Thiên Tài Cuồng Phi
Chương 191
Edit: susublue
"Rốt cuộc cũng tới Thần Hoàng cao cấp."
Trong sương phòng, nữ tử đang ngồi khoanh chân mở to hai tròng mắt, khóe miệng thoáng xuất hiện một nụ cười thản nhiên: "Một năm trước phải nhờ vào Hoả Viêm quả thì thực lực của mình mới có thể gắng gượng lên tới đỉnh phong của Thần Hoàng trung cấp, bây giờ bế quan đã tới cao cấp, không ngờ thật sự có thể đột phá, nếu không phải nhờ Hoả Viêm quả thì chỉ sợ mình có muốn đột phá cũng khó."
Dạ Nhược Ly chậm rãi đứng dậy, cất bước đi ra ngoài cửa phòng, lúc nàng đẩy cửa bước ra ngòai thì một đám người đột nhiên xuất hiện trước tầm mắt nàng.
Người đứng đầu là Bạch Linh, vốn dĩ hắn bị Phong Bạo xuất hiện do Dạ Nhược Ly đột phá thu hút, lúc này nhìn thấy nữ tử đang mở cửa đi ra thì Bạch Linh lại cảm thấy nàng có gì đó khác lạ...
"Nhược Ly đại nhân, " Bạch Linh nhanh chân bước lên, cung kính ôm quyền nói: "Vừa rồi chúng ta cảm nhận được động tĩnh lạ ở đây nên liền vội vàng tới xem thử, không biết..."
Lúc nói lời này thì Bạch Linh cẩn thận dè dặt liếc nhìn Dạ Nhược Ly.
Dạ Nhược Ly nhún vai, không chút để ý nói: "Không có gì to tát cả, chỉ là ta may mắn đột phá mà thôi."
Cái gì? Đột phá? Chẳng lẽ Nhược Ly đại sư thật sự đột phá được Thần Hoàng cao cấp? Điều này thật sự quá biến thái mà? Một Thần Hoàng cao cấp chỉ mới ba mươi tuổi, nói ra thì sẽ dọa chết người khác mất.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, tất cả đều hít một hơi, cười khổ một tiếng, biểu cảm không biết nói gì.
Hơn nữa kẻ biến thái này lại còn là luyện đan sư Thần phẩm, cấp bậc ít nhất từ tầng tám trở lên, dù sao Chu Nam đại sư của Liên Minh luyện đan còn bại dưới tay nàng mà.
Năng lực người nào cũng đều có giới hạn, sao nàng lại có thể biến thái đến như thế?
Thấy thái độ của mọi người, Dạ Nhược Ly có chút khó hiểu: "Thế nào, có chuyện gì sao?"
"Không... Không có gì..." Bạch Linh lại liếc mắt nhìn Dạ Nhược Ly, miệng lại thầm thở dài.
"À." Dạ Nhược Ly nhẹ nhàng gật đầu, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó nên hỏi: "Đúng rồi, Kim thần có trở về chưa? Một năm đã đến, hắn cũng nên mang Bách Diệp Quả trở lại nơi này rồi chứ."
Bạch Linh và những người còn lại nhìn nhau, rồi chung quy vẫn cắn chặt răng, mở miệng: "Nhược Ly đại sư, Kim thần chưa từng quay lại, hơn nữa... Chúng ta cũng không có bất kỳ tin tức gì của hắn, trong một năm nay, hắn như bốc hơi khỏi Phong Vực vậy."
"Vậy sao?"
Dạ Nhược Ly vuốt cằm, cau mày, không biết vì sao nàng lại có chút cảm giác bất an.
Kim thần, hi vọng ngươi không sao, nếu không sau khi sư phụ tỉnh lại biết được chuyện này nhất định sẽ áy náy cả cuộc đời...
"Được, chúng ta đứng đây lo lắng cho hắn cũng chẳng có ích gì, với thực lực cường hãn của Kim thần, nếu có khó khăn mà ngay cả hắn cũng không thể đối phó được thì chúng ta làm được gì?"
Dạ Nhược Ly phục hồi tinh thần, mắt thoáng lóe sáng: "Khoảng thời gian này ta muốn rời khỏi Đan thành một chuyến, nếu như Kim thần trở về thì kêu hắn ở lại Bạch gia chờ ta, ta sẽ nhanh chóng trở lại."
Bây giờ đã đột phá đến cao cấp, hơn nữa còn có siêu thần khí, đối phó với đám Khôi Lỗi Bán Thần Tôn kia cũng không thành vấn đề nên nàng quyết định trở lại cấm địa của dãy núi Huyền thú một lần nữa.
Nàng cảm thấy rất hứng thú với thứ có thể khiến Thanh Minh phủ phản ứng...
