Edit: Preiya Bên trong sơn cốc sâu thẳm, nữ tử ngồi xếp bằng ở trong ao, chất lỏng màu trắng ngà như có như chìm vào cổ của nàng, nhẹ nhàng dập dờn, theo nàng thở ra hít vào, thủy dịch màu trắng ngà vậy mà chậm rãi chảy vào trong cơ thể nàng. Lúc này đây, mặt mũi nữ tử tái nhợt, sắc mặt tràn đầy thống khổ, nhưng nàng vẫn cứng rắn nhịn xuống phần đau khổ này. "Ầm!" Chợt, một cỗ phong bạo huyền khí cường đại thổi quét toàn bộ sơn động, sinh ra cảnh trí khác nhau, mãi đến một lúc lâu sau, phong bạo huyền khí mới dần dần tiêu tán, nữ tử vốn là ngồi xếp bằng chậm rãi mở hai mắt ra. "Thần Vương cấp thấp… Ta rốt cuộc đột phá tới Thần Vương cấp thấp." Ngắm nhìn lòng bàn tay, khẽ nắm lại, khóe miệng nữ tử câu lên nụ cười nhàn nhạt. "Thượng Quan Tình từng nói, Ngũ Huyền Thánh Trì tại Ngũ Huyền Sơn có thể để cho người kia từ nay về sau tu luyện làm chơi ăn thật, chẳng qua ông ta hiểu sai rồi, bởi vì, công hiệu của Ngũ Huyền Thánh Trì, cũng không phải là trợ giúp người đột phá, cũng không phải là giảm bớt thời gian đột phá, mà là làm cho người ta thay da đổi thịt, ta cảm nhận được, dù rằng thực lực hiện tại của ta là Thần Vương cấp thấp, nhưng cường độ liều mạng thì có thể so với cao cấp…" Cường độ của nàng vốn là vượt qua người bình thường, nhưng nếu không có trợ giúp của Ngũ Huyền Thánh Trì, tối đa nàng cũng chỉ có thể so đấu với Thần Vương trung cấp, hiện giờ, nàng có nắm chắc, nếu như sử dụng thần khí, cho dù là Thần Vương đỉnh phong, đều có thể đánh một trận. Hồng y tung bay, Cung Vô Y đứng trước mặt Dạ Nhược Ly trước mặt của, trên khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt thế treo lên nụ cười mị hoặc: "Tiểu Dạ Nhi, hắc vụ ngoài động đã biến mất, chúng ta cũng nên rời khỏi chỗ này, dù sao không biết lúc nào thì hắc vụ sẽ xuất hiện lần nữa." "Được." Gật đầu một cái, Dạ Nhược Ly chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lăng lệ quăng về phía bầu trời ngoài động, nói từng chữ một: "Tần gia, Âu Dương gia, còn có tất cả gia tộc tham gia vây bắt lúc đó, ta sẽ khiến cho các ngươi từ nay về sau gà chó không yên!" Có lẽ là vì đáp lại tâm tình của Dạ Nhược Ly, bầu trời xanh ngoài sơn động cũng không tinh khiết tựa như lúc đầu nữa, lộ ra một tia khí tức mờ mịt u tối, giống nhau tâm tình vào lúc này của nàng… Thiên Lạc Thành, Thiên Lạc vương phủ. Gió thu xào xạc, lá bay lả tả, trong đại sảnh, Trịnh Thiên Nhiên ngồi thẳng ở trên chủ vị, đột nhiên, tựa hồ như lão cảm thấy được cái gì đó, thân thể già nua khẽ run lên, bỗng nhiên đứng lên từ trên cái ghê, hai mắt trong suốt kia gắt gao nhìn chằm chằm phía ngoài cửa. "Thiên Nhiên Đại sư, xảy ra chuyện gì rồi hả?" Hồng Lạc Thiên không hiểu khẽ nhíu mày, nghi ngờ nhìn chăm chú vào Trịnh Thiên Nhiên. "Là Nhược Ly Đại sư và Vương Gia…" Nắm quả đấm thật chặt, trên khuôn mặt già nua của Trịnh Thiên Nhiên tràn đầy vui vẻ, lão kiềm chế kích động trong nội tâm, run rẩy nói. Nghe vậy, trong nháy mắt, đám người đang ngồi đồng loạt đứng lên, không dám tin nhìn Trịnh Thiên Nhiên. "Thiên Nhiên Đại sư, ngài nói cái gì? Vương Gia và Vương Phi trở về, đây là thật sao?" Trên mặt Hồng Lạc Thiên cũng tràn đầy vui mừng, trời mới biết bọn họ đã vượt qua thế nào trong khoảng thời gian Vương Gia và Vương Phi mất tích này.  