“Cậu nên cảm thấy may mắn vì mấy roi kia chỉ quất vào sau lưng cô ấy mà không phải bụng!” Anh túc lão nhân giận dữ nói. Thanh âm của Thanh Phong Tuấn run rẩy,muốn đưa tay chạm vào bụng Diệp Vị Ương một cái rồi lại không dám. Dường như sợ rằng chỉ cần chạm nhẹ một cái sẽ tổn thương nó,nhìn sắc mặt vốn đã tái nhợt của cô,hắn khó khăn hỏi “Ý bà là………..Đứa bé không sao? Vậy tại sao cô ấy không tỉnh?” Giờ phút này,Thanh Phong Tuấn hối hận không dứt! Hắn đáng chết lắm phải không? Cho dù gẹnh tỵ ăn dấm chua vì cô đi cùng ngời con trai khác,còn ăn mặc xinh đẹp chạy ra ngoài,dù nhìn không vừa mắt vết hôn trên cổ cô,hắn cũng không được mất lý trí đi đánh cô,lại càng không nên………..quên lúc đó cô bị trúng kim độc của ông cụ. Nghĩ tới đây,không đợi anh túc lão nhân mở miệng trả lời, Thanh Phong Tuấn một lần nữa vội vàng hỏi ” Bà nói kim độc sẽ để lại di chứng, vậy sẽ để lại di chứng như thế nào? Có khiến cô ấy cảm thấy khó chịu không? Có khiến cô ấy đau ? Y thuật của bà cao siêu chữa trị cho cô ấy nhanh một chút! Cho dù bà muốn bao nhiêu tiền tôi cũng đưa cho bà! Bà chỉ cần chữa khỏi cho cô ấy:” “Ha ha……………” Anh túc lão nhân cười lạnh “Thế nào? Hiện tại đã biết yêu thương cô ấy rồi à? Chỉ là dường như cậu chỉ quan tâm tới sự an nguy của cô ấy mà không một chút quan tâm tới đứa bé trong bụng cô ta nhỉ? Cậu không sợ di chứng để lại sẽ ảnh hưởng tới đứa bé sao? Có lẽ……..sẽ làm cho biến dị, sinh ra một quái thai!” Thanh Phong Tuấn cau mày, vô cùng nghiêm túc nhìn Diệp Vị Ương đang hôn mê, lầm bầm nói “Tôi chỉ muốn cô ấy sống thật tốt, cái gì khác cũng không quan trọng. Cho dù cả đời không có con cũng không quan trọng, tôi có thể cùng cô ấy nhận nuôi một đứa nhỏ, chỉ cần cô ấy vui vẻ là tốt rồi. Bác sĩ, bà nhất định phải cứu cô ấy, những thứ khác không cần quan tâm, cứu cô ấy là việc đầu tiên!” “Muốn ta cứu cô ấy không phải là không được,ta đã châm cho cô ấy vài châm không chế độc tố phát tán nhưng nhiều nhất cũng chỉ duy trì được mấy ngày. Thiết bị ở đây cũng không đầy đủ, ta hi vọng cậu có thể sớm đưa cô ấy tới bệnh viện lớn, ta sẽ ở bệnh viện có thiết bị đầy đủ nhất làm phẫu thuật cho cô ấy, cố gắng cứu cả đứa bé trong bụng. Tuy nhiên……..cậu cũng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt cho trường hợp xấu nhất…….!” “Cái gì chuẩn bị tâm lý thật tốt cho trường hợp xấu nhất? Bác sĩ, bà có ý gì?” Thanh Phong Tuấn nắm chặt hai nắm tay, cố gắng kiềm chế tâm tình của mình, nhưng thanh âm vẫn run rẩy. “Đúng là ý đó, trong quá trình ta ép chất độc ra ngoài Diệp tiểu thư có thể sẽ mất trí nhớ ,hơn nữa cho dù chất độc được giải hoàn toàn nhưng sau này cũng sẽ để lại di chứng, mỗi sáng cơ thể của cô ấy bị đau đớn,nặng nhất chính là thương tích sau lưng rất dễ chuyển biến xấu,tuy nhiên không thể dùng bất cứ loại dược nào