Edit + Beta:Tieumanulk Thanh Phong Tuấn kéo Diệp Vị Ương rời đi,không để ý tới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của đám người trong công ty. Phía sau truyền đến một chút âm thanh,là tiếng động Đông Phương Thước giận đến đập máy chụp hình. Đạo diễn nhìn giận mà không dám nói,Đông Phương điện hạ này không chỉ xấu tính thôi,tốt nhất không nên đắc tội hắn.Hôm nay tất cả công lao từ sáng đến trưa đều uỗng phí. Thở dài. Thanh Phong Tuấn không quay đầu lại nhìn,khóe môi hắn khẽ nhếch dường như tất cả đều trong dự liệu của hhắn,cũng không kinh ngạc Đông Phương Thước sẽ đập đồ. Hắn chỉ tiếp tục dắm tay Diệp Vị Ương,bước châm chậm hơn,không biến sắc phối hợp cô mang giày cao gót không thể đi quá nhanh. “Này,anh đưa tôi đi đâu?” Chờ đi ra khỏi đại sảnh công ty,mắt thấy sẽ bị kéo về phía bãi đậu xe,Diệp Vị Ương ngỡ ngàng mở miệng hỏi. “Tôi có tên,cô có thể giống như người khác gọi tôi Thanh Thiếu,nhưng cũng có thể trực tiếp gọi tôi là Tuấn.”Thanh Phong Tuấn dừng bước lại,xoay người bình tĩnh nhìn cô,giọng nói trầm thấp dễ nghe mang theo mê hoặc cũng không buông tay cô ra. “Cái . . . . . . Cái gì?” Diệp Vị Ương né tránh ánh mắt nóng rực của hắn,hốt hoảng cúi đầu nói lảng sang chuyện khác,thật ra thì cô nghe được nhưng thật buồn cười,cô thật sự không thể nói ra khỏi miệng. “Nghe lời gọi tôi là Tuấn thử xem.” Ánh mắt của hắn càng ngày càng thâm sâu khó hiểu tựa như mang theo mong đợi như muốn hút cô gái vào sâu trong mắt hắn. Đúng vậy,hắn muốn nghe thử,cô thân mật gọi tên hắn sẽ có cảm giác thế nào.Ít nhất hiện tại đặc biệt muốn nghe. Diệp Vị Ương mặt hơi phiếm hồng,cau mày,mặc dù Thanh Phong Tuấn nhiều lần cứu cô trong lúc nguy hiểm,nhưng cả hai còn chưa quen thuộc đến trình độ thân mật thế? “Thanh thiếu,xin lỗi,tôi sẽ giống mọi người gọi anh là Thanh Thiếu. . . . . .” Càng nói về sau giọng cô càng nhỏ,rõ ràng không đuối lý,rõ ràng cô chuyện mình nói lại đúng,nhưng khi nhìn ánh mắt phức tạp yếu ớt của Thanh Phong Tuấn cảm thấy có chút áy náy. Ánh mắt người này như có lực khiến người ta nghe theo,để bạn cam tâm tình nguyện nghe lời hắn, nếu không. . . . . . Nếu không vâng lời ý hắn,sẽ rất đau lòng rất đau lòng.Chậc chậc,đây là ánh mắt rất tà mị,rất phúc hắc! Chẳng qua Diệp Vị Ương không có chú ý tới,lúc Thanh Phong Tuấn nghe thấy cô uyển chuyển cự tuyệt ánh mắt chuyển sang tối sầm,chớp mắt một cái nhanh biến mất.Sau đó hắn lại rất nhanh khôi phục như trước,giống như không quan tâm nói: “Chỉ là cách gọi mà thôi,tùy cô vậy.Cô đứng ở đây chờ tôi,tôi sẽ lái xe đến đây.” “Đợi đã nào…! Thanh thiếu,anh còn muốn đưa tôi đi đâu?” Diệp Vị Ương bởi vì bị cảm,hiện tại đầu có chút đau,vốn định không ăn uống thuốc nghỉ trưa một chút. “Đi ăn cơm.” Thanh Phong Tuấn trả lời đơn giản. “Hả? Tôi không đói bụng, thật đó,tôi không muốn ăn,nếu không anh đi ăn đi.” “Ngã bệnh còn không ăn cơm lấy đâu ra năng lực chống cự? Cô muốn mình bệnh nặng hơn sao? Còn nữa…cô có thể xem lời tôi nói như lời mời cùng tôi đi ăn cơm, cũng có thể xem như tôi ra lệnh,đừng quên tôi hiện tại là cấp trên của cô,vừa đúng lúc tôi có chuyện rất quan trọng muốn hỏi cô, lúc ăn cơm có thể hỏi rõ ràng.” Diệp Vị Ương trừng to hai mắt,thứ nhất người nọ đang nghĩ cho sức khỏe của cô;thứ hai người nọ đúng là cấp trên của cô,dùng chức vị đè ép cô quả thật không thể cự tuyệt; thứ ba,hắn có chuyện quan trọng muốn hỏi cô.Đã như vậy,cô còn có thể nói gì? Có thể nói không đi sao? Đáp án dĩ nhiên là. . . . . . không được!