Edit: Dực
Beta:Tieumanulk
“A…..” DIệp Vị Ương hoàn toàn chưa chuẩn bị tinh thần chịu đựng thứ hành hạ ngoài dự đoán này,cô thở nhẹ ra một tiếng,cắn môi dưới thật chặt,cặp mắt bởi vì đau đớn mà nổi đầy những tia máu.
Nhưng cô càng thống khổ người đàn ông kia càng điên cuồng,máu toàn thân đang kêu gào khiến hắn hưng phấn không thôi.
Hắn cười càng ngày càng tàn ác,móng tay dài bóp vào trong máu thịt của Diệp Vị Ương,mỗi một lần lại bóp vào thật sâu.
Dường như thấy còn chưa đủ biến thái,hắn còn thân mật hôn vành tai cô,lạnh lùng nói ” Tiếp theo chúng ta chơi trò kích thích nhất của trò chơi thôi!”
Nói xong, thừa dịp Diệp Vị Ương chưa kịp phản ứng,người đàn ông kéo cổ tay bị thương của cô về phía sau.DiệpVị Ương nhếch nhác rơi xuống mặt đất.
Quần áo trên người cô nhiều chỗ bị xé rách,nơi không bị xé rách cũng bị roi quất cho nhìn không ra hình dạng hòa lẫn cả vết máu,xốc xếch không chịu nổi.
Máu từ vết thương vì lôi kéo mà lại từ từ chảy ra.Diệi Vị Ương cảm mấy cơ thể mình trên dưới đều bị phỏng,đau đến chết đi sống lại.
Sau một khắc,hai tay cô lại bị vặn ra sau lưng,sức mạnh của người đàn ông lớn hơn,thân thủ dường như trải qua một đợt huấn luyện khắc nghiệt,không biết hắn lấy từ đâu ra trong mật thất một cái còng tay khóa trụ tay Diệp Vị Ương lại,để cô không cách nào giãy dụa nhúc nhích.
“A,tên,nói cho tôi biết tên của anh…………..” Diệp Vị Ương té lăn trên mặt đất đau đớn vô cùng,hơi thở yếu ớt nhưng lại quật cường hỏi. Coi như hôm nay phải chết,cho dù xuống địa ngục cô cũng muốn nguyền rủa gã đàn
ông biến thái này! Cô không cách nào tưởng tượng ra mới ngày đầu tiên đã bị hắn hành hạ,mà bọn người tiểu Ngân đã chịu hạnh hạ bao nhiêu năm vẫn sống được sao?
Thời khắc bi thảm này,cô thế nhưng hoảng hốt nghĩ tới Thanh Phong
Tuấn,lúc chứng kiến hàn Thiên Tuyết tới cứu cô,cô dường như có thể xác định được Thanh Phong Tuấn và Ảnh thiếu đều là một người. Cô nghĩ,người đàn ông muốn cơ thể cô,có lúc đối với cô rất dịu dàng có khi trêu đùa cô nhưng chưa từng hại cô ngược lại còn cứu cô rất nhiều lần,chẳng lẽ hắn cũng trải qua cuộc sống với những trận hành hạ biến thái kiểu này bao nhiêu năm rồi sao?
Nghĩ đến Thanh Phong Tuấn,tiểu Ngân hay cả Hàn Thiên Tuyết nữa đột nhiên cô cảm thấy rất đau lòng. Chính cô cũng muốn chết thật nhanh nhưng trong lòng cô vẫn còn rối rắm,đau lòng không thôi.Nếu như cô có thể cùng với gã ác ma này chết một chỗ thì thật tốt, đáng tiếc……………..cô không có khả năng đánh trả hay giết hắn.
Cô cười rồi lại khóc,lúc khóc lúc cười, ý thức của cô không còn tỉnh táo để nghĩ ngợi nữa rồi,nhưng nếu một ngày cô có thể sống lại, cô nhất định phải trở nên mạnh mẽ, ít nhất cũng phải có năng cứu người còn nữa không làm liên lụy tới bất kì ai.
Giống như cảm thấy cô vì đau đớn mà sắp ngất đi,người đàn ông tàn nhẫn quất cô một roi, híp đôi mắt u ám lại, hung hăng nói “Cô hãy nhớ,cho dù xuống địa ngục cũng phải nhớ kĩ cho tôi,tên tôi là Đông
Phương Liệt Diễm, tôi chính là ông trùm Mafia Pha – ra – ông người người sợ hãi,thủ lĩnh hắc đạo trải rộng toàn cầu! Đông Phương Liệt Diễm ta hôm nay có thể coi trọng cô,hành hạ cô,đùa bỡn cô, đó là vinh hạnh của cô, cho dù hôm nay cô nhất định phải chết,cô cũng nên nghĩ rằng mình may mắn vì được ta mạnh mẽ điên cuồng vuốt ve cơ thể cô, hành hạ cơ thể cô! Phi! Cô đã biết bí mật của tôi, biết tôi không có cách nào tự mình làm loạn trên người cô. Như vậy…………..cũng chỉ có thể dùng roi để thay thế nhỉ! Ngoan,hưởng thụ cho tốt đi!”
