Thiên sư
Chương 2 : Đại trạch
Ai Lợi Áo Đặc một lần nữa tỉnh lại đã là một thời gian sau. Hắn cũng đã biết hơn phân nửa chuyện của cỗ thân thể này, có lẽ là do hắn vừa tới đúng lúc, cho nên nguyên thần của cơ thể này cũng chưa hoàn toàn tiêu tán, ngược lại là tiện nghi cho hắn.
Dựa vào tinh thần lực thánh giả, Ai Lợi Áo Đặc mới có năng lực xem hết những trí nhớ còn sót lại kia.
Không kịp chờ hắn tiêu hóa hết những kí ức này thì đã lập tức gặp phải khó khăn. Cỗ thân thể này đã yếu ớt tới độ ngấp nghé ranh giới tử vong. Nghĩ cũng đúng, nếu như không phải nguyên chủ đã chết trước hình phạt thiêu sống thì hắn cũng không có khả năng chiếm cứ lấy thân thể này.
Đã nhiều năm trôi qua, lâu tới mức hắn cũng suýt chút nữa đã quên mất loại cảm giác yếu ớt vô lực này. Nếu không phải đau đớn nơi ngực khiến cho hắn giật mình tỉnh giấc thì có lẽ hắn gần như cho rằng đây chỉ là một giấc mơ.
Ai Lợi Áo Đặc đã tỉnh lại nhưng không vội mở mắt. Hắn đem tinh thần lực từ từ lan ra bên ngoài, bắt đầu hấp thu nguyên tố quang hệ trong không khí để tu bổ cỗ thân thể tạn tạ không chịu nổi này.
Không thể không nói năng lực của nguyên tố quang hệ vĩnh viễn là biện pháp chữa trị tốt nhất. Theo điểm bạch quang rơi xuống, màu da vốn trắng như tờ giấy cũng dần mang theo chút tia nhân khí, thay đổi chân thực.
Lúc này có người vén rèm cửa từ từ đi tới. Người kia chính là người đã đại náo hiện trường hình phạt thiêu sống kia. Tuy là nữ tử này so với đàn ông còn cao lớn hơn. Ngưu thị thận trọng bưng chén thuốc đi vào, thấy người trên giường còn ngủ, không nhịn được lo lắng, đi tới trước giường, đem chén thuốc đặt bên cạnh bàn, dụ dỗ nói: “Khang nhi, tỉnh lại đi, trước đem thuốc uống đã.”
Ngưu thị đích thực thanh âm giống như bản thân nàng vậy, ngày thường quát lên tựa như chiếng trống, vào lúc này đè thấp giọng xuống, ngược lại là hiếm có, coi như là đem người trên giường kêu uống thuốc, động tác cũng thực êm ái, cùng lúc ở bên ngoài thế nhưng hoàn toàn bất đồng.
Ai Lợi Áo Đặc, không, hắn bây giờ là Trương Linh Khang. Hắn thật ra đã tỉnh từ sớm, nay liền thuận theo tự nhiên tỉnh lại.
Trước mắt Ngưu thị chính là một nông dân tầm thường, thậm chí cùng cỗ thân thể này không có huyết mạch tương thông, Nhưng đọc lấy trí nhớ của cỗ thân thể này, người đàn bà này một phen thỉ một phen tiểu, đem Trương Linh Khang yếu ớt thuở nhỏ nuôi lớn thành người.
Trương Linh Khang do dự một chút, đại khái là do người đàn bà này quá ôn nhu động lòng người, mà hắn chưa bao giờ được người khác quan tâm, hắn mở miệng thử thăm dò kêu một tiếng: “Nương.”
Vốn là thanh âm trơn bóng còn mang theo chút khàn khàn. Đó là di chứng sau hình phạt thiêu sống. Nghe tiếng gọi nương này, Ngưu thị cả người đều ngẩn ra, ngẫu nhiên vừa mừng vừa sợ, mang theo mấy phần không thể tin kêu lên: “Khang nhi, người vừa gọi ta là cái gì?”
“Nương?” Trương Linh Khang lại gọi thêm một tiếng. Trí nhớ của nguyên chủ cũng không hoàn chỉnh, ở cái thế giới này, đối với mẫu thân gọi là nương đi.
Ngưu thị nhịn không được rơi lệ, luôn miệng nói:”Tốt, tốt. Con trai ngoan.” Nói xong lời này, nàng liên tục không ngừng lau nước mắt, đem một chén thuốc tới trước mặt Trương Linh Khang, giọng càng nhu hòa nói: “Đến, nhanh uống hết chén thuốc này, nếu không thuốc lạnh dược liền không có tác dụng.”
