Thanh Phong Tuấn nhanh chóng ôm Diệp Vị Ương đi vào trong ngõ hẻm tối đen đối diện.
Ánh sáng lờ mờ che khuất mặt bọn họ,chỉ cần không gây ra tiếng động thì tương đối an toàn .
Nhưng ông trời không chìu theo ý nguyện bọn họ,lúc này lại có một con mèo đen chạy ra! Diệp Vị Ương sợ tới mức theo bản năng muốn thét chói tai!
“Ưm——”Cô vừa muốn lên tiếng,môi đã bị Thanh Phong Tuấn dùng tay che lại.
Ngay sau đó vì để tránh cô bị kinh sợ phát ra tiếng động gì,Thanh
Phong Tuấn dứt khoát ôm cả người cô ép lên trên tường không thể động đậy.
Trong bóng tối Diệp Vị Ương chỉ nhìn thấy con ngươi sẫm màu phiếm ánh sáng lạnh,lúc này Thanh Phong Tuấn quay đầu chuyên tâm chú ý động tĩnh bên ngoài ngõ hẻm,sâu trong ánh mắt tỏa ra nghiêm túc cùng sát khí làm người ta không rét mà run.
Hắn giờ phút này không còn là người đàn ông khôi hài dịu dàng vừa rồi,cho dù ẩn nấp trong bóng tối nhưng vẫn có một lực lượng mạnh mẽ!
Miệng và mũi Diệp Vị Ương bị che khiến cô hít thở có chút khó khăn,không nói được lời nào chỉ có thể dùng mắt nhìn hắn.
Dường như cảm thấy được ánh mắt của cô,thấy phía trước tạm thời không có động tĩnh Thanh Phong Puấn mới quay đầu lại,nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô,như một loại xâm lăng không chút kiêng kỵ nhìn thẳng vào đấy.
Haizz,không ai biết hắn từ nhỏ trải qua huấn luyện tàn khốc,ở trong bóng tối năng lực phân biệt cực kỳ mạnh,cho dù đen như mực hắn vẫn có thể giống như bình thường nhìn thấy mọi thứ.
Hắn nheo lại hai tròng mắt sâu và đen quan sát cô gái trước mắt,trên người cô không có bất kỳ son phấn cùng mùi vị nước hoa.
Ánh mắt hắn quan sát kỹ một đường từ mắt cô xuống phía dưới,áo vest đã rơi trên mặt đất,cổ áo rộng bởi vì hắn vừa rồi ôm cô chạy nhanh mà hơi tách,mở rộng lộ ra làn da trắng noãn.
Thanh Phong Tuấn giống như bị mê hoặc,cúi đầu tựa vào trên vai cô. . . . . .
Hắn ngửi thấy được mùi thơm thoang thoảng,người cô rất mềm mại,thật thoải mái,nếu như đổi lại thời gian,đổi lại địa điểm,có lẽ hắn sẽ. . . . . . Thôi,hiện tại thời cơ chưa thích hợp,mà hắn là thợ săn hắc đạo cực kỳ có kiên nhẫn!
Vừa lúc đó,phía trước truyền đến tiếng bước chân,rất dễ nhận thấy đám người kia đã bắt đầu tìm tòi con hẻm bên này!
Nghe được có người nói: “Ai ya,kỳ quái,theo tình báo nói Thiếu chủ Ám Dạ tối nay xuất hiện ở nơi này,chúng ta vừa mới nghe tiếng động,tại sao hiện tại ngay cả bóng quỷ cũng không có?Trở về làm sao giao phó với Ông cụ đây? Tìm! Tiếp tục tìm!”
Diệp Vị Ương không biết Thanh Phong Tuấn rốt cuộc có nhìn thấy ánh mắt lo lắng của cô không,nhưng đối mặt tiếng bước chân đám người đó càng ngày càng gần, cô rất sợ,đối phương nhất định có rất nhiều người!Trời lại rất tối,trên đường phố vắng vẻ chết một hai người là chuyện thường xảy ra?
Nhìn thấy ánh mắt sợ hãi lo lắng của cô,Thanh Phong Tuấn lại cười,ngay sau đó đôi môi lạnh như băng của hắn đột nhiên đặt lên môi cô
—— hắn. . . . . . Hôn cô!
Diệp Vị Ương hoàn toàn không ngờ Thanh Phong Tuấn có thể như vậy!
Có lầm hay không? Phía trước có người đuổi tới,phía sau không biết có đường lui hay không hơn nữa cô không quen hắn,hắn lại hôn cô vào lúc này?
Diệp Vị Ương kinh ngạc trợn tròn cặp mắt,thật sự không tin cô bị một người đàn ông xa lạ cưỡng hôn. . . . . .
Môi của hắn thật nóng không ngờ cũng rất mềm mại,khiến đầu cô ngừng vận chuyển,sững sờ không biết tay chân mình nên để ở đâu.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
171 chương
14 chương
333 chương
10 chương