Bọn họ trở lại, tương đương với vương phủ lại có người tâm phúc lần nữa… Hồng Lạc Thiên vừa mới nói xong, bên cạnh thoáng qua một bóng dáng màu đỏ, chỉ thấy Hồng Lam đã dùng tốc độ nhanh nhất lao ra ngoài cửa. Ngoài đại sảnh, dưới bầu trời hoàng hôn, bạch y và hồng y đan dệt với nhau, khẽ lướt qua ở trong gió thu, bóng dáng hai người tay nắm tay đứng thẳng không khỏi kinh diễm ánh mắt của mọi người. Nữ tử bạch y thịnh tuyết, dung mạo khuynh thành, làm cho người ta kinh thán, hai tròng mắt đen thâm thúy của nàng lộ ra một cỗ khí phách bẩm sinh, phảng phất như vương giả cao cao tại thượng. Mà nam tử bên cạnh nàng, hồng y như lửa, tuấn mỹ tuyệt thế, như vậy có thể nói là nam tử yêu nghiệt, cho dù là nữ tử cũng sẽ mặc cảm, vô luận là ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, hay là đôi môi đỏ mọng đầy cám dỗ kia của hắn, đều làm cho nội tâm người ta tràn đầy kinh diễm. "Vương Gia, Vương Phi, cuối cùng các ngươi cũng trở lại." Hồng Lạc Thiên bước nhanh đến phía trước, chắp tay ôm quyền, trong giọng nói mang theo mừng rỡ, dần dần là vô cùng kích động, khiến thân thể của ông không khỏi run rẩy. Nhàn nhạt gật đầu, ánh mắt Dạ Nhược Ly nhìn mọi người chung quanh, ngay sau đó tầm mắt dừng lại ở trên người Trịnh Thiên Nhiên. "Ngươi đột phá thành công?" "Ha ha, may mắn mà thôi." Trịnh Thiên Nhiên cười cười, khiêm tốn nói. Lão cảm giác được, lại nhìn thấy Nhược Ly Đại sư lần nữa, tựa hồ như thực lực của nàng lại mạnh hơn bình thường. "Cái đó, Nhược Ly Đại sư, cấp bậc hiện giờ của ngài là…" "Mới vừa đột phá tới Thần Vương." Dạ Nhược Ly nhún vai, giọng nói rất không cho là đúng. "Ta dựa vào!" Cho dù là chuẩn bị tâm lý thật tốt, sau khi Trịnh Thiên Nhiên nghe được câu này của Dạ Nhược Ly, đều có một loại xúc động chửi thề. Tuổi của Nhược Ly Đại sư còn chưa tròn hai mươi lăm đi? Một Thần Vương không đầy hai mươi lăm? Cho dù là Y Thanh Ca tuyệt thế thiên tài Y gia, cũng chỉ ở tuổi hai mươi lăm mới đột phá tới Thần Vương, hiện giờ nàng chẳng những Luyện Đan Thuật vượt lão rất xa, hỡn nữa trên phương diện tu luyện lại vượt qua Y Thanh Ca. Con mẹ nó nàng còn dám lại biến thái thêm một chút nữa cho lão thấy? Có phải là do trước kia lão quá mức thông thuận nên ông trời rãnh rỗi mới để cho loại biến thái này tới đả kích lão? Đây còn có để cho người sống hay không? Vào lúc này, vẻ mặt Trịnh Thiên Nhiên buồn bực, những người còn lại cũng không tốt hơn. Hồng Lạc Thiên cười khổ một tiếng, hơn một năm trước, Hồng Lam kích phát ra lực lượng huyết mạch, từ đó về sau tu vi ngày thăng ngàn dặm, nhưng hiện giờ nàng cũng chỉ là Thần Tướng cao cấp, vẫn rất kém xa Vương Phi như cũ… "Đúng rồi," dừng lại một chút, Dạ Nhược Ly híp hai mắt lại, nói, "Trong khoảng thời gian ta và yêu nghiệt không có ở đây, vương phủ có xảy ra chuyện gì không?" Nghe được Dạ Nhược Ly hỏi, mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là do Trịnh Thiên Nhiên có thân phận lớn nhất mở miệng. "Nửa năm trước, tất cả thế lực đều đã rời khỏi Ngũ Huyền Sơn, chỉ có Nhược Ly Đại sư và Vương Gia chưa từng trở về, Tôn gia truyền ra tin tức, tận mắt nhìn thấy Nhược Ly Đại