giúp cô ấy hồi phục nó bởi vì như vậy sẽ làm tổn hại nghiêm trọng tới sức khỏe của đứa bé. Cứ như thế, khi tiến hành phẫu thuật chỉ có mình cô ấy chịu đau đớn,hơn nữa trong quá trình vết thương biến xấu có thể sẽ mất cả hai mạng!”Anh Túc lão nhân đứng ở góc độ chuyên nghiệm nói ra tình huống có thể xảy ra trong mấy ngày tới. “Tôi nói không cần quan tâm tới đưa bé! Tôi chỉ muốn cô ấy sống thật tốt! Đừng để tôi nói lại lần thứ ba. Nếu như…………..Cô ấy có mệnh hệ gì tôi sẽ khiến cả bệnh viện đò cùng biến mất! Ánh mắt Thanh Phong Tuấn lạnh băng dứt khoát, hắn như vậy bất cứ kẻ nào cũng không dám khiêu chiến. Nhưng Dường như Anh Túc lão nhân lại không sợ hắn,tiếp tục bình tĩnh lãnh đạm nói “Đứa bé trong bụng cô ấy cũng là cốt nhục của cậu,cậu có thể không quan tâm, nhưng cậu có đứng ở góc độ của cô ấy mà suy nghĩ không? Nếu như cô ấy muốn giữ lại đứa bé này?Vừa rồi tôi mới kiểm tra cơ thể cho cô ấy, theo tôi biết cô ấy đã từng sinh non một lần rồi,nếu như sinh non một lần nữa làm một phụ nữ,nếu như sống cô nhất định sẽ đau đến không muốn sống nữa!” “Chuyện bệnh viện tôi sẽ liên lạc sớm,bà chỉ cần quan tâm làm thế nào để cô ấy sống, nếu như cùng lúc cũng có thể cứu luôn đứa bé thì không còn gì tốt hơn,nếu như không thể thì cứ người lớn trước! Sau này khi cô ấy tỉnh lại hậu quả sẽ tự tôi chịu!” Hắn lẩm nhẩm trong lòng,Vị Ương không phải anh không muốn đứa bé,anh chỉ…….thực sự không muốn mất em. Mất ai thì mất nhưng không thể mất em! Thật xin lỗi,hôm nay làm em tổn thương.Nếu em tỉnh lại,nếu khỏe mạnh sống sót, sau này tôi sẽ mặc cho em xử lý. Xin em ngàn vạn ừng rời xa anh, đừng tàn nhẫn bỏ lại anh, em không phải đã từng đáp ứng gả cho anh rồi sao. Thanh Phong Tuấn bị Anh Túc lão nhân đuổi ra, tự mình đi liên lạc với bệnh viện,căn phòng của Diệp Vị Ương nhất thời yên tĩnh lại. Anh Túc lão nhân thấy bốn phía không còn một ai, lại thay một cây kim châm, Diệp Vị Ương yếu ớt tỉnh lại. “Diệp tiểu thư,bây giờ thân thể của con còn rất yếu không tiện nói nhiều, tới đây ta hỏi cô đáp,nếu như đúng thì cô gật đầu còn không đúng thì chỉ việc giữ nguyên trạng thái bất động hiện tại là được rồi!” Diệp Vị Ương cảm thấy Anh Túc lão nhân này rất thần bí,mặc dù cô thực sự không muốn gặp bất kì ai nhưng vẫn gật đầu một cái. “Súng và thuốc ta đưa cho con vẫn còn giữ chứ?” Ánh mắt của Anh Túc lão nhân nhìn chằm chằm vào Diệp Vị Ương hỏi. Diệp Vị Ương gật đầu một cái. Khẩu súng và viên thuốc kia có thể giải thoát cho cô, cô làm sao có thể tùy ý vứt đi chứ? Giống như hiện tại, toàn thân đau đớn,đau khổ tới mức trái tim muốn chết đi,lúc này cô chỉ muốn biến mất khỏi thế giới này cho rồi. Cô ngơ ngẩn nhìn trần nhà,suy nghĩ bắt đầu bay xa,bay tới một buổi trưa trước đó. Ngày đó, cô kéo tay Thanh Phong Tuấn đi tới bên cạnh cây đại thụ sau vườn