Edit: Dực
Beta : Tieumanulk
Đếm giây? Diệp Vị Ương nghĩ thầm,Thanh Phong Tuấn cho dù có thần thông quảng đại mấy đi nữa cũng không thể tìm thấy cô nhanh như vậy.
Đột nhiên,tiếng súng vang lên…………………..
Hàn Thiên Tuyết nhanh nhẹn hơn ẩn mình sau phiến đá,người đàn ông này thật đúng là không lưu tình mà.
Cô quay người ở tường bắt kịp xoay một vòng,rồi xuất hiện cùng Thanh Phong Tuấn đánh nhau.
Diệp Vị Ương một bên nhìn thấy mà đau mắt cũng không thấy rõ được chiêu thức của bọn họ,động tác của bọn họ thực sự quá nhanh, phải dùng đến bốn chữ xuất quỷ nhập thần để hình dung.
“Ơ! Rất lâu rồi không có đánh nhau sáng khoái như vậy,lại còn đánh với người rất có sức khiêu chiến nữa chứ.”
Cuối cùng thì vẫn là Hàn Thiên Tuyết ngừng lại trước,nhảy lên một cây đại thụ đối diện .
Diệp Vị Ương thoải mái cười “Tuấn,làm sao anh biết tôi ở chỗ này?”
“Tôi cùng cô ấy cùng huấn luyện tăng cường năm năm,lại cùng trở lại Thành A,có thể nói ngoài trừ Dạ Phi Phàm,không ai có thể hiểu rõ cô ấy tới nơi nào hơn tôi.” Thanh Phong Tuấn kiên nhẫn giải đáp thắc mắc giúp cô.
Diệp Vị Ương nghe xong nháy mắt trong lòng lại có chút ảm đạm cùng hâm mộ.Đúng vậy,trên thế giới này chỉ có Thanh Phong Tuấn là hiểu rõ Hàn Thiên tuyết nhất,hắn và cô ấy cùng ở Pháp năm năm nương tựa lẫn nhau cũng nhau chịu huấn luyện năm năm, tình cảm bền vứng như vậy bất cứ ai cũng không thể vượt qua.Nói cách khác,trên thế giới này người hiểu rõ con người Thanh phong Tuấn nhất cũng chỉ có thể là Hàn thiên tuyết.Hắn và cô ấy là cặp tri kỉ,bọn họ đứng cạnh nhau rất xứng đôi. Ngộ nhỡ Hàn Thiên tuyết vẫn không chiếm được tình yêu của Dạ phi Phàm,trong lúc cô ấy đau lòng khổ sở chỉ sợ Thanh Phong Tuấn lại chính là dựa chọn tốt nhất cho cô ấy.
Lần đầu tiên Diệp Vị Ương khinh bỉ ý nghĩ của chính mình,quá không chững chạc,chả lẽ đây là bụng dạ hẹp hòi ghen với người khác trong truyền thuyết sao? Không muốn,cô không muốn biến thành loại con gái như vậy.
“Chậc chậc,Thanh Phong Tuấn,cái tên này sao tới nhanh vậy? Chơi không vui chút nào,hôm nào chúng ta lại đấu lại lần nửa. Lần này tôi chỉ muốn nói cho anh biết tin tức cha tôi cung cấp cho anh rất có thể là thật,ông ấy muốn anh cùng Huyết Sắc Điện Phủ đấu một trận,mà tôi nhất định phải tham gia hành động lần này,anh không thể từ chối tôi! Tôi muốn dựa vào thực lực của mình chứng minh tôi trong sạch,tôi muốn khiến Dạ Phi Phàm phải thấy rõ,tôi không phải là một sinh viên đại học yếu đuối,năm năm trước ngoài học hành ra cái gì cũng không hiểu.Nếu tôi muốn hại Diệp Vị Ương căn bản không cần dùng tới cách phiền phức như vậy,vừa rồi tôi có thể giết cô ấy một trăm lần rồi . A !Thanh Phong Tuấn,anh vừa nói sai rồi nha,trên thế giới này chỉ có anh là hiểu tôi nhất,tôi hối hận tại sao trong thời gian năm năm qua tôi lại không thay đổi tình cảm để yêu anh nhỉ,hiện tại trong lòng tôi rất đau,tôi thật hận hắn, tôi rất hận hắn Dạ Phi Phàm trước kia hiểu rõ tôi nhất giờ đã thay đổi! Thôi, không nói tới hắn nữa anh phải cẩn thận một chút,gần đây Huyết Sắc Điện phủ làm rất nhiều chuyện mờ ám,anh ngàn vạn cần cẩn thận!” Nói xong trên cây đã không thấy bóng, Hàn Thiên Tuyết từ trên cây nhảy xuống,chạy khỏi,tấm lưng lãnh diễm mà cô đơn.
