Thiên Tài Khí Phi
Chương 31
Sở Hiên, sao lúc nào mình cũng gặp hắn vậy? Vân Mộng Vũ trong lòng không khỏi có chút buồn bực.
Không khí nhất thời có vẻ xấu hổ, không biết nên nói cái gì cho tốt. Nhất thời hai người đều không biết mở miệng như thế nào cho phải. Cuối cùng chịu không được loại không khí quái dị này, Vân Mộng Vũ tùy tiện tìm đề tài để nói.
“Hiên vương vì sao đêm hôm khuya khoắt thế này lại một mình thổi tiêu ở đây?” Hỏi xong, Vân Mộng Vũ liền hối hận, người ta muốn thổi tiêu vào ban đêm thì có liên quan gì đến nàng a, quên đi, chắc hắn cũng sẽ không trả lời.
“Ngươi nói xem, nếu ngươi thấy mọi người đều không muốn bị làm phiền. Mà ngươi là người duy nhất muốn làm phiền đến họ, chọc tất cả những người trong thiên hạ nổi giận, như vậy chuyện ngươi muốn làm còn có ý nghĩa sao?”
Ngoài ý muốn, hắn lại trả lời. Tuy rằng câu trả lời không liên quan gì đến câu hỏi.
Vân Mộng Vũ giương mắt nhìn hắn, chỉ thấy lúc này hắn không giống khí chất ôn hoà lúc xưa. Cả người hắn bao phủ một loại không khí lạnh băng.
Lạnh như băng, nàng đột nhiên nhớ đến lúc tay hắn nắm tay nàng cũng lạnh như băng.
Là trời sinh?
Hay là do hắn cố tình tạo ra?
Đêm nay hắn có vẻ rất chân thật, một người chân thật đến sinh động. Bởi vì nàng cảm giác được rõ ràng xung quanh hắn có một cỗ khí chất bi thương, cư như vậy mà lạnh lùng, cứ như vậy mà bi thương.
Đôi mắt đẹp như nước, giờ phút này chứa đựng ưu phiền, đau thương đang kịch liệt giãy dụa. Nàng không nghĩ sẽ nhìn thấy bộ dáng bi thương của hắn. Nàng muốn vuốt lên hàng mi của hắn để giảm bớt sự đau thương cùng xúc động.
Hôm nay, hắn khác hẳn lúc trước, làm cho nàng cũng không biết phải làm sao.
Trong ấn tượng, hắn là yêu nghiệt.
Hắn là con cưng của trời, tập hợp hết những tinh hoa của trời đất.
Nhưng hắn lại rất lạnh lùng, thật ra tâm của hắn đối với ai cũng lạnh lùng. Hắn rõ ràng đối với ngươi cười tao nhã, nhưng thực tế trong mắt hắn lại như mặt nước lạnh lùng, không hề có nửa điểm gợn sóng cùng độ ấm.
Hắn như vậy làm cho nàng đau lòng, cảm xúc đột nhiên nảy lên trong lòng khiến nàng không biết phải làm sao. Nàng sợ hãi, sợ hãi chạm vào thứ tình cảm không biết tên kia, bởi vì nàng không có năng lực thừa nhận thật sự.
Nhất thời có chút khủng hoảng, nàng bối rối trốn tránh ánh mắt hắn, vội vàng cụp mí mắt xuống. Nhìn thấy ánh mắt của nàng biến hóa, trong mắt Sở Hiên hiện lên một chút mất mát.
Không biết vì sao, ở trước mặt nàng, hắn có thể gỡ xuống phòng bị ở trong lòng, biểu lộ ra cảm xúc chân thực nhất. Mà nàng vẫn luôn rời xa hắn.
“Vậy nên, ta vốn không nên tồn tại trong cuộc sống này. Rời xa ta đối với ngươi có lợi chứ không có hại.” Sở Hiên nhìn nàng tránh né ánh mắt hắn, cuối cùng chịu không được, liền mở miệng thê lương, cuối cùng, lại nở nụ cười cô đơn.
Nhìn hắn cười, nàng vội vàng giải thích: “Không phải. Ngươi đừng nghĩ như vậy. Chỉ là bởi vì, ta không thể nói ra được lý do. Hãy tin tưởng ta, ta không có ác ý. Kỳ thật, ngươi không cần coi nhẹ mình, cho dù bị tất cả mọi người vứt bỏ, như vậy ngươi cũng sống tốt thôi. Ít nhất ngươi còn sống, như vậy là đủ rồi. Không cần ghi danh sử sách, chỉ cần không thẹn với lòng. Chỉ cần chính mình cho rằng là đúng, thì cứ làm thôi, để ý suy nghĩ người khác làm gì, ý nghĩ của bọn họ căn bản là không giống ngươi. Chỉ cần trong lòng không để ý, người khác cũng chỉ là người khác, chính mình mới là quan trọng nhất. Hơn nữa ngươi sẽ không cô đơ, người mà ngươi yêu nhất, cho dù đã rời khỏi thế gian này. Nhưng ta tin tưởng, các nàng nhất định còn có thể ở trên trời nhìn thấy ngươi, yên lặng bảo vệ cho ngươi.”
Đúng là nhịn không được, nàng không đành lòng nhìn thấy bộ dáng sa sút của hắn.
Nghe được lời của nàng, Sở Hiên có một loại cảm giác được an ủi.