Trương Linh Khang cúi đầu nhìn về phía chén thuốc đen thùi lùi kia, tản ra mùi quái dị, trong lúc nhất thời khoogn dám ra tay. Nếu không phải nữ nhân trước mặt trong mắt đầy quan tâm, hắn cơ hồ cho là đối phương muốn dùng độc đẻ hại chết mình.
Thấy hắn không động thủ, Ngưu thị cười nói: “Cũng đã lớn rồi, còn sợ uống thuốc sao. Chờ ta.”
Nói xong lời này, Ngưu thị lộc cộc đi ra ngoài, lúc trở lại trong tay cầm một chén đường, một tay cầm chén thuốc nhét vào trong tay hắn, nói: “Uống thuốc đi, uống xong thì có đường ăn.”
Trương Linh Khang dở khóc dở cười, bất quá, ngược lại tin tưởng người trước mặt sẽ không hại mình, một người phát ra cảm xúc sẽ không lừa được người khác. Thấy nàng vẫn nhìn mình, hắn không thể làm gì khác hơn là bưng chén thuốc lên rồi uống một hơi cạn sạch.
Khi mùi vị của thuốc từ từ tan ra trên đầu lưỡi, Trương Linh Khang gần như tan vỡ. Trên thế gian tại sao vẫn còn có thể có mùi vị đáng sợ như vậy. Hắn không bị hình phạt thiêu sống đánh ngã nhưng mà thiếu chút nữa không vượt qua nổi cánh cửa uống thuốc này.
Ngưu thị thấy hắn ngay cả khuôn mặt cũng nhíu lại, không nhịn được cười một tiếng, múc một muỗng đường trắng cho vào miệng hắn.
Đường này cũng không phải thuộc loại quý giá, chính là mấy cửa tiệm cũng có bán, dân chúng ngày lễ tết này nọ thường sẽ mua một ít loại này. Cái mùi vị ngọt ngào thẩm thấu vào đầu lưỡi, xóa tan đi mùi thuốc, chinh phục vị giác của Trương Linh Khang.
Cái loại cảm giác khó tả mới đi qua, Trương Linh Khang liếm khóe miệng một cái, thầm nói trong lòng:”Kỳ quái, đời trước cái gì gì đó tên đường hắn chưa ăn qua nhưng trong giờ khắc này nếm được lại ngọt đến như vậy.”
Ngưu thị thấy hắn uống thuốc rồi nên cũng yên tâm. Hôm nay trong nhà ngoài nhà đều là nàng tự lo liệu, đương nhiên cũng không thể thời thời khắc khắc bồi ở cạnh nhi tử. Nghĩ xong liền đem bát đường đặt trên bàn, dặn nói: “Nương đi ra ngoài nấy cơm, nếu con còn thấy đắng miệng liền ăn một muỗng, nhưng đừng ăn quá nhiều, cẩn thận hư răng.”
Chờ Ngưu thị rời đi, Trương Linh Khang đưa tay múc một muỗng nhỏ, chỉ là một muỗng này ăn cũng không ngọt như lúc nãy, mang theo rất nhiều tạp chất, vị cũng không phải là thật ngon.
Trương Linh Khang cũng không có ăn nữa mà ngẩng đầu quan sát căn phòng của mình.
Từ trong trí nhớ của nguyên chủ không khó phát hiện, Lưu gia gì đó bêu xấu hắn là bị ác linh quấn thân, muốn đốt chết hắn chính là vì cái căn nhà này. Căn nhà ngói gạch xanh này của nguyên chủ được lưu lại từ thời ông nội.
Căn nhà này toàn bộ đều dùng gạch xanh xây nên, hết sức vững chắc. Tuy không có điêu lan họa bích nhưng ở một thôn nhỏ đã là thập phần khó lường.
Ở chỗ vắng vẻ như thế này, ông nội Trương Linh Khang có thể làm được một ngôi nhà như vậy, bởi vì hắn là thiên sư nên vốn có chút thần lực, có thể thấy được ông nội Trương gia khi còn sống ở chỗ này rất được tôn kính.
Chỉ tiếc là ngày vui ngắn ngủi, ông nội Trương gia mất sớm, con trai duy nhất lại không có thiên phú thừa kế, Trương gia cũng dần sa sút đi.
Tuy nói là sa sút nhưng căn phòng này cũng thật nổi bật, những năm gần đây, có không ít người trong sáng ngoài tối muốn mua, chẳng qua là cha của Trương Linh Khang cũng có chút bản lãnh, một mực trông nom không để cho bọn họ thuận lợi chiếm đoạt được.