Cũng bởi vì một câu nói của Hàn Thiên Tuyết,Thanh Phong Tuấn để A Viễn cùng tiểu Ngân ở lại bảo vệ Diệp Vị ương,còn hắn lại biến mất rất nhiều ngày.
Những ngày không có Thanh Phong Tuấn bên cạnh Diệp Vị Ương giống như âm hồn,mỗi ngày lúc ẩn lúc hiện,phòng ngủ, phòng khách, phòng tắm, phòng bếp.
Cô khiến tiểu Ngân và A Viễn không dưới trăm lần đi tìm mỗi lần chỉ hỏi một vấn đề “Các anh nói xem……..Tuấn sẽ không có chuyện gì chứ? Mặc dù người các anh giết đều là người xấu nhưng làm sát thủ hắc đạo rất nguy hiểm.”
“Làm ơn! Thiếu chủ của chúng ta là ai? Giống như một nhân vật thần thánh,không có mấy ai có thể khiến hắn bị thương đâu,yên tâm đi. Cô chỉ cần tự chăm sóc mình thật tốt là được,ngộ nhỡ hắn trở lại thấy cô gầy như vậy,chúng tôi sẽ chết rất thảm!”
“Chị dâu,tiếp tục như vậy nữa không được đâu! Nếu không…………………………Cô thấy buồn chán,chúng tôi cùng cô ra ngoài một chút!” Tiểu Ngân khó khăn mở miệng,kể từ lúc Tâm nha đầu hôn mê sống cuộc sống thực vật không có dấu hiệu tỉnh lại hắn lại càng trở nên lãnh khốc ít nói hơn.
“Được,tôi muốn tới công ty đi gặp Dạ Phi Phàm,tôi muốn biết tại sao hắn lại hiểu lầm chị Hàn Thiên Tuyết,ngay cả tôi là người ngoài còn thấy được cô ấy yêu hắn rất nhiều, còn nữa………….tiện thể tới gặp tiểu Khả mất trí nhớ mới tới,tôi cũng vô cùng nhớ Đông Phương Thước.”
Diệp Vị Ương càng nói càng vội muốn nhanh ra ngoài,cô vô cùng nhớ Đông Phương Thước chàng trai như ánh mặt trời,trước đó hắn như côn đồ lúc nào cũng bắt nạt cô thích gây khó khăn cho cô,thích cố ý ra dáng vẻ siêu sao quốc tế nhưng trong lúc quan trọng lại cứu cô mà thập tử nhất sinh.hiện tại hắn đang tĩnh dưỡng đã gần giống với người thường,không biết đã xuất viện chưa?”
Thế là Diệp Vị Ương,A Viễn cùng tiểu Ngân ra khỏi biệt thự.
……………………………………………………………..
Nghe nói sau khi tổ chức Ám Ảnh thành lập hai năm không lâu liền xuất hiện Huyết Sắc Điện phủ. Bọn họ còn ở khắp nơi nhắm vào tổ chức Ám Ảnh,quấy nhiễu tổ chức Ám Ảnh không dứt.