Lúc này trong dãy núi huyền thú âm u tĩnh lặng, ở nơi được người đời gọi là vùng đất chết, một con sói cả người rực lửa đang nằm rạp trên mặt đất, thích ý phơi nắng, biểu cảm thoải mái hưởng thụ.
Đột nhiên nó cảm nhận được cái gì đó, thân thể cao lớn vội vàng chui vào giữa bụi cỏ, chớp đôi mắt, đến khi một bóng dáng màu trắng biến mất ngay trước mắt thì mới dần dần hồi thần.
"Sao nữ tử đó có thể còn sống? Nàng đã may mắn thoát chết vậy tại sao lại dám tiếp tục tiến vào mảnh đất này? Nàng đã biết tử địa rất hung hiểm, người đã từng bước vào mảnh đất đó thì đều không thể sống sót đi ra ngoài."
Nhìn hành vi của Dạ Nhược Ly, trong mắt Sói Lửa đầy vẻ nghi ngờ khó hiểu, sững sờ nhìn theo phương hướng nàng biến mất...
Bởi vì có kinh nghiệm của lần đầu nên lần này Dạ Nhược Ly không hề kinh hoảng lúng túng, cố gắng chạy thật nhanh về phía trước rồi thả người nhảy vào biển lửa, trong khoảnh khắc đó, nàng cảm nhận một chất lỏng mát mẻ bao trùm thân thể nàng rồi chậm rãi mất đi ý thức.
Sau khi nàng tỉnh lại thì đã nằm trong hang động lúc trước.
Dạ Nhược Ly bò dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người rồi đi về phía có Khôi Lỗi...
Cánh cửa cổ xưa lẳng lặng nằm cuối sơn động, Dạ Nhược Ly dừng bước lại, một hàng Khôi Lỗi phòng thủ xuất hiện trước tầm mắt nàng.
Đám Khôi Lỗi này hoàn toàn khác biệt với đám Khôi Lỗi của Dạ Nhược Ly, toàn thân chúng tối đen, dien~dàn*lee;quys#doon chói mắt giống như bảo thạch đen vậy. Nhưng mà dựa vào hiểu biết về thuật điều khiển rối của Dạ Nhược Ly, nàng bất ngờ phát hiện đám Khôi Lỗi này không có khuyết điểm, hoàn mỹ đến mức khiến người ta sợ hãi.
"Nếu như đám Khôi Lỗi này có khuyết điểm thì muốn chế phục sẽ rất dễ dàng, " Dạ Nhược Ly nhẹ vuốt cằm, mắt nhìn chằm chằm đám Khôi Lỗi màu đen, "Đáng tiếc, đối mặt với đám Khôi Lỗi không hề có khuyết điểm này thì chỉ có một cách là đánh bại."
Dạ Nhược Ly hít thật sâu, mở bàn tay ra, trong phút chốc một thanh kiếm đầy lôi điện lóe sáng xuất hiện trong lòng bàn tay.
Thanh kiếm này không hề giống Lôi Đình kiếm, về mặt khí thế thì mạnh hơn Lôi Đình rất nhiều, lúc Dạ Nhược Ly lấy ra thì tiếng sấm nổ vang vọng cả sơn động.
"Lôi Thần kiếm, đây là lần đầu tiên ta sử dụng siêu thần khí này..."
Dạ Nhược Ly cúi đầu khẽ vuốt trường kiếm trên tay, khóe miệng nhếch lên, trong mắt thoáng xuất hiện vẻ khó hiểu.
Vào lúc này có vẻ Khôi Lỗi đứng ở đối diện phát giác ra vị khách không mời mà đến nên đồng loạt nhìn Dạ Nhược Ly, rồi chợt vọt mạnh về phía nàng nhanh như chớp.
Dạ Nhược Ly thấy vậy liền nâng Lôi Thần kiếm lên, sấm sét lập tức vang dội, vô số tia sét xuất hiện từ Lôi Thần kiếm lao thẳng về phía đám Khôi Lỗi.
Sau đó nàng nắm chặt chuôi kiếm, xông vào giữa đám Khôi Lỗi...
Dù là lực chiến đấu hay là lực phòng ngự Khôi Lỗi đều vượt xa người bình thường hơn nữa cả đám Khôi Lỗi đó đều là bán Thần Tôn. Dù cho Dạ Nhược Ly có siêu thần khí thì cũng đám Khôi Lỗi này đàn áp đến chật vật.
"Ầm!"
"Ầm ầm!"
Sấm sét đột nhiên đánh xuống, Lôi Thần kiếm trong tay Dạ Nhược Ly hung hăng chém vào một Khôi Lỗi, nhất thời trên thân thể Khôi Lỗi xuất hiện một vết thương, mà vết thương đó lại không chảy máu mà chỉ có một ánh sáng kim loại chiếu vào mắt.