Lại thêm một trận rách ra thịt,roi da to nặng một lần lại một lần quất lên người Diệp Vị Ương.
Xương cốt cô đau đớn như muốn nứt ra luôn rồi.
A,Đông Phương Liệt Diễm? Cái tên biến thái này cô sẽ nhớ! Tại sao đều là người họ kép Đông Phương,họ này vốn thuộc dòng dõi quý tộc, mà Đông
Phương Thước lại sạch sẽ đơn thuần nhiều lắm thích đùa dai,cuối cùng lại không màng sống chết cứu cô,còn người đàn ông tên là Đông Phương Liệt
Diễm trước mặt lại giống như ác ma bước từ địa ngục ra vậy?
Thì ra không thể so sánh giữa người với người được.Hiazz, trong lòng
Diệp Vị Ương thở dài một hơi,không biết vết thương của Đông Phương Thước thế nào rồi, đã hồi phục đến đâu rồi?
Chậc,thật ra Diệp Vị Ương rất muốn phản bác lại tên biến thái Đông
Phương Liệt Diễm ,cô rất muốn lớn tiếng cười nhạo hắn một lần nữa, trên cái thế giới này bá chủ hắc đạo chân chính không phải hắn, mà à Thanh
Phong Tuấn lấy danh Ảnh thiếu của bang phái mới nổi.Người đàn ông anh tuấn đó nhất định sẽ giết chết cái tên biến thái trước mắt,để cho hắn vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Cô rất muốn nói như vậy nhưng cô bây giờ không còn hơi sức,cô chỉ có thể lầm bầm thật nhỏ “Ảnh thiếu…………Ảnh thiếu……”
Vào lúc này,cô nghĩ người duy nhất có thể cứu cô vào lúc này chỉ có người cải trang thành Ảnh thiếu……..Thanh Phong Tuấn.Đều nói lần đầu tiên của một cô gái rất quan trọng,hắn là người đàn ông đầu tiên của cô,cô mới không khỏi có chút vướng mắc . Nhưng cô chỉ theo bản năng gọi tên hắn,cũng không trông chờ việc hắn có thể đột nhiên xuất hiện ở nơi bí mật này.
Cô còn nhớ rõ,lúc cô đồng ý cùng tiểu Ngân đi trao đổi cứu người,hắn tức giận cùng thất vọng cỡ nào.
Chịu một trận đau thấu xương đầu tiền,Diệp Vị Ương hừ một tiếng,một tiếng này khiến Đông Phương Liệt Diễm đang điên uồng càng nổi máu điên,hắn càng dùng sức quất cô,hành hạ cô.
Nhất định phần lưng đã bị quất nát chảy máu bê bết rồi? Trên người cô nhất định vết thương chi chít? Giờ phút này cơ thể đau rát khiến cho
Diệp Vị Ương tưởng chừng như cơ thể cô từng tấc từng tấc bị nứt ra.
Thật sự phải chết sao? Đang sống mà bị đau chết, đánh chết, trói chặt đôi tay như phạm nhân bị giữ chặt, ngay cả cơ hội nhỏ để phản kháng giãy dụa cũng không có,cứ thế bị nhục nhã hèn mọn chết đi?
Diệp Vị Ương cười thật bi thương,nụ cười quá mức cô độc giống như một đóa hoa đang dần lụi tàn,dần dần tái nhợt yếu đuối, sắp đánh mất sinh mạng. Ha ha, nhớ lại những ngày tháng ngắn ngủi cô đã sống dường như chưa chó điều gì gọi là hành phúc chân chính!
Mẹ không thương cô, chưa bao giờ yêu!
Không biết ba là ai,chưa từng được hưởng thụ tình thương của ba.
Từ nhỏ bị người ta khinh thường mắng là đồ không có cha.
Yêu Dạ Phi Phàm nhiều năm,thầm mến một người lại chưa từng được chấp nhận,nhận được cũng chỉ vết thương lòng.
Khi bị mẹ ép buộc phải dùng một cơ thể hoàn mĩ đi biểu diễn,cô không thích giày cao gót, mỗi ngày đều không biết đã bước đi trên đài chữ T đáng ghét bao nhiêu lần,mặc những bộ trang phục mát mẻ mode nhất. Ngoài mặt phải che dấu mệt mỏi trong lòng,không ai biết lúc đầu, bàn chân cô vì đi giày cao gót mà bị cọ xát rách bao nhiêu lần,chảy biết bao nhiêu máu,đổi lại mẹ cô lại không hề có một câu an ủi một câu hay mỉm cười động viên chỉ có lạnh nhạt coi đó như chuyện đương nhiên.
Hiện tại phải chết,điều may mắn duy nhất của cô lại là da thịt bị quất đến nhìn không ra hình dáng, có thể sẽ không bao giờ hồi phục được làn da bóng loáng như ban đầu,bộ dạng như vậy thì sẽ xuống địa ngục.Nếu có kiếp sau cô sẽ không cần làm công việc người mẫu đáng ghét, cũng không bị mấy ánh mắt háo sắc của đám đàn ông nhìn cô biểu diễn trên đài
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
34 chương
57 chương
33 chương
165 chương
47 chương
11 chương