Thiên Tài Khí Phi
Chương 142
Chỉ là sau khi thăng đường, nàng biết thế nào là miệng quạ đen. Từ đó về sau, nàng không hy vọng có ai tìm nàng đến xử lý mọi chuyện nữa, nàng tình nguyện mốc meo, cũng không quản chuyện hay ho như vậy.
Vân Y truyền lệnh xong, nha dịch liền mang người kia vào.
Mới nhìn người đánh trống minh oan, Vân Y cảm thấy có chút quen mắt, chỉ là nhất thời không nghĩ ra. Vân Y chắc chắn mình đã gặp nàng, có thể là thoáng nhìn qua, cho nên bây giờ gặp lại có chút quen quen.
Đó là một nữ tử tầm mười bảy mười tám tuổi, mặc quần áo nha hoàn, trên mặt mang theo thần sắc sợ hãi.
Nữ tử vừa đến, lập tức quỳ trên mặt đất.
“Tham kiến phủ Doãn đại nhân.”
Nhìn nàng như thế, trong lòng Vân Y có dự cảm xấu, cảm thấy hôm nay sẽ có chuyện. Nhận thấy mình lo lắng, nàng chấn chỉnh sắc mặt, sau đó vỗ bàn, lớn tiếng nói:“Dưới kia là ai, đánh trống làm gì?”
Tiếng vỗ bàn vang lên, thân thể nha hoàn kia run lên, sau đó khẩn trương ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn Vân Y. Lại nhanh chóng cúi đầu, nói:“Khởi bẩm đại nhân, nô tỳ là nha hoàn Hoa Sen bên cạnh Nhị phu nhân của Mộc phủ. Hôm nay nô tỳ tới là có oan tình muốn báo.”
Nghe ba chữ nhị phu nhân này, ánh mắt Vân Y nheo lại, lạnh như băng.
Kim Tử, cùng nàng có liên quan, đây là oan gia ngõ hẹp!
Vân Y mang ánh mắt hưng phấn dị thường, sau đó chuyển sang lạnh lùng, bắn về phía nữ tử đang quỳ, lạnh như băng.
Làm cho nữ tử kia có cảm giác toàn thân lạnh lẽo, trong lòng sinh ra sợ hãi.
Hoa Sen chấn động trong lòng, người này là nam sủng từng được thiếu gia mang về phủ, mới qua một tháng, mà đã có khí chất như vậy. Nàng hoảng hốt, hắn giống chủ nhân, trong trẻo nhưng lạnh lùng lỗi lạc, khí chất cao hoa, nghiêm nghị không thể xâm phạm.
Hoa Sen giấu thần sắc, che đi sự kinh ngạc trong mắt, lại khôi phục bộ dáng sợ hãi, khẩn trương cúi đầu, đợi Vân Y ra lệnh.
Nhìn thấy động tác của nha hoàn, trong mắt Vân Y hiện lên chút trầm tư. Nha hoàn này không đơn giản, tuyệt đối không phải nha hoàn bình thường. Nàng biết võ công, hơn nữa khí chất trên người lúc sáng lúc tối, có thể xuất thân là sát thủ.
Người như vậy, là nha hoàn bên cạnh Kim Tử, trong mắt Vân Y hiện lên thần sắc lạnh băng. Vô luận như thế nào, nàng sẽ không bỏ qua cho Kim Tử.
Mà lần này, mình vừa nhận chức, nha hoàn bên cạnh Kim Tử lại đi kêu oan. Đây là Kim
Tử tự thiêu thân mình sao, hay là có mưu đồ khác.
Bất quá mặc kệ ra sao, Vân Y cũng không e ngại.
Nàng vừa cho nha hoàn kia nếm hơi thở lạnh băng, là vì nghĩ đây là nha hoàn bên cạnh Kim Tử, cho Kim Tử một ít cảnh cáo. Mà bây giờ, nhìn cũng có vẻ có tác dụng.
Vì thế, Vân Y giấu đi thần sắc trong mắt, bình tĩnh hỏi: “Quỳ xuống, có oan tình gì, tự khai báo, bản phủ sẽ cho ngươi một công đạo.”
Hoa Sen nghe Vân Y nói, tựa hồ sợ tới mức khẩn trương co rúm lại, sau đó mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt mang theo sự sợ hãi có ít tơ máu.
