Phòng của Keeley đầy ắp người khi Alaric bế nàng vào. Ewan đứng bên giường, vẻ mặt ảm đạm. Mairin và Maddie ở chân giường, mắt đỏ hoe vì khóc. Cormac đứng một bên đang an ủi Christina, còn Gannon và Caelen canh gác ở cửa với cặp mắt đằng đằng sát khí. Alaric đặt nàng xuống giường, cẩn thận để nàng nằm nghiêng cho mũi tên không thể đâm sâu thêm vào cơ thể. Chàng ngước nhìn anh trai, ngực quặn thắt nỗi đau đớn và lo sợ. “Anh có thể giúp cô ấy không? Anh có thể chữa lành không, Ewan?” Ewan quỳ xuống cạnh bên giường để tầm mắt anh ngang với mũi tên. “Anh sẽ cố gắng, Alaric, nhưng em phải biết là tình hình không khả quan. Mũi tên cắm sâu vào cơ thể cô ấy. Nó có thể trúng vào chỗ hiểm.” Mặc dù thật muốn gào thét, oán trách cho số phận trớ trêu nhưng chàng nhắm mắt, tìm cách kiểm soát cơn cuồng nộ sắp lấn át hết lý trí. Ngay lúc này, nàng cần một Alaric bình tĩnh, sáng suốt chứ chẳng cần đến một tên quẫn trí, chỉ biết đùng đùng nổi giận. “Anh cần lấy đầu mũi tên ra khỏi người cô ấy,” giọng Ewan dứt khoát. “Đó là cách duy nhất.” Sự ồn ào ngoài cửa khiến Alaric ngẩng đầu lên. Đã trút bỏ chiếc váy cưới lộng lẫy, Rionna hiện đang bị Caelen chặn lại và cô tỏ vẻ rất không hài lòng. “Cho tôi vào,” cô khăng khăng. “Cô ấy là bạn của tôi. Tôi sẽ giúp ích.” "Cho cô ấy vào đi,” Alaric cất giọng khàn khàn. Chàng liếc nhìn Rionna vội vã đến bên giường của Keeley. “Cô có thể giúp cô ấy không? Cô có khả năng chữa trị gì không?” “Không nhiều, nhưng tôi có bàn tay vững vàng và thể trạng mạnh mẽ. Tôi sẽ không ngất xỉu khi nhìn thấy máu. Và tôi cam đoan rằng cô ấy sẽ không chết đâu.” “Để cô ấy ở lại đi. Cô ấy có thể giúp ta,” Ewan lên tiếng rồi nhìn về hướng của Caelen. “Đưa cậu ta đi đi. Đây không phải lúc cậu ta nên có mặt. Trong giây lát, Alaric không hề nhận ra anh trai đang nói về mình. Chỉ đến khi Gannon và Caelen đến chạm vào cánh tay chàng, Alaric mới hiểu ra họ định đưa mình ra ngoài. Chàng thụt lùi, rút gươm ra chĩa vào em trai mình. “Anh sẽ giết chết người nào tìm cách tách anh ra khỏi cô ấy. Anh sẽ không rời cô ấy.” “Alaric, biết điều một chút đi,” Ewan ra lệnh. “Hãy rời khỏi nơi này. Em chỉ gây cản trở thôi.” “Em không đi,” Alaric gầm lên. “Alaric, xin em,” Mairin vừa nói vừa lao đến. Cô né mũi gươm và dịu dàng đặt một bàn tay lên ngực chàng. “Đi với chị nào. Chị biết em yêu Keeley. Cô ấy cũng biết điều đó mà. Vậy hãy để Ewan cố gắng cứu sống cô ấy đi. Em không giúp ích gì cho Keeley khi cứ đứng bên cạnh giường như thế. Sẽ không dễ chịu chút nào khi chứng kiến và nghe tiếng rên la khi Ewan lấy mũi tên ra khỏi lưng cô ấy. Đừng làm khổ mình một cách không cần thiết như vậy.” Alaric nhìn người chị dâu và thấy những giọt lệ đong đầy trong