Thiên sư tái xuất

Chương 67 : Thắng anh một phút là đủ

“Đỉnh cao của kỹ năng vẽ đương nhiên là phải vẽ giống y như thật, không khác chút nào.” Đường Hà Hiên trả lời không do dự. “Vậy sao?” Diệp Phùng nhếch miệng cười, đi đến trước bức tranh, nhìn một lúc rồi dùng thân bút chỉ vào một con sâu trên cành liều: “Vậy xin hỏi thây Đường có thỏa mãn với con sâu này không?” Đường Hà Hiên nhìn một lượt rồi nói với vẻ đầy kiêu ngạo: “Tuy tôi bất tài, thế nhưng cũng có tư cách tự hào về khả năng vẽ của mình. Đây tuy chỉ là một con sâu để điểm xuyết thôi nhưng tôi tự thấy nó không khác gì so với con vật ngoài đời thật cả.” “Vậy sao?” Diệp Phùng không nghĩ vậy, anh cười rồi dùng bút vẽ chấm vào mực xanh, đầu bút nhẹ nhàng chuyển động, vẽ thêm một con sâu trên cành liễu khác. Sau đó anh nghiêng người đi ra, miệng mỉm cười, chẳng nói gì cả. Vì con sâu mới vẽ nên mực chưa khô. Dưới ánh nắng, nó hơi phản quang, nhìn từ xa nó như đang động đậy vậy. Trong lúc mọi người đều không hiểu gì thì có một tiếng chim kêu, mọi người nghe tiếng, ngẩng đầu lên. Nơi buổi hòa tấu được tổ chức là một sân vận động, là một kiến trúc không có mái che. Mọi người chỉ thấy một chú chim sẻ màu xanh xám, nó vừa kêu vừa bay đến, như là nhìn thấy một con mồi lý tưởng vậy. Nó sà xuống, đậu lên bức tranh, mỏ chim nhọn và dài mổ thẳng vào bức tranh. Bức tranh đó bị mổ ra một lỗ, chú chim sẻ mổ mạnh quá nhưng lại không mổ được gì cả, nó bị mất thăng bằng nên ngã, rơi xuống đất. Lúc này, mọi người đều vô cùng kinh ngạc, qua camera chất lượng cao, mọi người đều nhìn thấy rất rõ. Vị trí của lỗ nhỏ kia là chỗ mà Diệp Phùng vẽ con sâu xanh. Diệp Phùng cúi xuống bế chú chim sẻ lên, vừa vuốt ve bộ lông của nó vừa nói một cách chậm rãi: “Nếu như khả năng vẽ của thầy Đường đã đạt đến mức có thể so sánh với con vật ngoài đời thật thì con của tôi thì sao?” Bất ngời Thực sự rất bất ngờ! Một lúc lâu sau, mọi người mới bắt đầu ồn ào lên vì bất ngờ. “Thế này… khó tin quái” “Trời ạ, tôi không dám tin vào mắt mình.” “Khó tin quá! Đến tận hôm nay tôi mới biết thế nào là vẽ.” “Có thể khiến một chú chim tưởng là con vật thật, đó mới là vẽ chứ!” Những tiếng cảm thán vì kinh ngạc, vì khó †in vang lên, mọi người bàn tán náo nhiệt hơn lúc khen Đường Hà Hiên rất nhiều. Kĩ năng vẽ thế này mới là kĩ năng mà đến cả thần tiên cũng phải cảm thán, đừng nói là thấy, bọn họ còn chưa nghe nói bao giờ. Nhìn cái lỗ bị chú chim mổ ra kia, Đường Hà Hiên mặt xám xịt lại. Ông ta biết, kĩ năng vẽ mà mình luôn tự hào đã thua một cách thảm hại. Diệp Phùng chỉ cần vài giây, con sâu xanh chỉ cần vẽ bằng vài nét thôi mà đã đánh bại một tác phẩm đỉnh cao của ông ta, phải dành ra mười phút, cố gắng hết sức để vẽ. Sự tự tin và kiêu ngạo lúc trước của ông †a bị đạp đổ, không còn sót lại một chút nào cả. Câu nói mình có quyền kiêu ngạo về kĩ năng vẽ của bản thân lúc này như một cái tát vô hình, ông ta đã tự cho bản thân mình một cái bạt tai. “Tôi thua rồi…” Lúc này, Đường Hà Hiên không còn ý chí chiến đấu nữa rồi. Tiếng hoan hô của tất cả các khán giả như muốn bùng nổ, hôm nay bọn họ đã được chứng kiến màn xuất hiện của một thiên tài. “Đợi đãi” Đột nhiên, Tần Diệu Minh lên tiếng, Diệp Phùng quay sang nhìn thì thấy anh ta đang nghiến răng nghiến lợi nhìn mình, biểu cảm rất