Vân Y bị ánh mắt này dọa cho nhảy dựng, không kịp phản ứng gì, chợt nghe hoa sen tuôn ra một tin tức kinh thiên động địa.
“Khởi bẩm đại nhân, tỳ nữ cáo trạng đại thiếu gia Mộc Bách Nhiên độc hại nhị phu nhân Kim Tử.”
“Cái gì? Kim Tử kia bây giờ ra sao?”
Tin tức này làm cho Vân Y căng thẳng, vội hỏi tình hình của Kim Tử. Nàng luôn nghĩ Kim Tử không có chuyện gì, mà nay Kim Tử lại có chút quyền lực. Bởi vậy, nàng cảm thấy Kim Tử không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng mọi chuyện vượt qua suy tính của Vân Y.
“Khởi bẩm đại nhân, nhị phu nhân đã mất mạng.”
Cái gì?
Mất mạng!
Đây là có chuyện gì? Sao đột nhiên lại chết? Sao lại chết sớm như vậy. Nàng không phải muốn tìm mình báo thù sao, sao có thể chết được?
Hơn nữa, có liên quan đến Mộc Bách Nhiên!
Nàng khó mà tưởng tượng được, nam tử ôn nhu kia lại làm ra loại chuyện này, hạ độc giết người. Hơn nữa, dù có làm, cũng sẽ không để người khác biết được.
Chuyện này, khắp nơi lộ ra một cỗ quỷ dị, làm cho Vân Y cảm thấy rất nhiều chuyện đã bắt đầu. Nàng chưa kịp bố trí, người khác đã nhảy vào.
Vân Y có một loại dự cảm, từ hôm nay ở Bắc quốc sẽ không sáng sủa. Nếu Kim Tử thật sự đã chết, như vậy cục diện này bắt đầu phức tạp.
Lòng bàn tay Vân Y đã ra mồ hôi, nàng lạnh lùng nói:“Người đâu, lập tức đến Mộc phủ.”
Vân Y mang theo lượng lớn nha dịch, còn nha hoàn cũng đi theo bên cạnh Vân
Y. Mọi người nhanh chóng đến Mộc phủ, đi trên đường, trên mặt mọi người đều mang thần sắc trầm trọng.
Tuy rằng Kim Tử là ác nhân nhưng nếu nàng ta chết, tất nhiên sẽ khiến sóng to gió lớn. Nhiếp chính vương Kim Dịch sẽ không bỏ qua chuyện này.
Vân Y luôn mang thần sắc lạnh lùng, trong lòng lại phức tạp, cũng hy vọng Kim Tử chết đi cũng tốt. Như vậy sẽ không bẩn tay nàng, nhưng về phương diện khác lại muốn nàng không chết, hy vọng nàng không chết thoải mái như vậy.
Đoàn người đã đến Mộc phủ, mà bên ngoài Mộc phủ đã có trọng binh gác.
Nhìn thấy vậy, Vân Y cũng đã biết. Đây là chuyện bình thường, nếu Kim Tử gặp chuyện không may, Nhiếp chính vương Kim Dịch chắc chắn sẽ đến, đội hình lớn như vậy đó cũng là chuyện bình thường.
Vân Y đi tới cửa, lập tức có quan quân ngăn lại.
“Nơi này đã được bao vây, cấm người không phận sự vào.”
Thanh âm lạnh như băng, tư thái cường ngạnh.
Nhưng Vân Y cũng không vì câu này là lui ra, mà là đứng thẳng. Thái độ đồng dạng cường ngạnh nói:“Bản quan là quan tứ phẩm do đương kim bệ hạ tự mình phong Bắc thành phủ Doãn, phụ trách các án mạng trong Bắc thành.
Bây giờ có người kích trống kêu oan, báo Mộc phủ nhị phu nhân bị sát hại. Bản quan dẫn người đến tra án, ngươi muốn cản trở bản quan sao?”
Vân Y vừa dứt lời, quan quân kia lập tức mang vẻ mặt khinh miệt nói: “Chỉ là quan tứ phẩm mà thôi, cũng dám ở đây giương oai, ngươi không muốn sống nữa sao? Ngươi không biết đây là đâu sao, nơi này là Mộc gia, một trong ngũ đại gia tộc của Bắc thành, bây giờ ở bên trong có Nhiếp chính vương. Ngươi muốn làm gì, chỉ là quan tứ phẩm, lại dám ở đây to tiếng.