sư ngài và Vương Gia mệnh tang, cho nên trong nửa năm này, Tôn gia vẫn vây công vương phủ." Tôn gia? Vẻ mặt Dạ Nhược Ly lạnh lẽo, trong tròng mắt đen tản ra hàn ý lạnh thấu xương. Liếc nhìn Dạ Nhược Ly và Cung Vô Y, Trịnh Thiên Nhiên lại nói tiếp: "Vốn là với thực lực của ta, không thể nào đánh bại hai Thần Hoàng Tôn gia, cũng chỉ có thể cố hết sức chống đỡ, nhưng vào ngày hôm trước, một Thần Hoàng cấp thấp Tôn gia sinh ra đột phá, lúc vương phủ gặp phải nguy cơ thì là một nữ tử tóc lam mắt lam đã cứu chúng ta." "Tóc lam mắt lam?" Dạ Nhược Ly hơi ngẩn ra, trong mắt lóe ra tia sáng kỳ dị. "Không sai, nữ tử kia tự xưng rằng đã từng là đồng bọn của ngài, nàng còn nói, nàng chờ Nhược Ly Đại sư ở Kỳ Lân bộ tộc." Thân thể chợt run lên, Dạ Nhược Ly đờ đẫn một lúc lâu, bỗng đột nhiên, nàng lấy lại tinh thần, một phen nắm lấy vạt áo của Trịnh Thiên Nhiên, giọng nói hơi run rẩy: "Nữ tử kia, thật là nói như thế?" Trịnh Thiên Nhiên sửng sốt một chút, tựa như lão chưa từng đoán trước được, Dạ Nhược Ly sẽ phản ứng mãnh liệt như vậy. "Quả thật là nàng nói những lời này, vừa bắt đầu, nữ tử này hỏi thăm có phải tên của ngài là Dạ Nhược Ly không, sau đó, nàng lấy ra một bức họa, trên bức họa đó chính là không gian giới chỉ mà Nhược Ly Đại sư ngài có." Huyền Linh giới chỉ của Dạ Nhược Ly cũng không hề giống với không gian giới chỉ, trên đời chỉ có một cái như vậy… "Tiểu Dạ Nhi." Cung Vô Y ôm lấy bả vai Dạ Nhược Ly thật chặt, từ trong thâm tâm cảm thấy vui vẻ cho nàng. Chậm rãi buông lỏng tay ra, Dạ Nhược Ly xoay người nhìn chằm chằm nam tử yêu nghiệt bên cạnh, giọng nói của nàng vẫn không thể át chế kích động như cũ: "Yêu nghiệt, là Kỳ Lân, thật sự là nàng, nàng còn sống, đây thật sự là quá tốt." Kiếp trước, trơ mắt nhìn Kỳ Lân đồng quy vu tận với kẻ địch ở trước mặt mình, nhưng lại vô lực, vì vậy cũng trở thành nỗi đau đớn sâu nhất của nàng, nếu không phải vì bảo vệ nàng và gia tộc của nàng, Kỳ Lân quyết sẽ không chết. Nữ tử ôn nhu đó, tính tình cũng là chấp nhất như vậy, đế quốc như thế nào, cho dù là hủy diệt, cũng không liên quan với nàng. Chỉ vì đứng trước cửa thành là chủ nhân của nàng, mà sau lưng lại có Dạ gia cần phải bảo vệ, cho nên vì để cho đế quốc một an bình, nàng sử dụng tuyệt chiêu trong ký ức truyền thừa, lúc địch chết, nàng đồng ý hiến tế ra tánh mạng của mình… "Tiểu Dạ Nhi, nàng quan tâm người khác như vậy, cẩn thận phu quân nàng ghen." Duỗi một cánh tay ra, Cung Vô Y kéo Dạ Nhược Ly vào trong ngực, bên môi đỏ mọng mê người câu lên nụ cười tuyệt mỹ. Tuy rằng là nói như thế, nhưng tâm tình của Dạ Nhược Ly không khỏi ảnh hưởng tới hắn, để cho lòng của hắn cũng tràn đầy cảm giác sảng khoái. Mặc cho Cung Vô Y ôm lấy nàng, Dạ Nhược Ly cũng không có bất kỳ phản kháng nào, một lúc lâu sau, nàng mới bình phục lại kích động trong nội tâm, rời khỏi ngực của hắn. "Như vậy, nửa năm qua, Thượng Quan gia có hành động gì không?" Chậm rãi xoay người, tầm mắt Dạ Nhược Ly rơi vào trên người Trịnh Thiên Nhiên, nhàn nhạt hỏi, "Còn nữa, ở ngoài Thiên Lạc Thành có truyền đến tin tức gì không?" "Thượng Quan gia cũng không có hành động gì, có lẽ là chọn lựa thái độ xem trò vui, " khẽ nhíu đôi mày trắng lại, Trịnh