Có thể Thanh Phong Tuấn phát hiện Diệp Vị Ương rầu rĩ không vui cũng có thể không chịu nổi nữ trợ lý giúp chỉnh sửa cổ áo thôi mà cũng trì trệ,thật sự rất ghét mùi nước hoa nồng đậm trên người đối phương thổi đến,hắn vẫn chỉ thích mùi thơm hoa bách hợp thanh nhã trên người bà xã mình thôi!Thanh Phong Tuấn lập tức không vui nhíu mày,suy nghĩ có nên tháo ra mặt nạ thân sĩ không khách khí đẩy ra cô gái làm việc không cần thiết trước mắt ra! Mắt thấy vẻ mặt chú rễ thay đổi,mấy nam nhiếp ảnh gia Phương Tây vội vàng kéo nữ trợ lý”Vui đến quên cả trời đất” trở lại! Chú rễ là kim chủ của bọn họ,có thể đến nơi này chụp hình kết hôn cho Thanh Phong điện hạ là chuyện vô cùng vinh hạnh mới có được,bọn họ tuyệt đối không được đắc tội. —————Những đạo lý căn bản này bọn họ đương nhiên hiểu,nhưng . . . . . . hiazzzzz,lại thêm một người đáng thương vô ý chọc giận Thanh Phong Tuấn rồi ! Những người đó vốn được Thanh Phong Tuấn gật đầu đồng ý mới cất bước giúp đỡ cô dâu chú rễ chụp ảnh,nội dung công việc tuyệt đối nghiêm túc không có chửi bới hoặc khinh bạc,nhưng. . . . . . khi bàn tay nhiếp ảnh khác không cẩn thận đụng phải cánh tay mang bao tay ren trắng của Diệp Vị Ương, Thanh Phong Tuấn ánh mắt lạnh như băng phẫn nộ lập tức phóng đến,hắn vô cùng không vui tuyên bố: “Tất cả tránh ra cho tôi,nơi này không cần các người nửa!” Nhiếp ảnh gia đáng thương căn bản không biết mình làm sai chuyện gì nhưng vẫn hết sức cung kính lui xuống. Diệp Vị Ương nhìn hắn,lúc trước vì cô gái Phương Tây tiếp xúc thân mật mà không vui hoàn toàn không còn tồn tại.Bởi vì cô không thể ngăn cản những cô gái khác ngưỡng mộ người đàn ông ưu tú này nhưng giờ khắc này cô nhìn thấy trong mắt hắn tất cả đều là yêu độc chiếm xen lẫn bá đạo.Nếu như cô vẫn chưa yên tâm,vậy cô cũng quả để tâm chuyện vụn vặt rồi. Thanh Phong Tuấn đúng lúc bày ra bộ dạng bá đạo không chỉ không làm Diệp Vị Ương chán ghét,ngược lại thậm chí trong lòng ấm áp lạ thường.Cô chỉ có thể cười nhạt lẳng lặng nhìn hắn thật lâu. “. . . . . . Ha ha,bà xã,em nên nhìn anh như vậy,tốt nhất sau này mỗi một ngày tỉnh dậy anh đều có thể nhìn thấy em ở bên cạnh nhìn anh,anh chỉ cần nhấc tay là có thể nắm được tay em,khoảng cách như thế rất an toàn.Đó chính là hạnh phúc mà anh hằn mong.” Thanh Phong Tuấn không phải tình thánh,ngược lại nhiều năm trước hắn còn là kẻ ngốc trong tình trường nhưng hiện tại hắn lại nói ra những lời yêu thương động lòng người. Diệp Vị Ương mặt ửng hồng,thấp giọng dò hỏi: “Tuấn,anh vừa rồi thật hung dữ,là . . . . . ghen tị sao? Vì những người đó đụng trúng tay em?” Nếu như là vậy,vì cảm nhận của ông xã cô sẽ cẩn thận một chút,cô biết hắn sẽ không giận lây sang cô nhưng vậy quá ủy khuất người khác,phải gánh chịu tức giận một cách vô cơ. Lời cô nói làm Thanh Phong Tuấn có chút lúng túng,hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bao la xanh thẳm,ho khan một cái,sau đó không được tự nhiên trả lời cô: “. . . . . . Đúng vậy,em hiện tại là bà xã của anh,anh sao có thể để người đàn ông khác đụng vào em chứ.” Hắn nói như đương nhiên rồi lại cẩn thận sợ mình quá bá đạo sẽ hù dọa cô chạy mất.