mắt cùng nỗi đau phủ tối khuôn mặt cô. “Em không thể rời xa cô ấy,” chàng thì thào. “Em sẽ không để cô ấy chết một mình.” “Chết tiệt, Alaric. Cút ra khỏi đây ngay,” Ewan rống lên. “Nếu tình hình xấu đi, anh sẽ gọi em vào ngay lập tức. Nếu chúng ta muốn có cơ hội cứu mạng cô ấy thì phải hành động nhanh lên.” Mairin nắm lấy tay chàng và siết chặt. “Đi nào, Alaric. Để họ làm việc của mình đi.” Alaric nhắm mắt, buông thõng hai vai. Chàng bước đến quỳ xuống bên giường Keeley đang nằm. Tay chàng chạm vào vai nàng và nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại trước khi cúi xuống đặt nụ hôn lên vầng trán tái mét của nàng. "Ta yêu nàng, Keeley. Mạnh mẽ lên. Hãy sống. Vì ta.” Caelen và Gannon kéo Alaric ra, lần này chàng chịu để họ đưa ra khỏi phòng. Ở bên ngoài, chàng nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa, tim đập thình thịch tựa tiếng trống dồn. Cánh cửa đóng lại làm hành lang chìm trong bóng tối. Chàng quay người, dộng nắm đấm vào bức tường đá. “Không! Chết tiệt, không!” Caelen vòng hai tay quanh Alaric rồi lôi chàng đi theo hành lang để về phòng mình. Anh đá cửa và đẩy Alaric vào. . Đôi mắt Caelen ánh lên sự tức tối khi xô Alaric ngồi xuống giường. “Anh làm vậy chẳng có lợi gì cho cô ấy.” Alaric ngó xuống bàn tay sưng vù và dòng máu rỉ ra từ chỗ da bị rách. Chàng còn muốn hủy hoại thứ khác nữa. Chàng muốn trừng trị tên khốn đã khiến Keeley ra nông nỗi này. Chàng ngước nhìn Caelen khi cái lạnh len lỏi khắp người. “Mọi người tóm được thủ phạm gây nên cơ sự này chưa?” “Thưa rồi,” Gannon đứng ở cửa cất tiếng. “Hắn đang bị xích trong ngục tối.” “Hắn hành động một mình à?” Alaric hỏi gặng. “Chưa biết được. Chúng ta phải đợi lãnh chúa tra hỏi.” Alaric thở mạnh. “Hắn là phải để cho anh kết liễu.” Caelen ngồi xuống giường cạnh anh mình. “Đúng vậy, khi đã moi được thông tin cần thiết thì sẽ để hắn cho anh tùy ý chém giết định đoạt. Không ai khước từ anh việc đó đâu.” “Cô ấy lại cứu anh lần nữa,” Alaric nói trong chán chường. “Mũi tên đó nhắm vào anh. Cô ấy lao ra hứng lấy nó và đổi mạng mình để cứu sống anh.” “Cô ấy là một thiếu nữ kiên cường. Cô ấy yêu anh.” Thật đáng ngạc nhiên khi Caelen nói về tình yêu mà không có sự chế nhạo trong giọng điệu. Chỉ có sự chân thành và ngưỡng mộ bất đắc dĩ. Alaric vùi đầu vào đôi tay. “Anh đã làm mọi chuyện rối tinh rối mù.” “Đừng hành hạ bản thân, Alaric. Anh ở trong một tình thế tiến thoái lưỡng nan. Anh và Keeley đã giải quyết nó theo hướng tốt nhất có thể rồi. Quá nhiều thứ đè nặng lên cuộc hôn nhân của anh với Rionna.” “Anh đã trao lời thề cho Keeley,” Alaric nói khẽ. “Vâng, em có nghe. Em đã chứng kiến hôn lễ ấy,” “Anh thấy bứt rứt khi cô ấy nằm hấp hối trong căn phòng dưới hành lang kia.” Caelen liếc nhìn Gannon rồi quay lại Alaric.