“Keeley, mặt em bị sao vậy?” Mairin gặng hỏi. Keeley chạm vào nơi đau nhói trên quai hàm. “Nhìn ghê lắm không?” Mairin cau mày. “Có một vết bầm tím. Lúc đầu chị không thấy đến khi em quay ra chỗ sáng. Chuyện gì vậy?” “Ổ, không có gì hết,” Keeley nhanh nhảu đáp. “Tại em vụng về. Thật là ngượng quá. Em đi đứng không nhìn ngó gì hết. Cũng may không ai nhìn thấy.” Mairin có vẻ không mấy tin nhưng không hỏi tiếp chủ đề đó. “Giờ cho em biết chị cảm thấy thế nào?” “Mệt nhưng chị cũng thấy khá hơn rồi. Vẫn còn hơi đau nhức nhưng chị rất mong muốn rời khỏi giường.” Cô nhìn Keeley bằng ánh mắt van nài. “Ewan sắp khiến chị phát điên mất. Chị đã nói với anh ấy rằng đến lúc này thì vô số phụ nữ đã rời khỏi giường, nhưng anh ấy không chịu nghe.” Keeley mỉm cười. “Em không hiểu tại sao đứng dậy tới lui chốc lát để duỗi căng cơ bắp lại có gì không ổn.” “Chị muốn ngồi bên lò sưởi cho Isabel bú và đã chán ngấy việc nằm trên giường rồi.” “Ồ, tên bé đó ư? Cái tên đẹp thật.” Mặt Mairin sáng bừng niềm tự hào và tình yêu thương khi nhìn xuống đứa trẻ nằm kề ngực mẹ ngủ say sưa. “Ừ. Ewan sẽ công bố điều đó khi đức vua đến.” Keeley nuốt khan và nhìn đi chỗ khác, chúi đầu vào vuốt thẳng những thứ không cần thiết. “Đức vua sẽ sớm đến đây ư?” “Đúng vậy. Ewan đã gửi thư cho đức vua trước khi Isabel ra đời. Ngài muốn dự hôn lễ của Alaric. Chắc không bao lâu nữa sứ giả sẽ báo tin đức vua sắp đến.” Làm ra vẻ bình thường, Keeley chìa tay ôm đứa bé. “Để em đặt bé vào nôi rồi đỡ chị sang ngồi trong ghế cạnh lò sưởi nhé. Chị có muốn em giúp chị làm sạch người và thay trang phục mới không?” “Ồ, thế thì tuyệt quá,” Mairin thốt lên. Sau khi đặt đứa trẻ vào nôi, Keeley đỡ Mairin ngồi lên mép giường. Nàng cởi trang phục cho Mairin và giúp cô rửa ráy sạch sẽ. Khi Mairin đã mặc vào chiếc áo mới thơm phức, Keeley dốc sức đỡ cô đứng dậy. “Hết khó chịu rồi,” Mairin hân hoan. “Chị không còn cảm thấy yếu ớt mệt mỏi chút nào.” “Vợ yêu quý, rõ ràng ta phải cử người canh chừng nàng suốt để đảm bảo nàng ở đúng chỗ của mình,” giọng Ewan vang lên ở cửa. Mairin giật bắn người, Keeley giữ lấy cô rồi quay sang cau mày với lãnh chúã. “Vào trong hoặc đi ra, đóng cửa lại và nói khẽ thôi. Đứa bé đang ngủ.” Ewan không hề vui khi bị người khác ra lệnh, nhưng vẫn làm theo lời Keeley rồi quay lại đứng khoanh tay trước ngực cách Mairin một khoảng. “Ổ, bỏ cái việc đứng đó quắc mắt đi,” Keeley bực tức kêu lên. “Đỡ cô ấy đến ghế cạnh lò sưởi. Cô ấy muốn thoải mái cho con gái của ngài bú.” “Cô ấy nên nghỉ ngơi trên giường,” Ewan cộc cằn nói. Nhưng anh vẫn nhẹ nhàng ôm lấy Mairin và để cô ngồi vào chiếc ghế cách đó không xa. Keeley nhìn ngó xung quanh để đảm bảo trang phục của Mairin kín đáo, rồi nàng bế em bé đến đặt vào vòng tay của Mairin. “Đừng nhăn nhó nữa,” Mairin bắt chước kiểu ra lệnh của Keeley. “Em hoàn toàn khỏe mạnh. Nếu phải ở trên giường thêm một ngày nữa là em sẽ điên đấy.” “Ta chỉ lo cho nàng thôi,” anh nói. “Tôi muốn nàng và Isabel mạnh khỏe.” Mairin mỉm cười vỗ nhẹ lên cánh tay của Ewan. “Mẹ con em đều rất khỏe.” Ewan ngồi ở mép giường nhìn Mairin cho Isabel bú. Vẻ mặt anh hơi