Thiên Sứ Tử Thần
Chương 15
Drea nhìn gương chiếu hậu để chắc chắn không có ai bám đuôi và chợt nhìn thấy một gã đang trèo vào chiếc xe bán tải. Tim cô thắt lại và ngừng đập mất mấy nhịp. Con đường lộn nhào trước mắt cô và máu đột ngột rút hết khỏi não cô. Gã ở quá xa nên cô không thấy mặt, nhưng cô nhìn ra cách gã di chuyển, với tất cả sự ung dung, cuốn hút và quyền năng chết người. Cô nhận ra cách gã ngẩng cao đầu, đôi vai gã và cô biết, theo cái cách không thể lý giải được nhưng chắc như đinh đóng cột, rằng đó chính là gã sát thủ.
Chiếc xe tải đó. Cô đã nhìn thấy nó trước đây. Cùng màu, cùng dòng xe như chiếc xe tải chạy ngay sau bà Pearson rồi rẽ vào bãi đỗ của cửa hàng đồng giá 1 đô. Là gã và gã đã theo dõi cô suốt từ lúc đó. Gã đã lần ra cô sẽ làm gì - phát hiện đó làm Drea khiếp sợ. Gã là tay săn người siêu hạng, làm thế nào thoát khỏi tay gã đây?
Cô đủ kìm chế để không nhấn ga hết cỡ, nhưng vẫn không thể ngăn mình liên tục tăng tốc tới khi kim chỉ tốc độ nhích gần vạch 150km/giờ khiến đầu xe rung lên bần bật và cô buộc phải nhả ga một chút. Hy vọng duy nhất của cô là vượt hắn đủ xa để ngoặt vào một đường nhánh hay nấp vào đâu đấy, nhưng cô không thể làm thế được nếu cái xe khốn khổ này bung ra làm tám mảnh.
Địa hình ở Kansas không có lợi cho cô. Đất đai không hoàn toàn bằng phẳng nhưng cũng gần như vậy. Không có cách nào…
Drea lại bắt đầu thở gấp, chẳng nghĩ được gì ngoài tiếng tim mình nhảy cuồng loạn trong lồng ngực. Cô không thể để gã tóm được như thế này; cô phải tỉnh táo, phải nghĩ, và không được phép hoảng loạn.
Sau một hồi vật lộn với phản ứng theo bản năng, kiềm chế cảm xúc, cô ép mình nhả ga cho chiếc xe ở tốc độ vừa phải hơn. Cô không thể nhanh hơn gã nên không dại gì mà cố. Xe của gã là một chiếc bán tải cỡ đại, có động cơ khỏe hơn chiếc sáu xi-lanh cô đang lái. Ghế ngồi cao hơn cho phép gã nhìn thấy cô ở một khoảng cách tương đối xa. Cô không thể bứt phá đủ xa để thoát khỏi tầm nhìn của gã dẫu chỉ trong tích tắc.
Vấn đề là gã có cố bắt cô ngay bây giờ không khi vùng ngoại ô này quá trống trải, bất kỳ chiếc xe nào từ xa cũng có thể thấy gã, hoặc họ cũng có thể chạy ngang qua một người nông dân đang ở trên cánh đồng bất cứ lúc nào? Hay gã đắc ý với trò rượt đuổi cô và chờ tới khi màn đêm phủ kín?
Gã phải duy trì một khoảng cách vừa tầm bắn. Gã cũng có thể ép cô trật ra khỏi đường, khiến xe của cô bị hỏng nặng không chạy tiếp được và lúc ấy gã mới nhàn nhã ra tay.
May cho cô là gã không biết cô có vũ khí hay không. Cô không có, chết tiệt, những khẩu súng chưa từng có trong bộ sưu tập vũ khí của cô. Thân xác, mưu mô cùng với son phấn và mùi hương mới là vũ khí tối mật, nhưng gã không biết và không thể biết trong tám ngày qua liệu cô có kiếm được một khẩu súng nào không nên gã phải thận trọng.
Drea liếc nhìn đồng hồ nhiên liệu và tự hỏi gã còn lại bao nhiêu xăng. Xe của cô còn kha khá, chắc chắn là nhiều hơn xe của gã. Với cùng một bình xăng như vậy cô có thể cầm cự được lâu hơn gã. Nếu gã hết xăng - không, gã không đời nào để chuyện ngớ ngẩn như thế xảy ra - nhưng giả dụ gã phải dừng lại đổ xăng, cô sẽ có cơ hội chạy thoát, thoát khỏi con đường này và tìm đường khác tới Denver.