Thiên Nhiên không hiểu quét mắt nhìn Dạ Nhược Ly, "Ở ngoài Thiên Lạc Thành cũng không có tin tức, vì sao Nhược Ly Đại sư lại hỏi như thế?" Không có tin tức? Dạ Nhược Ly vuốt ve cằm, trên mặt thoáng qua nghi ngờ. Với thế lực to lớn như thế của Tần gia, không phải là không tra được tin tức của Cung Vô Y, vậy thì vì sao chưa từng tìm tới Thiên Lạc vương phủ? Bất kể như thế nào, đây là chuyện tốt, nếu không thì sao Thiên Lạc vương phủ có thể chống lại nhiều thế lực vây công như vậy? Có lẽ không chờ được Kỳ Lân đến, thì đã bị diệt không thừa lại một chút nào. Dĩ nhiên Dạ Nhược Ly không biết, Tôn gia muốn độc chiếm thần khí, làm sao có thể bại lộ thân phận của Cung Vô Y chứ? Ông ta đã sớm tin tức có liên quan đến hai người tại Thiên Lạc Thành phong toả, điều này cũng chính là nguyên nhân vì sao Tần gia không hỏi thăm được thân phận của hai người. Ở Thiên Lạc Bình Nguyên, hai phe thế lực Tôn gia và Tần gia không kém nhiều, làm được đến mức này cũng không phải là vô cùng khó khăn… "Trong khoảng thời gian ta và yêu nghiệt không có ở đây, cửa hàng buôn bán như thế nào?" "Chuyện này…" Chần chừ chốc lát, Trịnh Thiên Nhiên dè dặt cẩn thận liếc nhìn Dạ Nhược Ly, nói, "Tất cả thế lực tại Thiên Lạc Thành đều cho rằng Nhược Ly Đại sư và Vương Gia đã chết, cho nên…" Không cần Trịnh Thiên Nhiên nhiều lời, cũng biết khẳng định là cửa hàng bị những trung – tiểu thế lực kia lấn áp. "Vương gia thì sao?" Khẽ nhíu mày, giọng nói của Dạ Nhược Ly lạnh đi một chút. "Vương gia cũng không tham dự, chẳng qua cũng không có tương trợ…" "Xem ra bọn họ thật đúng là coi ta đã chết!" Dạ Nhược Ly cười lạnh một tiếng, một cỗ túc sát lạnh như băng tràn ngập ra, lạnh lùng nói: "Chu Tước, giúp ta đi mời tất cả gia chủ của những thế lực tại Thiên Lạc Thành đã tham dự vào chuyện này tới đây, nếu như có người không muốn tới đây, như vậy, ngươi liền dùng một mồi lửa đốt đi." Nghe vậy, mọi người đồng thời rùng mình một cái, trợn mắt há hốc mồm nhìn chăm chú vào Dạ Nhược Ly. Tất cả mọi người đều biết, lần này Dạ Nhược Ly thật sự tức giận... "Ha ha, rất lâu rồi lão tử không hoạt động gân cốt." Chỉ thấy trong lồng ngực Dạ Nhược Ly thoáng qua một đạo hồng quang, sau đó liền có một giọng nói phách lối cuồng vọng truyền đến. Tóc đỏ tung bay, nam tử ngửa đầu cười to, trên dung nhan anh tuấn chỉ là vẻ cuồng ngạo, dường như trong con ngươi màu lửa đỏ kia có một cỗ khí phách, mà có một tầng hỏa diễm dập dờn quanh thân nam tử, khiến cho nhiệt độ trong sân trực tiếp tăng cao. "Ha ha, lão tử cũng muốn thử một chút, lực lượng sau khi đột phá." Lập tức, hỏa diễm màu đỏ xẹt qua phía chân trời, bắn nhanh về phía trước… Nửa năm trước, tứ thú may mắn đạt được tẩy lễ của bốn luồng quang mang, sau khi hấp thu hết lực lượng ẩn chứa trong quang mang đó, bọn họ đã dùng tốc độ nhanh nhất đột phá tới Thần Hoàng, đến nỗi Thiên Lưu và Kim Văn Hổ đều mạnh mẽ gào lớn không công bằng. Nhìn phương hướng Chu Tước biến mất, Dạ Nhược Ly thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: "Chúng ta tới đại sảnh chờ đi, chắc hẳn không bao lâu nữa, Chu Tước liền có thể trở về." Cũng là lúc nàng tính sổ với những thế lực kia, mà Thiên Lạc Thành chỉ là mới bắt đầu…