ngạc nhiên còn đôi mắt rực lên tinh yêu thương. Đó là một cảnh tượng thật xúc động. “Nàng làm ta suýt quên khuấy chuyện ta đến để báo nàng biết,” Ewan trách móc. “Thấy nàng ra khỏi giường khiến ta đánh mất mục đích của mình.” Mairin cười toe toét. “Chồng yêu quý ơi, chàng đâu thường xuyên như thế.” Anh ném cho cô một cái nhìn kìm nén. “Hai ngày nữa đức vua sẽ đến. Sứ giả của ta mang đến cho người tin Isabel chào đời. Ngài vô cùng vui mừng được đến dự lễ cưới của Alaric và sự kiện thiết lập mối liên minh giữa hai gia tộc. Đồng thời, ngài cũng muốn chứng kiến lễ trao quyền thừa kế Neamh Álainn cho con gái chúng ta.” Keeley tê điếng nhưng vẫn tiếp tục nhiệm vụ thu dọn đồ dơ của Mairin. “Em không thể cứ ở trên giường khi đức vua đến,” Mairin rên rỉ. “Nàng không được làm gì quá sức đâu đấy,” Ewan nghiêm giọng. “Em sẽ không bỏ lỡ đám cưới của Alaric, ngay cả khi phải để chàng bế xuống lầu. Thật kỳ cục khi em cứ phải nằm bẹp dí trên giường hết ngày này sang ngày khác.” “Chị sẽ không sao nếu chỉ đi xuống lầu trong chốc lát, miễn là những lúc khác chị phải nghỉ ngơi,” Keeley xen vào. Ewan ném cho Mairin một cái nhìn tự mãn. Còn Mairin quay lại trừng mắt với Keeley. “Phản bạn,” cô thì thầm. Một tiếng gõ cửa vang lên, Ewan cau mày đứng dậy. Anh mở cửa và liền thấy Rionna McDonald đứng ở hành lang. Keeley cứng đờ và nhìn đi chỗ khác, dù điều đó thật ngu ngốc. Cứ như Rionna không thể nhìn thấy nàng vậy. “Thứ lỗi cho tôi, lãnh chúa McCabe,” Rionna trịnh trọng lên tiếng. “Tôi hy vọng được nhìn thấy phu nhân McCabe và em bé, nếu cả hai còn thức để tiếp khách.” Mairin nhìn Ewan với vẻ bất lực rồi liếc sang Keeley như xin lỗi. “Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ,” Keeley nói lớn. “Tôi sẽ đến kiểm tra sức khỏe của phu nhân sau.” Nàng cúi chào lãnh chúa McCabe và vội vã lướt qua Rionna. Rionna chìa tay chạm vào cánh tay của Keeley. “Xin cậu, Keeley. Tớ sẽ nói chuyện với cậu sau nhé.” Keeley tươi cười rạng rỡ. “Không cần đâu. Không có gì để nói cả. Tớ nghe tin đức vua sẽ đến trong hai ngày nữa. Chúc mừng đám cưới của cậu. Tớ chắc rằng cậu hẳn phải nín thở vì phấn khích.” Nàng quay lưng nhanh chóng ra hành lang, ánh mắt âu sầu của Rionna theo nàng trên suốt cả đường đi. *** Alaric vung lưỡi gươm theo một đường vòng cung rộng, hất bay tấm khiên của đối thủ. Đây là người thứ tư chàng đánh bại trong vài phút ngắn ngủi và chàng quay phắt lại tìm đối thủ tiếp theo. Binh lính thận trọng đứng cách xa, không ai mạnh dạn bước lên giao đấu. Và rồi Caelen tiến ra trước mặt chàng, vung gươm theo kiểu ngẫu hứng tỏ rõ sự coi thường và thách thức. “Anh có vẻ hăm hở đánh nhau nhỉ. Thế thì em rất sẵn lòng giúp đỡ anh.” Alaric cau mày. “Anh không có tâm trạng đùa cợt với em.” Caelen nhướng mày. “Đùa ư? Cả hai chúng ta đều cùng muốn một điều. Ngừng lãng phí thời gian và hãy giơ gươm lên.” Không chần chừ tự hỏi tại sao Caelen lại muốn xông vào cuộc đấu, Alaric lao tới và vung thanh gươm lên. Caelen dễ dàng né tránh, rồi đưa gươm tới đỡ nhát tấn công của Alaric. Tiếng binh khí va vào nhau loảng xoảng vang dội khắp mặt sân và phải một lát sau tiếng