Tuy nhiên, gã biết điều đó. Nếu sắp hết xăng, gã buộc phải tạt vào đâu đó. Có thể cô sẽ dừng ở trạm xăng, chạy vào trong nhờ người giúp. Quỷ thật, cô có điện thoại, cô có thể gọi 911 và nói có một kẻ lạ mặt đang bám theo.
Ngoài trừ… ngoại trừ một việc cô không muốn lôi kéo sự chú ý của cớm vì cớm có thể hốt cả hai bọn họ. Cái biển số xe này chắc là giả. Cô lại còn ăn cắp hai triệu đô, và mặc dù chưa cầm tiền trong tay nhưng cô chắc chắn không muốn có tên trong hệ thống máy tính của cảnh sát. Không những thế, gã ở đằng sau cô; gã có thể đơn giản trả lời rằng gã không biết cô là ai; và gã chỉ đang lái xe trên đường. Đến tên gã cô còn chả biết, nói gì đến chuyện bịa đặt gã là bạn trai cũ hay cái quỷ gì khác.
Cô nhìn gương chiếu hậu lần nữa. Gã vẫn còn ở đó, gần hơn lúc trước một chút. Gã chưa tăng tốc nhưng đang chuẩn bị.
Gã biết cô đã nhận ra gã chưa? Cô chưa có động thái bỏ chạy nào, trừ phi cô tạt vào lề rồi nhảy vào đám lúa mỳ, chịu khó bò khoảng 90km nữa, cô không có nhiều đường lui.
Nhưng Drea không định buông xuôi. Cô đang di chuyển trên một phương tiện và gã cũng vậy, nên khả năng gã nhắm bắn chính xác rất thấp. Cô biết điều đó nhờ nghe lỏm Rafael và đàn em gã bình luận về những pha kỹ xảo trong phim hành động. Để xem liệu bọn chúng có hiểu gì về những điều chúng ba hoa không, cô đã thử tìm hiểu và nhận ra, ở trường hợp này, chúng nói đúng. Ngay cả một tay bắn tỉa thiện xạ nhất thế giới cũng cần phải bắn từ một vị trí cố định, nếu không thì may hơn khôn.
Trừ phi gã cố húc cô bay ra khỏi đường, ít nhất cô cũng được an toàn trong chốc lát. Khi nào gã bắt đầu áp sát cô hơn, ấy là lúc gã đã quyết định ra tay. Cô không được phép hoảng loạn nếu không sẽ toi đời. Cố giữ tỉnh táo, cô sẽ có một cơ may.
***
Cô ta đã phát hiện ra gã. Simon biết điều đó ngay khi xe của cô ta lồng lên như chú thỏ chạy trốn chó săn. Gã cũng biết thời điểm chính xác cô ta khống chế được cơn hoảng loạn bất thần và lấy lại lý trí vì cô ta nhả ga xuống khoảng 100km/h.
Gã hài lòng thả lỏng và theo dõi cô ta. Đường dài làm bánh xe mệt lử, và sau gần một giờ họ băng qua đường tiến vào Colorado, nhưng vùng này gần như bằng phẳng giống Kansas và cô ta không có cơ may nào để cắt đuôi gã. Gã nhìn đồng hồ rồi lại nhìn máy đo nhiên liệu. Cái xe này có bình xăng lớn hơn cô ta, nhưng nó uống xăng như nước lã nên ai hết xăng trước thì phải phó mặc cho trời.
Gã phải tính toán kỹ lưỡng đường đi nước bước; bởi vì càng đi về phía tây đường càng gồ ghề, trời thì bắt đầu nhá nhem. Gã không thể để Drea chạy trước quá xa vì cô nàng có thể tắt đèn pha rồi rẽ sang đường khác - một hành động hết sức nguy hiểm nhưng gã chắc cô ta sẽ thử. Gã phải chạy ngay sau cô ta khi trời tối hơn, và nếu cô ta không phải dừng để đổ xăng trong khi đồng hồ xăng của gã đã chỉ dưới một phần tư bình, đó là lúc gã hành động.
Ra tay như thế nào còn phụ thuộc vào cô ta. Cô ta có thể có vũ khí. Nếu Drea chĩa súng vào gã, gã không còn cách nào trừ khử cô ta. Súng của gã là khẩu Glock 17, gã đặt trên ghế ngay cạnh đùi phải. Gã chẳng lo gì bị phát hiện tàng trữ vũ khí; gã có giấy phép liên bang nên qua mặt được bọn cớm, cả của bang và của địa phương. Cái giấy phép đó là đồ rởm, nhưng còn phải đào xới thêm vài lớp ngụy trang mới phát hiện ra được. Khẩu súng này không có số sê-ri, chẳng ai lần ra được gã và nếu cần gã có thể vứt quách nó đi không cần đắn đo.
