Edit: Preiya Giọng nói phách lối cuồng vọng chợt vang vọng trong trời đất, lúc ánh mắt Thánh Thiên nhìn về phía những người khác, nghiễm nhiên giống như là đang nhìn thấy một đám con kiến hôi hèn mọn, có thái độ coi rẻ chúng sinh. Huyền Thánh đỉnh phong cường giả, ở Huyền Vũ Đại lục, chính là trời, cũng đủ vượt lên trên tất cả chúng sinh. Cũng khó trách Thánh Thiên có tự tin này, theo ý hắn, hôm nay Huyền Vũ Đại lục chính là hậu hoa viên của hắn, hắn muốn làm gì, ai dám nói một chữ không? Cho dù hủy diệt cả phiến Đại lục này, cũng không ai có thể ngăn cản. Dĩ nhiên, hắn sẽ không đi làm loại chuyện nhàm chán này, cái hắn muốn chính là mọi người trên khắp Đại lục đều thần phục với hắn. Vậy mà, lúc hắn nhìn về phía đám người Thương Quỳnh, vẻ mặt không khỏi ngẩn ra, trong tròng mắt đen lạnh lẽo xẹt qua một chút nghi hoặc. Hắn rõ ràng nghe nói, xú nha đầu Thiên Lưu chết tiệt kia bị thương, không thể xuất chiến, vì sao biểu tình trên mặt đám người kia không phải là tuyệt vọng như trong tưởng tượng của hắn, ngược lại là một dáng vẻ đã dự tính trước mọi việc. Không đúng, nhất định có chỗ nào xảy ra chuyện sai lầm gì rồi… Thánh Thiên cũng sẽ không cho là đám người kia bị dọa sợ đến mức choáng váng, chẳng lẽ bọn họ có chỗ dựa vào? Hay là nói, Thiên Lưu không có bị thương? Nhưng ngay cả như thế, bọn họ cũng không cần phải lộ ra vẻ mặt như thế, giống như, trận chiến này bọn họ đã chắc chắn giành được thắng lợi. Thương Khung Giới có thể đánh thắng trận chiến này sao? Làm sao có thể? Giễu cợt cười lạnh một tiếng, tâm cảnh Thánh Thiên khôi phục lại bình tĩnh rất nhanh, hai mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào đám người Thương Quỳnh: "Thế nào, các ngươi cho là, với thực lực hiện giờ của các ngươi, còn có thể chiến thắng ta hay sao? Ha ha, đây thật sự là chuyện cười lớn…" "Vậy sao?" Tiếng nói lạnh nhạt, đột nhiên cắt ngang lời của Thánh Thiên. Sau đó, hắn liền nhìn thấy, một nam một nữ sóng vai đi đến, chỉ thấy nam tử bên cạnh, tuấn mỹ yêu nghiệt, không giống người phàm, mà nữ tử bên cạnh hắn, trong lúc bước đi đã hiển lộ ra một thân phong hoa. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Dạ Nhược Ly, vẻ mặt Thánh Thiên lạnh lùng, ánh mắt tràn đầy ngoan lệ: "Là ngươi!" Hắn sẽ không quên, lúc trước, chính là nữ tử này, để cho uy nghiêm của mình mất sạch, hiện tại lại nhìn thấy lần nữa, tất cả thù hận tuôn ra, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng. "Hừ, ngươi đã xuất hiện, vậy các ngươi liền cùng nhau xuống hoàng tuyền đi!" Nắm chặt quả đấm rồi chậm rãi buông ra, vẻ mặt Thánh Thiên càng ngày càng phát ra rét lạnh, lúc hắn giơ cao thanh kiếm trong tay lên, thì trên bầu trời, đột nhiên truyền tới một cỗ khí tức lạnh như băng, sau đó, đang lúc mọi người nhìn chăm chú, một thân bạch y nhẹ nhàng hạ xuống, rơi xuống trước mặt Thánh Thiên. Trong không trung đột nhiên xuất hiện một nam tử cực kỳ tuấn mỹ, bạch y nhẹ nhàng tung bay, con ngươi màu lam lạnh lùng như băng nhìn Thánh Thiên, trong đôi mắt kia phảng phất như không có một tia nhiệt độ, lạnh lẽo đến mức làm cho người ta kinh hãi. Dễ hiểu thôi, một nam tử rất mỹ, có mặt ở đây, chỉ có