Thiên Tài Khí Phi
Chương 73
Edit: Sunny Út
Beta: Sally
Lúc này trong đại đường của Đại lý tự, có rất nhiều người đang quỳ ở đó.
Đang quỳ ở phía trước là ba mẹ con của Lí Như, sau lưng là bà vú và nha hoàn của Lí Như.
Lúc này Lí Như đang quỳ gối nhưng cũng rất bình tĩnh, tuy rằng trong lòng bà cũng rất bất an, nhưng trong lòng bà nghĩ vô luận là phát sinh chuyện gì, chỉ cần trên đầu có hữu tướng phủ cùng lại bộ Thượng Thư phủ chịu trách nhiệm, thì sẽ không sao rồi.
Nhưng Vân Ngọc đang quỳ kia lại không giống như vậy, nàng ta bị dọa đến lạnh run cả người.
Lúc này nàng rất sợ, sợ đến mức muốn ngất đi.
Nhưng nàng biết nàng không thể choáng váng, nếu không hậu quả sẽ càng nghiêm trọng.
Tại sao lại có thể như vậy? Nàng hiện tại phải làm như thế nào?
Còn Vân Dung thì có chút hoảng loạn, đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại như vậy?
Nhìn thấy Hoàng Đế ngồi trên kia còn có chủ thẩm phụ trách lần này là Lý Tự Khanh, bên cạnh còn có bồi thẩm Tam Tư, như vậy có thể nói đây là thẩm tra chuyện rất lớn.
Sự kiện trọng đại để thẩm vấn như vậy thì chỉ có thể là phản quốc hoặc có người cực kỳ quan trọng chết.
Phản quốc? Chắc là không phải.
Nếu là phản quốc, thì chắc chắn là phải giam giữ vào thiên lao trước.
Như vậy chỉ là người đã chết, là ai chứ, có liên quan gì đến các nàng chứ?
Đột nhiên nhìn thấy Mộc Phong ngồi bên kia hai mắt đỏ bừng nhìn bên này.
Ánh mắt kia như muốn ăn tươi nuốt sống các nàng.
Vân Mộng Vũ?
Đột nhiên trong đầu xẹt qua tên Vân Mộng Vũ!
Nhưng nghĩ lại cũng không đúng, nếu là Vân Mộng Vũ, như vậy cũng không cần thiết phải làm lớn chuyện như thế này. Nhưng nếu nói không phải, Mộc Phong lại làm sao có thể dùng ánh mắt giết người này nhìn các nàng?
Sự tình tựa hồ không nắm rõ, lại rất quan trọng, mà loại biến hóa này làm cho nàng có chút không hiểu.
Tình huống này, thực không ổn chút nào a.
Nàng giương mắt, nhìn tình huống xung quanh, nhìn thấy phụ thân mang vẻ mặt thâm trầm đứng bên cạnh, bị xếp vào phạm vi thẩm tra. Tuy rằng không quỳ, nhưng cũng không làm gì được. Đường đường là hữu tướng, thế nhưng lại bị đứng ở nơi đó, không có ghế ngồi.
Mà bên kia, nàng thấy ngoại công của nàng, cũng chính là lại bộ Thượng Thư Lí Nghị ngồi ở trên kia, vẻ mặt cân nhắc nhìn không ra thần sắc. Nhưng Vân Dung cẩn thận nhìn kỹ, có thể nhìn đến thấy tay hắn đặt trên chỗ vịn nắm thật chặt.
Nhìn tình huống trước mắt, trong mắt nàng xẹt qua một đạo ánh sáng nhạt.
Ông ngoại trong mắt nàng là người rất thần bí, tựa hồ chưa có chuyện gì có thể làm khó ông. Hơn nữa cảm giác ông ngoại là người rất nguy hiểm, là loại người luôn núp trong tối, làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm.
Như vậy, lần này là có chuyện gì, có thể làm cho ông ngoại cảm thấy khó xử, cảm thấy chuyện này rất khó giải quyết.
Nàng nhịn không được lại nhìn xung quanh thêm một lần nữa.
Cảm thấy hôm nay Hiên vương, Diễm vương đều đến đây, còn có một số quan viên khác cũng đều đến đây. Nhưng không nhìn thấy Thái tử, và đám người của tả tướng.
Ngoài mặt, Diễm vương nay đã được hoàng thượng sủng ái, nhưng nàng luôn luôn có cảm giác nguy hiểm, giống như tất cả đều đang trong mộng, thật thật ảo ảo, quá mức quỷ dị.
Cảm thấy có chút lo lắng, nàng nhịn không được nhìn về phía Sở Diễm, lại thấy Sở Diễm lúc này ngồi ở phía trên đối diện với nàng. Lúc này hắn đang cúi đầu, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn, không thấy rõ thần sắc trên mặt, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Ánh mắt của Vân Dung có chút cô đơn, vì sao nàng hôm nay lại đặc biệt sợ hãi, trong lòng cảm thấy khủng hoảng.
Diễm vương hắn có còn như lúc trước hay không?
Nếu nàng xảy ra chuyện, hắn sẽ cứu nàng, hay là khoanh tay đứng nhìn?
Trên mặt hắn không có biểu hiện gì, Vân Dung cô đơn cúi đầu.
Mộc Phong ngồi bên kia, ánh mắt như đao nhìn chằm chằm Vân Ngọc, hận không thể đem nàng bầm thây vạn đoạn.
Nữ nhân chết tiệt này, dám hạ độc hại bà nội, hắn nhất định phải làm cho nàng trả giá thật thảm, nếu không Mộc Phong hắn đã uổng phí chức danh cháu đích tôn này.
Cảm nhận được ánh mắt của Mộc Phong, Vân Ngọc đang quỳ gối lại càng run rẩy.
Nàng hối hận, thật sự rất hối hận, nàng làm sao lại hồ đồ như vậy, làm sao có thể hại Trịnh lão phu nhân? Đó không chỉ là bà ngoại của Vân Mộng Vũ, lại là thê tử duy nhất của Mộc lão tướng quân a. Là người được toàn dân của Sở quốc kính trọng a.