Một Khôi Lỗi khác bên cạnh Dạ Nhược Ly nâng quyền đánh về phía nàng, đòn đánh sắc bén làm mái tóc dài của Dạ Nhược Ly bay lên, cảm nhận được luồng gió lướt qua gò má, Dạ Nhược Ly đột nhiên xoay người, nâng Lôi Thần kiếm lên chắn đòn đánh mạnh bạo đang ập tới.
"Rầm!"
Cú đấm va chạm mạnh với Lôi Thần kiếm, Dạ Nhược Ly lui về phía sau hai bước, khóe miệng phun ra máu tươi, lúc nàng ngẩng đầu thì đã thấy cánh tay phải của Khôi Lỗi giang mạnh ra, hóa thành nhiều mảnh vụn bay bổng trong không khí.
"Không được, nếu tiếp tục như vậy thì không phải cách, có lẽ chỉ có thể dùng chiêu này ..."
Dù sao số lượng Khôi Lỗi quá nhiều, nếu cứ đánh nhau như vậy thì không biết lúc nào mới có thể tiêu diệt toàn bộ.
Dạ Nhược Ly híp mắt, dừng động tác lại, nhẹ ngẩng đầu bình tĩnh nhìn đám Khôi Lỗi.
Bỗng nhiên nàng nhẹ nhàng nâng tay, cũng trong tích tắc này cuồng phong chợt kéo đến, bạch y tung bay trong gió, mà phía trên đỉnh đầu Dạ Nhược Ly xuất hiện vô số thanh trường kiếm, cái nào cũng có lực áp bách mãnh liệt.
Mà trung tâm kiếm trận rõ ràng là Lôi Thần kiếm.
Bởi vì có Lôi Thần kiếm thống lĩnh cho nên trường kiếm chung quanh nó đều là thần khí.
Vì Khôi Lỗi không có tình cảm, nếu không nhìn thấy nhiều Thần khí hợp thành kiếm trận như vậy tất nhiên sẽ bị dọa sợ chạy trối chết...
"Ầm đùng!"
"Đùng ầm ầm!"
Lực đàn áp mạnh mẽ uy áp, lao về phía Khôi Lỗi nhanh như tia chớp.
Theo lời chỉ huy của Dạ Nhược Ly, một thanh trường kiếm đáp xuống, xẹt qua phía chân trời, tia lửa văng khắp nơi, nhưng vì Khôi Lỗi không có suy nghĩ, không biết né tránh nên trực tiếp nghênh đón đòn tấn công.
"Rầm!"
"Đùng đùng!"
Trường kiếm lao thẳng vào thân thể Khôi Lỗi một cách mạnh mẽ, thân thể Khôi Lỗi liền bị kiếm xuyên thấu, tạm thời mất đi lực hành động. Nhưng mà Khôi Lỗi chỉ bị thương thôi chứ không hề tê liệt ngã xuống đất.
"May mà ta đột phá tới cao cấp, nếu lúc trước mà nghênh chiến thì sẽ không chịu nổi mà bị cuốn vào trong, dù cho thi triển chiêu thức Vạn Kiếm Quy Tông cũng không thể diệt toàn bộ đám Khôi Lỗi này."
Nhìn thấy cảnh tượng này, Dạ Nhược Ly có chút vui mừng.
Tuy rằng nàng chết thì vẫn có thể dựa vào Thiên Lưu để sống lại, nhưng nếu trùng hợp đúng lúc đó Thiên Lưu cũng gặp nguy hiểm ở đại lục Thần Chi thì sao? Nếu như hai người đều chết thì sẽ không thể sống lại.
Vì vậy nàng không thể đi mạo hiểm...
"Khụ khụ!" Dạ Nhược Ly ho khan hai tiếng, lấy ra một viên đan dược khôi phục huyền khí.
Đan dược vừa trôi xuống bụng thì khuôn mặt vốn đang tái nhợt dần dần khôi phục...
Dạ Nhược Ly quơ quơ tay, thu hồi kiếm trận, mắt nhìn đám Khôi Lỗi, khóe miệng nhếch lên: " Thực lực đám Khôi Lỗi này là bán Thần Tôn, nếu có thể thu phục bọn chúng, phối hợp thêm với Thập Dương trận thì..."
Nghĩ đến đây, Dạ Nhược Ly cất bước đi về phía đám Khôi Lỗi, nhưng mà lúc nàng bước tới gần thì trên người Khôi Lỗi đột nhiên tỏa ra ánh sáng màu đen, chợt một luồng khói bốc lên từ đỉnh đầu.
"Cái gì?"