Cung Vô Y yêu nghiệt này mới có thể so sánh với, nhưng là, trên người của hắn lại chứa một cỗ khí tức rét lạnh, tức là nhiệt độ chung quanh cũng giảm xuống mấy phần. Ngưng mắt nhìn nam tử ở chỗ không xa kia, Dạ Nhược Ly không nén được thở dài một hơi. Không biết rốt cuộc hắn tu luyện công pháp gì, vì sao mấy năm không gặp, hắn lại càng phát ra rét lạnh như vậy? Hơn nữa, màu tóc cùng màu con ngươi, phải chăng cũng không có cách nào phục hồi như cũ? "Tham kiến Điện hạ." Trong khoảnh khắc lúc Thánh Dạ rơi xuống đất, chúng nhân Tiên Địa đồng thời qùy rạp xuống đất, trên mặt lộ vẻ cung kính nói. Vô luận là thân phận, hay là thực lực hiện giờ của hắn, cũng đủ để cho bọn họ đối đãi tôn kính. "Dạ Nhi, ngươi đã đến rồi?" Ngưng mắt nhìn Thánh Dạ, vẻ mặt lạnh lùng bàng quan lại bất ngờ giương lên vẻ tươi cười, "Ngươi tới là tốt rồi, mà đây cũng là thời điểm ngươi nên tới, ha ha." Thế nhưng, những Trưởng lão đi chọn lựa thiên tài kia, lúc nhìn thấy Thánh Dạ, trên khuôn mặt đồng thời lộ ra vẻ khiếp sợ. Hắn là Điện hạ Tiên Địa? Xem ra, thật sự là bọn họ sơ sót, nhưng ai có thể có thể nghĩ đến, Tiên Địa cũng hạ đủ vốn gốc, đưa Điện hạ của bọn họ đảm nhiệm làm gian tế tiến vào. Chậm rãi xoay người lại, tầm mắt Thánh Dạ rơi vào trên người Dạ Nhược Ly, không người nào chú ý tới, trong hai tròng mắt màu lam lạnh lùng thấu xương như băng kia, thế nhưng lại như kỳ tích xẹt qua một tia dịu dàng. Thật ra thì, Dạ Nhược Ly đã sớm đoán được Thánh Dạ có liên quan tới Tiên Địa, hôm nay suy đoán được chứng thật, nàng cũng không có bất kỳ vẻ mặt nào, chỉ là nhàn nhạt nhìn chăm chú vào Thánh Dạ. Người khác không phát hiện ra, nhưng không đại biểu cho người yêu Dạ Nhược Ly sâu đậm, là Cung Vô Y cũng không phát hiện ra. Hắn cảm thấy được quan hệ giữa hai người này có chút không tầm thường, không khỏi nắm chặt tay Dạ Nhược Ly, giống như là tuyên bố quyền sở hữu của mình với nam tử đứng ở chỗ không xa kia. Rốt cuộc, Thánh Dạ có động tác… Hắn mở ra bước chân, chậm rãi đi về phía Dạ Nhược Ly, lạnh lẽo trên khuôn mặt tuấn mỹ từ từ tản đi, thay vào đó là một vẻ kiên định. "Ta nói rồi, sau này bất kể xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ không làm tổn thương ngươi, lại càng sẽ không đối địch với ngươi." Nụ cười trên khuôn mặt đột nhiên cứng đờ, sắc mặt Thánh Thiên tái xanh nhìn chăm chú vào hắn, nắm chặt quả đấm, tức giận quát: "Dạ nhi, ngươi mới vừa nói cái gì? Còn không mau trở lại cho ta!" Đối với Thánh Dạ, hắn thật sự là ôm kỳ vọng rất lớn, nếu không cũng sẽ không giải quyết những ràng buộc cho hắn. Dù sao làm Điện hạ Tiên Địa, hắn nhất định phải vô tâm vô tình, sau này, rồi hắn sẽ biết, tất cả việc sư phụ làm đều vì tốt cho hắn, hắn sẽ cảm kích mình. Thánh Dạ hờ hững xoay người lại, con ngươi màu lam băng lãnh nhìn thẳng vào nam nhân bồi dưỡng hắn, giọng nói vẫn là lạnh lẽo như vậy. "Đã từng, ngươi cho ta thực lực, cũng dạy ta phải lạnh lùng vô tình, thế nhưng, là nàng, để cho ta có sinh mạng cùng ấm áp, nàng là cả cuộc đời này của ta, cho dù là đánh đổi bằng mạng sống, ta cũng muốn bảo vệ nàng." Nghe vậy, Thánh Thiên tức giận, sắc mặt tái xanh, nắm chặt hai quả đấm, sát khí