Lúc này, nàng cũng biết mình đã gây ra họa tày trời. Nhưng bây giờ ngoài hối hận nàng còn biết làm gì. Cho nên vô luận nàng có bao nhiêu hối hận thì cũng vô ích thôi. Hành vi phạm tội tày trời cũng đã làm xong cả rồi.
Giờ phút này nàng chỉ có thể gửi hết hy vọng vào phụ thân và ông ngoại, hy vọng hoàng thượng có thể nể mặt bọn họ mà tha cho nàng một con đường sống. Ánh mắt tràn ngập hy vọng của nàng nhìn về phía phụ thân, lại vừa vặn thấy ánh mắt của Vân Mộ nhìn lại nàng.
Ánh mắt kia lãnh liệt như băng, so với ánh mắt của người xa lạ còn lạnh lùng hơn ba phần. Trong nháy mắt, Vân Ngọc như bị rút đi toàn bộ khí lực, mềm nhũn hết cả người.
Đây là phụ thân của nàng, phụ thân từ nhỏ luôn chiều chuộng nàng, nhưng hiện tại lại dùng ánh mắt lạnh lùng như thế để nhìn nàng.
Xong rồi, lần này, nàng thật sự xong rồi.
Lí Như quỳ gối phía trước sau khi nhìn quanh tình hình ở đây, rốt cục cũng phát hiện có điều không đúng. Trong lòng bà cũng rất bất an, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì. Tựa hồ có liên quan đến Ngọc nhi. Nàng lo lắng nhìn Vân Ngọc, lại nhìn thấy Vân Ngọc thất hồn lạc phách đang quỳ ở đó, giống như hoàn toàn cách ly với mọi người xung quanh.
Nhìn thấy phản ứng của Vân Ngọc như vậy, trong mắt Lí Như có vẻ ưu tư.
Nhìn thấy mọi người đã đến đông đủ, Quách Bách Thành của Đại Lý tự nhìn thoáng qua Sở Phách Thiên, nhìn thấy Sở Phách Thiên hơi hơi vuốt cằm ý bảo có thể bắt đầu, hắn liền bắt đầu thẩm tra.
Quách Bách Thành này cũng không thuộc phe phái nào cả, hắn cũng từng có một đoạn giao tình với Mộc Nguyên. Mà bản thân hắn lại là người công chính liêm minh, cho nên trong lòng hắn bây giờ thề là sẽ bắt được hung thủ của án này để phán tử hình.
Nếu không, hắn sẽ ăn nói với bạn tốt của hắn như thế nào đây, cũng làm cho dân chúng của Sở quốc thất vọng.
Quách Bách Thành đập bàn, lớn tiếng hỏi: “Vân Ngọc, ngươi cũng biết tội?”
Một cái đập bàn này giống như tiếng búa đòi mạng Vân Ngọc, nàng lập tức sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, muốn té xỉu, đến nửa ngày cũng không nói ra được lời nào.
Nhìn thấy Vân Ngọc như vậy, sắc mặt Quách Bách Thành càng ngày càng trầm trọng.
Hắn lại lớn tiếng hỏi: “Vân Ngọc, ngươi có biết tội?”
Lúc này, Vân Ngọc vẫn như chú nai con bị khủng hoảng tinh thần, toàn thân lạnh run, nhìn thấy tình huống này, Lí Như kéo áo Vân Ngọc và nói: “Ngọc nhi, mau trả lời a, trả lời không biết a. Ngọc nhi…….”
Trong lòng Lí Như rất lo lắng, biết chắc Ngọc nhi đã gây ra chuyện, hơn nữa việc này không nhỏ, lại kinh động đến hoàng thượng, còn có chủ thẩm là quan cao nhất của Đại lý tự.
Hơn nữa vừa thấy bộ dáng thất kinh của Vân Ngọc, chắc chắn việc kia có liên quan đến nàng.
“Không……, không biết đại nhân…… Nói là chuyện gì……, thần nữ không biết.” Nghe mẫu thân nhắc nhở, Vân Ngọc tỉnh lại một chút, nàng kiên trì, cắn răng nói.
Cho dù bất cứ giá nào, nàng cũng không thể thừa nhận, tuyệt đối không thể thừa nhận, nếu không thì ai cũng không cứu được nàng. Đứng trước sự sống và cái chết, Vân Ngọc vẫn biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.
Nghe Vân Ngọc trả lời, Lí Như và Vân Dung đồng thời đều thở dài nhẹ nhõm một hơi. Thật tốt bây giờ Ngọc nhi không hồ đồ, nếu không hậu quả sẽ càng nghiêm trọng.
Nghe nàng phủ nhận, Mộc Phong ngồi trên kia đã muốn đứng lên, hắn muốn đi lên đá một cái cho nàng chết, nhưng hắn còn chưa kịp đứng dậy đã bị Sở Hiên kéo lại.
Sở Hiên nhẹ nhàng vỗ vỗ tay hắn, nhìn hắn nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Nhìn thấy a Hiên như vậy, hắn liền cố nén phẫn nộ trong lòng, mang vẻ mặt căm tức nhìn Vân Ngọc.
Vân Mộ đứng bên cạnh, vừa nghe đến đáp án này, trong lòng mới thả lỏng một chút. Tốt rồi, trước sự sống chết, nữ nhi này của hắn cũng coi như có đầu óc, vẫn biết cái gì nên nói cái gì không nên nói.
Nhưng nghĩ đến chuyện nàng đã làm, hắn muốn bóp chết nàng. Sớm biết như vậy lúc trước không nên sinh nàng ra để bây giờ nàng có thể làm liên lụy đến toàn bộ hữu tướng phủ.
Lí Nghị ngồi ở một bên nghe thẩm lông mày khẽ nhếch lên, ánh mắt sắc sảo liếc nhìn Vân Ngọc.
Tốt rồi, coi như là còn hiểu chuyện, sống chết trước mặt, còn biết dùng cái đầu suy nghĩ.
