Sở Khuynh Nguyệt hít vào, thở ra. Nàng nên sớm phải có thói quen với hành động ngược lại với lời nói của hắn. Nam nhân này… Che giấu thật sự quá sâu. Hắn tuy rằng thoạt nhìn luôn luôn mỉm cười, nhưng ai cũng không thể biết được dưới khuôn mặt tươi cười kia cất dấu tâm tư thế nào. Hoàng tử Tây Trạch – Cung Dạ Tuyệt, là phế vật bị người người cười nhạo. Mặc dù là đệ nhất mỹ nam đứng đầu trong mười mỹ nam ở đại lục này, nhưng danh xưng phế vật của hắn, sớm đã nổi danh hơn danh xưng đệ nhất mỹ nam kia. Nhắc tới Cung Dạ Tuyệt, mọi người đều chỉ cười nhạt. Ở một nơi dùng võ vi tôn này, chỉ có vẻ bề ngoài, lại không có nửa phần thực lực, dạng người này, chỉ có thể dùng một câu để hình dung, thì phải là… Gối thêu hoa. Đáy mắt Sở Khuynh Nguyệt hiện lên vài tia trêu chọc. Có ai dám nghĩ đến, “Gối thêu hoa” này cùng nàng từ trước đã sớm nổi danh Vũ Giai đã sớm đạt tới thất cấp. Độ cao này đối với người bình thường là khó có thể với tới. “Đang nghĩ cái gì?” Thấy thần sắc hơi giật mình của Sở Khuynh Nguyệt. Cung Dạ Tuyệt hỏi. “Suy nghĩ, ta làm sao có thể gặp phải vị đại thần như ngươi a.” Sở Khuynh Nguyệt nhẹ liếc mắt nhìn hắn, lên tiếng. Một sát thần! Rõ ràng chỉ là một câu nói thuận miệng, lại có thể làm cho khoé môi Cung Dạ Tuyệt càng thêm nâng cao, đáy mắt lộ ra vài phần quỷ dị:”Ngươi muốn biết?” Vừa nói, hắn vừa chậm rãi đi đến gần nàng. Mày Sở Khuynh Nguyệt nhíu lại, nam nhân này, muốn làm cái gì? Nàng vừa định hỏi, đã thấy cánh tay dài của Cung Dạ Tuyệt vươn đến, một tay lôi kéo ôm nàng vào lòng. “Cung Dạ Tuyệt, ngươi muốn làm cái gì?” Sở Khuynh Nguyệt giận dữ. Nàng vươn tay, muốn đánh hắn, lại bị hắn thoải mái né đi. Cung Dạ Tuyệt sớm đã Vũ Giai thất cấp, Sở Khuynh Nguyệt bất quá cũng chỉ là Vũ Giai ngũ cấp mà thôi, căn bản không phải là đối thủ của hắn. Ánh xanh trong tay như ẩn như hiện, cũng bị Cung Dạ Tuyệt dễ dàng hoá giải. Cung Dạ Tuyệt ôm nàng càng chặt hơn. Khoé môi khẽ nhếch:”Nữ nhân, ngươi đây là đang mưu sát phu quân!” “Ai kêu ngươi động tay động chân với ta! Thế nào? Ngươi đã quên ba điều kiện giữa chúng ta?” “Ta cũng không… Đây không thể gọi là động tay động chân, ta còn không phải là đang giúp ngươi thoả mãn lòng hiếu kỳ sao?” “…” Khoé môi Sở Khuynh Nguyệt co rút, thoả mãn lòng hiếu kỳ em gái ngươi. Nàng còn muốn mở miệng, lại nghe Cung Dạ Tuyệt tiếp tục nói:”Ngươi mới vừa rồi không phải nói là muốn biết ngươi làm sao gặp phải ta sao?” Hắn chậm rãi ôm sát Sở Khuynh Nguyệt hơn, ở trên cổ nàng nhẹ nhàng phun khí. “Ngươi…” “Nào, chúng ta cùng nhau ôn lại chuyện đêm đó, đêm đó ngươi, cũng rất nhiệt tình a.” Hắn nói xong, liền muốn cởi xiêm y của Sở Khuynh Nguyệt. Sở Khuynh Nguyệt triệt để nổi giận. Nàng lòn chân vào, mạnh mẽ hướng giữa hai chân Cung Dạ Tuyệt đá vào. Lúc này, thân hình Cung Dạ Tuyệt chợt động, lưu loát tránh thoát. “Nữ nhân, ngươi tính nửa đời sau sống đời quả phụ?” Cung Dạ Tuyệt uất giận. Hắn đứng ở cách đó không xa, đáy mắt, cũng nén không được ý cười. “Ngươi đùa bỡn ta.” Sở Khuynh Nguyệt nhìn như đã hiểu ý đồ của hắn. “Ngô… Nói như vậy, ngươi là thật sự muốn cùng ta ôn chuyện cũ?” Sở Khuynh Nguyệt siết nắm tay, nàng thật sự muốn ngửa mắt lên trời thét dài--- Mẹ nó, nàng vì sao lại gặp phải một tên yêu nghiệt như vậy! Không sai! Chính là yêu nghiệt! Mỗi lần chỉ cần nhìn thấy hắn, đều không có chuyện gì tốt. Mấy ngày qua đã không biết chịu thiệt ở trong tay hắn bao nhiêu lần rồi! Nhìn thần sắc tróc cuồng*(tức điên) kia của Sở Khuynh Nguyệt, Cung Dạ Tuyệt vẫn là giọng điệu sợ chọc người không tức chết:”Nữ nhân, ngươi hiện tại đã nhớ ra sự tình đêm đó của chúng ta rồi sao?” Sở Khuynh Nguyệt lảo đảo một cái, hoàn toàn không nói gì. “Tiên sinh, cửa ở sau đầu, làm phiền ngươi đi ra ngoài dùm, tạm biệt, không tiễn.”