hoa,cô hướng về phía hắn nói chuyện lảm nhảm,chuyện trước kia còn cùng hắn đánh cuộc chuyện của tổ chim,sau đó dưới ánh mặt trời ấm áp của buổi trưa hắn hôm cô,ngay lập tức hắn đè cô lên đám cỏ xanh cô cũng có thể cảm nhận được dục vọng của hắn,nhưng vì cô xấu hổ,vì nơi có nhiều người qua lại nên hắn kiềm chế mình,nhẹ nhàng kéo cô đứng dậy. Cô còn nhớ rõ ràng có lần cô không cẩn thận ngã xuống hồ,kết quả hắn cho người xây hàng rào chung quanh hồ,nhớ lúc đó hắn rất tin tưởng cô, không hề nghi ngờ cô và Dạ Phi Phàm có bất cứ quan hệ ái muội nào,vốn ……..lần đó cô cho rằng hắn sẽ tức giận đến mức………..giống như không bao giờ để ý đến cô nữa,nhưng….hẳn chỉ tỷ mỉ tự tay chườm đá ở thương ở chân cô. Còn nhớ lúc hắn đưa cho cô chiếc vòng phỉ thúy với vẻ mặt nóng bỏng,hắn nói,cô rất sạch sẽ………… “Có nhiều lúc người ta phải buông tay, ta biết cô yêu Thanh Phong Tuấn,yêu đến không màng tới tính mạng của mình, nếu như bây giờ ngay cả con cũng đã chết,vậy còn gì mà con không bỏ đươợc? Trên thực tế,ban đầu hắn tiếp cận con là có mục đích. Trên thế giới này kẻ chân chính không có mục đích tốt với con nhất chính là Đông Phương Thước” Thanh âm của anh Túc lão nhân không còn già nua nữa,bà cắt đứt sự trầm tư của Diệp Vị Ương. “Bác sĩ,dường như bà biết rất nhiều chuyện! Tại sao bà lại nói ban đầu Thanh Phong Tuấn tiếp cận tôi là có mục đích?” Diệp Vị Ương yếu ớt khó khăn mở miệng hỏi dò. “Cô gái,cô nên biết,ta đến từ nước Z, cả đời ta bảo vệ Đông Phương Thước,hễ có sự hiện hữu nào đó uy iếp tới hắn ta đều đặc biệt chú ý. Thật ra thì hoàng tử chân chính của nước Z không phải là Đông Phương Thước mà là Thanh Phong Tuấn,chẳng qua thời điểm sinh ra bị giấu kín thôi ,Thanh Phong tuấn tính kế nhiều năm báo thù thật ra căn bản cũng chưa thành công lắn. Hắn thất lạc khi còn là hoàng tử nước Z, con công chúa mà quốc sư tuyển chọn,kẻ thù lớn nhất của hắn chính là ông cụ nhưng hắn vẫn muốn tiêu diệt hết nước Z, giết mẫu hậu của hắn. Ha ha,nếu như ông cụ đã nhận được sự trừng phạt nhất định ở hội tường kết hôn giả bị thương nặng,như vậy bí mật kia ta cũng không muốn nói,ta muốn sau này sẽ cùng chôn vào cát bụi với ta!” Diệp Vị Ương ngắt lời bà “……..Điều này đối với việc hắn cố ý tiếp cận con có……quan hệ gì?”Hỏi xong, sắc mặt Dệp Vị Ương càng tái nợt, thở hồng hộc. “Làm sao mà không có quan hệ?Bởi vì hắn hận nhầm người,hắn muốn hủy diệt nước Z mà lúc hắn điều tra cô chính là người thiết kế thần bí của nước Z ,chỉ cần hắn đến gần con hắn có thể nhân cơ hội tiến vào nội bộ nước Z. Lần đầu tiên con và hắn gặp mặt là lần cô bị hãm hại thất bại trong cuộc thi người mẫu, mặc dù lúc đó không phải là Thanh Phong Tuấn muốn hãm cô nhưng hắn cũng rất đúng lúc xuất chiêu anh hùng cứu mĩ nhân khiến cho bộ y phục của cô xảy ra vấn đề lớn căn bản đã sớm có