Nghe được Vân Ngọc nói, ánh mắt Sở Phách Thiên chợt lóe. Trong lòng hắn cực kì tín nhiệm Mộc Phong, hơn nữa hắn cũng cực kỳ kính trọng hai vợ chồng Mộc Nguyên.
Nhìn thấy ánh mắt của Hoàng thượng, Quách Bách Thành gõ búa xuống bàn, cả giận nói: “Xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ a. Người đâu, đem bà vú kia lên đây cho ta.”
Một lúc sau, bà vú phụ trách việc ăn uống cho lão phu nhân đã được dẫn lên.
Nhìn thấy bà, Vân Ngọc có chút không hiểu, nàng căn bản không biết bà lão này a.
Chẳng lẽ sự tình có gì khác hay sao, bà vú kia là ai.
Bà vú kia được dẫn tới, bà nhìn thấy mọi người ở đây, sợ tới mức tim đập chân run, lập tức quỳ xuống trên mặt đất, cả người bà run run khiếp sợ.
Ngày hôm qua sau khi thiếu gia bắt bà lại, cũng chưa làm gì bà, hoặc là vận dụng hình phạt đối với bà.
Một mình bà bị nhốt trong phòng chứa củi, bà đã nghĩ rất nhiều chuyện.
Bà giật mình nhớ tới lúc bà còn rất nhỏ, đúng lúc bà sắp bị chết đói, là Trịnh lão phu nhân cứu bà.
Bà được cứu như vậy, trong lòng bà rất cảm kích với lão phu nhân. Nhưng lâu nay, bà dần dần tranh đấu quyền lợi trong tiểu viện nơi bà làm việc hàng ngày. Cứ vậy mà bà đã sớm quên ước nguyện lúc đầu.
Lúc trước bà nghĩ là sẽ cố gắng làm việc trong phủ, báo đáp lão phu nhân.
Mà lão phu nhân không bạc đãi bà, nhưng bà lại tham lam như vậy, làm sao có thể làm ra việc không bằng loài cầm thú kia mà hại chết lão phu nhân chứ?
Bà quả nhiên là heo chó cũng không bằng a!
Nhưng mọi chuyện đều đã xảy ra, có hối hận cũng đã muộn rồi. Bây giờ việc duy nhất mà bà có thể làm, chính là giúp thiếu gia đem hung thủ ra ánh sáng, như vậy bà có thể xuống dưới để chịu tội với lão phu nhân.
Hơn nữa bà cũng yên tâm, thiếu gia tuyệt đối sẽ không liên lụy đến người vô tội, cho nên bà tin tưởng thiếu gia tất nhiên sẽ không thương tổn đến những người khác.
Trong lòng đã có quyết tâm, như vậy bây giờ có thể nói là bà không còn sợ hãi nữa, nghĩ như vậy, lưng bà cũng thẳng hơn.
Nhìn thấy bà vú này, thần sắc của Quách Bách Thành cũng không có nhiều dao động, hắn lớn tiếng nghiêm túc hỏi: “Vú Lý, ngươi cũng biết tội?”
Bà vú này họ Lý, tuy rằng bà có thành thân, nhưng người trong phủ vẫn kêu bà là vú Lý.
Nghe câu hỏi, trong mắt vú Lý chợt lóe lên tia kiên định, ngay sau đó, bà ngẩng đầu lên trả lời: “Lão nô biết tội.”
Nhìn thấy người này thản nhiên nhận tội, Quách Bách Thành nhìn thấy ánh mắt tràn đầy sự kiên định của bà.
“Vậy ngươi kể lại đầu đuôi mọi việc đi.” Giờ phút này thanh âm Quách Bách Thành cũng dịu đi không ít.
“Vâng.”
Vú Lý trả lời vâng, liền bắt đầu kể rõ sự việc lão phu nhân bị đầu độc.
“Lão nô là người phụ trách việc ăn uống của lão phu nhân. Hôm đó, lúc lão nô ra ngoài mua một chút đồ, lão nô gặp được một tiểu cô nương là người đồng hương với lão nô. Nàng tên là Tử Yên, là nha hoàn bên cạnh của tam tiểu thư Vân Ngọc của Hữu tướng phủ. Nàng ta nói với lão nô là có một chuyện rất tốt muốn lão nô làm.” Nói đến đây, bà ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía Tử Yên đang quỳ ở phía sau.
Bởi vì Tử Yên là nha hoàn của Vân Ngọc, cho nên cũng bị dẫn đến.
Tử Yên đang quỳ ở phía sau thấy ánh mắt không rõ ràng của vú Lý, trong mắt hiện lên một tia quỷ dị.
Trong khoảnh khắc ánh mắt của nàng lại thay đổi, trong lòng do dự không thôi, nàng nên làm gì đây?
Mà Vân Ngọc nghe đến đây, thì ra lão bà này là người của hộ quốc tướng quân phủ giúp nàng đầu độc.
Bà ta đã khai ra Tử Yên, kế tiếp thì sao?
Tử Yên cũng sẽ khai ra nàng?
Sau đó nàng sẽ bị phán tử hình?
Có khả năng sẽ bị lăng trì?
Vân Ngọc bây giờ rất khẩn trương, trong lòng của nàng không ngừng nghĩ, không được nói, không được nói.
Nàng nghĩ chỉ cần lần này ông trời không lấy mạng của nàng, như vậy về sau nàng sẽ làm nhiều chuyện tốt, không bao giờ làm chuyện xấu nữa.
Đáng tiếc ông trời không nghe thấy nàng cầu nguyện, vú Lý vẫn tiếp tục nói.
“Tử Yên nói với lão nô, tam tiểu thư bị đại tiểu thư Vân Mộng Vũ trừng phạt, trong lòng bất bình, nên bắt nàng phải nghĩ biện pháp trừng phạt lại đại tiểu thư. Cuối cùng nàng bị ép tới mức bất đắc dĩ, nàng đã nghĩ một cách là cho lão phu nhân uống thuốc, là thuốc mà có thể làm cho người ta khó chịu vài ngày, nhưng không làm hại đến thân thể. Bởi vậy tâm hồn của lão nô bị ma quỷ mê hoặc, đồng ý làm ra chuyện táng tận lương tâm kia. Kết quả lão nô đem thuốc này bỏ vào trong đồ ăn của lão phu nhân, lão phu nhân cứ như vậy mà qua đời.”