Thực lực của kẻ đứng sau của cả hai tổ chức đều không thể coi nhẹ,cuộc đối đầu hiện tại đã đi tới hồi gay cấn,.Chỉ cần bên này Ám Ảnh làm nhiệm vụ thì Huyết Sắc Diện Phủ bên kia trước tiên phải cho người ra ngăn chặn.Lần này, Thanh Phong Tuấn rốt cuộc cũng hạ lệnh phải cho Huyết Sắc Điện Phủ biến mất.
Thanh Phong Tuấn như quỷ mị lẻn vào sào huyệt của Huyết Sắc Điện Phủ,những ngày này hắn đã ra ra vào vào không biết bao nhiêu lần,lại không có bất kỳ phát hiện mới nào.
Nghe nói người cầm đầu Huyết Sắc Điện phủ rất thần bí,chưa có ai từng gặp qua,tất cả đều do một người phụ nữ thế thân quản lý, chỉ là đã nhiều ngày quan sát mà vẫn không phát hiện ra người phụ nữ khả nghi nào
Rốt cuộc Thanh Phong Tuấn lại lẻn vào cái phòng tối bí ẩn kia,ở trong đó có để nhiều loại mặt nạ tóc giả cùng trang phục.
Đột nhiên,âm thanh từ bên ngoài truyền tới,xem ra chủ nhân của căn phòng đã trở lại.
Thanh Phong Tuấn lắc mình nhảy lên chiếc đèn thủy tinh treo hình trụ
“Các người, lui hết ra cho tôi!” Một giọng nói quỷ dị của đàn ông vang lên.
“Vâng! Chủ nhân!”
Theo người hầu lui ra, một người đàn ông ăn mặt thập phần lưu manh đi vào phong ngủ.
Tiếp theo hắn cởi quần áo.
Sau khi cởi hết trang phục nam giới, lộ rõ…………………….hắn là một phụ nữ có cơ thể hoàn mĩ!
Tiếp theo cô ta thay một bộ váy ngủ, tư thái xinh đẹp nằm ngửa trên chiếc ghế quý phu tỏng nhà, bình tĩnh lên tiếng ” Người đàn ông núp ở trên kia nhìn đủ chưa? Chậc chậc…………………. đối với cơ thể của tôi có thỏa mãn không?”
Đầu ngón tay của cô lướt qua cánh môi của chính mình,khóe miệng mang theo nụ cười quyến rũ, sau đó……………ngón tay quét nhanh qua ngực áo ngủ cổ trễ,hai chân phía dưới hữu ý vô tình ma sát lẫn nhau khiến quần ngủ từng chút từng chút bị kéo lên trên, lộ ra đôi chân ngọc ngà thon dài.
Thanh Phong Tuấn đem súng nhắm thẳng vào người phụ nữ,giữ chặt cò súng, nhưng trước mặt hắn lại xuất hiện rất nhiều ám khí,tiếp đó là im lặng đấu nhau,lại kèm theo cả tiếng phụ nữ rên rỉ giống như hưởng thụ sự đãi ngộ biến thái vậy.
“A,thì ra thiếu chủ của tổ chức Ám Ảnh lại đẹp trai như vậy,những bức ảnh mà thủ hạ của tôi dùng trăm phương nghìn kế chụp về so với người thật quả thực là trò cười,tôi………….nhất định phải có được anh!”
Dù sao cũng là địa bàn của cô,người của cô trong nháy mắt đã biến mất trước mặt Thanh Phong Tuấn.
Ngay sau đó,các cơ quan của Huyết Sắc Điện phủ bài sơn đào hải áp sát, Thanh Phong Tuấn toàn thân mặc áo chống đạn cũng phải dần dần rút lui ra khỏi Huyết Sắc Điện Phủ.
“Thanh Phong Tuấn,tình hình bên trong thế nào? Cô gái Ưu Việt bên trong dễ đối phó không hả?” Hàn Thiên Tuyết từ trên một tảng đá lớn nhảy xuống, cô đã nói rồi chuyện này cô phải can thiệp vào,cô tới trước để trợ giúp, Huyết Sắc Điện Phủ không phải dễ đối phó.