âm mưu,ý đồ không tốt!” “Hắn chỉ có lòng tốt cho con mượn chiếc áo khoác tây mà thôi đó không phải âm mưu ? Bà đừng………vu oan cho hắn!” Diệp Vị Ương càng cố hết sức nói chuyện. “Thân thủ của ta con đã biết cũng không phải quá kém,khi đó Đông Phương Thước đáp ứng anh họ đã qua đời của hắn chăm sóc con thật tốt, ta không yên lòng nên đã lén đi theo. Ngay lúc đó ta cũng ở hiện trường, ta cảm thấy rõ ràng hắn khoác lên người con chiếc áo khoác có gắn thiết bị định bị.! Ha ha, thật đúng lúc,Diệp tiểu thư,không phải tối hôm đó bị rất nhiều người truy sát sao?” “Bà…..nói bậy! Chẳng qua chỉ là trùng hợp thôi,chỉ là đám lưu manh đầu đường muốn cướp chút tiền mà thôi,hơn nữa lần đó thanh Phong Tuấn còn cứu tôi! Hắn còn trúng một phát đạn!” Diệp Vị Ương giận đến kho khan khuôn mặt tái nhợt như tuyết. “Phát súng kia là ngoài ý muốn là khổ nhục kế. Bao gồm cả việc sau này hắn đối tốt với con cũng chỉ là muốn con đưa hắn vào nước Z!” “Bà đã nói Thanh Phong Tuấn rõ ràng là hoàng tử nước Z, là người dân nước Z, vậy tại sao bà lại muốn bôi nhọ hắn,muốn tôi rời xa hắn thiên vị Đông Phương Thước? Bà có biết sau khi Đông Phương Thước bị mất trí nhớ suýt nữa đã làm gì với tôi không? Hắn thiếu chút nữa đã………Cường bạo tôi! Khụ khụ……Khụ!” Diệp Vị ương nói xong lại tiếp tục ho. “Bởi vì…….Đông Phương Thước là con của ta và ông cụ! Nếu như Thanh Phong Tuấn không thể mang lại hạnh phúc cho cô,làm tổn thương cô hết lần này đến lần khác,mà con trai ta lại thích cô,tại sao cô không chọn ở cùng con trai ta? Thanh phong Tuấn giết mẹ nuôi cô sau lưng cô cũng đã giết đi mẹ ruột cô, chẳng lẽ con không hận hắn ?Đừng nghĩ rằng ta đang lừa gạt cô, nếu như không phải trong lòng hắn có quỷ,cô nhờ hắn giúp một tay tìm người, tại sao hắn lại chậm chạm nói tung tích không nói với cô! Bởi vì căn bản hắn đã giết người đó! Được rồi, ta không kích thích con nửa,nếu như con có thể tha thứ cho Thanh Phong Tuấn vậy ta cũng không còn gì để nói,suy nghĩ về lúc hắn dùng roi đánh cô đi. Nếu như con nghĩ thông thì nói với ta,hiện tại ngủ một giấc thật ngon đi,ngày mai tới bệnh viện mang theo thuốc và súng ta đưa cho con đó là thời cơ tốt nhất để con rời khỏi Thanh Phong Tuấn!” Anh Túc lão nhân nói xong lời này, nhanh chóng châm kim châm vào huyệt ngủ của Diệp Vị Ương. Diệp Vị Ương cứ như vậy hôn mê thêm lần nữa. Sau đó, Anh Túc lão nhân tháo mặt nạ da người xuống, gương mặt đó không hề trẻ tuổi nhưng tuyệt đối không già, rất có khí chất, ánh mắt thâm thúy, thậm chí nhìn kĩ có thể nói so với Đông Phương Thước có điểm tương đồng! Bà hường về phía Diệp vị Ương đang hôn mê nói một tiếng” Thật xin lỗi……” Đúng vậy,bà nói láo rồi,thật ra mẹ ruột của Diệp Vị Ương bị ông cụ sát hại. Anh Túc lão nhân đối với ông cụ chỉ có hận không có yêu nhưng bà lại vô cùng yêu con trai