Nói đến lão phu nhân, trong lòng vú Lý có một trận áy náy, nhưng bây giờ có áy náy cũng vô dụng, trong ánh mắt đục ngầu của bà có một cỗ nước mắt dâng lên.
Vú Lý nói xong, hiện trường lập tức lâm vào sự im lặng đáng sợ.
Trịnh lão phu nhân quả nhiên là bị Vân Ngọc hại chết, sự tình này đã quá rõ ràng.
Nếu là thật, như vậy Vân Ngọc sẽ phải chết, hơn nữa Hữu tướng phủ cũng sẽ bị liên lụy, như vậy thì Lại bộ Thượng Thư phủ cũng sẽ bị liên lụy.
Mà đây đều là thế lực của Diễm vương, gần đây Hữu tướng phủ có qua lại với Diễm vương, rất nhiều người đều biết chuyện này.
Quả nhiên, giờ phút này sắc mặt của Sở Diễm rất khó coi.
Thế lực của Hữu tướng phủ và Lại bộ Thượng Thư phủ rất khổng lồ, có thể nói nếu tội danh của Vân Ngọc đã định, như vậy cũng như là chặt đứt một cánh tay của hắn.
Cho dù hắn có oai hung hầu Trầm Bân, nhưng tới lúc làm chuyện kia sẽ rất mạo hiểm. Nếu thành công thì rất tốt, nhưng một khi đã bại, thì đó sẽ là chết không có chỗ chôn.
Sở Diễm cũng không sờ chiếc nhẫn nữa, mà chỉ giương mắt, ánh mắt lợi hại nhìn Vân Ngọc.
Bao cỏ chính là bao cỏ, quả nhiên là một bao cỏ không có đầu óc.
Lúc hắn nhìn Vân ngọc, Vân Dung đang giương mắt nhìn hắn. Nhìn thấy ánh mắt chứa đựng sự bất lực của Vân Dung, trong mắt hắn có chút oán trách.
Nhìn thấy ánh mắt của Sở Diễm, sự mong chờ trong lòng của Vân Dung vỡ thành hàng trăm mảnh nhỏ, trong mắt là sự bất đắc dĩ.
Lúc này trong lòng nàng chỉ có thể hy vọng sự tình không đến mức tệ nhất, nếu không cả đời của nàng, tất cả cũng sẽ chấm hết.
Khi Vân Ngọc nghe vú Lý nói xong, nàng rất muốn đứng lên nói to, bà lão kia nói dối, bà lão kia đang đổ tội oan uổng cho nàng. Nàng vô tội, nàng vô tội.
Nhưng nàng không thể, nàng nói không nên lời.
Nàng cúi đầu, không dám nhìn thần sắc của người xung quanh.
Lúc nàng hoảng loạn, thanh âm cứng rắn của Quách Bách Thành lại vang lên.
“Tử Yên, những lời vú Lý nói là sự thật sao?”
Tử Yên đang quỳ gối ở phía sau nghe được câu hỏi của hắn, thần sắc trong mắt từ giãy dụa chuyển sang mê võng, thống hận, cuối cùng là sự kiên quyết.
Nàng đến phía trước quỳ xuống, nàng cúi đầu thật sâu nhắm mắt lại, lúc nàng giương mắt, ánh mắt của nàng là một mảnh kiên định.
“Vú Lý nói tất cả đều là sự thật, nô tỳ nguyện ý chịu sự trừng phạt.”
Vân Ngọc nghe gọi tên Tử Yên, trong lòng lại có hy vọng thêm một lần nữa.
Nàng giương mắt, trong lòng tràn đầy vui mừng nhìn Tử Yên, đúng lúc lại nghe được câu “Vú Lý nói tất cả đều là sự thật”, làm cho nàng lập tức có cảm giác bị suy sụp.
Tử Yên nói nguyện ý chịu sự trừng phạt, lại đột nhiên quay đầu nhìn Vân Ngọc liếc mắt một cái, cái liếc mắt kia mang theo mười phần hận ý.
Vân Ngọc thậm chí cảm giác được hai ngọn lửa đang cháy trong mắt của Tử Yên, giống như phải thiêu đốt nàng thành tro.
Tử yên quay đầu lên, bắt đầu tố giác Vân Ngọc: “Bởi vì ngày đó Vân Ngọc đến Trân Bảo Trai mua trang sức nhưng ông chủ không bán vì đã có người đặt trước rồi, hơn nữa lấy hữu tướng phủ ra đe dọa ông chủ của Trân Bảo Trai, nên mới bị đại tiểu thư đánh. Vì thế đại tiểu thư liền giúp ông chủ của Trân bảo trai giáo huấn Vân Ngọc một phen. Kết quả Vân Ngọc lại vì chuyện này mà thẹn quá hóa giận, hận đại tiểu thư, trở về nghĩ đủ mọi biện pháp để hãm hại đại tiểu thư. Nhưng bởi vì bên cạnh đại tiểu thư có cao thủ của hộ quốc tướng quân phủ bảo vệ, cho nên các biện pháp đều không thực hiện được. Cho nên Vân Ngọc đã nghĩ ra một biện pháp ác độc hơn, đem mũi nhọn chỉ về phía lão phu nhân của hộ quốc tướng quân phủ. Nàng cầm mấy bao độc dược ép bức nô tỳ, nếu như không thể hoàn thành việc này, sẽ đem cả nhà của nô tỳ nam thì đầu quân, nữ thì bán cho kỹ viện. Nô tỳ chỉ còn cách làm theo mà thôi.”
Tử Yên bây giờ cũng không kêu tam tiểu thư, mà là hô thẳng tên.