xì xào phấn khích mới dấy lên. Binh lính của gia tộc McCabe lẫn gia tộc McDonald ùa ra vây thành vòng tròn xung quanh hai anh em. Thoạt đầu mọi việc dễ như trở bàn tay đối với Alaric. Chàng tiến lui, tính toán chừng mực từng cú đánh, nhưng Caelen nhanh chóng lộ rõ rằng cậu không có kiên nhẫn cho một cuộc tập trận đơn thuần. Cơn thịnh nộ bùng lên trong đôi mắt người em út, cậu nghiến chặt quai hàm đến mức nó bạnh ra theo từng nhát kiếm nhấn tới. Gầm lên một tiếng thể hiện quyết tâm đáp trả xứng đáng, Alaric lao vào trận chiến. Tất cả những thất vọng đau khổ dồn nén mấy tuần qua sôi sục bùng phát và chàng trút hết lên người em trai của mình. Chàng không cần phải bận tâm bởi bất kể sự việc gì khiến Caelen trở nên giận dữ thì nó cũng đang gia tăng sức mạnh cho cậu. Và cả hai người đàn ông đã trở thành những đấu sĩ hùng hổ. Trận chiến của họ chẳng mấy chốc trở thành sự kiện để đặt cược, khi mọi người chia phe rồi hò hét cổ vũ át cả tiếng binh khí va đập chan chát và tiếng gầm ghè ầm ĩ của hai đối thủ. Cách đó không xa, Ewan lặng lẽ theo dõi cuộc đấu. Anh không thử tìm cách can thiệp. Anh không phải gã ngốc. Dù hai người em trai của anh đang sôi máu, anh vẫn tin bọn họ không có ý sát hại lẫn nhau. Nhưng nếu họ tự làm mình bị thương nặng thì lại là chuyện hoàn toàn khác. Anh cũng không định bước vào cuộc xung đột để hứng lấy nguy cơ bị gãy xương hoặc thương tích đầy mình. Tuy không rõ điều gì khiến Caelen phẫn nộ, nhưng anh sẽ tìm ra. Giờ đã muộn, hầu hết mọi người trong pháo đài chắc đều đã ngủ say, Keeley nằm trên giường tỉnh táo, nhớ lại những việc xảy ra trong ngày. Thật là một khoảng thời gian mệt mỏi và nàng không chắc mình còn trụ vững trước tình trạng căng thẳng này thêm bao lâu nữa. Keeley không nghe lời xì xầm bàn tán nào liên quan đến lãnh chúa McDonald, thế nên nàng chỉ có thể đoán rằng Caelen đã giữ lời hứa không kể với ai về việc lão ta tấn công nàng. Cuộn tay thành nắm đấm, nàng phải cố nguôi ngoai và lọc bỏ cơn giận dữ ra khỏi máu. Nàng tiếc đã không xử lý lão khốn đó đến cùng. Nàng chỉ thấy hài lòng với việc lão không xâm hại được mình và nàng đã có thể tự vệ chứ không tê cứng người vì sợ hãi nữa. Nàng sẽ nhảy ra cửa sổ trước khi lãnh chúa McDonald hãm hiếp được mình. Keeley thật muốn hiên ngang đi dọc hành lang đến căn phòng lão hèn hạ kia trốn cả ngày trong đó và cho lão một trận nhừ tử nữa. Bỗng một tiếng gõ cửa khẽ khàng vang lên khiến Keeley ngồi bật dậy trên giường. Nàng với lấy áo choàng và vội vã ra mở cửa, lo sợ có điều không ổn với Mairin hoặc đứa bé. Cửa mở, nàng sững sờ thấy Rionna đứng đó với vẻ mặt bối rối. “Rionna?” “Keeley,” Rionna khẽ chào. “Tớ vào được không?” Keeley bấu chặt cánh cửa đến mức những đốt ngón tay trắng bệch. Nàng không muốn có cuộc chuyện trò này với Rionna. Nàng không muốn nói chuyện với cô nàng này chút nào. Biết chỉ một ngày nữa cô ấy sẽ làm lễ cưới với Alaric là đã quá đủ với nàng rồi. Nhưng nàng không thể mãi né tránh chuyện này. Tốt hơn hết họ nên có nói chuyện riêng tại nơi không sợ bị nghe lén. Nàng thả lỏng nắm tay và mở rộng cánh cửa. “Ừ, vào đi.” Rionna tiến vào và Keeley