cường đại lập tức lan tràn ra, tràn ngập ở khắp bầu trời. "Ngươi muốn phản bội ta? Thánh Dạ, ngươi có biết kết cục phản bội ta không?" "Ta biết, nhưng… Ta tuyệt đối sẽ không hối hận!" Vẻ mặt Thánh Dạ không chút thay đổi nhìn chăm chú vào Thánh Thiên, cũng không sợ hãi cỗ sát khí cường đại này của hắn. Những người còn lại cũng sững sờ bởi vì biến cố này, ai có thể ngờ tới, đường đường là Điện hạ Tiên Địa, cũng sẽ lựa chọn phản bội Tiên Địa? "Ha ha, Thánh Thiên, không biết đến cùng là ngươi đã làm chuyện gì để người người oán trách, đến nỗi ngay cả Điện hạ Tiên Địa cũng không nguyện lưu lại Tiên Địa của ngươi." Thương Quỳnh cười to hai tiếng, trong hai tròng mắt đen bá khí có chứa sự giễu cợt rõ ràng. Ngay cả hắn rất là lo lắng thay cho Cung Vô Y, nhưng vào loại thời khắc hả lòng hả dạ thế này, có thể nào không khinh bỉ hắn một phen thật tốt chứ? "Nữ nhân, nàng lại trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài cho ta," Cung Vô Y dùng sức nhéo nhéo bàn tay của Dạ Nhược Ly, hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái, tràn đầy ghen tức nói, "Xem ra, về sau ta phải một tấc không rời đi theo bên cạnh nàng, tránh cho nàng bất tri bất giác đưa tới một vài tình địch cho ta." Chuyển tầm mắt nhìn sang nam tử tuấn mỹ bên cạnh đang mang theo vẻ ghen tức, Dạ Nhược Ly chậm rãi nhếch môi: "Yêu nghiệt, dáng vẻ lúc chàng ghen khả ái hơn dáng vẻ lúc chàng vô lại nhiều." "Khả ái?" Nghe được hai chữ này, khuôn mặt tuấn tú của Cung Vô Y tối sầm lại, chợt câu lên đôi môi đỏ mọng, giống như yêu nghiệt cười cười: "Nương tử, nàng nói cái gì thì chính là cái đó, chỉ là, nếu không phải vi phu vô lại một chút, sao có thể luôn lấy được trái tim của nương tử?" "Điều này cũng đúng, nếu như không phải là chàng mặt dày mày dạn luôn đuổi theo ở phía sau ta, chỉ sợ ta rất khó chú ý tới chàng." Khóe miệng Cung Vô Y khẽ co rút, khi nào thì hắn trở nên không có cảm giác tồn tại như thế rồi hả? Có lẽ cũng chỉ có nữ nhân này, mới có thể để cho hắn đuổi theo một đường, cuối cùng mới thuận lợi lừa gạt trở về Ly Phong Quốc. "Thánh Dạ!" Nắm chặt quả đấm, trong hai tròng mắt đen của Thánh Thiên lóe lên lửa giận, "Ngươi đã muốn bồi nàng ta cùng chết, ta liền thành toàn cho ngươi, để cho các ngươi cùng nhau đi xuống hoàng tuyền, yên tâm, dù sao chúng ta vẫn có một thời gian làm thầy trò, sau đó ta sẽ lưu giữ toàn thây cho ngươi, về phần những người khác, liền khó mà nói, ha ha ha…" Làn gió phất qua, bạch y tung bay, lúc này sắc mặt Thánh Dạ vẫn tràn đầy lạnh lùng, cũng không bởi vì lời nói của hắn mà có cảm xúc gì. Từ đầu tới cuối hắn đều ngăn ở trước người Dạ Nhược Ly, chưa từng di chuyển một bước, mà bởi vì hắn rời khỏi Phong Huyền Đại lục rất sớm, dĩ nhiên không biết, nữ tử bị hắn ngăn ở phía sau, đã cường đại đến mức không cần hắn bảo vệ. "Thánh Dạ, ngươi tránh ra, đây là trận giao chiến giữa chúng ta, ngươi không cần tham gia vào." Tiếng nói nhàn nhạt chợt truyền đến từ phía sau lưng, Thánh Dạ hơi sững sờ, trên khuôn mặt tuấn mỹ xẹt qua một tia kinh ngạc, khi hắn quay đầu lại, liền thấy Dạ Nhược Ly thoát khỏi bàn tay của Cung Vô Y, chậm rãi đi về phía trước. Mà những người