Chuyện đã nói xong, chứng cớ Vân Ngọc đắc tội lão phu nhân là vô cùng xác thực. Nhưng Vân Ngọc không chịu được, nàng vừa nghe Tử Yên đem hết mọi tội danh đẩy qua cho nàng, nhất thời nổi giận.
Vân Ngọc lúc này đứng lên đi thẳng đến bên cạnh Tử Yên, muốn khâu miệng của Tử Yên lại, còn ác độc mắng: “Tiểu tiện nhân này, dám đổ tội cho ta. Rõ ràng là ngươi ra chủ ý cho ta, bây giờ lại dám đổ tội cho ta. Xem ra ta phải khâu miệng của ngươi lại. Ngươi là đồ tiện nhân, tiện nhân.”
Vân Ngọc một bên mắng, người cũng xông tới trước mặt Tử Yên, tay cũng hướng về phía Tử Yên mà cào cấu.
Bây giờ Tử Yên đã không còn phải lo sợ gì nữa, làm sao có thể để cho Vân Ngọc đánh.
Nàng cũng ra sức phản kháng, hơn nữa nàng lại là nha hoàn, khí lực trên người so với Vân Ngọc cũng lớn hơn nhiều.
Tay Vân Ngọc bị Tử Yên bắt được, rồi sau đó lại bị đánh trên mặt. Chỉ chốc lát, Vân Ngọc bị đánh đến mức cả người đau nhức.
Nàng giận dữ, càng điên cuồng ra sức nhào về phía Tử Yên.
Hai người cứ như vậy mà đánh nhau trên công đường.
Thấy vậy, sắc mặt của Sở Phách Thiên đen lại.
Vừa thấy sắc mặt lạnh băng của Hoàng thượng, Quách Bách Thành quát to: “Mau tách hai người kia ra cho ta, dám đánh nhau trên công đường, còn ra thể thống gì nữa?”
Lập tức có vài nha dịch đi lên muốn tách hai người ra.
Nhưng lúc này Vân Ngọc đã muốn điên cuồng, làm sao có thể tách được, nàng vẫn cứ nhào về phía Tử Yên. Tử Yên cũng không muốn bị đánh vô lý như vậy, cũng ra sức chống lại Vân Ngọc, cào cấu nàng, tóm lại là làm tất cả các biện pháp làm Vân Ngọc đau đớn.
Nha dịch nhìn thấy tình huống này, nên sử dụng cường lực tách hai người ra.
Mà chuyện ngoài ý muốn lúc này đã xảy ra.
Xoẹt……
Đột nhiên một thanh âm thanh thúy vang lên, thì ra là nha dịch lôi kéo Vân Ngọc, mà Tử Yên lại vừa xé rách quần áo của Vân Ngọc, do dùng sức quá độ, nên quần áo của Vân Ngọc bị xé rách.
Nhất thời da thịt đều bị lộ ra ngoài.
Nhưng kinh dị nhất là, da thịt trắng noãn của Vân Ngọc lại có vô số dấu hôn.
Chuyện này đúng là trò cười, tam tiểu thư của Hữu tướng phủ, đứng nhất trong tam đại mỹ nhân của Yến kinh lại đang mang bộ dáng sau khi hoan ái.
Nhìn những dấu hôn kia, đủ biết đêm qua rất là kịch liệt a.
Không nghĩ tới a, tiểu thư của hữu tướng phủ lại như vậy, quả thực rất có kỹ năng a, quả nhiên là dâm phụ.
Đa số nam tử ở đây hai mắt đều mang vẻ dâm tà nhìn da thịt của Vân Ngọc đang bại lộ ra ngoài.
Thật đúng là hết chỗ nói, dáng người Vân Ngọc quả thật rất đẹp, các quan viên ở đây nhìn thấy đều mang sắc mặt phiếm hồng. Nhưng vẫn có rất nhiều quan viên lại mang vẻ mặt hèn mọn nhìn Vân Ngọc, người này quả thực là so với nữ tử kỹ viện cũng không bằng.
Kinh ngạc thấy mình thất thố trước mặt người khác, Vân Ngọc cuống quít che đậy thân thể của mình, nhưng cũng vô dụng, quần áo của nàng đã bị xé rách. Nàng che nơi này, nơi khác lại bị người nhìn. Nàng luống cuống tay chân không biết nên làm thế nào cho phải. Hai mắt của nàng đã đẫm lệ, hơn nữa vừa rồi bị đánh, trên mặt có vết cào, nhìn qua quả thực là nàng đang rất chật vật.
Thấy vậy, trong lòng Lí Như cảm thấy đau như kim châm, bà muốn xông lên trước ôm lấy Ngọc nhi của bà, nhưng chưa kịp đứng lên, cánh tay đã bị kéo lại.
Bà quay đầu nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Vân Dung, trong nhất thời có chút kinh ngạc, nhưng sau đó nàng đã hiểu ý tứ trong mắt Vân Dung.
Lúc này nên hy sinh một người!
Nhưng bà cũng không tin được, Lí Như mở hai mắt to lên nhìn đại nữ nhi của mình, lại chỉ có thể nhìn thấy thần sắc lạnh lẽo trong mắt nàng.
Thân thể của bà có chút lay động, đây là bỏ qua một cái để bảo toàn một cái khác. Đem mọi tội lỗi đều đặt lên người của nữ nhi, phân rõ giới hạn với tiểu nữ nhi, sau đó phải bảo vệ đại nữ nhi cùng với toàn bộ hữu tướng phủ.
Nhưng đây thật sự quá tàn nhẫn, Vân Ngọc là viên ngọc bà nâng niu trên tay từ nhỏ. Từ nhỏ nó được xem như châu ngọc, nhưng bây giờ lại muốn bà mặc kệ, làm sao mà mặc kệ được đây?
Nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dáng thất kinh của nó đang quỳ trước đại đường, ánh mắt lại bất lực như vậy. Mỗi lần bà nhìn nó, cứ như lấy dao đâm vào tim bà một lần.