phẫn nộ: “Cuộc thi này, anh thua rồi.” “Tôi thua sao?” “Đương nhiên anh là người thua rồi.” Tần Diệu Minh nói rất quyết đoán: “Cuộc thi này thi nội dung, anh và đàn anh tôi mỗi người một tác phẩm để quyết định thắng hay thua, thế nhưng tranh của anh đâu?” “Đến cả tranh cũng không có, chỉ thêm vài nét trên tranh của đàn anh của tôi thì sao coi là thắng được chứ?” Nói xong, mọi người dưới sân khấu lại được một phen kinh ngạc, thậm chí có một vài fan hâm mộ cửa Tần Diệu Minh cũng phải lắc đầu ngao ngán. Có người còn “xùy” một tiếng: “Lại còn dám tự xưng là nhà nghệ thuật, hóa ra chỉ là loại hèn nhát không dám nhận thua thôi.” “Không giỏi bằng người ta thì cứ thoải mái thừa nhận thôi, lại còn chơi mấy trò thế này nữa chứ. Hứ, lúc trước ông đây mù rồi nên mới thích loại như anh.” Những tiếng mắng nhiếc truyền vào tai Tân Diệu Minh, mặt anh ta đỏ bừng lên, cắn răng cắn lợi nhìn Diệp Phùng, hét lớn: “Cho dù thế nào thì anh cũng chưa hoàn thành tác phẩm, trong cuộc thi này, anh vẫn thua.” “Thế sao?” Diệp Phùng cười nhếch miệng nở một nụ cười châm biếm: “Sao anh biết tôi chưa hoàn thành bức vẽ?” Tần Diệu Minh liếc bảng vẽ trắng bên cạnh anh, cười nhạt: “Luật là thi trong nửa tiếng, thời gian còn lại chưa đến năm phút, lẽ nào anh muốn hoàn thành một bức vẽ trong năm phút sao?” “Anh nói đúng rồi đó.” Diệp Phùng nâng chiếc bút trong tay lên, chấm vào mức rồi nhẹ nhàng nói: “Nhưng mà †ôi muốn sửa lại lời anh một chút.” “Thắng anh, một phút là đủ rồi.” Nói xong, chiếc bút trong tay bắt đầu chuyển động. Tất cả mọi người đều nín thở, trợn tròn mắt nhìn Diệp Phùng múa bút. Quả nhiên, thời gian một phút đến, Diệp Phùng dừng tay, dừng bút. Sau đó, anh cười nhỏ nhẹ, quay bức tranh mình vừa vẽ ra phía ống kính, nhẹ nhàng nói: “Bức tranh của tôi, hoàn thành rồi” Khi mọi người nhìn rõ bức tranh vẽ trên bảng vẽ, không có tiếng hô hào vì kinh ngạc như tưởng tượng. Ngược lại, mọi người đều im bặt. Bởi vì đây là một bức tranh thủy mặc vẽ hoa sen bình thường đến mức không thể bình thường hơn nữa. Không có chút hỗ trợ nào của màu sắc, tuy rằng ở bên dưới cũng đã vẽ ra những vân sóng nhỏ nhưng cũng không thể hiện ra được vẻ đẹp của bóng hoa dưới nước. Hơn nữa chất lượng của bức tranh cũng hơi thấp, nhìn thế nào cũng không giống một tác phẩm lớn.” Một lúc lâu sau có vài tiếng cười châm biếm. Tần Diệu Minh chê cười nhìn anh: “Diệp Phùng, đây là tác phẩm của anh sao?” “Đến cả một người không hiểu tranh vẽ như tôi cũng nhìn ra được đây chắc khác gì rác cả.” “Chỉ sợ là trình độ còn không bằng mấy đứa học sinh tiểu học mới học vẽ được mấy người.” “Một bức tranh tệ thế này mà cũng dám nói thắng chắc sao?” Hứ! Theo tôi thấy con sâu xanh vừa nấy chắc chắn cũng có gì đó kỳ lạ. “Nói không chừng anh đã làm gì nên mới †hu hút được con chim sẻ đó.” Mọi người lúc này cũng bán tín bán nghị, bởi vì Tân Diệu Minh nói cũng không sai, bức tranh trước mắt này nhìn thế nào cũng không thấy có gì đặc sắc cả. Nghe Tần Diệu Minh nói, Diệp Phùng ‘hừ” một tiếng: “Nói xong chưa/” “Sao? Lễ nào anh còn gì muốn giải thích sao?” Tân Diệu Minh mặt khinh bỉ nhìn anh: “Anh đừng nói với tôi bức tranh tệ thế này còn gì kỳ diệu nữa nhé!” Khóe miệng Diệp Phùng hơi cong lên, cười như không cười, nhìn anh ta: “Chúc mừng anh trả lời đúng rồi đó.”