Edit:Dực Beta:Tieumanulk Trông Dạ Phi Phàm đi thật vất vả, Thanh Phong Tuấn lại chán nản nhìn Diệp Vị Ương đứng đó không xa, hắn lại một lần nữa chìn tà váy tuyết trăng nhẹ nhàng bay bay của cô, cảm giác phong cách thiết kế cực kì quen mắt, ánh mắt hắn hiện lên một chút nghi ngờ,sau đó đột nhiên lóe sáng!. Hắn nhìn nhân viên an ninh bên cạnh căn dặn “Sau khi quay quảng cáo kết thúc, đưa tiểu thư Diệp VỊ Ương tới phòng làm việc của tôi! Nói tôi có việc gấp muốn gặp cô ấy!” “Được được, tôi nhất định sẽ truyền đạt ý của ngài tới cô ấy, ngài đi thong thả!” Nhân viên an ninh cúi người gật đầu nịnh bợ đại cổ đông mới nhận chức. Thanh Phong Tuấn dường như không ưa sự niềm nở này,hàng lông mày cong cong khẽ nhíu lại, không nói thêm một câu liền rời đi. Hắn vừa trở về phòng làm việc đóng cửa lại, thì đện thoại của Hàn Thiên Tuyết đã gọi đến, giọng nói rõ ràng là rất yếu, điều này khiến cho Thanh Phong Tuấn nhíu mày, hỏi “Dạ Phi Phàm không tới thăm cô sao?Không hiểu được nỗi đau trong lòng cô, đúng là không đáng để yêu, Cô không được gọi điện thoại cho hắn,cứ dưỡng bệnh thật tốt cho tôi,hồi phục sớm một chút. Nếu tìm tới cái chết một lần nữa thì thực không phải Hàn Thiên Tuyết tôi quen biết năm năm ở nước Pháp.” Đầu dây bên kia, Hàn Thiên Tuyết cưới khổ “Thanh thiếu,lần này bị thương tôi nhận ra một điều, có thể anh ấy vẫn còn quan tâm tới tôi,nhưng không yêu tôi giống như trước.Đây là số mệnh đã an bài, sao mà thật đáng buồn. Tôi chưa từng phản bội anh ấy, nhưng những lời thề non hẹn biển giữa tôi và anh ấy lại đang dần phai nhạt, dần dần biến mất………..” “Thiên Tuyết, cô dừng quá đau khổ, chờ thêm một chút hắn sẽ chạy đến thăm cô thôi.” Thanh Phong Tuấn vuốt vuốt mi tâm mệt mỏi, an ủi bạn tốt của mình. Dù sao thì vừa rồi Dạ Phi Phàm rời đi cũng là đi tới bệnh viện mà. “Không nên nói trước mọi việc, Thanh thiếu, tôi có thể hỏi anh một chuyện không? Tại sao trong kế hoạch, vừa về nước anh đột nhiên chọn trúng Diệp Vị Ương vậy? Tại sao không phải là người khác? Duy nhất mình cô ấy? Mà Dạ Phi Phàm đối với cô ấy cũng rất tốt, coi trọng cô ấy, yêu mến cô ấy, vì cô ấy mà ghen tuông. Cô ấy………..tốt lắm phải không? So với tôi……….tốt hơn rất nhiều, đúng không?” Lúc Hàn Thiên Tuyết nói những lời này, cũng là lúc nắm lấy bộ đồ bệnh nhân nơi lồng ngực, gắng gượng không để mình rơi nước mắt. Cô cũng không ghen ghét với Diệp Vị Ương, cô biết đó là một cô gái thuần khiết, không một chút vết nhơ nào, chỉ là trong lồng ngực cô có một chút khổ sở mà thôi. “Cô không cần nghĩ nhiều, tối nay tôi lại gọi điện thoại tới cho cô, cô nên nghỉ ngơi cho tốt.” Thanh Phong Tuấn không hề trả lời thằng vấn về của Hàn Thiên Tuyết mà trực tiếp ngắt điện thoại. Sau khi cúp điệnthoại hắn lại càng thêm phiền muộn, đi tới trước cửa sổ sát đất, mở cửa sổ ra, nhìn bầu trời bao la xanh thẳm, suy nghĩ bắt đầu bay bổng. Hắn nhớ tới khoảng thời gian năm năm theo ông cụ hắc đạo nắm trong tay quyền quyết định cả khối thị trường ở Trung Quốc, lấy được sự tín nhiệm, ngày đầu tiên về từ pháp thành phố A, vừa ra khỏi phi trường chật chội, hắn gặp ngay Diệp Vị Ương. Giao thông bên ngoài phi trường cho chút hỗn loạn. Có một cô gái gương mặt trắng thuần,cố ý ăn mặc rất khiêm tốn,lại lau mặt cho một đứa bé ăn xin. Sau này Thanh Phong Tuấn mới biết được đó là người mẫu thế giới Diệp VỊ Ương, vả lại mẹ của cô chính là người phụ nữ mà hắn nhất định phải tìm. Đó là lần đầu tiên hắn thấy một người mẫu thế giới không kì thị mà lau mặt cho một đứa bé ăn xin, không lớn tiếng chất vấn gây chuyện với tài xế, đây không phải là vì cố ý gây ấn tượng tốt cho công chúng mà cố ý giả vờ, mà xuất phát từ tấm lòng,quả thật rất có tinh thần trọng nghĩa, rất hiền lành. Lúc đó cặp mắt tinh khiết trong suốt không tha cho bất cứ hành động phạm pháp nào. Sau đó Thanh Phong Tuấn đã nghĩ,một cô gái như vậy rất dễ tiếp cận,rất dễ lợi dụng, hắn không cần lo lắng tới việc sau này cô bao che mình cùng những người tội ác tày trời núp sâu trong bóng tối.