Edit+Beta:Tieumanulk
Dạ Phi Phàm đuổi theo Hàn Thiên Tuyết.
Thanh Phong Tuấn cả ngày không rõ tung tích.
Diệp Vị Ương cùng Đông Phương Thước đang hôn mê lên xe cứu thương tới bệnh viện.
Buồng sau xe cứu thương có hai y tá mang mũ trắng mặc áo khoác,tất cả vốn rất bình thường, vậy mà bỗng nhiên không khí bỗng nhiên dồn dập lạ thường………..
Trong đó có một y tá hơi gầy nhỏ thấp trông rất chuyên nghiệp,đi đến giúp Đông Phương Thước thực hành các biện pháp CPR( hồi phục tâm não phổi ),chụp đồ dưỡng khí.
Một gã y tá to lớn khác rót một chén nước đi vòng qua người Diệp VỊ Ương.
Lúc này Diệp VỊ Ương nửa ngồi nửa quỳ, thấy hắn một tay bưng nước,một tay khác thong thả đút vào túi áo,hoàn toàn không có vẻ lo lắng,không khỏi sốt ruột nói “Bác sĩ,anh mau tới đây giúp tôi một tay, bạn của tôi không sao chứ? Anh ấy có sao không? Anh ấy sẽ không bị gì nguy hiểm tới tánh mạng đúng không?”
“Trước tiên hãy uống hết chén nước này đã!” Người cao cao mang khẩu trang cầm chén nước nói.
Nghe giọng nói của đối phương rõ ràng là một người đàn ông trung niên.
Trong lòng Diệp Vị Ương vốn lo lắng cho tình trạng của Đông Phương Thước, tinh thần khẩn trương cao độ, vừa nghe giọng nói thong thả lạnh lùng của người đàn ông lập tức giật mình.
Cô ngẩng đầu mở to mắt nhìn người đàn ông đứng yên bất động lại khiến cho người ta có cảm giác áp bách trước mặt, giật giật khóe môi, cau mày nói “Xin lỗi, tôi không khát, không muốn uống nước. Làm phiền anh cứu bạn của tôi trước.”
Vậy mà,cô vừa nói dứt tên y tá cao lớn kia vẫn không có thái độ thoái nhường,chỉ đơn giản nói lại một từ “Uống!”
Giọng hắn nói thật bình tĩnh trầm thấp, Diệp Vị Ương nghe vào lại có ý tứ uy hiếp cùng bức bách. Cô cảm giác mình có thể gặp phiền phức, lòng bàn tay không tự chủ được nắm chặt lại, , hít một hơi thật sâu, cố giả bộ bình tĩnh nói “Anh rốt cuộc là ai? Tôi nói tôi không khát! Cho nên ly nước này tôi sẽ không uống!”
Người đàn ông câu đôi lông màu đen rậm lại, môi phía dưới lớp khẩu trang cũng co giật,hay cũng có thể đang cười châm biếm,đột nhiên nói nhiều hơn so với lúc trước “Đừng nói nhảm,nói cô uống thì cô cứ uống! Không phải cô đang rất vội sao? Không phải cô lo lắng hắn sẽ chết sao? Đây là trà an thần,rất có lợi cho cô đấy.”
Diệp Vị Ương cẩn thận nhìn đối phương không có mang găng tay giải phẫu,đôi tay kia được chăm sóc rất tốt, không có một vết chai nhỏ hay vết thương nào, thậm chí so với tay người đàn ông bình thường còn trơn nhẵn hơn.
A,đây tuyệt đối không phải là đôi tay cầm dao phẫu thuật!
Vì vậy, cô lạnh lùng cười, gật đầu nói “Cảm ơn, được,tôi uống…uố…ng!”
Nói xong, cô không chút do dự cầm lấy ly trà thủy tinh trong tay người đàn ông kia,kề lên môi, môi trên đã dính một chút nước, lộ ra dáng vẻ đang uống nước,ánh mắt cô lại rủ xuống thấp hơn,len lén nhìn y tá hơi gầy đang lặng lẽ xử lý vết thương cho Đông Phương Thước.
Bên cạnh tên y tá trầm mặc có một cái khay, trên khay có để đầy đủ các loại dụng cụ phẫu thuật, trong đó có……….có dao!
Một giây tiếp theo,cô dùng sức ném ly thủy tinh trong tay thẳng vèo người đàn ông cao to,sau đó cô nhanh lăn sang người y tá bên cạnh, nắm lấy một con dao mổ, trực tiếp kề ngay cổ của tên y tá bên cạnh, lớn tiếng quát “Đừng tới đây, nếu không tôi sẽ giết bạn của anh!”
Bởi vì chuyện xảy ra quá sức bất ngờ vả lại thời gian cấp bách, lúc Diệp VỊ Ương chạy đến lại nắm phải lưỡi dao,lòng bàn tay cô bây giờ đầy máu tươi nhưng cô lại liều mạng nắm chặt lưỡi dao, không dám lơ là kề cổ đối phương.
Cô chưa từng giết người, tay nắm dao mặc dù không run rẩy nhưng nói trong lòng không sợ tuyệt đối là gạt người.
Trong lòng cô vô cùng đau đớn, tại sao gần đây lại xảy ra nhiều chuyện kỳ lạ? Trong cuộc sống của cô tại sao lại xuất hiện nhiều người xa lạ lại nguy hiểm như vậy? Ai tới cứu cô? Cứu Đông Phương Thước?
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
34 chương
57 chương
33 chương
165 chương
47 chương
11 chương