Thiên Tài Cuồng Phi, Cưới Một Được Một
Chương 32 : Nghịch xúc hại chết 4
‘Bá’ một tiếng, mặt Sở Lưu Ly lập tức trắng dờ---
“Ngươi… Ngươi có ý gì?”
“Mới vừa rồi ngươi ăn, còn không phải là thịt của mẹ ngươi sao? Đây là do ta tỉ mỉ chuẩn bị cho ngươi, thế nào, hương vị thế nào?”
Giống như bị sét đánh trúng, Sở Lưu Ly kinh hãi đứng sững sờ tại chỗ, thân thể của nàng mãnh liệt run lên.
Trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin, Sở Lưu Ly mấp mấy môi, hỏi:”Sở Khuynh Nguyệt, ngươi.. Ngươi giết mẹ của ta?”
Sở Khuynh Nguyệt nhếch môi, không chút để ý nói:”Hình như là có chuyện như vậy thì phải.”
Kinh sợ…!
Ghê tởm…!
Trên mặt Sở Lưu Ly không còn một giọt máu, nàng mới vừa ăn, chính là…
Mạnh mẽ nâng mắt lên, Sở Lưu Ly thét chói tai---
“A… Ta giết ngươi!! Ta muốn giết ngươi! Con tiện nhân này, cái thứ tai hoạ này! Ngươi dám giết mẹ của ta!!!”
Ngay sau đó, thân thể của nàng, lại một lần nữa hoá thành lợi kiếm xông thẳng về phía Sở Khuynh Nguyệt.
“Muốn chết---“
Sở Khuynh Nguyệt lạnh lùng cười ra tiếng, giờ khắc này, bóng dáng màu trắng của nàng, trở nên quỷ mị hơn, nhanh chóng tránh được công kích của Sở Lưu Ly.
Tốc độ của nàng, cực kỳ nhanh gọn.
Đôi mắt của Sở Lưu Ly, sớm đã tức giận đến đỏ bừng.
Thời gian này, tất cả mọi chuyện đối với nàng đều là đả kích, thật sự là quá lớn!
Đầu tiên là mất mặt ở trước mặt mọi người, lại bị kẻ luôn luôn được gọi là phế vật - Sở Khuynh Nguyệt đánh bại, ngay sau đó, vị trí thái tử phi vững chắc của nàng cũng bị lật lại, tới hôm nay mẫu thân của mình lại bị giết hại…
Nàng tức giận đến hai mắt đỏ ngầu, giờ khắc này, ánh sáng màu lục quanh thân như mũi nhọn cực kỳ chói mắt!
Lúc này đây, nàng đã vận dùng hết mười phần lực đạo.
“Tiện nhân! Ta muốn giết ngươi! Ta muốn giết ngươi!” Tiếng nói bén nhọn không ngừng vang vọng ở trong toàn bộ sân viện.
Sở Khuynh Nguyệt nâng môi, nhìn bóng dáng kia đang lao đến…
“Sở Lưu Ly, ta sẽ cho ngươi toại nguyện, cho ngươi xuống địa ngục đoàn tụ với nương của ngươi!” Hai tay giơ lên, một khắc kia, tay áo màu trắn, theo gió tung bay.
Một thân bạch y, đầy người sát khí, gương mặt âm dương kia, giờ phút này, Sở Khuynh Nguyệt giống như tu la đến từ địa ngục, thật là khiếp người!
Hai mắt Sở Lưu Ly sớm đã bị sát khí bao phủ, giờ khắc này, nàng cũng không thèm quản chuyện khác, chỉ tiếp tục thẳng tắp xông về phía Sở Khuynh Nguyệt.
Chính vào lúc nàng sắp đáng đến Sở Khuynh Nguyệt, một luồng ánh sáng màu xanh*(thanh sắc) kịch liệt thoáng qua, cùng với tốc độ tiến lên của nàng, thẳng tắp kịch liệt va chạm vào nhau.
“Phanh!!”
Tiếng vang cực lớn, vang vọng toàn bộ sân.
Mãnh liệt va chạm vào nhau, thân người Sở Lưu Ly, theo giữa không trung xẹt qua, cho đến cuối cùng, rơi xuống ở cách đó không xa.
“Phốc---“ Một ngụm máu tươi, từ trong miệng nàng phun ra, Sở Lưu Ly không cam lòng trừng lớn mắt.
Một kích vừa rồi, Sở Khuynh Nguyệt cũng không dùng hết toàn lực, giờ khắc này, lục phủ ngũ tạng của Sơ Lưu Ly toàn bộ đều bị phá nát.
Sắc mặt của Sở Lưu Ly, cắt không còn một giọt máu.
Trừng to mắt, Sở Lưu Ly muốn nói chuyện gì đó, nhưng cuối cùng, lại là cái gì cũng đều không nói thành lời, sau khi thân mình run rẩy vài cái, liền không còn hơi thở.
Bên trong hậu viện, tràn đầy mùi vị của máu tươi.
Sở Khuynh Nguyệt lạnh lùng đảo mắt qua thi thể của Sở Lưu Ly nằm ở cách đó không xa, khoé môi gợi lên một độ cong lạnh như băng.
Không sai, nàng vô sỉ, nàng tâm ngoan thủ lạt, nàng giết người như ngoé. Nhưng mà, những thứ này, đều chỉ là đối với địch nhân của nàng.
Chủ nghĩa của nàng hướng tới, đều là người không phạm ta ta bất phạm người, nếu như người đụng đến ta, ta sẽ trăm ngàn lần đáp trả~
Nếu như mẹ con Sở Lưu Ly không hạ độc thủ đối với người bên cạnh nàng, nàng cũng sẽ không đối xử với bọn họ đến mức như thế này!
….
Gió nổi lên, sân viện hoang vắng.
Lá cây, phiêu lãng, phân tán khắp sân.
Sở Khuynh Nguyệt nhanh chóng đứng dậy, phi người rời đi…
Lúc rời đi, ở ngoài sân viện, nàng giương tay lên---
“Đùng đùng đùng!!” Mấy tiếng vang thanh thuý ầm ầm vang lên.
“Di, vừa mới chợp mắt…” Ngoài sân, vài thị vệ từ trên đất đứng dậy, sờ sờ đầu, nghi hoặc lẩm bẩm.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
50 chương
5 chương
94 chương
136 chương