Dạ Nhược Ly bất giác ngẩn ra, một cảm giác nguy hiểm ập đến từ đáy lòng, bây giờ không có thời gian để nàng nghĩ nhiều, bước chân vội vàng lui về phía sau, đứng ở phía xa xa quan sát tất cả cảnh tượng này.
"Rầm!"
"Ầm ầm!"
" Ầm ầm rầm!"
Đám Khôi Lỗi vốn đã mất đi sức cử động bỗng nhiên liên tục nổ mạnh, dù cho là Khôi Lỗi chỉ bị thương một chút cũng nổ tan tành, thế là trong sơn động đầy ánh lửa bắn ra bốn phía, tiếng nổ mạnh vang vọng cả sơn động.
"Đáng tiếc ..."
Dạ Nhược Ly lắc đầu, hơi thở dài một hơi, nhưng chúng vốn không phải của nàng nên thật ra cũng không đau lòng bao nhiêu.
Dạ Nhược Ly phục hồi tinh thần, tự tiện đi về phía cánh cửa cổ, nàng thấy ở bên ngoài cánh cửa lớn có một con Cự Long được điêu khắc rất sinh động, mắt con Cự Long này rất hung tàn, hình dạng giương nanh múa vuốt rất hung ác.
"Hả?"
Dạ Nhược Ly cụp mắt, đột nhiên phát hiện cái máng hình vuông ở trước cửa.
"Cái hình dạng này không phải là Thanh Minh phủ sao? Chẳng lẽ..."
Trong mắt Dạ Nhược Ly thoáng hiện lên chút vẻ khó hiểu, vội vàng lấy Thanh Minh phủ ra, nhắm ngay cái máng thử ráp lại, lúc Thanh Minh phủ khớp với cái máng đó thì một luồng sáng xanh xuất hiện, cánh cửa vốn đang khép kín từ từ mở ra.
"Quả thật như thế."
Xem ra nơi này quả thật có thứ hấp dẫn Thanh Minh phủ.
Dạ Nhược Ly bước từng bước tới, nhẹ nhàng bước vào trong cửa, vào lúc này Thanh Minh phủ hóa thành một luồng sáng bay vụt vào lòng bàn tay nàng, mà cánh cửa cổ lớn cũng chậm rãi đóng kín.
"Nơi này là..."
Dạ Nhược Ly nhìn khắp bốn phía, trong mắt thoáng kinh ngạc.
Nhìn thấy trước mặt nàng không có vật gì, sương mù màu trắng bao phủ khắp không gian, ẩn chứa một cảm giác đè nén.
"Ngươi tới rồi, đã đến lúc Thanh Minh phủ này có chủ..."
Đột nhiên giữa làn sương trắng có một giọng nói uy nghiêm vang lên, sương mù từ từ biến mất, để lộ ra mộ vạt áo, chợt một Hồng y nam tử tuấn mỹ xuất hiện trước mặt Dạ Nhược Ly.
Trên gương mặt tuấn mỹ của nam tử, góc cạnh rõ ràng, đứng giữa không trung giống như thần tiên, quanh thân là khí thế uy áp nhàn nhạt, khiến người ta cảm thấy áp bách.
Lúc này nam tử nhìn xuống Dạ Nhược Ly, khí thế cuồng ngạo trong đôi mắt đen nhánh làm người ta không rời mắt được.
Hắn đứng đó như Vương giả, thống trị cả thiên hạ, vạn vật chúng sinh trước mắt hắn đều chỉ là con kiến.
Mạnh, nam tử này rất mạnh, Dạ Nhược Ly vốn cho rằng Kim thần đã rất mạnh rồi, nhưng nếu nếu so sánh với người này thì Kim thần vẫn yếu hơn rất nhiều, đại khái cũng chỉ có cường giả như Cửu U Ma Long mới có thể với hắn.
Nghe thấy lời hắn nói, cộng cả phản ứng của Thanh Minh phủ thì Dạ Nhược Ly cũng đoán được đại khái...
"Hỏa Thần?"
Dạ Nhược Ly nhíu mày, nhếch môi hỏi.
"Không sai, ta là Hỏa Thần, ngươi nên biết ta đã ở đây chờ ngươi rất lâu."
Nếu có người khác ở đây, thấy vị cường giả để lại vô số truyền thuyết từ vạn năm trước thì tất nhiên sẽ kích động không gì sánh kịp, nhưng mà dù sao Dạ Nhược Ly không phải người bình thường nên cũng chỉ hơi kinh ngạc rồi liền bình tĩnh lại.
"Chờ ta?"
"Đúng rồi, bây giờ ngươi bao nhiêu tuổi?" Hỏa Thần không trả lời nàng mà chỉ hỏi ngược lại.
Dạ Nhược Ly liếc mắt nhìn Hỏa Thần, thản nhiên nói: "Cách lúc ngươi mất tích một vạn năm."