đóng cửa lại, bước qua ngồi ở mép giường. Nàng sẽ không cho Rionna lợi thế và không để cô biết nàng bối rối thế nào khi cô ghé qua đây. Rionna chà hai tay vào chiếc quần dành cho nam giới mà cô đang mặc rồi gập ngón tay trong lo lắng. “Có nhiều điều tớ muốn nói với cậu, Keeley. Bắt đầu từ việc tớ vui mừng khôn xiết khi cậu còn sống và khỏe mạnh. Tớ rất sợ có chuyện khủng khiếp đã xảy ra với cậu.” Cay đắng dâng trào, Keeley buột miệng thốt ra trước khi kịp uốn lưỡi, “Cậu nói mới lạ lùng làm sao! Tớ đã bị tống ra khỏi nhà và phải tự mình tìm đường sống sót đấy.” Rionna lắc đầu, nỗi đau chất chứa trong đôi mắt ánh sắc vàng. “Không. Không phải một mình.” Bật dậy khỏi giường, Keeley đứng trên đôi chân run rẩy. “Cậu thậm chí không nhắn người tìm tớ sau khi mẹ cậu qua đời và cậu biết sự thật, Rionna. Cậu biết mà.” Rionna cúi đầu. “Phải, tớ biết. Tớ luôn biết. Đó là điều khủng khiếp đối với một cô gái khi biết cha mình là con người như thế. Cậu nghĩ tại sao tớ luôn thích chơi đùa bên ngoài tháp chính, tránh xa cha tớ? Tớ thấy cách cha nhìn cậu, Keeley. Tớ biết và đã khinh thường ông ấy vì điều đó.” Keeley kinh ngạc. Nàng thậm chí không thể phản ứng bởi quá sốc trước những lời của Rionna. Rionna chìa tay chạm vào cánh tay Keeley. “Xin cậu, hãy ngồi xuống và lắng nghe những gì tớ nói.” Keeley do dự. “Đi mà,” Rionna thì thầm. Keeley sụp xuống giường và Rionna ngồi kế bên, nhưng vẫn giữ khoảng cách giữa cả hai. Rionna bồn chồn vặn vẹo những ngón tay đặt phía trước rồi tập trung ánh mắt vào mảng tường đối diện. “Tớ suy sụp khi mẹ tớ gán cậu là gái điếm rồi đuổi cậu ra khỏi pháo đài. Tớ biết chuyện xảy ra và đã rất giận dữ vì mẹ đổ lỗi cho cậu. Mẹ tớ là người tự cao và bà sẽ chết mất nếu có người biết được sự thật. Tớ không thể tha thứ cho việc này và đã luôn giận mẹ, cho đến ngày bà qua đời, bởi đã không bảo vệ cậu như bảo vệ tớ. Tớ luôn tự hỏi...” Rionna hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại. “Tớ luôn tự hỏi mẹ sẽ làm gì nếu đó là tớ. Bà có hét lên rằng tớ là ả điếm không? Hay giả vờ chuyện đó chưa hề xảy ra? Bà có quay lưng với con gái ruột để cứu lấy niềm kiêu hãnh của mình không?” Keeley nuốt cục nghẹn xuống. Giọng nói của Rionna chất chứa quá nhiều đau đớn và tủi nhục khiến Keeley khao khát được vươn tay ôm lấy bạn mình. “Mẹ tớ vờ như cậu không tồn tại,” Rionna khổ sở nói tiếp. “Đêm đêm tớ nằm thao thức lo lắng không biết cậu xoay xở thế nào và sống ra sao.” “Vậy mà cậu chẳng làm gì hay nói gì sau khi mẹ cậu mất,” Keeley chua chát. Rionna thở dài, khuôn mặt nhăn nhúm nỗi buồn phiền. “Những người đến tìm cậu chữa bệnh, những người luôn đưa cho cậu tiền hoặc thịt nai săn được, đều do tớ cử đến. Đó là cách duy nhất để tớ chắc rằng cậu được chăm sóc và có những gì cần thiết.” Trong lòng Keeley ùa về những đau buồn đang dâng trào và nàng nắm chặt tay lại để không quỵ ngã. “Những gì tớ cần là tình yêu thương và sự ủng hộ của cậu, sự ủng hộ của gia tộc. Bị hắt hủi và biết rằng mình không bao giờ được quay về, rằng những người nuôi nấng và yêu thương từ khi mình lọt lòng giờ đã chết, cậu có hiểu cảm giác đó như thế nào