Edit+Beta:Tieumanulk Nghe nha đầu Tâm nói Diệp Vị Ương đã từng gọi điện thoại tới,Thanh Phong Tuấn nhíu lông mày: “Tại sao lúc đó cô không bảo tôi nghe điện thoại? Dám trực tiếp gọi tên đầy đủ của tôi dĩ nhiên là người quen.” Thanh Phong Tuấn mặc dù tà mị vô tình nhưng rất chăm sóc niên đệ học muội,ít nhất nha đầu Tâm chưa bao giờ bị mắng qua,không khỏi có chút uất ức: “Ngài đang họp hội nghị quan trọng hơn nữa cô ấy không có hẹn trước,giọng nói lại rất ngọt,tôi còn nghe cô ấy gọi thẳng tên chủ tịch thật là người chăng hiểu lễ phép tôi còn tưởng rằng thiên kim phách lối nhà nào thấy chủ tịch đẹp trai liền đến dây dưa ! Cho nên tôi trực tiếp đuổi đi không nói với ngài.Tôi không phải cố ý. . . . . .” Nha đầu Tâm bĩu môi,dáng dẻ trong sáng lạnh lùng hoàn toàn không còn không tồn tại trước mặt Thanh Phong Tuấn,câu nói cuối cùng cô nói thật nhỏ. Haizz,xem ra cô gái tên Diệp Vị Ương rất quan trọng với chủ tịch,cô lại gây họa rồi,cô Tô Tâm Tâm gần đây tại sao luôn gặp phải vận xui,thất tình không nói còn dẫm lên”mìn”! “Sau này nếu cô ấy có gọi đến bất luận ta đang làm gì,thì trực tiếp chuyển thẳng đến phòng riêng.” Thanh Phong Tuấn ra lệnh. “A,biết rồi. Vậy làm sao bây giờ? Chủ tịch,có cần tôi gọi điện xin lỗi chuyện lần trước không?” Tô Tâm Tâm đáng thương hỏi. “Không cần,lập tức tra xem cô ta hôm nay có đi làm tập đoàn Dạ Mị của Dạ Phi Phàm không.” Hắn có một loại dự cảm xấu,chuyện thoát khỏi lòng bàn tay hắn. “Được,tôi lập tức đi tra! Cho tôi ba phút!” Nha đầu Tâm động tác lưu loát điều tra. Ba phút sau ——— “Ai nha,chủ tịch! Ngài đoán thật sự như thần!Diệp Vị Ương chiều hôm qua đã trở về đi làm cho công ty Dạ Phi Phàm!” Nha đầu Tâm đã làm sai chuyện,hôm nay lại biến trở về dáng vẻ đáng yêu nịnh nọt. “Cô gái ngốc này!Gọi thêm nhiều lần điện thoại thì thế nào? Đến làm công ty tôi có gì không tốt? !” Thanh Phong Tuấn đập bàn một cái nhưng nghĩ lại hắn vội cười, “Tốt!Nàng không đến,tôi cũng giống như trước.Cùng lắm thì hợp tác cùng Dạ Phi phàm,trở thành Đại Cổ Đông trong tập đoàn Dạ Mị,mỗi ngày không chỉ có thể nhìn con mồi muốn gặp,còn có thể nhân cơ hội giúp tình yêu cay đắng của Hàn Thiên Tuyết.” Buổi chiều ngày kế tiếp,Diệp Vị Ương chạy về công ty Dạ Phi Phàm đi làm thì ngược lại kinh ngạc. Hoạt động bên trong công ty thật có vấn đề,lời đồn đãi bên ngoài không phải đều xạo,tình cảnh này quả nhiên là người ngã ngựa đổ. Tất cả mọi người đều làm thêm giờ. Thời điểm cô nhìn thấy Dạ Phi Phàm,hắn đang buông lỏng cà vạt nghiêm chỉnh bình thường,nút cài cũng được mở ra,bên trong áo sơ mi trắng,chỉ là thêm chút mùi vị chán chường xen lẫn cuồng dã . Hừ,không nhìn không nhìn! Hành động người này quả là ghê tởm!Cô tại sao muốn nhìn hắn! Nhắm mắt làm ngơ! Đi làm biệc như thường thôi! Đang muốn xoay người rời khỏi phòng thử áo,Dạ Phi Phàm lại gọi cô, nói: “Cô trở lại thật vừa lúc,hiện tại theo tôi đến quần bar Mị Ảnh gặp một khách hàng quan trọng.Đối phương chỉ định muốn gặp cô.” Ngày hôm qua người đàn ông mất khống chế hình như không còn tồn tại chỉ là ảo giác.Dạ Phi Phàm trước mắt vẫn là người điên cuồng vì công việc,đặt công việc ở vị trí thứ nhất. Dạ Phi Phàm nói ra lời này thật ra cố ý,chuyện ngày hôm qua đối với cô hắn nên chính thức nói xin lỗi,nhưng hiện tại quá nhiều người,trường hợp không thuận tiện,ở chỗ này nói xin lỗi ngược lại làm Diệp Vị Ương thêm khó xử. Nhưng hắn lại không thể không chủ động nói trước,để tránh Diệp Vị Ương nhìn thấy hắn lúng túng.