Bây giờ nàng rất muốn xông lên, ôm nó, nói cho nó biết, không có chuyện gì, mẫu thân đang ở đây.
Nhưng nàng không thể, bởi vì nàng không chỉ có một nữ nhi, bà còn có một đại nữ nhi nữa.
Đại nữ nhi không thể có chuyện gì được, vì thế bà cố nén đau đớn trong lòng lại, xoay người đi chỗ khác không để ý đến nó nữa.
Ngọc nhi, không nên trách mẫu thân, họa ngươi gây ra thật sự quá lớn. Họa lớn như vậy, bà căn bản không có cách nào khác, bà chỉ có thể ra sức bảo vệ đại nữ nhi của mình.
Nhưng thật sự chỉ vì bảo vệ một nữ nhi khác sao?
Nếu có một ngày tính mạng của nó và Vân Dung đều bị uy hiếp, như vậy bà sẽ lựa chọn ai?
Đáp án này Lí Như chưa hề nghĩ tới.
Vân Ngọc bất lực nhìn bốn phía, lại phát hiện bọn họ đều mang ánh mắt hèn mọn nhìn nàng. Những nam tử trước đây đều mang vẻ mặt si mê nhìn nàng lúc này lại mang bộ mặt ghét bỏ tránh ánh mắt nàng.
Trong lòng nàng nhất thời dâng lên một cỗ bi thương, không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới, có một ngày, Vân Ngọc nàng lại có bộ dáng như thế này.
Nàng chưa từ bỏ ý định nhìn lên chỗ ngồi của Hiên vương Sở Hiên, lại nhìn thấy ánh mắt của Hiên vương chưa hề liếc mắt nhìn nàng một chút nào.
Ánh mắt hắn xa xưa mà đạm mạc, tựa hồ như trong đôi mắt kia không có chứa những thứ dung tục như thế này, bởi vì này đối với tiên nhân như hắn mà nói đây chỉ là chất độc dơ bẩn mà thôi.
Mà bây giờ nàng lại không có tư cách, rốt cục bây giờ nàng cũng đã biết nàng và hắn hoàn toàn khác nhau. Hắn như người đứng trên núi cao, khí chất tao nhã, thân phận lại tôn quý vô cùng, cao quý thanh khiết như vậy. Mà nàng lúc này giống như bụi đất, hèn mọn có thể bị người khác giẫm lên.
Mộng đẹp trong lòng đã tan vỡ, chỉ còn lại một chút ấm áp cuối cùng cho nàng. Nàng biết khắp thiên hạ đều đã vứt bỏ nàng, khinh bỉ nàng, nhưng mẫu thân của nàng, tỷ tỷ của nàng thì sẽ không, người thân của nàng sẽ không vứt bỏ nàng.
Nàng nhìn xéo qua bên kia, muốn nhận một chút ấm áp, chỉ thấy mẫu thân không hề nhìn qua đây, mà tỷ tỷ lại mang vẻ mặt lạnh lùng, phụ thân lại mang vẻ mặt chán ghét nhìn nàng.
Nháy mắt hy vọng của Vân Ngọc hoàn toàn tan biến, nàng thật sự đã bị vứt bỏ.
Nàng hối hận.
Hối hận không nên hại chết Trịnh lão phu nhân.
Hối hận không nên đối nghịch với Vân Mộng Vũ.
Hối hận rất nhiều chuyện, nhưng cũng vô dụng.
Xem ra nàng đã nhìn thấu thế giới này, ánh mắt nàng ảm đạm, không hề tức giận cứ quỳ gối ở đó, lẳng lặng đợi vận mệnh bi thảm của nàng.
Nhưng tình huống cũng có chút không rõ ràng, Vân Ngọc chắc chắn có tội, nhưng là những người khác có tội hay không đều phải đợi thẩm án tra khảo.
“Vân Ngọc, ngươi hại chết Trịnh lão phu nhân, chuyện này có ai sai khiến hoặc bày mưu đặt kế cho ngươi không?” Quách Bách Thành hỏi.
Nghe xong những lời này, Vân Ngọc chưa kịp nói gì, Vân Mộ cũng đã vội vàng đi lên, quỳ gối xuống, vô cùng đau đớn nói: “Đại nhân minh giám a, chuyện này là do một mình nghịch nữ gây ra, không liên quan đến bất kì ai trong tướng phủ. Nhưng chuyện này xảy ra đều là lỗi của thần, đều do thần không biết cách dạy con, mới có thể làm cho nàng phạm phải sai lầm này.” Nói xong ông đến bên cạnh Vân Ngọc, nâng tay đánh nàng.
Nhất thời Vân Ngọc bị đánh đến nỗi té lăn ra đất. Vân Ngọc bị đánh như vậy, thần sắc trong mắt không rõ, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lúc này, Vân Dung cũng mở miệng, “Xin đại nhân minh giám, lần này muội muội phạm tội đều là do nàng ta tự làm, không liên quan đến ai cả.” (Sally: Cái nhà này nếu ta mà sống trong đó chắc sẽ tự tử chết sướng hơn)
Vân Dung nói xong, còn tận tình khuyên bảo Vân Ngọc: “Ngọc nhi, sao ngươi lại hồ đồ như vậy? Lại dám phạm sai lầm lớn như vậy. Tỷ tỷ thường ngày đều khuyên ngươi làm người phải biết khoan dung, ngươi làm sao có thể bởi vì một chuyện nhỏ nhặt mà phạm phải sai lầm này. Ngọc nhi, ngươi làm cho tỷ tỷ quá thất vọng về ngươi rồi.”
Vân Dung nói xong, lại đến Lí Như mở miệng, nàng làm như là cực kỳ thất vọng nhìn Vân Ngọc nói: “Ngọc nhi, ngươi làm mẫu thân quá thất vọng rồi.” Nói xong nước mắt lại dâng lên.
Vân Ngọc đang té trên mặt đất, trong lòng thấy trống rỗng. Đó đều là người thân của nàng a, nhưng bây giờ mọi người lại đang làm gì?