Chẳng qua là ông ấy vừa mất đi chỉ để lại đứa con trai yếu đuối cùng người vợ sau. Mấy người kia tất nhiên đã sớm đỏ mắt không nhịn được. Nếu như hắn không đến sớm sợ là bọn họ đã đắc thủ rồi. Ngày đó hắn thấy rõ, Ngưu thị tuy thật lòng nhưng người nàng mang tới lại không.
Nghĩ đến Lưu gia kia bị sét đánh nửa sống nửa chết, Trương Linh Khang cười lạnh một tiếng, thầm mắng đáng đời. Nếu người này còn sống tốt, chỉ sợ dù trên trời hạ xuống mưa to cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.
Nhìn chén đường một lần nữa, Trương Linh Khang lại thở dài. Nhà của Trương gia thì thực tốt, nhưng cuộc sống trôi qua thì không tốt lắm. Người cha vừa qua đời bị bệnh triền miên, nằm trên giường nhiều năm, tiền tài tích cóp trong nhà đã sớm vơi đi bảy tám phần, phần đường này chỉ sợ cũng là sót lại cuối cùng.
Nghĩ tới đây, Trương Linh Khang một lần nữa nhắm mắt dưỡng thần, đồng dạng sử dụng tinh thần lực tu bổ cơ thể. Vô luận như thế nào, thân thể mới là vốn liếng của cách mạng, bằng không dựa vào thân xác yếu đuối này, muốn làm cái gì cũng bất tiện.
Hơn nữa, xem bệnh không phải cũng tiêu tiền sao, dược kia vừa đắt, mùi vị lại khó mà tiếp nhận.
Ngưu thị kia hào hứng đi ra ngoài, vừa đi vừa không nhịn được nhếch môi cười lên, trong miệng không tự chủ được lẩm bẩm:”Khang nhi kêu ta là mẹ, hắn kêu ta là mẹ chứng tỏ trong đầu hắn cũng có ta.”
Nói xong lời này, Ngưu thị nghĩ một chút lại lấy mấy quả trứng gà tới, định cho con trai bồi bổ nhiều hơn một tí. Nghĩ đến những ngày qua hắn bị buộc tội, Ngưu thị lại không thể không đau lòng.
Chờ nàng dùng mấy quả trứng gà còn lại nấu một chén đi ra, nghe bên ngoài có người gõ cửa, Ngưu thị nhíu mày một cái, trong lòng không nhịn được phản ứng. Những thôn đầu kia thấy chết không cứu, nhưng dù sao cũng ở trong một thôn, huyên náo quá cũng là khó coi. Dầu gì thôn trưởng cũng còn mấy phần lương tâm, len lén sai người thông báo tin tức cho nàng.
Ngưu thị suy nghĩ một chút vẫn là đi tới tiền viện mở cửa. Chờ nhìn thấy người ngoài cửa, nàng lấy làm kinh hãi. Ngoài cửa là một người trẻ tuổi, nhìn rất cao quý, tóc đen dùng ngọc quan buộc lên, trên người tuy chỉ mặc thanh y đơn giản nhưng da trắng như ngọc, con mắt đen nhánh, môi đỏ răng trắng, quả nhiên là một người thiếu niên thanh tú. Chính là người kia rất có khí chất, Ngưu thị vắt hết óc, cảm giác theo như lời tướng công nói trước đây chính là như mộc xuân phong. Đại khái là như thế, vừa thấy liền biết không phải là dáng vẻ mà một thôn hương có thể dưỡng thành.
“Khụ… khụ…” Thấy Ngưu thị nhìn đến ngu người, thôn trưởng bên cạnh vội vàng nhắc nhở, tránh cho nàng trước mặt người đánh mất lễ nghi. Thon trưởng hiển nhiên quên mất, thời điểm lần đầu tiên mình nhìn thấy vị thiên sư này cũng như vậy, sợ là so với Ngưu thị còn có chút không bằng.
Ngưu thị ngược lại rất nhanh phục hồi tinh thần, thấy không chỉ thôn trưởng tới mà mấy lão tộc trong thôn cũng tới, đều rất cung kính đứng sau người trẻ tuổi kia, Ngưu thị liền biết thân phận người này khẳng định không tầm thường.
