Edit+Beta:Tieumanulk
“Vị Ương,không được để đàn ông khác đụng vào thân thể em cũng không được diện ra bất kỳ lý do gì rời khỏi anh,được không?” Khi Thanh Phong
Tuấn hỏi,Diệp Vị Ương nhìn thẳng vào tròng mắt sâu như biển của hắn,trong lòng hơi xao động.
Người đàn ông trước mắt không biết,thật ra hắn không cần bắt cô hứa hẹn bất kỳ điều gì,tim cô đã sớm trao cho hắn.
Cho nên cô không nói gì chỉ khe khẽ gật đầu.
Bởi vì gần đây bên ngoài rất lộn xộn,Thanh Phong Tuấn khuyên Diệp Vị
Ương tốt nhất tránh đi ra ngoài,thời điểm Diệp Vị Ương nhàm chán sẽ đến thư phòng Thanh Phong Tuấn mở máy vi tính ra xem hoặc nghiêm túc vẽ bản thiết kế,hoặc vào xem hộp thơ do những người ái mộ nhiệt tình mong muốn cô nhanh trở lại giới người mẫu.
Cũng bởi vì thế,khi cô nhìn thấy một phong thư rất quỷ dị lập tức trợn to hai mắt,một hồi lâu quên đi hít thở.Sau đó cô run rẩy nhìn xung quanh biệt thự Thanh Phong Tuấn,ánh mắt mang theo hoang mang xen lẫn lo lắng.
Cuối cùng cô hít sâu một hơi,run rẩy mở ra điện tín,rồi trả lời cho chủ nhân bức thư một câu:Hắn bị thương,cho tôi năm ngày thời gian,năm ngày sau không gặp không về.
Chuyện này cô không có nói cho bất luận kẻ nào bao gồm Thanh Phong
Tuấn,tiểu Ngân cùng A Viễn.Không ai biết rốt cuộc điện tín quỷ dị đó rốt cuộc ghi những lời kinh thiên động địa gì.Chỉ là mỗi khi cùng A Viễn và tiểu Ngân ra ngoài mua thức ăn,trong quá trình mua thức ăn cô diện cớ muốn một mình vào phòng rửa tay biến mất một lát.
Sau lần đó,mỗi ngày Diệp Vị Ương đều tự mình cẩn thận chăm sóc Thanh
Phong Tuấn.Cô tự mình xuống bếp nấu cơm,sau đó từng muỗng từng muỗng thổi canh nguội đút Thanh Phong Tuấn.
Cũng nhờ cô cẩn thận chăm sóc vết thương trên người Thanh Phong Tuấn khôi phục rất nhanh hơn nữa tâm trạng ngày càng đặc biệt tốt.Có một câu nói rất hay,tình yêu là độc dược cũng là linh đan diệu dược,nó có thể đưa người vào chỗ chết cũng có thể làm người thoáng cái cải tử hồi sanh!
Ngày hôm nay,trong phòng chỉ còn lại hai người Diệp Vị Ương cùng
Thanh Phong Tuấn,trong phòng ngủ yên tỉnh có chút lạ thường,mỗi hơi thở của cả hai đều mập mờ,cái này gọi là cảm ứng!
Lại nói Thanh Phong Tuấn có tính thích sạch sẽ,kể từ ngày vết thương lần nữa nứt vẫn do Diệp Vị Ương mỗi ngày giúp hắn lau người,hôm nay vết thương trên người hắn căn bản đã khỏi có thể tự vận động,hiện tại hắn thoải mái ngồi trên ghế sa lon,ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú Diệp Vị
Ương nhiều ngày chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn,không nói một câu.
Diệp Vị Ương nhìn Thanh Phong Tuấn ngồi trên ghế sa lon ánh mắt sáng quắc như ngọn lửa pháo bông,thái độ bình thản dịu giọng nói: “Vết thương anh đã khỏe hẳn có muốn uống rượu đỏ ?Em thấy anh sưu tầm rất nhiều rượu đỏ quý hiếm,uống vừa phải sẽ rất tốt cho cơ thể anh.”
Thanh Phong Tuấn nhíu mày,từ chối cho ý kiến: “Được!Chúng ta uống chung.”
Vì vậy Diệp Vị Ương ôm tới chai bình rượu đỏ.Nhưng đến khi cô khom lưng duyên dáng đặt tất cả trên bàn lại nói: “Anh cứ uống trước…còn phải em đi tắm.”
Lúc Diệp Vị Ương nói câu này ánh mắt hơi né tránh,sắc mặt đỏ hồng,căn bản không dám nhìn vào mắt Thanh Phong Tuấn.
Cô nói xong không chờ Thanh Phong Tuấn trả lời,trực tiếp vội vã đi về hướng phòng tắm.
Rất nhanh phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào,cửa bị khóa trái.