còn lại đều ngơ ngác, mọi người tại Thương Khung Giới dĩ nhiên biết thủ hạ của Dạ Nhược Ly có một Huyền Thánh đỉnh phong cường đại, lúc này thấy Huyền Thánh đỉnh phong không có tới đây, trong nội tâm cũng đã tràn đầy khẩn trương, ai có thể ngờ tới, thế nhưng nàng lại xông lên phía trước muốn giao chiến với Thánh Thiên. Phải biết rằng, Thánh Thiên chính là một Huyền Thánh đỉnh phong cường giả. Cho dù nàng đã tiến vào Phong Huyền Đại lục, nhưng trong phiến Đại lục này, cũng nán lại chỉ có ba năm thôi, ba năm nay nàng có thể có bao nhiêu thành tựu, làm sao có thể là đối thủ của Thánh Thiên? Trong mọi người, chỉ có thần sắc của Cung Vô Y là như thường, cũng không cảm thấy có chút lo lắng nào. Hắn là người quen biết Dạ Nhược Ly sớm nhất, hiểu rõ tính cách của Dạ Nhược Ly, chuyện không có nắm chắc, nàng kiên quyết sẽ không đi làm, huống chi, cũng chỉ có hắn biết, trong tay Dạ Nhược Ly nắm giữ chính là thần kiếm Lôi Đình. "Nhược Ly đại sư, đám Trưởng lão Lâu gia kia, bọn họ làm gì còn chưa có tới đây vậy?" Thương Quỳnh khẽ cau mày, hắn rõ ràng là không tin, Dạ Nhược Ly có thể đánh bại thân là Huyền Thánh đỉnh phong, Thánh Thiên. Trừ Cung Vô Y ra, có lẽ là sẽ không có người tin tưởng thực lực của nàng. "Ta phái bọn họ đi bảo vệ thân nhân của ta rồi," Dạ Nhược Ly nhàn nhạt ngẩng đầu lên, trong hai tròng mắt đen thoáng qua một tia lãnh ý, "Còn đối phó với những thứ ngu ngốc này, một mình ta cũng đủ rồi, cần gì người khác tương trợ?" "Hí!" Mọi người đồng thời hít một hơi khí lạnh, trợn mắt há hốc mồm nhìn chăm chú vào Dạ Nhược Ly. Nàng còn dám cuồng vọng một chút nữa không? Nàng cho rằng nàng là cái gì? Huyền Thánh cao cao tại thượng sao? Thế nhưng dám nói dựa vào lực lượng của một mình nàng, là có thể tiêu diệt những cường giả này, trong đó còn tồn tại một Huyền Thánh đỉnh phong… Cho dù sớm biết nàng là người phách lối cuồng vọng, cũng không khỏi vì một câu nói này của nàng mà trợn tròn mắt. "Ha ha ha," Cảm thấy lời nói này của Dạ Nhược Ly rất buồn cười, Thánh Thiên ngửa đầu cười to hai tiếng, một lúc lâu sau, mới có thể thu lại tiếng cười, khinh thường liếc mắt nhìn đối phương, cười lạnh một tiếng, "Mễ lạp chi châu*, cũng dám tranh giành hào quang với Nhật Nguyệt, chỉ bằng một con kiến hôi như ngươi, cũng có thể uy hiếp ta hay sao? Hôm nay, ta liền để cho ngươi biết, ý nghĩ của ngươi là cỡ nào buồn cười." *mễ lạp chi châu: mễ lạp ~ hạt gạo, châu ~ viên châu ngọc Dạ Nhược Ly cũng không tức giận, thản nhiên nói: "Có buồn cười hay không, kế tiếp mới có thể biết, không phải sao?" Một câu nói lạnh nhạt như gió, nhưng lại cứ cố tình cất giấu đi một tia phách lối bá khí, vào thời khắc này, cho dù là ai cũng có thể phát hiện ra, thần thái bá chủ bễ nghễ thiên hạ này trong mắt Dạ Nhược Ly.  Thần thái bá chủ như thế, lại khiến mọi người sinh ra một loại ảo giác nàng có thể chiến thắng Thánh Thiên… Lúc tất cả mọi người đang nhìn chăm chú, Dạ Nhược Ly giơ Lôi Đình kiếm trong tay lên, trong nháy mắt, Lôi Đình kiếm phát ra vô số thiểm lôi, nặng nề đánh về phía Tiên Địa ở trước mặt, ngay sau đó, trên thân kiếm tràn ra một cỗ uy áp cường đại, mây đen giăng đầy bao phủ khắp bầu trời…