mình, bà hi vọng con trai có thể hạnh phúc. Cho nên, bà chỉ có thể khiến Diệp Vị Ương hận Thanh Phong Tuấn! Ngày thứ hai, khi tới bệnh viện, Diệp Vị Ương nhắm mắt giả vờ ngủ say,một lần nữa nghe được tin mìnhcó thai con chưa kịp vui mừng liền nghe Thanh Phong Tuấn không tiếc bất cứ giá nào để bảo toàn tính mạng cho cô, lúc cần thiết sẽ lựa chọn bỏ đi đứa bé. Làm sao có thể như thế đư? Cô thật vất vả ới có lại đứa bé này,cho dù có phải chết cũng không cho kẻ nào đoạt đi quyền lợi làm mẹ của cô!Thế là cô lén mang theo khẩu súng và viên đạn rồi cùng Anh Túc lão nhân thỏa thuận điều kiện,nếu giúp cô gữi được đứa bé,cô sẽ theo thỏa thuận rời khỏi Thanh Phong Tuấn. …………………………………………… Đã là ngày thứ hai sau ngày phẫu thuật,cô rơi vào trạng thái hôn mê thanh tĩnh,thả lỏng khi ngủ, tình yêu tốt đẹp cô chỉ có thể thực hiện trong giấc mơ, vì vậy cô nhiệt tình yêu thương trong mơ. Hôm đó Anh Túc lão nhân thật dễ dàng khiến cho Diệp Vị Ương thương tâm thì ra lúc đầu Thanh Phong Tuấn tiếp cận cô là có mục đích. Điều này khiến cô mất hết ý chí. Cố ý để Anh Túc lão nhân nghĩ cách rời hỏi hắn, cô không cách nào hận hắn nhưng hiện tại không biết dùng thái độ thế nào để đối mặt với hắn,nên chỉ còn biết tạm thời trốn tránh. Cô không biết,mỗi ngày sau khi cô ngủ Thanh Phong Tuấn đều đến thăm cô,vô cùng ưu thương. Có lẽ xa nhau một thời gian để bình tĩnh lại cũng tốt,có lẽ đợi cô một người len lén đem con sanh ra được cục cưng cũng tốt,có thể cả hai sẽ bắt đầu lại lần nửa, tất cả ân oán trước kia cũng có thể xóa bỏ.Chỉ cần tạo ra một hiện trường giả bỏ trốn thôi. Dưới sự đau đớn không có thuốc giản đau cơ thể cô đang ngoan cường chịu đựng,trong lòng cũng đang tìm một thời cơ thích hợp để bỏ trốn. Lại qua bảy ngày, thời gian nghỉ ngơi của cô cũng đã nhiều rồi thể lực cũng dần hồi phục,không cách nào có thể ngủ được nhất là hôm nay, cơn bão bừa bãi tàn phá từng trận mưa to gió lớn đánh lên mặt sửa sổ thủy tinh giống như trời đất bị hủy diệt. Cẩn thận suy nghĩ một chút,tiết trời như vậy thích hợp nhất cho việc rời đi. Cô không thể tiếp tục ở lại nơi này, Anh Túc lão nhân nơi cơ thể của cô có thể tùy lúc biến xấu,đến lúc đó Thanh Phong Tuấn nhất định sẽ bỏ đi đứa bé. Không thể để bi kịch như vậy xảy ra. Cho nên, Diệp Vị Ương chậm rãi bò dậy, đi đến tỷ quần áo bệnh viện bên cạnh,cơ thể run lên rống như đám lá rụng mùa thu nhưng cô mạnh mẽ chống đỡ cơ thể, cô cầm chiếc áo mưa lớn lên, đau khổ cười, vì cục cưng tất cả đều đáng giá…………. Nhưng! Cô vừa bước tới cửa cầu thang đã gặp vẻ mặt hết sức mệt mỏi của Thanh Phong Tuấn! Thanh Phong Tuấn vừa thấy bộ đồ cô mặc lập tức lo lắng khàn khàn hỏi “……..Vị Ương,cơ thể em còn rất yếu, em muốn đi đâu?” Diệp Vị Ương tay trái yếu ớt chống lên vách tường, một tay khác ngăn cản hắn tới gần, vội vàng nói “Anh………..