Sắc mặt cùng động tác cứ như đang mời gọi,Thanh Phong Tuấn mới nhớ lại lúc hắn bị thương Diệp Vị Ương đã đồng ý cho rằng lần này Diệp Vị
Ương muốn chủ động,hắn rất tò mò vui vẻ chờ đợi hoàn toàn không có đa nghi.
Không biết có phải vì vết thương trên người mới khỏi,sức chống cự tương đối yếu,Thanh Phong Tuấn chỉ vừa nhìn phòng tắm vừa thưởng thức rượu đỏ,thế nhưng chỉ mấy ly đã say.
Thời gian trôi qua nửa giờ nhưng đối với Thanh phong Tuấn mà nói cứ như cả thế kỷ.Hắn không biết trong lòng mình rốt cuộc mong đợi điều gì.
Đứng dậy bước chân hắn lảo đảo đi tới cửa phòng tắm,thân thể cao lớn dựa vào trên tường,cúi đầu nhìn trong khe cửa ai ngờ lại tối đen. Thanh Phong Tuấn đầu tiên sợ hãi,tiếp rất nhanh phục hồi tinh thần,Vị Ương không phải đi vào tắm sao?Sao chưa mở đèn phòng tắm? Rõ ràng trước đó có nghe tiếng nước chảy.Chẳng lẽ. . . . . . Vị Ương tiểu ngốc ở bên trong xảy ra chuyện gì?
Thanh Phong Tuấn lo lắng nghiêm túc đứng thẳng người,đưa tay vội vàng gõ gõ cửa,không có phản ứng!Trong lòng hoang mang,sợ Diệp Vị Ương ở bên trong tắm nước nóng sơ ý ngã xuống đất ngất đi thì thảm!
Cũng may tất cả chìa khóa phòng hắn luôn mang theo bên người,hắn bắt đầu tìm chìa khóa phòng tắm trên người.
Vậy mà tốn rất nhiều thời gian tìm chìa khóa,thậm chí lật ra cả túi vẫn không tìm được! Trong phòng tắm im lặng như cũ.
Thanh Phong Tuấn bỗng nhiên lo lắng,càng lo lắng trong lòng hắn càng không nắm chắc càng trống rỗng,hắn cảm giác tay chân luống cuống giống như mất đi thứ mình quý trọng.Ngoài vội vàng trong lòng hắn còn có bi ai,ngay cả hắn cũng cảm thấy xa lạ.Một khi để ý một người lại lo được lo mất.
Thanh Phong Tuấn lại vỗ mạnh lên cửa,không phản ứng cũng mở không ra.Ngay cả cửa cũng muốn đối nghịch hắn?Trên khuôn mặt anh tuấn có vẻ mệt mỏi,chuẩn bị đập cửa tiếp nhưng cửa phòng tắm trước mặt hắn từ từ mở ra.
Thân thể hắn vốn gấp gáp mà dựa vào cửa,hiện tại cửa vừa mở ra hắn lại không có điểm tựa,lập tức không đứng vững,thân thể lảo đảo nghiêng về trước. . . . . .
Diệp Vị Ương mặc áo ngủ bằng voan mỏng luống cuống tay chân đỡ hắn!
Hắn lại theo thói quen chôn đầu sau vào cổ cô,mút thật sâu,thơm quá.
Thanh Phong Tuấn dường như đem toàn bộ sức nặng đè lên bả vai gầy yếu của cô,vui vẻ giống đứa bé cười ha ha nói: “Vị Ương,thì ra em còn ở bên trong? Ha ha. . . . . .” Hắn còn tưởng rằng,hắn còn tưởng rằng. . . . . . cô xảy ra chuyện!
Theo hắn nói mùi rượu lập tức lan tỏa ra,Diệp Vị Ương nhíu chân mày thanh tú,lo lắng hỏi ngược lại: “Sao lại uống say thế này?”
Hỏi xong cũng không cần Thanh Phong Tuấn trả lời,cô đỡ hắn đi vào phòng ngủ.
Hắn rất nặng Diệp Vị Ương thật vất vả mới đỡ hắn vào được gian phòng,chịu hết nổi cánh tay nhức mỏi vừa buông ra hắn đã ngã xuống.
Thật may bên cạnh chính là ghế sa lon,Thanh Phong Tuấn thuận thế ngã lên,ghế sa lon mềm mại tiếp nhận trọng lượng của hắn,nhưng đầu của hắn lại không cẩn thận đập trúng vành ghế,đau đến khiến hắn hít hơi,người tỉnh táo không ít.
Diệp Vị Ương ở bên cạnh nhìn.Cho đến Thanh Phong Tuấn tự mình chống ghế sa lon ngồi dậy ngước mắt nhìn cô.
Trong phòng không mở đèn,hắn không thấy rõ nét mặt của cô,vì vậy hắn bá đạo nói: “Vị Ương,tới đây.”
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
34 chương
57 chương
33 chương
165 chương
47 chương
11 chương