi có vừa lòng không a?”
Nghe được ba chữ Thiên Binh các, âm thanh hít vào của mọi người vang lên. Thiên Binh các, tổ chức to lớn mà thần bí. Không nghĩ tới nam tử chưa đến hai mươi tuổi này là các chủ Thiên Binh các. Trời ạ, thế giới này thật sự loạn hết rồi.
Sở Diễm nghe đến ba chữ Thiên Binh các, trong đầu cũng oanh một tiếng nổ tung. Thiên Binh các, Thiên Binh các! Này, hắn đã đắc tội Thiên Binh các. Lúc hắn đang sợ hãi, thanh âm réo rắc kia lại vang lên, nhưng lúc này lại không mang theo vẻ thong dong như vậy, mà là mang theo sự sắc bén, lộ ra vẻ lạnh lùng như băng.
“Sở Diễm, ngươi muốn tự vẫn để tạ tội với ta? Hay muốn ta ra tay với ngươi? Không đúng, là do thuộc hạ của ta ra tay với ngươi. Ta không giết người, ta là người tốt.” (Sally: Tốt ghê, tỷ tốt vậy em là bồ tác rồi ak)
Nghe hắn nói xong, Sở Diễm thiếu chút nữa bị tức đến hộc máu, hắn nói gì chứ? Tự vẫn? Sở Diễm cảm thấy hôm nay hắn quên xem ngày trước khi ra khỏi nhà, nếu không, mọi chuyện làm sao có thể như vậy.
Quả thực là tai họa bất ngờ.
Sở Diễm nắm chặt đấm tay thành quyền, nhưng chưa kịp mở miệng nói, lại nghe được người mặc cam y vừa cứu hắn lúc nãy lên tiếng.
“Các chủ Thiên Binh các, quả thật là đại giá quang lâm a. Nhưng các hạ thật sự muốn xen vào chuyện của hôm nay sao? Không khéo lại tự lấy lửa thiêu mình. Các hạ nên biết điều một chút sẽ tốt hơn.”
Nghe có người lên tiếng, nam tử áo trắng rũ mắt nhìn hắn, chỉ thấy hắn mặc quần áo màu cam, ngũ quan bình thường.
Nhìn thấy hắn, trong mắt của nam tử áo trắng hiện lên vẻ nghi hoặc. Thế lực của Sở Diễm, hắn đã điều tra rõ ràng, như vậy hắn là ai? Người của Sở Minh An sao?
Nam tử áo trắng đảo mắt nhìn tình hình bên dưới, có ba màu sắc quần áo là nàng không biết, xem ra, quả thật là người của Sở Minh An.
Nhìn nội lực và hơi thở của ba người này, đều không giống người thường.
Xem ra Sở Minh An quả nhiên thâm tàng bất lộ a. Như vậy, nếu Sở Minh An đã đưa bọn họ ra ánh sáng, vậy thì nàng cũng sẽ không khách khí mà giải quyết giúp hắn.
Nam tử áo trắng nhìn người mặc quần áo màu cam, ngữ khí cực kỳ ôn hòa nói: “Như vậy lai lịch của các hạ chắc cũng không nhỏ a, lại dám uy hiếp ta như vậy. Lấy lửa thiêu mình sao? Nhưng ta lại thích thấy lửa thiêu mình thì làm sao bây giờ? Ta hôm nay rất muốn biết, rốt cuộc ai mới là người lấy lửa thiêu mình?”
Nam tử áo trắng ôn hòa nói chuyện, vừa nói vừa đứng lên, lúc nói đến nửa câu sau, ngữ khí đột nhiên tăng thêm sự sắc bén, dùng ánh mắt quan sát nhìn người mặc cam y.
Truyện khác cùng thể loại
369 chương
173 chương
33 chương
101 chương
5 chương
82 chương