Edit:Dực Beta:Tieumanulk “Thuốc này………Ai mua thế?” Cô nhớ vừa rồi Dạ đại tổng tài cũng không có rời đi. Một túi lớn đầy thuốc cảm,cho dù bệnh bình thường cũng khó mà uống hết?Chậc chậc, người giúp cô mua thuốc quả thật rất quan tâm tới cô nha! Khiến cô có một chút cảm động! Dạ Phi Phàm giúp cô tháo trang sức,khoảng cách giữa cô và hắn vốn đã rất gần,hôm nay thấy trong mắt cô thoáng có chút dịu dàng trong sáng thuần khiết. Cô hỏi hắn ai mua thuốc? Điều này khiến hắn vô cùng khó chịu. “Hỏi nhiều như vậy để làm gì? Bảo cô uống thuốc thì cô cứ uống,nhiều chuyện làm gì,bớt nói đi,với lại cũng không phải níu kéo làm quen.”Giọng điệu của hắn có chút gay gắt, cố ý nói sang chuyện khác. Nhưng mà hắn càng như thế,Diệp Vị Ương càng cho rằng hắn chột dạ,cho rằng hắn ngại ngùng, cho rằng hắn giúp cô mua thuốc.Cho dù hắn không có rời đi, nhưng hắn là đại tổng tài có thể sai cấp dưới đi mua không phải sao? Dạ Phi Phàm quả thật là chột dạ, nhưng không giống bộ dạng ngương ngùng thừa nhận làm chuyện tốt như Diệp Vị Ương nghĩ. Mà cũng không thể nói dối thuốc này chính hắn mua, lại không muốn Thanh Phong Tuấn có thêm công lao, khiến cho Diệp Vị Ương đối với Thanh thiếu có thêm mô chút thiện cảm. Hừ, không nói! Tuyệt đối không nói. Hắn cố ý nói mơ hồ không rõ cho qua chuyện,chỉ cần hắn không vô sỉ nói mình mua là được, đúng không? Diệp Vị Ương thấy sắc mặt Dạ Phi Phàm thay đổi trong nhảy mắt không khỏi nhíu mày, lại nhớ tới ở quán rượu lần đó hắn khiến cho cô thẹn thùng, tủi nhục cùng tổn thương, trong lòng lại mơ hồ có cảm giác đau đớn. Chậc châc, chắc lẽ đàn ông đều thích cho ăn tát……..sau đó lấy hai thìa đường dỗ ngọt sao? Thật ngây thơ! Cô sẽ không để mình rơi vào vòng xoay đó đâu. Vì vậy Diệp Vị Ương mang thuốc trong tay đẩy về phía Dạ Phi Phàm, thanh âm trong trẻo lạnh lùng “Cảm ơn Dạ đại tổng tài đã quan tâm, tôi nghĩ, tôi đã cảm thấy tốt hơn rồi, không cần những thứ thuốc này nữa, anh nên giữ lại để sau này dùng thì hơn.” Lời nói có chút gấp gáp, cho đến câu cuối cùng lại mang một nghĩa khác, Dạ Phi Phàm nghe vào quả thật thấy rất chói tai,vô cùng không vui lại không chút suy nghĩ phản bác lại “Cô được lắm Diệp Vị Ương! Cô không cảm kích tôi còn chưa nói tới, lại còn rủa tôi bị cảm sao? Đúng là đồ đàn bà độc địa, cô thực sự cho là tôi có thời gian rảnh rỗi mua thuốc cho cô sao? Hừ, nói cho cô biết, cái này là do cái gã Thanh Phong Tuấn phúc hắc đó mua, ai biết hắn có âm mưu gì, cố ý lấy lòng nữ sinh thuần khiết,theo ý tôi,không phải có ý đồ xấu ấy chứ!Cô thích uống hay không uống thì tùy, tôi thấy ăn mua thuốc cũng không cần thiết phải uống, không không uống tôi sẽ mang nó đi vứt ngay lập tức, đỡ phải nhìn, chướng mắt!” _____Kỳ tích kìa, Dạ đại tổng tài kiệm lời một khi gặp Diệp Vị Ương liền giống như con sư tử mất kiểm soát,lời cũng nói nhiều hơn bình thường! Bất quá vừa rồi hắn thất khống đã nói ra chân tướng sự thật. Mắt thấy Dạ Phi Phàm xoay người muốn đem túi thuốc lớn vứt vào thùng rác, Diệp Vị Ương nghe được thì sửng sốt, cuối cùng cũng tỉnh táo vội vàng kéo tay hắn lại, một lần nữa cầm lại túi thuốc, quyết định dùng giọng điệu ác liệt chọc giận Dạ Phi Phàm “Tôi đã nói rồi, bình thường Dạ đại tổng tài soi với với khối ăng còn lạnh hơn, làm sao có thể chủ động đi mua thuốc cho một người mẫu bẻ nhỏ như tôi được.haizz, thôi thật ngốc, đáng nhẽ ngay từ đầu đã phải nhận ra ngay từ đầu rằng thuốc này là do Thanh thiếu tỉ mỉ mua giúp mới phải. Trước đó anh ta cũng là người đầu tiên biết tôi bị cảm. Ừm,thuốc này là một phần tâm ý của anh ta, tôi nhận trước, sau này sẽ từ từ cảm ơn anh ta!” “Nhớ lấy lời cô vừa nói đấy!” Một giọng nói trầm thấp dễ nghe từ đằng sau truyền tới, mang theo nụ cười nhạn nhạt tà mị. Thì ra là Thanh Phong Tuấn không biết đã trở lại từ khi nào! Trời ạ! Người đàn ông này, ngay cả đi bộ cung không phát ra tiếng động sao?