Các nàng không nghĩ cách cứu nàng, ngược lại là nghĩ cách để không bị liên lụy đến bản thân.
Khi nàng bị thẩm vấn, các nàng thờ ơ. Nhưng khi đề cập đến bọn họ, các nàng liền lập tức giải thích, phân chia giới hạn.
Thế giới này thật hỗn loạn. Trong lòng nàng hoàn toàn hỗn loạn.
Đời người như một vở kịch, lòng người dễ thay đổi.
Lúc nàng đau khổ nhất, người thân lại vứt bỏ nàng, trong lòng nàng nổi lên một cỗ hận ý, hận các nàng vô tình.
Nàng muốn ngẩng đầu lớn tiếng nói: “Sự thật chuyện này đều là do cả nhà nàng tính kế mà thành”, nàng nghĩ cả nhà của nàng cứ như vậy mà gánh tội cùng nhau a. Nhưng nàng vẫn cố gắng nhịn xuống, đây dù sao cũng là những người mà nàng yêu thương nhất. Mà kiếp nạn hôm nay của nàng chắc chắn là nàng chạy không thoát, như vậy nàng có nên nói ra hay không, như vậy cái chết của nàng cũng sẽ có ý nghĩa một chút.
Nàng giương mắt nhìn Lí Như, cái liếc mắt kia như có một nỗi hận không bao giờ tha thứ.
Lí Như thấy cái liếc mắt kia, trong lòng nàng có một trận hít thở không thông, nàng muốn nói rằng Ngọc nhi đừng nên nhìn mẫu thân như thế.
Nhưng nàng chỉ mở miệng thở dốc, cuối cùng cũng không nói gì.
Chuyện này phải có công đạo, phải có người gánh vác. Hơn nữa sự thật là chuyện này đều do một mình Ngọc nhi gây ra. Bà nhắm hai mắt lại, không đành lòng nhìn nữ nhi của mình.
Khi bà nhắm mắt lại, bên tai vang lên lời nói của Vân Ngọc dứt khoát mà kiên quyết: “Hồi bẩm đại nhân, việc này không liên quan đến ai cả, tất cả đều là chủ ý của thần nữ. Thần nữ tự biết đã phạm tội tày trời, cam nguyện chịu tất cả mọi sự trừng phạt.” Nói xong, Vân Ngọc dập đầu thật mạnh.
Chuyện này dựa vào lời nói cuối cùng của Vân Ngọc cũng coi như là ván đã đóng thuyền.
Vân Dung thở phào một hơi, nhưng trong lòng lại cảm thấy nặng nề.
Nhìn thấy chân tướng đã rõ ràng, Quách Bách Thành quay đầu nhìn về phía đương kim thánh thượng Sở Phách Thiên, thấy hắn gật gật đầu. Vì thế bên cạnh lập tức có một tiểu thái giám cầm thánh chỉ đến, đặt trước mặt của Sở Phách Thiên.
Sở Phách Thiên quét mắt nhìn người nhà của Vân Mộ đang quỳ trên đất, tiếp theo, ánh mắt lại nhìn qua Lí Nghị, liền bắt đầu viết thánh chỉ.
Chỉ chốc lát thánh chỉ đã ghi xong, vận mệnh của các nàng cũng đã được định đoạt.
Quách Bách Thành tiếp nhận thánh chỉ của Hoàng thượng, bắt đầu tuyên đọc. “Vân Ngọc mưu hại Trịnh lão phu nhân là hành vi phạm tội cực kỳ ác độc, chém đầu làm gương. Vân Mộ không biết dạy con, hạ xuống ba bậc, làm quan tứ phẩm, phạt thêm bổng lộc ba năm. Lí Như không biết dạy con, đức hạnh không tốt, cả đời làm thiếp. Vân Dung thân là tỷ tỷ của Vân Ngọc, cũng không khuyên can, đức hạnh không tốt, cả đời làm thiếp.”
Nghe đến phán quyết này, cả nhà Vân Mộ sắc mặt đều trắng toát, trong lòng họ đều coi trọng chuyện kia, hôm nay đều bị tước đoạt cả rồi.
Trong lòng Vân Mộ bây giờ rất hận Vân Ngọc, cả đời hắn kinh doanh quyền lợi, nhưng mọi cố gắng bao nhiêu năm bây giờ đã hóa thành bọt biển.
Ánh mắt Lí Như có chút ảm đạm, thân mình có chút lay động. Hôm nay bà không chỉ mất đi nữ nhi bà yêu thương nhất, còn vĩnh viễn phải làm thiếp, không có cách nào khác. Thiếp, bà ghét nhất phải làm thiếp, hận nhất chữ thiếp, nhưng từ nay về sau bà sẽ phải cõng chữ này cả đời.
Sắc mặt Vân Dung có chút tái nhợt, cả đời làm thiếp, cả đời làm thiếp. Bây giờ trong đầu của nàng chỉ có bốn chữ này. Nàng nên làm gì đây, làm sao cả đời nàng có thể làm thiếp được?
Nàng muốn làm Diễm vương phi.
Nàng muốn làm Hoàng hậu.
Như vậy, sau hôm nay, lời hứa của hắn còn có tác dụng gì không?
Nàng còn có ngày ngẩng đầu lên sao?
Nàng quay đầu nhìn về phía Sở Diễm, đúng lúc cũng thấy ánh mắt của hắn nhìn qua. Nhưng lúc nàng chạm vào ánh mắt kia, nháy mắt lòng nàng có cảm thấy thật lạnh.
Cái liếc mắt kia, chán ghét mà khinh thường.
Chán ghét, là chán ghét cả đời nàng phải làm thiếp sao?
Khinh thường, là khinh thường thân phận đê tiện của nàng sao?
Về sau, nàng không còn là hòn ngọc quý của hữu tướng phủ nữa, nàng thật sự đã mất hết rồi. Có một cỗ mãnh liệt bi thương nảy lên trong lòng, ánh mắt đã ươn ướt.