"Một vạn năm? Thì ra đã lâu như vậy rồi."
Hỏa Thần nhẹ ngẩng đầu, trong mắt thoáng có chút nhớ nhung rồi chợt ánh mắt lại nhìn Dạ Nhược Ly, dienxdafnleequysdoon sắc mặt đầy nghiêm trọng: "Thần hoàng cao cấp? Tuy rằng với độ tuổi của ngươi thì thiên phú như vậy đã rất biến thái nhưng vẫn còn quá thấp, bởi vì thời gian của ngươi không còn nhiều, không, nói đúng hơn thì thời gian của thế giới này không nhiều ..."
"Thời gian không còn nhiều?" Dạ Nhược Ly hơi ngẩn ra, híp mắt lại nói "Ngươi có ý gì?"
"Nhanh thôi... Thế giới này sẽ trở về với Hỗn Độn* nhanh thôi."
* Hỗn Độn: su nghĩ tác giả có ý nói là không gian rỗng khi chưa có trái đất, sinh vật
Hỗn Độn?
Người có tính tình bình thản như Dạ Nhược Ly mà cũng kinh hãi vì lời nói của Hỏa Thần.
Lúc đầu khi thế giới chưa xuất hiện chính là Hỗn Độn, ý của Hỏa Thần là thế giới này sẽ trở về vẻ vốn có của nó sao? Nếu quả đúng như vậy thì bất kỳ sinh vật nào trên thế giới này đều không thể sống sót.
"Cho nên ngươi cần phải tăng thực lực lên, chỉ có kẻ cầm giữ Thanh Minh phủ mới vừa có thể cứu vãn tất cả, đáng tiếc thế giới rỗng sắp đến gần rồi, bởi vậy ta mới nói không còn nhiều thời gian."
"Vậy sao?" Dạ Nhược Ly phục hồi tinh thần lại, cười lạnh một tiếng, "Nhưng vì sao ta lại phải cứu thế giới này? Tính mạng người khác có liên quan gì đến ta? Ta không cần phải liều mạng vì người dưng."
"Ha ha."
Hỏa Thần nghe vậy thì không tức giận mà ngược lại còn cười nhẹ hai tiếng: "Ngươi biết không? Lúc trước khi lúc lão già kia nói với ta điều này phản ứng của ta cũng giống y hệt ngươi, tính mạng người khác có liên quan gì đến ta chứ? Vì sao phải liều mạng vì người mình không quen biết? Nhưng mà lão già đó lại nói với ta, nếu thế giới này quay trở lại thành Hỗn Độn thì Thanh Minh phủ cũng không thể may mắn thoát nạn, ngươi cũng không thể đưa những bạn bè người thân của ngươi đến Thanh Minh phủ."
"Cái gì?"
Thanh Minh phủ đã không còn tác dụng, như vậy...
Không, nàng tuyệt không thể để người khác chịu tổn thương vì nàng!
"Ngươi có biết vì sao kẻ cầm giữ Thanh Minh phủ mới có thể giải trừ không gian rỗng không? Vì trên đời này chỉ có người đạt tới Chí Tôn mới có thể làm được điều này, mà ngươi có được Thanh Minh phủ cũng tương đương có năm mươi phần trăm hi vọng tiến vào cảnh giới Chí Tôn, nếu ngươi thành công trở thành Chí Tôn thì đối với ngươi chuyện này cũng chỉ là một cái phất tay mà thôi, đáng tiếc năm đó ta chỉ cách Chí Tôn có một bước, chỉ vì quá mức nóng vội cho nên..."
Hỏa Thần dừng lại, than thở: "Cho nên ngươi phải nhanh chóng tăng thực lực lên, nhưng lại không thể quá nóng vội, nếu không sẽ có kết cục giống như ta."
Chí Tôn!
Dạ Nhược Ly nắm chặt tay, đôi mắt đen nhánh thoáng kiên định.
Dù là Thần Hoàng hay là Thần Tôn thì đều không phải mục tiêu của nàng, cái nàng theo đuổi là cảnh giới Chí Tôn vô thượng!
"Ngươi chỉ dẫn Thanh Minh phủ đến nơi này chỉ vì muốn nói với ta chuyện này thôi sao?"
"Không!" Hỏa Thần lắc đầu, khẽ mỉm cười, "Lúc ta còn sống, trong lúc vô tình có đọc được một quyển sách cổ, phương pháp tu luyện trong đó chỉ có tác dụng đối với những người chưa thành Thần Tôn, nhưng lúc ấy ta đã là Thần Tôn nên không hề luyện thử phương pháp này, cho nên ta không biết nó có thành công hay không, ngươi có muốn thử một lần không?"