Đồng thời,hắn rất không quen cảm giác ghen tị,ở trước mặt bà xã đại nhân bị nhìn thấy rõ ràng thật sự quá mất mặt. Diệp Vị Ương nhẹ nhàng cười thành tiếng,thanh âm thanh thúy quanh quẩn bên cạnh Thanh Phong Tuấn,làm khuôn mặt luôn nghiêm túc lạnh lùng cũng bị lây nhàn nhạt hồng phấn.Chỉ nghe bà xã vì muốn an lòng rất thẳng thắng nói: “Tuấn,thật ra thì. . . . . . vừa rồi em cũng ghen tị cho nên chúng ta huề nhau đi nha! Ha ha. . . . . .” Cô đang cười cười nhưng không ngờ Thanh Phong Tuấn bỗng nhiên lại………tiến về phía trước,bàn tay to mềm mại thon dài trắng nõn nắm lấy cằm dưới của cô,Diệp Vị Ương vẫn chưa kịp thấy rõ trong mắt hắn sao lại lóe lên tia sáng nóng rực,chỉ thấy khuôn mặt hắn vù một cái đã đến gần. . . . . . Khi tâm tư cô đang rơi vào tròng mắt đen thâm thúy,lập tức cảm giác được đôi môi ấm áp đã đặt lên môi cô!Ack . . . . . Hắn……..vừa hôn cô! Dường như vẫn không đủ lập lại dịu dàng trêu trọc đường nét môi cô. . . . . . “. . . . . . Bà xã,lúc anh hôn em cho dù anh biết đôi mắt em mê người cỡ nào nhưng có phải không nên dùng ánh mắt vô tội đó nhìn anh? Đôi mắt to xinh đẹp này có phải thích hợp nhắm lại hay không? Bằng không. . . . . . hiazzzz,anh làm sao tiếp tục hôn đây? Muốn hôn lại không thể hôn cảm giác thật sự rất khó chịu. . . . . .” Thanh Phong Tuấn cuối cùng kết thúc nụ hôn dài hơi,nhẹ giọng nỉ non bên tai cô,thanh âm trầm thấp như đang tâm sự với người mình yêu nhất. Tâm trạng hiện tại của hắn đặc biệt tốt bởi vì chỉ cần ôm lấy cô,hôn môi cô,xúc cảm mềm mại đó làm cho hắn nhiệt huyết sôi trào.Không có ai được vận khí tốt như hắn,có được bà xã dịu dàng động lòng người như cô! Từ hôm nay trở đi cô được dán lên nhãn Thanh Phong thế gia chân chính thuộc về hắn! Cảm giác này từ đầu lan tràn đến từng tế bào trên người hắn,rất thoải mái tốt đẹp! Không biết trong lòng hắn đang cuộn sống,Diệp Vị Ương sau khi nghe hắn trêu chọc thì biết điều nhắm hai mắt lại,mặt đỏ bừng.Trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng,nếu như không phải hai tay Thanh Phong Tuấn vẫn vòng lấy eo cô,cô nghĩ. . . . . . mình sẽ trực tiếp té xỉu. . . . . . Đó là mùi vị hạnh phúc! Thân thể cô bị hắn siết chặt vào trong ngực không chút kẽ hở,cảm nhận được nơi nào đó ở nửa người dưới của hắn lập tức trướng to lạ thường,cô kinh ngạc lập tức mở mắt ——— Mặt tràn đầy nghi ngờ hỏi thăm,thậm chí có phần e lệ mà hắn cũng đang nhìn cô,mặt lại tà ác có phần say mê,sau đó hắn lần nữa cúi đầu rù rì bên tai cô: “. . . . . . Bà xã,biết anh hiện tại có ý xấu gì không? Không sai. . . . . . anh muốn em,hiện tại điên cuồng muốn có em . . . . .” Thanh âm lúc trầm lúc bỗng của Thanh Phong Tuấn khiến Diệp Vị Ương ngượng ngùng không thôi. Đôi mắt trong veo của cô thoáng cái mở thật lớn,nhiếp ảnh gia chỉ mới lui ra một chút chứ chưa rời khỏi hiện trường nha!Tuấn,không phải anh muốn làm ở đây chứ? Thanh Phong Tuấn nheo lại tròng mắt đen sâu thẳm nhìn dáng vẻ Diệp Vị Ương xinh đẹp mê người đang sợ hãi,hắn thích thú cười rộ lên! Vẻ mặt bà xã hắn thật sự rất phong phú …thú vị …thú vị…cuộc sống sau này có cô bên cạnh nhất định sẽ không còn tịch mịch. “. . . . . . Bà xã,không trêu chọc em nửa,anh tin nhiếp ảnh gia vừa rồi liên tục nhất play,nhất định đã chụp lại được khoảnh khắc em thẹn thùng đáng yêu,hiện tại anh tuyên bố buổi chụp ảnh chính thức kết thúc,chúng ta bắt đầu đi du lịch hưởng tuần trăng mật nào! Đây không phải nơi chúng ta dừng lại,mà chỉ là trạm thứ nhất trong hôn lễ của chúng ta.” Thanh Phong Tuấn vừa nói,khóe miệng khẽ nhếch. Du lịch trăng mật? Một nơi xinh đẹp thế này chỉ là trạm thứ nhất tân hôn thôi sao? Diệp Vị Ương nghi ngờ nhíu lại đầu lông mày,Thanh Phong Tuấn rốt cuộc muốn tạo cho cho cô bao nhiêu niềm vui đây?Cảm giác hắn bây giờ thật biết quan tâm cùng người lạnh lùng điên cuồng làm việc tưởng chừng hai người. Cứ như vậy,Diệp Vị Ương mặc áo cưới một lần nữa ngồi lên du thuyền tư nhân,cùng Thanh Phong Tuấn đến một tòa thành khác.