không?” Rionna dè dặt giơ tay nắm lấy tay Keeley, như thể sợ Keeley giật tay đi. “Tớ không thể để cậu trở về, Keeley.” Keeley liền ngẩng đầu, bối rối nhìn chằm chằm người chị em của mình. “Tại sao?” Nỗi nhục nhã ngập đầy trong mắt Rionna và cô nhìn đi chỗ khác, mắt rưng rưng. “Ông ấy ám ảnh về cậu, Keeley. Ông ấy sẽ không bao giờ để yên cho cậu. Cách duy nhất tớ có thể bảo vệ cậu là đảm bảo cậu ở cách xa cha tớ. Cậu sẽ không bao giờ được an toàn khi ở gần ông ấy.” Tim Keeley chao đảo. Sự thật trong lời nói của Rionna như một nắm đấm dộng vào nàng. Nàng đã nhìn thấy sự thèm khát trong ánh mắt của lãnh chúa McDonald. Nàng cảm nhận được ham muốn tột độ của lão. Cứ như chưa hề có những năm tháng đã qua và lão đã chờ đợi rất lâu để có cơ hội tiếp cận nàng. “Ôi, Rionna,” Keeley khẽ kêu lên. “Đó là một phần của lý do tớ đồng ý kết hôn với Alaric McCabe,” Rionna tiếp tục. “Nếu cha tớ không còn là lãnh chúa, tớ có thể chào đón cậu quay về nhà. Gia tộc McCabe là những con người danh giá nên Alaric sẽ không bao giờ để cho cha tớ làm hại cậu. Và chúng ta lại có thể là chị em tốt của nhau.” Mắt Keeley cay xè. Cổ họng nàng nghẹn ngào với những giọt nước mắt chảy ngược vào trong, tim nàng đau nhói cho sự ngây thơ bị tước đoạt của hai thiếu nữ. “Tớ chưa bao giờ quên cậu, Keeley. Không một ngày nào tớ thôi lo lắng cho cậu. Tớ luôn yêu thương cậu như chị em và tớ biết cậu có lý do để tức giận. Tớ không trách nếu cậu chẳng bao giờ tha thứ cho tớ, nhưng tớ đã làm điều duy nhất có thể để cậu được an toàn.” Keeley chồm tới kéo Rionna vào vòng tay. Họ ôm chặt lấy nhau đến vài phút, cả hai cùng thút thít. Keeley thậm chí không biết phải nói gì. Nàng đã chất chứa nỗi tổn thương trong lòng quá lâu nhưng giờ nàng mới hiểu ra Rionna cũng phải chịu đựng không kém gì. “Tớ đã rất lo khi nghe nói cậu đi khỏi nhà,” Rionna nói khi cả hai buông nhau ra. “Sao cậu đến được gia tộc McCabe ?” Mặc cảm tội lỗi lấp đầy tâm trí Keeley. Sao nàng có thể kể với Rionna về tất cả những gì đã xảy ra và về mối tình của nàng với Alaric? Sao nàng có thể làm tổn thương bạn mình khi nói rằng chồng tương lai của cô yêu người khác? Vậy nên, nàng đành nhanh chóng bịa ra một lí do. “Lãnh chúa McCabe cần gấp một lang y khi phu nhân đến gần ngày sinh nở. Cuộc gặp gỡ diễn ra thật tình cờ, nhưng lãnh chúa đã cho tớ một mái nhà, một nơi trú thân và đó là cơ hội tớ không thể bỏ qua.” Rionna nhìn Keeley bằng đôi mắt tối sầm vì lo âu. “Ở đây cậu có hạnh phúc không? Cậu có được đối xử tốt không?” Keeley mỉm cười nắm lấy tay Rionna. “Có. Tớ sống tốt lắm. Gia tộc McCabe giờ là gia đình của tớ.” “Tớ rất vui khi cậu sẽ có mặt trong đám cưới của tớ với Alaric,” Rionna nói. “Không có ai tớ thích ở gần hơn là cậu ” Keeley phải dồn hết quyết tâm để không phản ứng gì trước câu nói vô tư của Rionna. Tình cảm thôi thúc, Rionna lại ôm siết lấy Keeley. “Tớ không muốn mất cậu lần nữa, Keeley. Hứa với tớ cậu sẽ đến thăm và chăm sóc tớ khi tớ sinh đứa con đầu lòng nhé. Tớ không muốn giữa hai ta lại phải trải qua nhiều năm xa cách nữa” Keeley nhắm mắt và ôm chặt Rionna. “Ừ,” nàng rầu rĩ thốt lên. “Tớ hứa.”