Tuy rằng Sở Diễm có chút đau lòng, nhưng nghĩ đến quyền lợi, chút đau lòng này đã tan thành mây khói. Nàng bây giờ chỉ là nữ nhi tầm thường, lại bị phụ hoàng hạ thánh chỉ cả đời làm thiếp, như vậy hắn sao có thể lấy nàng.
Hữu tướng đã hoàn toàn bị phế, nàng đã không còn giá trị lợi dụng, như vậy hắn không cần phải lãng phí thời gian với nàng nữa.
Phồn hoa như mộng, lại chỉ là mộng đẹp mà thôi.
Mọi người xung quanh đều mang tâm trạng khác nhau.
Trong mắt Sở Diễm là sự khôn khéo cùng tính kế, hắn tự cho là đã nắm được phần thắng. Nhất là sự kiện trọng đại ngày hôm nay, phụ hoàng không cho Thái tử cùng Dạ vương đến, nhưng lại cho hắn đến đây. Trong lòng hắn vui mừng không thôi.
Ánh mắt của Lại bộ Thượng Thư Lí Nghị hơi trầm xuống, xem ra lần này Hữu tướng phủ tiêu rồi. Vân Ngọc này thật là vô pháp vô thiên, dám gây ra tai họa này. Mặc dù có chút thầm oán Vân Ngọc, nhưng bây giờ tâm tư của hắn không đặt ở đây, bây giờ hắn chỉ nhớ tới ám vệ của hắn. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, Như nhi nói là mượn đi giết Vân Mộng Vũ, nhưng một ngày đã trôi qua, cũng không có chút tin tức nào. Ngược lại cả nhà bọn họ đều bị đưa đến đây.
Theo nhiều năm kinh nghiệm của hắn, Vân Mộng Vũ kia hẳn là còn sống, ám vệ của hắn xem chừng là đã xảy ra chuyện.
Tia sáng quỷ dị trong mắt không ngừng chuyển động, hắn tự hỏi mình tiếp theo nên làm thế nào cho tốt.
Hoàng đế ngồi trên kia cũng có chút kỳ quái, thần sắc của hắn khiến cho người khác không hiểu, không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Sở Hiên cũng chỉ ngồi nơi đó, không quan tâm đến ai cả, hắn thủy chung thản nhiên ngồi ở kia. Tuy rằng người cứ ngồi một chỗ đó, nhưng những người khác đều cảm thấy hắn như đang phiêu diêu tự tại ở nơi khác.
Rõ ràng hắn đang ở gần trước mắt, nhưng quả thật lại cảm thấy đang cách xa hắn muôn trùng.
Cả nhà Vân Mộ cũng dần dần tỉnh táo lại, nghĩ là mọi chuyện cũng đã qua, về sau còn có cơ hội khác, những cái khác có thể từ từ kiếm lại là được.
Hôm nay trọng án cũng coi như là đã có kết quả, Vân Ngọc cũng đã trả giá cho hành vi của nàng.
Trong lòng mọi người nghĩ việc này cũng nên kết thúc ở đây, từ nay về sau Vân Mộ sẽ rời khỏi quan trường.
Chỉ là mọi việc sẽ đơn giản như vậy sao?
Có người sẽ dễ dàng buông tha cho cả nhà Vân Mộ sao?
Trò chơi chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi, trong lòng Vân Mộ đột nhiên có một cỗ hơi thở nguy hiểm bốc lên. Trong lòng hắn thất kinh, có chuyện gì nữa đây, tại sao hắn lại có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Mọi người ở đây thì khác, mọi việc cũng đã xong, bọn họ không có hứng thú ở lại. Công đường đột nhiên lâm vào một không khí im lặng kì quặc.
Đột nhiên từ bên ngoài truyền đến tiếng trống, tiếng trống kia như chấn động trời cao.
Tiếng trống vang vọng, mọi người đều khiếp sợ.
Ở cổ đại trừ phi chỉ có nỗi oan khuất trọng đại mới có thể kêu oan, nhưng bây giờ tiếng trống kia lại vang lên.
Có chuyện gì xảy ra, nơi này vừa mới thẩm tra xử lí một trọng án xong. Không nghĩ đến tiếng trống kia lại vang lên, rốt cục hôm nay có chuyện gì vậy?
Nhìn thấy Sở Phách Thiên lộ ra thần sắc không hờn không giận, hắn tức khắc hạ lệnh: “Người đâu, lập tức đi ra ngoài xem, đã xảy ra chuyện gì?”
Sở Hiên lúc này cũng không còn mang biểu tình xa cách nữa, trên mặt hắn lại có một biểu tình thản nhiên, tuy rằng chỉ đạm mạc mà thôi, nhưng lại làm người ta có một hương vị nói không nên lời. Giống như bây giờ hắn mới cảm thấy có chuyện thú vị.
Chỉ chốc lát, người đi thăm dò đã trở lại, hơn nữa hắn lại mang bộ dáng cực kỳ kinh ngạc, hắn tiến lên bẩm: “Hồi bẩm đại nhân, bên ngoài là Vân Mộng Vũ tiểu thư muốn minh oan chuyện năm xưa”
Việc này thật thú vị.
Bên này án tử vừa phán xong, bên kia nàng lại nổi lên tiếng trống đòi minh oan.
Bất quá thân phận của Vân Mộng Vũ hôm nay cũng rất đặc biệt, là người khơi nguồn chuyện của Vân Ngọc, lại là người đã bị mất đi người thân.
Bây giờ nàng lại đến đây, rốt cuộc là muốn làm cái gì?
Quách Bách Thành nhìn Hoàng thượng một cái, phát hiện thần sắc trong mắt hắn khẽ nhúc nhích, lập tức biết hoàng thượng muốn thấy Vân Mộng Vũ. Vì thế hắn hạ mệnh: “Người đâu, cho Vân Mộng Vũ vào.”
Quách Bách Thành nói xong, bi kịch của gia đình Vân Mộ sắp tới sẽ tiếp tục xảy ra.
Truyện khác cùng thể loại
369 chương
173 chương
33 chương
101 chương
5 chương
82 chương