“Cơ quan bên trong rất nhiều,người phụ nữ trên trong cũng rất giảo hoạt.”
“Muốn đánh vào nội bộ thành công,trước hết phải thăm dò rõ tình hình bên trong mới được, anh phải nhớ cô gái tên Ưu Việt đó rất đáng sợ,không ai biết cô ta đang nghĩ gì,nghe nói từ nhỏ cô ấy đã có tính cách không đồng nhất,không bao giờ làm theo những gì đã bàn trước,tất cả chỉ là cô ta cao hứng.Thanh Phong Tuấn,địa hình ở trong đó mấy ngày nay anh thăm dò được bao nhiêu?”
“Địa hình thăm dò chưa được một nửa”Thanh Phong Tuấn cau mày nói sự thật
Hàn Thiên Tuyết giật mình.
Với thực lực của Thanh Phong Tuấn mà thăm dò cũng chưa tới một nữa,xem ra lần này bên kia thủ đoạn độc ác,phải đánh với nhau dài dài rồi.
……………..
Lại nói DiệpVị Ương vừa tới công ty lại không gặp Dạ Phi phàm và nhân viên mới tiểu Khả. Ngược lại tới bệnh viên lại may mắn gặp đại thiếu gia Đông Phương Thước.
Tên kia xem ra hồi phục rất tốt,vẫn dáng vẻ siêu sao quốc tế,vẫn là siêu cấp vô định đẹp trai! Đôi mắt hoa đào vừa nhìn thấy người là bắn tia lửa điện,nhưng mà…………….
Nhưng Đông Phương Thước nhìn thấy Diệp Vị Ương đầu tiên là thừa dịp A Viễn cùng Tiểu Ngân không để ý cởi quần áo của Diệp Vị Ương
“Trời ạ, a! Đông Phương thước! Cái tên khốn kiếp này,anh làm cái gì vậy? Tại sao lại cởi quần áo của tôi? Anh…..Anh dừng tay ngay cho tôi!” Diệp Vị Ương thét chói tai.
Nhưng Đông Phương Thước lại cứ như kẻ điên xé rách quần áo cô, mãi cho đến khi nhìn thấy xương quai xanh của cô mới thôi, ở đó có một nốt ruồi hoa đào chói mắt.
Hắn cứ như vậy ngẩn người ngây ngốc không nhúc nhích nhìn nốt ruồi hoa đào chói mắt tại xương quai xanh của Diệp Vị Ương,hoàn toàn ngây người một lát rồi bắt đầu run rẩy ngay cả A Viễn xông tới đánh hắn cũng không phản kháng,chỉ lầm bầm nói “Không thể nào, điều này sao có thể……..Không! Tôi không tin! Nhất định không phải là thật!”
Nói xong,rốt cuộc hắn cũng khôi phục chút tinh thần,điên cuồng chạy ra khỏi bệnh viện,người đại diện của hắn lập tức mang theo một đống vệ sĩ đuổi theo.
Diệp Vị Ương không ngờ lại gặp phải chuyện khó xử như ngày hôm nay,cô bị tên Đông Phương thước khác thường này hù muốn chết, thật vất vả để chính sửa lại y phục hoàn hảo một lần nữa,vẻ mặt cô hoảng hốt ra khỏi bệnh biện, nói là muốn về nhà.
Cô về nhà,hiện trong biệt thự chỉ có mỗi Thanh Phong Tuấn. Đã rất lâu rồi cô chưa nghe qua tin tức của mẹ.
Mà quay lại biệt thự,Thanh Phong Tuấn đã trở về trước một bước đang nằm nhỉ ngơi, A Viễn và tiểu Ngân cũng không dám quấy rầy nhiều,không dám đem chuyện xảy ra hôm nay nói với Thanh Phong Tuấn, sợ hắn sẽ dạy dỗ tiểu tử Đông Phưng Thước kia.Vậy vì nhỏ mà mất lớn,đầu mối thâm nhập vào nước Z cũng sẽ bị đứt.
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
34 chương
57 chương
33 chương
165 chương
47 chương
11 chương