Thời điểm Simon phải quyết định đang tới gần. Giết cô ta hay từ bỏ và quay lại New York? Tại sao gã lại đâm đầu vào cái bụi rậm này nếu không có ý định giết cô ta? Vì thích thú hay trò tiêu khiển đều không là lý do thuyết phục để gã ngồi ở đây. Gã đã tốn quá nhiều thì giờ và tiền bạc để tìm ra cô ta, trừ phi gã lĩnh được thù lao khi xong việc.
Từ trước tới nay chưa từng có con mồi nào có chút nghĩa lý gì với gã cả, dù là tích cực hay tiêu cực. Đối với gã, cuộc sống con người, về lý thuyết, chẳng hơn cuộc sống của một con ruồi. Gã giết người không xuất phát từ quan điểm đúng hay sai, chính trị, tôn giáo, yêu, ghét hay bất kỳ cái quái gì khác ngoài số tiền thu được. Nhưng Drea, thì lại… khác. Gã hiểu rõ cô ta, không chỉ về mặt thể xác mặc dù sức hút giữa hai cơ thể họ mạnh hơn bất kỳ thứ gì gã từng nếm trải trong đời.
Gã biết sự mưu trí, biết lòng can đảm và ý chí của cô ta. Cô ta là một chiến binh, một kẻ sống sót. Có lẽ cô ta chưa từng cho phép bản thân thả lỏng trong nhiều năm. Khi cô ta đã quyết định làm gì, chỉ được phép thành không có bại.
Tuy nhiên gã không cho là khôn ngoan khi "cặp" với loại như Rafael Salinas, nhưng gã không biết hoàn cảnh trước đây của Drea. Có lẽ Salinas là một sự "đổi đời", mặc dù thật khó để hiểu được điều đó. Salinas là một tên côn đồ; dù khôn ngoan hơn hầu hết lũ đó nhưng hắn vẫn là một thằng cặn bã. Drea có thể đóng tròn vai không một sai sót nhỏ trong suốt khoảng thời gian ấy chứng tỏ cô ta đã rèn luyện khả năng tự chủ tới mức gã chưa từng thấy - ngoại trừ chính gã.
Đó có phải là lý do gã lưỡng lự quá lâu? Phải chăng có điều gì đó ở cô ta gợi cho gã nghĩ về chính mình? Không phải là sự vô cảm của gã, vì Drea có thừa cảm xúc cho cả bai bọn họ, mà chính là những điều cô ta giấu Salinas đã được gã khám phá ra và thấy thích thú. Có lẽ đó là lý do gã chưa ra tay. Vả lại, gã vẫn chưa nói cho Salinas nơi chuyển tiền và gã sẽ không hành động cho tới khi xác nhận được số tiền đã nằm trong tài khoản.
Mọi việc lại xoay quanh vấn đề: làm hay không? Giết cô ta hay bỏ đi? Tha cho cô ta hay lĩnh hai triệu?
Nếu gã không làm việc này, Salinas cũng phái người khác đuổi theo cô ta. Nhưng trong cuộc đấu này cô ta có lợi thế hơn và chỉ cần cầm được số tiền ăn cắp đó trong tay, cô ta sẽ có vô vàn sự lựa chọn. Nếu cô ta bị tóm, đó sẽ là một kết cục vô cùng tồi tệ. Cách duy nhất để cô ta thực sự an toàn là khiến Salinas nghĩ rằng cô ta đã chết.
Gã có thể làm điều đó, lấy tiền rồi nói với Salinas mọi việc đã xong, nhưng trước nay gã chưa bao giờ giở trò gian dối trong công việc. Giá trị của gã nằm ở uy tín và sự chuẩn xác.
Dù vậy, nếu có lần nào gã lừa khách hàng thì kẻ đó phải là Salinas. Với thằng chó đẻ này, gã chỉ cảm thấy khinh bỉ.
Simon liếc nhìn trời. Có lẽ còn khoảng hơn một giờ nữa trời sẽ tối, và đường đi bắt đầu gồ ghề hơn trông thấy vì mặt đất cao dần về phía rặng núi Rockies. Gã càng chờ lâu, đường đi càng gập ghềnh và cô ta càng có nhiều cơ hội trốn thoát.
Gã nhấn ga, chiếc xe tải bắt đầu rút ngắn khoảng cách giữa gã và Drea.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
32 chương
68 chương
48 chương
34 chương