Dạ Nhược Ly nghe vậy thì ngẩng đầu, khuôn mặt tuyệt mỹ đầy kiên nghị.
"Thử thì thử, có gì đáng ngại?"
"Được, kỳ hạn là tháng ba, trong ba tháng này ta sẽ giúp ngươi lĩnh ngộ Lĩnh Vực Cảnh, nhưng ngươi chỉ có ba tháng, bởi vì ba tháng sau ta sẽ biến mất, không có cách nào giúp ngươi nữa."
Nhìn xuống nữ tử tuyệt mỹ phía dưới, trong mắt Hỏa Thần thoáng có chút hi vọng...
Bởi vì thời gian không đợi ai, nàng sẽ thử nắm bắt lấy Thanh Minh phủ một lần, nếu như cuối cùng nàng mất mạng thì sẽ không thể trở thành Chí Tôn trước khi thể giới này trở lại thành không gian rỗng, như vậy cả thế giới sẽ phải chấp nhận tai ương diệt vong.
Thời gian tu luyện mãi mãi không ngừng.
Trong chớp mắt đã được ba tháng, mà lúc Dạ Nhược Ly trở về Bạch gia đã hơn ba tháng...
Lúc này ngoài cửa Bạch gia có một trận chiến kịch liệt diễn ra, Bạch Linh ngăn cản đòn tấn công trước mặt, lau mồ hôi dưới cằm, lui về phía sau hai bước, nói: "Ta đã nói rồi, ta không biết Nhược Ly đại sư đang ở đâu, dù có biết cũng không nói cho các ngươi biết, Huyết Quy môn các ngươi đừng ép người quá đáng!"
"Ha ha!"
Nghe thấy lời nói này, trưởng lão Huyết Quy môn Huyết lăng ngửa đầu cười lớn hai tiếng: "Chúng ta ép người quá đáng sao? Lập tức giao nữ nhân đó ra đây, chúng ta sẽ tha chết cho ngươi, nếu không hôm nay chính là ngày chết của Bạch gia các ngươi!"
"Ngươi..." Bạch Linh biến sắc, hung tợn trừng mắt nhìn Huyết Lăng.
"Ha ha, không phải Bạch gia các ngươi đang chờ Liên Minh luyện đan, hay là Thiên Sát môn, Tuyết Dạ môn tới cứu đó chứ? Chúng ta tới nơi này không hề để lộ tin tức cho ai biết cho nên chờ đến lúc tin này truyền đến tai bọn họ, đợi bọn họ đuổi tới nơi thì chỉ có thể dọn xác giùm các ngươi thôi! Đúng là Liên Minh luyện đan cường đại không sai, nhưng mà bản thân Lỗ Lạc trưởng lão cũng chỉ là Thần Tôn trung cấp mà thôi, còn về Kim thần..."
Huyết Lăng cười lạnh một tiếng, khóe môi nở nụ cười chế giễu: "Hắn mất tích hơn một năm, trong thời gian đó không ai biết hắn ở đâu, nói không chừng đã gặp phải nguy hiểm gì rồi, ha ha ha! Bây giờ không ai có thể tới cứu các ngươi!"
Người Bạch gia nắm chặt tay, sắc mặt đều xanh mét, tức giận nhìn đám người Huyết Quy môn trước mặt.
Lúc trước Huyết Quy môn vốn là kẻ địch của Phong Thần, bây giờ biết Phong Thần chưa chết, chỉ lâm vào hôn mê nên mới đuổi giết tới đây, muốn báo thù rửa hận.
"Được, trận chiến nên kết thúc rồi..."
Huyết Lăng cúi đầu nhìn Bạch Linh, ánh mắt giống như đang nhìn một con kiến vậy, hắn chợt nhẹ nhàng nâng tay lên, một thanh trường kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay.
Trường kiếm vung lên, một luồng sáng trắng chứa đựng khí thế mạnh mẽ chém về phía cổ Bạch Linh nhanh như chớp.
" Gia chủ cẩn thận!"
"Phụ thân!"
Mọi người đều kinh hãi, sau đó lòng đầy tuyệt vọng...
"Ầm đùng!"
Đột nhiên một luồng sức mạnh vọt tới, giống như bao trùm cả trời đất lại bên trong.
"Chuyện này... Rốt cục sao lại thế này?"
"Lĩnh vực cảnh? Sao lại là Lĩnh Vực cảnh? Chẳng lẽ bên trong có cường giả Thần Tôn tới sao?"
"Không... Không đúng, Lĩnh Vực Ngũ Hành, sao có thể là Lĩnh Vực Ngũ Hành? Huyết Quy môn chúng ta cũng không hề có Thần Tôn Ngũ Hành."