Ngươi không muốn sống nữa sao! Mau cút cho ta, bằng không, cẩn thận đại gia không tha cho ngươi.”
Quan quân kia mang vẻ mặt khinh miệt, nhìn Vân Y như nhìn một con kiến.
Vân Y buồn bực, người này ngu vậy sao? Hơn nữa, khí thế của mình, sao lại để người ta xem là con kiến. Thật là, hổ không phát uy, bọn họ nghĩ mình là mèo?
“Bản quan là tứ phẩm thì sao? Bản quan là quan tứ phẩm do đương kim hoàng thượng ngự bút thân phong! Vị đại nhân này nói như vậy, là đang coi rẻ đương kim hoàng thượng sao? Tại sao ngươi ngang nhiên chống đối hoàng mệnh a? Hay là, ngươi muốn tạo phản?”
Vân Y mang vẻ mặt lạnh lùng, từng chữ vàng ngọc, lời nói chính nghĩa.
Quan quân kia nghĩ Vân Y sẽ ăn nói khép nép chịu thua, sau đó xám xịt rời đi.
Nhưng bây giờ là tình huống gì? Sao kết quả lại như vậy?
Mình không có bối cảnh, lại vô tình đắc tội Tân khoa trạng nguyên sao?
Quan quân kia vốn là muốn làm khó dễ Tân khoa trạng nguyên này, làm Nhiếp chính vương vui vẻ. Không nghĩ, bây giờ lại bị người này gán tội tạo phản.
Quan quân kia sắc mặt đỏ hồng, muốn phát tác, lại không biết phát tác ra sao. Lập tức đứng đó không biết như thế nào cho phải, hắn rất muốn một chưởng đánh chết Tân khoa trạng nguyên, nhưng lý trí nói cho hắn, bây giờ không phải lúc.
Vân Y đứng bên cạnh, nói xong những lời này, dùng đôi mắt trong trẻo nhìn quan quân kia. Nhìn sắc mặt của hắn, ánh mắt Vân Y không chớp. Người này ỷ thế hiếp người, không thể dễ dàng tha cho hắn.
“Lớn mật, ngươi dám mạo phạm Vân đại nhân, lui xuống lĩnh phạt.”
Khi quan quân kia cực kỳ phẫn nộ, trong lòng nghĩ cách đối phó Vân Y, sau lưng truyền đến một thanh âm nho nhã.
Nghe thanh âm như thế, Vân Y khẽ nhướng mày.
Mà quan quân kia sắc mặt lại trắng bệch lui xuống.
Nhìn cảnh tượng như vậy, trong lòng Vân Y nghi hoặc, Nhiếp chính vương thủ đoạn rất tàn nhẫn sao? Làm hắn khẩn trương như thế. Đúng là, tri nhân tri diện bất tri tâm a. Nhiếp chính vương này tuấn tú lịch sự, bộ dáng nho nhã. Nhưng cũng rắp tâm hại người.
Chậc chậc, tốc độ này, làm cho Vân Y đối Kim Dịch lại có cái nhìn khác. Nhiếp chính vương này không đơn giản a, năng lực rất lớn a.
Quan quân kia vừa đi, không gian lại thoáng đãng hơn.
Nháy mắt, Vân Y đối mặt với người cầm quyền chân chính ở Bắc quốc.
Lúc nhìn thấy Kim Dịch, trong đầu Vân Y nghĩ đến Kim Lãng cổ quái.
Hai cha con này tính tình thật khác nhau, thật khó nghĩ đó là cha con.
Nhưng hai người vẫn có điểm giống nhau, đều mang tâm tư khó dò, là người nguy hiểm đến cực điểm.
Tất nhiên, nàng thật sự không muốn tiếp xúc với họ.
Nhưng không có cách khác, nàng đã bị quấn vào, nhất định phải đối mặt với họ.
“Vân đại nhân, lời nói như châu ngọc, làm cho bổn vương bội phục sâu sắc.
Lần này muội muội của bổn vương bị hại, tin rằng dựa vào sự thông minh của Vân đại nhân, nhất định có thể cho bổn vương câu trả lời thuyết phục. Vân đại nhân, không làm cho bổn vương thất vọng chứ?”
Truyện khác cùng thể loại
369 chương
173 chương
33 chương
101 chương
5 chương
82 chương