đừng tới đây!” “Được được được, Vị Ương, tôi không tới, em đừng kích động, em từ từ trở về giường bệnh của em đi, có được không?” Gương mặt thanh tú của Thanh Phong Tuấn hết sức tái nhợt, kiên nhẫn dỗ dành cô. Diệp Vị Ương nhìn hắn thật sâu một cái, cười, cười đến nước mắc cũng chảy xuống,tay của cô từ từ đưa vào túi áo mưa lớn,sau đó từng câu từng chữ mà hỏi “Lần đầu tiên anh tới gần em là cố ý có phải không,có ý đồ khác đúng không? Vừa mới gặp anh đã đối với em rất tốt,tất cả đều là giả dối có phải không? Chỉ vì…….lợi dụng em?” Khi hỏi mấy chữ cuối cùng, trái tim Diệp Vị Ương rất đau, cô tiếp tục ép hỏi “Nói cho em biết sự thật,đừng gạt em, nếu không…….em sẽ chết. Em sẽ hận anh cả đời!” Thanh Phong Tuấn nhìn nước mắt của cô,đau đớn nhắm mắt lại, ngày hắn sợ nhất rốt cuộc đã tới,hắn ngàn lần không nên vạn lần không nên đốn mạt tới mức lúc đầu vì có mục đích mới tiếp cận cô. Nhưng cô ở trước mặt yếu ớt như vậy,hắn không dám gật đầu nhưng cũng không dám lắc đầu lừa gạt cô lần nữa, bởi vì hắn quá rõ tính tình của cô, sợ cô sẽ làm điều gì đó dại dột. “Ha ha…….ha ha ha! Anh cho rằng không nói lời nào,không lắc đầu không gật đầu là được sao? Như vậy là anh thừa nhận chứ gì? ha ha,tôi thật ngu ngốc lại còn cho rằng tôi hiểu lầm anh! Anh tiếp cận tôi nhất định đã điều tra ra tôi là kẻ đáng thương, anh nhất định biết khác vọng lớn nhất từ bé của tôi là tình thương của mẹ, cho nên………….anh cố ý tỏ ra ôn nhu,cố ý đối tốt với tôi,nhìn tôi ngu ngốc rơi vào cái bẫy do anh đặt ra, anh nhất định rất cao hứng phải không?Nhưng! Anh biết không? Cho dù cả đời tôi đau khổ thất bại nhưng tôi ghét nhất là người khác lừa gạt tôi! Làm sao anh có thể nhẫn tâm lừa gạt tôi lâu như vậy…………?” Diệp Vị Ương vừa khóc vừa cười, mượn lúc đưa tay lau nước mắt thừa dịp bỏ viên thuốc vào miệng,nhanh chóng tan,nuốt xuống. Cô kinh ngạc nhìn Thanh Phong Tuấn,người đàn ông này có nhiều thời gian có nhiều cơ hội nói chuyện thẳng thắn với cô,vậy tại sao hắn lại chọn im lặng giấu giếm. Trên thế giới này làm gì có bức tường nào không lọt gió? Cô…….đã biết! Cô…….đau lòng đến muốn chết đi thật nhanh! Những chuyện khác cô đều không muốn hỏi hắn nữa,nếu chuyện vô cùng quan trọng Anh Túc lão nhân nói cho cô đều là thật, thiếu chủ hắc đạo chính là hắn,muốn giết mọt người nhất định rất dễ dàng phải không? Mẹ của cô nhất định là………..do hắn giết. Không hỏi. Thực sự không hỏi. không muốn hỏi nữa. Muốn……..chạy tốn……….thật xa…….. Trong mắt cô phủ đầy tuyệt vọng lạnh lùng dứt khoát,đứng trước mặt hắn ngừng thở……….. Viên đạn lạnh như băng xuyên qua tim,trước khi cô mất đi ý thức vì đau đớn dường như cô thấy đáy mắt hắn có kinh hoàng xen lẫn tuyệt vọng gương mặt như nát vụn ra, nhất định là cô đã nhìn lầm rồi phải không? Cơn đau truyền đến,cô không còn ý thức!