Mọi người rất kinh ngạc, nhưng cũng không khỏi hoài nghi, lần này bọn họ đến đây không có ai là Thần Tôn, tối đa cũng chỉ là bán Thần Tôn thôi, nếu đối phương có Thần Tôn tương trợ thì Huyết Quy môn sẽ bị diệt!
Dưới sự áp bức của khí thế cường đại, người Huyết Quy môn không thở được, có vẻ như sẽ nhanh chóng chết vì ngạt thở, diễn~dafn;lê*quysdo0n nhưng ngược lại, ngay cả dưới uy áp của Lĩnh Vực cảnh, người của Bạch gia cũng không cảm thấy khó chịu chút nào.
Có thể khống chế tốt Lĩnh Vực cảnh như thế, chẳng lẽ người tới cứu giúp đã là cường giả Thần Tôn lâu rồi sao?
Nghĩ đến đây tất cả đều quay đầu nhìn lại, giữa không trung có một nữ tử mặc bạch y xuất hiện...
"Sao có thể? Sao lại là nàng ta?"
"Ba tháng trước nàng ta mới đột phá Thần Hoàng cao cấp, đừng nói với ta bây giờ nàng ta đã là Thần Tôn rồi đó, một người bình thường sao có thể làm được như vậy?"
"Không... Không đúng, " Bạch Linh nhíu mày, sắc mặt có chút nghi ngờ, "Khí tức của nàng và ba tháng trước không chênh nhau nhiều, cũng không có tăng trưởng quá mạnh, có lẽ vẫn chưa đột phá, nhưng vì sao nàng có thể thi triển Lĩnh Vực Cảnh?"
Đừng nói với bọn họ một Thần Hoàng lại có thể sử dụng được Lĩnh Vực.
Việc này so với việc nàng đột phá Thần Tôn trong ba tháng còn đáng kinh ngạc hơn, bởi vì điều này vốn là không thể.
"Vù!"
Vào lúc này, một sức mạnh uy áp đột nhiên xuất hiện, dưới sự áp chế của Lĩnh Vực Cảnh, tất cả người của Huyết Quy môn đều phun máu tươi, hai chân mềm nhũn chật vật ngã xuống đất.
Đây cũng là sự khác biệt của người sử dụng được Lĩnh Vực Cảnh và người không dùng được, khi Dạ Nhược Ly ra tay, những người dưới cấp bậc Thần Tôn đều không thể tránh thoát được.
"Kế tiếp giao cho các ngươi xử lý."
Dạ Nhược Ly bỏ lại lời này rồi chậm rãi xoay người, biến mất trước mắt mọi người.
Bởi vì chuyện sau đó không cần nàng xử lý, tự nhiên sẽ có người của Bạch gia giải quyết tốt hậu quả...
Nhưng mà tốc độ lan truyền khắp cả Trung Châu của biến cố lần này rất nhanh, toàn bộ cường giả của Huyết Quy môn đến Đan thành đều bị diệt, mà trụ sở chính của Huyết Quy môn cũng bị các thế lực lớn chèn ép.
Bởi vậy thanh danh Dạ Nhược Ly lại vang vọng khắp Phong Vực thêm lần nữa...
"Nhược Ly đại sư, Nhược Ly đại sư..."
Trong ngày này Dạ Nhược Ly vừa mới rời khỏi trạng thái bế quan, Bạch Linh đã vội vàng chạy tiến tới: "Nhược Ly đại sư, Kim thần trở về."
"Cái gì?"
Dạ Nhược Ly ngẩn ra, trên mặt lại lộ vẻ vui mừng: "Quá tốt rồi, rốt cuộc hắn cũng trở về."
Nói xong nàng quơ quơ tay áo, thân hình chợt lóe lên rồi nhanh chóng biến mất trong phòng.
Lúc Dạ Nhược Ly chạy tới đại đường, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của Kim thần, hơn nữa nàng cảm nhận được rõ ràng thân thể Kim thần suy yếu thì cũng hơi sững sờ.
Với thực lực của Kim thần, ai có năng lực làm hắn bị thương?
"Đây là Bách Diệp Quả mà ngươi muốn..."
Kim thần vươn tay ra, cầm Bách Diệp Quả đưa tới trước mặt Dạ Nhược Ly, lúc Dạ Nhược Ly nhận lấy Bách Diệp Quả thì khóe miệng hắn thoáng xuất hiện nụ cười yên tâm rồi chợt chậm rãi ngã xuống mặt đất.
"Kim thần!"
Dạ Nhược Ly vội vàng tiến lên, kiểm tra thân thể hắn xong thì nhịn không được thở dài một tiếng: "Bản thân bị trọng thương lại còn mệt nhọc quá độ nên mới như vậy, cho hắn ăn đan dược sau đó ngủ một giấc là được."