“Vị này chắc hẳn là Trương phu nhân. Trương phu nhân mạnh khỏe, Bỉ nhân là Tố Viễn, chính là thiên sư phủ nhất viên, mấy ngày gần đây trông thấy nơi này có oan khuất dẫn đến thiên lôi hạ xuống, lập tức tới điều tra một phen.” Thanh âm Tố Viễn thanh nhuận, giống như một cỗ thanh tuyền khiến người nghe không chán ghét, cho dù Ngưu thị mang lòng cảnh giác nhưng mà cũng khó cự tuyệt.
Chỉ là nhớ đến thảm trạng của nhi tử, Ngưu thị liền đối với những người ngoại lai này hết sức bài xích. Ai biết được bọn họ vì cái gì mà tới. Phải biết rằng tên họ Lưu kia là Quản gia nhà quan, bộ dáng bình thường không đem ai nhìn vào mắt, nhưng bọn họ mất mặt mũi như vậy chắc không cố ý điều tra đâu.
Thôn trưởng thấy sắc mặt liền đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, liền vội vàng khuyên nhủ: “Ngưu thị, đây chính là thiên sự phủ đạo trưởng kinh thành, lần này vì chuyện hạn hán mà tới. Hắn muốn gặp Linh Khang là phúc phận của thằng nhỏ, nói không chừng đạo trưởng có thể nhìn một chút thân thể Linh Khang.
Vừa nghe đến thiên sư phủ đạo trưởng kinh thành, sắc mặt Ngưu thị quả nhiên thay đổi, cái danh này trong mắt dân chúng cơ hồ có thể so sánh với thần tiên.
Thái độ Ngưu thị chuyển đổi, vội vàng dẫn mấy người vào cửa, vừa đi vừa nói: “Nếu sớm biết đạo trưởng là kinh thành thiên sư phủ đến, tiểu phụ nào dám từ chối. Chẳng qua là lần này hài tử ta trải qua kinh sợ, người cũng một mực mơ mơ màng màng, hôm nay vừa mới tỉnh lại, tiểu phụ trong lòng thật sự là lo lắng cho hắn, lúc nãy mới...”
Tố Viễn ngược lại là không ngại, cười nói: “Trương phu nhân không cần để ý, vốn là bỉ nhân đường đột, Trương phu nhân thương con như vậy khiến cho người khác khâm phục.”
Tố Viễn hiển nhiêm là vì làm công khóa mà tới. Cái gọi là hình phạt thiêu sống hắn trong lòng cũng rõ ràng, chẳng qua là lần này tới không phải vì những chuyện hỏng bét này, chẳng qua là nghe trên trời hạ xuống hạn lôi(1), sau đó mưa trút xuống như thác đổ, trong lòng tò mò không thôi.
Ngưu thị kia vẫn còn lải nhải không ngừng nói: “Thiên đao rơi xuống, cũng không phải là gặp báo ứng đủ thấy Khang nhi nhà ta tất cả đều là bị vu oan. Khang nhi từ nhỏ yếu người, nhiều bệnh, lần ngày ăn phải đau khổ lớn, bất tỉnh, ngủ thẳng suốt từ hôm đó tới ngày hôm nay mới tỉnh lại. Đạo trưởng, nếu ngài có thể giúp nhìn một chút, đại ân đại đức này, tiểu phụ nhất định vì ngài lập đàn Trường Sanh, mỗi ngày cung phụng.
Tố Viễn nghe thấy, mỉm cười không nói, tựa hồ cũng không phải không kiên nhẫn, ngược lại khiến cho Ngưu thị càng thêm hưng phấn, tựa hồ như một khắc sau thân thể nhi tử có thể thay đổi. Đến cửa phòng, nàng trực tiếp đẩy cửa đi vào: “Chính là nơi này, Khang nhi, thiên sư phủ đạo trưởng đến nhìn ngươi.”
Tố Viễn cười một tiếng, đi theo vào, liền nhìn thấy một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi tựa hồ vừa mới thức dậy, chống người nhìn hướng ra bên ngoài, đôi mắt đen như mực, xinh đẹp không giống người phàm.
(1) Hạn lôi: Sét đánh giữa lúc trời đang hạn hán
Đôi dòng tâm sự lúc edit: tên nhân vật chính là Trương Linh Khang, hao hao tên với Trương Khởi Linh làm tui trong quá trình edit bị nhầm mấy lần [khóc-ing] Ấn tượng của tui về nhân vật Trương Khởi Linh quá mạnh mẽ rồi TvT Tui đọc Đạo Mộ Bút Ký cách đây cũng tầm một năm rồi đó TvT
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
35 chương
20 chương
54 chương
20 chương
9 chương
2695 chương