“Anh đánh giá thấp cô ấy quá, Alaric. Cô ấy rất cứng cỏi, không dễ bỏ cuộc đâu. Thú thật em chưa từng gặp một phụ nữ nào như thế. Cô ấy dành được sự tôn trọng và lòng trung thành của em.” Alaric đứng dậy. “Anh không thể ngổi đây không hay biết gì về những việc đang xảy ra cách đây vài căn phòng. Nếu cô ấy đủ dũng cảm để bước ra trước mũi tên nhắm vào anh thì điều tối thiểu anh có thể làm là đứng bên cạnh khi cô ấy chịu đựng tình trạng tồi tệ nhất. Anh biết Ewan có ý tốt, nhưng cô ấy cần anh và anh sẽ không để cô ấy thất vọng.” Caelen thở dài. “Nếu người phụ nữ của em rơi vào hoàn cảnh như Keeley thì em cũng không để bất cứ ai bắt em rời xa cô ấy đâu.” Gannon gật đầu đồng tình. Ra tới cửa, Alaric chợt dừng bước và quay lại nhìn em trai mình. “Anh chưa cảm ơn em đã ở cạnh Keeley trong suốt những ngày qua. Anh biết khoảng thời gian đó thật khó khăn cho cô ấy. Lẽ ra phải là anh có mặt. Từ giờ người kể bên cô ấy sẽ luôn là anh.” Caelen mỉm cười. “Không gian khổ gì đâu. Thật ra cô nàng làm em thấy vui thích.” Khóe miệng khẽ nhếch nụ cười rồi Alaric rời phòng và sải bước xuống hành lang. Chàng ngập ngừng trước phòng Keeley, sợ hãi không dám mở cửa. Bên trong không phát ra âm thanh nào. Không có tiếng la đau đớn. Không có gì báo hiệu rằng cô ấy vẫn còn thở. Thầm cầu nguyện, chàng mở cửa bước vào. Ewan cúi xuống giường, khuôn mặt nhăn lại vì tập trung cao độ. Trong khi, Rionna ôm đầu Keeley vào lòng, vuốt tóc nàng và thủ thỉ vỗ về. Ewan liếc nhanh về phía Alaric nhưng không chểnh mảng nhiệm vụ của mình. Bước lại gần hơn, Alaric có thể thấy Ewan đã rạch da thịt xung quanh phần thân của mũi tên để có thể kéo đầu mũi tên ra. Lớp vải áo quanh mũi tên đẫm máu và thấm cả xuống giường. “Để em giữ cô ấy cho anh có thể dồn hết tập trung vào mũi tên,” Alaric lên tiếng. Chàng hầu như không nhận ra giọng của chính mình nữa. “Em nhất định phải giữ yên Keeley. Cô ấy không được cử động,” Ewan nói. Alaric gật đầu, thận trọng lên giường. Keeley quay lưng lại với Ewan và được kéo ra mép giường để Ewan có thể chạm đến lưng nàng. Ewan chờ đợi trong lúc Alaric thả người dọc theo thân thể Keeley rồi cẩn thận siết chặt một cánh tay quanh hông nàng. Chàng luồn cánh tay còn lại dưới đầu nàng và nhẹ nhàng chậm rãi kéo nàng ra khỏi Rionna. “Cô có thể giúp lau máu để ta nhìn thấy rõ hơn,” Ewan nói với Rionna. Hơi thở của Keeley yếu ớt chạm vào cổ của Alaric. Khi Ewan để lại lưỡi dao lên da nàng, người nàng cứng đờ và một tiếng rên vuột khỏi môi. “Suỵt, tình yêu của ta.” Alaric thì thầm. “Ta đang ở cạnh nàng đây. Ta có nàng rồi. Ta biết đau lắm. Hãy can đảm vì ta nhé. Chiến đấu như nàng