Không biết hắn đã gặp phải chuyện gì, tại sao lại về muộn như vậy, tại sao lại trở thành bộ dạng này?
"Nhược Ly đại sư..."
Dạ Nhược Ly giơ tay lên, ngăn cản lời nói của hắn, nói: "Ngươi dẫn hắn xuống nghỉ ngơi đi, ngoài ra không được để bất kỳ ai quấy rầy hắn, nếu không sẽ cản trở quá trình khôi phục của hắn."
"Dạ, Nhược Ly đại sư."
Sau khi Bạch Linh rời đi, Dạ Nhược Ly vuốt cằm, nhẹ mỉm cười: "Đã lấy được Bách Diệp Quả, tiếp theo đó cũng nên khôi phục linh hồn cho sư phụ rồi ..."
Dạ Nhược Ly dứt lời, cầm lấy Bách Diệp Quả đi vào trong phòng luyện đan.
Lúc Dạ Nhược Ly luyện chế Phục Hồn Đan thì Bạch gia lại tiếp tục nghênh đón một người khách không mời mà đến...
"Phong Thần!" Nữ tử nắm chặt tay, khóe miệng thoáng xuất hiện một nụ cười lạnh, "Hôm nay ta nhất định phải giết linh hồn ngươi, lần này ngươi không thể chạy thoát!"
"Ầm đùng!"
Nói xong nữ tử không hề che giấu khí thế của mình, lực uy áp cường đại lập tức bao phủ mọi nơi, khắp đất trời cũng hơi u ám.
Cảm nhận được địch ý mạnh mẽ, Bạch Linh nhanh chóng dẫn người Bạch gia xông ra, khi thấy hồng y nữ tử ở giữa không trung thì trong mắt thoáng khiếp sợ.
" Tông chủ Lưu Phong Tông, Thiên Phượng?"
Rốt cuộc Tông chủ Thiên Phượng cũng đến nơi này, nhưng bây giờ Nhược Ly đại sư còn đang luyện chế đan dược giúp Phong Thần khôi phục...
"Bạch gia chủ, Bổn tông chủ khuyên các ngươi một câu, giao nữ tử đó ra đây, nếu không Bổn tông chủ sẽ huyết tế Bạch gia, để cho các ngươi hiểu rõ kết cục khi đối địch với Lưu Phong Tông!"
"Ha ha." Bạch Linh cười nhẹ hai tiếng, lạnh giọng nói, "Lưu Phong Tông? Đây chẳng phải là nơi mà Phong Thần để lại sao, ngươi vốn cũng chỉ là một tiện nhân phản bội để cướp được nơi đó, cho nên ngươi không có tư cách dùng danh nghĩa của Lưu Phong Tông!"
Chuyện cho đến bây giờ dĩ nhiên không còn là bí mật của Phong Vực nữa, vì vậy Thiên Phượng cũng không hề phủ nhận.
"Bất kể như thế nào thì nàng ta cũng chỉ là tông chủ tiền nhiệm thôi, bây giờ Tông chủ Lưu Phong Tông là ta! Ha ha, ngươi biết kết cục của phản đồ trung thành với Phong Thần ở Lưu Phong Tông thế nào không? Trừ ba lão già khốn kiếp chạy trốn ra thì đám còn lại đều bị ta hung hăng đày đọa, trong đó càng có những đệ tử trước kia của Phong Thần, đây cũng là kết cục mà bọn chúng ruồng bỏ ta, ha ha!"
Thiên Phượng ngửa đầu cười lớn hai tiếng, thái độ cực kỳ điên cuồng: "Ta mới là Tông chủ của Lưu Phong Tông, người phản bội ta sẽ không có kết cục tốt!"
"Ngươi..."
Bạch Linh biến sắc, lúc đang muốn mở miệng chế giễu thì bỗng nhiên phía sau vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Bạch Linh, ngươi lui xuống đi."
Bạch Linh hơi ngẩn ra rồi lập tức nhìn về hướng giọng nói vang lên, lúc nhìn thấy nữ tử bước đến trong gió thì vẻ mặt bất giác xuất hiện một chút vui mừng: "Nhược Ly đại sư..."
"Ừ."
Dạ Nhược Ly lạnh nhạt gật đầu, chợt nhìn về phía Thiên Phượng.
Người này mà cũng có thể làm Tông chủ đương nhiệm của Lưu Phong Tông sao? Bây giờ nàng đã luyện chế thành công Phục Hồn Đan rồi, nhưng Phong Thần cần một khoảng thời gian để khôi phục, nàng nhất định phải giữ chân Thiên Phượng đến khi Phong Thần thức tỉnh...
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
14 chương
120 chương
15 chương
986 chương
183 chương
33 chương
28 chương