Đúng vậy, nếu thiên hạ đã sớm buông tha cho hắn, hắn cần gì phải để ý cái nhìn của người trong thiên hạ. Ý nghĩ của người khác có liên quan gì đến hắn đâu. Chỉ cần hắn muốn làm chuyện của hắn. Mà người thương hắn thật sự sẽ ở trên trời nhìn hắn sao?
Hắn ngẩng đầu nhìn trời cao, trên mặt biểu tình không rõ.
Vân Mộng Vũ không nói nữa, chỉ là đứng ở bên cạnh lẳng lặng cùng hắn.
Đột nhiên, Vân Mộng Vũ nhìn mặt hắn biến sắc, lập tức cảm giác trên lưng căng thẳng, dưới chân đứng không vững, ngay sau đó người đã rơi vào một cái ôm ấm, mùi hoa cỏ thản nhiên tràn ngập vào đầu mũi. Hắn ôm nàng dùng khinh công bay lên, rồi hạ xuống trên mái hiên của một tiểu viện nhỏ. Sau khi định thần, nàng ngẩng đầu, nhìn đôi mắt kia, trong mắt nàng ánh lên một chút tức giận nhè nhẹ, muốn mở miệng mắng chửi người. Lại nhìn thấy trong mắt đối phương ý bảo nàng nhìn xuống phía dưới.
Nàng nhìn xuống, chỉ thấy đã có vài Hắc y nhân đang chạy tới, đang tìm tòi thứ gì đó.
Trong đầu nàng đột nhiên loé sáng, nhớ ra nàng từng theo dõi hắc y nhân lúc nãy. Xem ra cái bóng đen kia chắc là một tiểu cung nữ đi về phía chủ nhân báo cáo sự tình, ai ngờ lại bị nàng phát hiện, hiện tại chắc là hắc y nhân tới để giết người diệt khẩu.
Vân Mộng Vũ may mắn sờ sờ đầu của mình, hoàn hảo, hoàn hảo, nó rất tốt, bằng không, phỏng chừng hôm nay chính mình cũng sẽ chôn xác tại nơi này.
Nghĩ xong, nàng quay đầu lại, vừa vặn Sở Hiên cũng đang nhìn nàng. Nàng nhất thời cảm thấy xấu hổ, trong đầu hồi tưởng đến lần trước khi ở ngoài thành, hắn cũng ôm nàng như vậy bước chậm trên không trung.
Sở Hiên buồn cười nhìn Vân Mộng Vũ, động tác này của nàng thật đáng yêu, nhất thời cảm thấy tâm tình tốt lên, lo lắng trong lòng phai nhạt đi rất nhiều. Nhìn thấy hắn có tâm tình tốt, nàng cũng dần dần nới lỏng người ra, nhịn không được cùng hắn tán gẫu.
“Võ công của ngươi cũng tốt lắm, nên bọn họ mới không phát hiện.”
“Chỉ đủ dùng thôi, như thế nào ngươi muốn bái ta làm thầy sao?”
“Ngươi đừng nằm mơ, bổn cô nương ta là sư phụ, thế gian này không có người thứ hai đâu.”
Thật sự rất chê cười, vậy mà muốn làm sư phụ của nàng, nàng là cô gái thiên tài của thế kỷ hai mươi mốt, làm sao có thể bái một người cổ đại làm thầy được.
“Như vậy sao, vậy ngươi tự mình nhảy xuống đi.” ( Sunny: anh bá đạo quá, hiu hiu)
Miệng nói xong, tay cũng buông ra.
Nàng chỉ cảm thấy một trận chóng mặt, dưới chân trượt một cái, cứ như vậy hoa hoa lệ lệ từ trên nóc nhà mà ngã xuống.
Nhất thời, nàng hết chỗ nói, nam nhân này nàng nhớ kỹ, tâm tính hắn không tốt, vậy mà thật sự làm nàng ngã xuống. Vốn cảm thấy hắn là người tốt, kết quả, quả nhiên là biết mặt biết người không biết lòng.
Ngay lúc trong lòng nàng nguyền rủa hắn thậm tệ thậm chí còn muốn phanh thây hắn, thì trên lưng lại căng thẳng, người lại một lần nữa rơi vào vòng tay tràn ngập mùi thơm của hoa cỏ. Sở Hiên vận khinh công, rồi lại đạp gió mà bay.
Sở Hiên mang theo nàng bay qua rừng trúc, bay qua ngự hoa viên, lúc rơi xuống đất, nàng đã tới trước sân, nơi nữ tử dự thi đang ở.
Hai người chậm rãi rơi xuống đất, Vân Mộng Vũ nhẹ nhàng rời cái ôm của hắn, khẽ ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn.
Sở Hiên chỉ dặn dò hết thảy cẩn thận rồi lại dùng khinh công, trong nháy mắt biến mất.
Nhìn hắn đi rồi, nàng quay về phòng của nàng, bất quá nàng cũng không vội đi ngủ, mà là lẳng lặng đứng ở phía trước cửa sổ, đợi sự việc sắp xảy ra.
Quả nhiên, nửa đêm, cái bóng đen kia đã trở lại, lần này nàng cũng không có hành động thiếu suy nghĩ, mà là nhìn qua cửa sổ, lẳng lặng xem xét, khi thấy rõ cái bóng đen đó đi vào phòng, Vân Mộng Vũ không khỏi kinh ngạc.
Làm sao có thể là nàng......
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
53 chương
20 chương
9 chương
134 chương
108 chương