đã bảo ta chiến đấu.” Ewan tỉ mẩn suốt nhiều giờ. Sợ nàng bị mất nhiều máu nên anh rất chậm rãi và cẩn thận lấy đầu mũi tên. Cuối cùng khi lấy ra được đầu tên bằng kim loại, anh buông lời nguyền rủa vì máu bắt đầu tuôn ra xối xả. Keeley đã bất tỉnh từ lâu và thậm chí không phản ứng khi Ewan kéo mũi tên ra khỏi lưng nàng. Máu nàng chảy xuống sàn trong lúc Ewan cùng Rionna gây sức ép lên vết thương. Alaric phớt lờ vẻ cam chịu trên khuôn mặt anh trai và chỉ chăm chăm nhìn vào Keeley. Chàng mong ước nàng còn thở, mong ước nàng vẫn sống. Mất thêm hai giờ đồng hồ để Ewan khâu vết thương. Công việc đó thật khó khăn vì họ không thể cầm máu. Ewan làm nhanh tay để khép miệng vết thương và khi hoàn tất mũi thầu cuối cùng, anh ngồi bệt xuống sàn với vẻ mặt mệt mỏi kiệt sức. “Giữ sức ép đè lên nó ” anh chỉ dẫn Rionna. “Máu đã chảy chậm lại. Quả thật ta không biết liệu chúng ta có thể xoay xở cầm máu được không, hay cô ấy đã chảy hết máu rồi.” Với những ngón tay run run, Alaric cảm nhận mạch đập nơi cổ nàng. Nó yếu ớt và không đều nhưng nàng vẫn còn sống. Rionna đứng lên sau khi băng bó vết thương, rồi quẹt tay lên trán một cách mệt nhọc. “Tôi cần lau rửa cho cô ấy, Alaric. Khăn trải giường cần phải thay. Keeley cần mặc đồ mới và tôi phải rửa sạch những bụi bẩn trên người cô ấy.” “Tôi sẽ làm điều đó,”. Alaric nói khẽ. “Tôi sẽ không rời xa cô ấy. Chăm sóc cô ấy là nhiệm vụ của tôi. Tôi sẽ không bỏ cô ấy một mình.’’ Cô gái suýt nữa thành vợ chàng nhìn chòng chọc vào chàng, sầu khổ và đau đớn hiện lên trong mắt. “Tôi xin lỗi, Alaric. Tôi không biết hai người có tình cảm với nhau.” “Nghỉ ngơi đi,” giọng Alaric nhẹ nhàng. “Tôi sẽ trông nom Keeley.” Sau khi Rionna đi khỏi, Ewan đến chậu rửa làm sạch đôi tay và đứng đó một lúc lâu, chống hai tay hai bên thành chậu. “Ta đã làm hết sức, Alaric. Giờ mọi thứ nằm trong tay Chúa” “Vâng, em biết điều đó.” “Ta đi đây, còn nhiều việc phải làm.” Alaric gật đầu. “Cảm ơn anh đã cứu cô ấy.” Ewan thoáng nở nụ cười. “Ta không dám nhận sự tin tưởng của chú đâu. Nếu cô ấy qua khỏi thì đó là nhờ vào sự ngoan cường của cô ấy.” Khi Ewan rời phòng, Maddie vội vã đi vào. Alaric rất biết ơn sự giúp đỡ của cô. Họ cùng nhau lột bỏ tấm trải giường và trang phục đẫm máu của Keeley. Sau đó, Alaric dùng khăn ướt lau sạch cho đến khi gai ốc nổi trên da nàng. “Tốt hơn nên để cô ấy ở trần,” Maddie khuyên. “Lưng cô ấy có vết thương lớn và chúng ta cần kiểm tra thường xuyên. Đặt cô ấy nằm nghiêng và lót gối phía sau để cô ấy không ngả ra.” Alaric làm theo đề nghị của Maddie. Hài lòng thấy nàng được thoải mái, chàng nằm xuống và ôm nàng vào lòng. Chàng nhắm mắt, đặt môi lên vầng trán mềm mại của nàng và thì thầm. “Ta yêu nàng.”