Buổi tối, đường xá đông đúc, người đi bộ, xe chạy tấp nập. Ngồi bên trong chiếc ô tô màu đen sang trọng, Bạch Tịnh Vân đưa mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Chợt nhớ lúc cô còn nhỏ cha thường lại nhà rước cô đi chơi, đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất. Lúc đó tuy ông nội cấm cản cha và mẹ cô ở bên nhau nhưng lại không ngăn cấm chuyện cha tới thăm cô, cho nên cô vẫn thường xuyên gặp ông và còn được ông nắm tay dẫn đi chơi. Sau này mẹ mất cha lại càng thường xuyên tới thăm cô hơn, cho đến lúc ông nội ra đi, cha liền đến đón cô về Bạch gia, còn nói từ đây về sau cô sẽ chính thức là đại tiểu thư của Bạch gia, là đứa con duy nhất của Bạch Chính Hạo ông và còn là người thừa hưởng cả gia tài khổng lồ này. Nghe đến đó mặt cô không hề biểu lộ ra cảm xúc gì nhưng cho tới khi ông ôm cô vào lòng, đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc cô, ông còn thú nhận mình là một người cha tệ, rất tệ. Cũng vì chuyện của những người lớn mà khiến cô phải chịu khổ, thậm chí là nhiều lần nguy hiểm đến tính mạng. Ông đã khóc, cô nhìn thấy điều đó. Lúc đó Bạch Tịnh Vân không biết làm gì ngoài ôm lấy ông khóc nức nở, cô thương người cha này, không phải vì ông giàu có mà là vì cô thật sự cảm nhận được tình yêu thương ông dành cho cô. Đang miên man suy nghĩ thì chiếc xe từ từ chạy chậm lại trước một khu giải trí phức hợp, bên trong còn có cả sân bóng rổ. Sau khi cho xe đỗ bên đường, tài xế Ngô liền quay đầu lại nhìn cô, " Tiểu thư cứ vào đi, tôi sẽ ở ngoài này chờ cô ". " Không cần đâu, chú hãy về trước đi, chút nữa các bạn sẽ đưa con về", thấy tài xế Ngô vẻ mặt chần chờ, Bạch Tịnh Vân liền nói thêm, " Con đã thưa với cha rồi, chú cứ yên tâm ". Nghe đến đó chân mày ông có mấy phần giãn ra, cũng không trách ông được, mấy ngày nay cha cô đã bận công tác ở nước ngoài, cho nên trách nhiệm đảm bảo an toàn cho cô đều do tài xế Ngô đảm nhiệm. Bạch Tịnh Vân có vẻ hơi gấp gáp vội mở cửa bước ra ngoài, bởi vì lúc nãy trước khi đến đây cô đã nhắn tin cho bọn người của Lục Tiểu Bối, cho nên hiện tại bọn họ đều đứng cùng một chỗ chờ cô. Sau khi vẫy tay tạm biệt với tài xế Ngô, Bạch Tịnh Vân liền mỉm cười nhìn bọn người Tiểu Bối, " Thật ngại quá, để các cậu phải đợi mình như vậy ". Lý Hàm nghe vậy liền tiến tới cầm tay cô, cười hí mắt , " Bạch đại tiểu thư của tôi ơi, có sự hiện diện của cô ở đây đã khiến bọn tôi vui lắm rồi, xin cô đừng khác sáo quá có được không ?" Bạch Tịnh Vân liền khẽ gật đầu, sau đó liền liếc mắt nhìn vào sân bóng, chỉ thấy Cố Diệc Phàm trong bộ đồ thể thao đang chơi bóng rổ, hình như là vừa đánh hụt một trái, chân vừa chạm đất, ánh mắt liền nhìn về hướng này. " Diệc Phàm cậu sao vậy, tuyển thủ bóng rổ cũng có ngày đánh hụt nữa sao ?", tuy chỉ mới là tập dợt cho nóng người nhưng Tần Dực không khỏi bất ngờ khi lần đầu tiên nhìn thấy Cố Diệc Phàm bỏ bóng vào rổ bị hụt như vậy. Lúc này Cố Diệc Phàm dường như không hề quan tâm đến những lời nói kia, bởi vì trong khoảnh khắc khi nhìn thấy Bạch Tịnh Vân bước ra khỏi xe, anh như muốn quên đi tất cả mọi thứ xung quanh. Trong đầu chợt nghĩ sao hôm nay cô lại có mặt ở đây chứ, còn ăn vận đẹp như vậy. Váy ngắn màu hồng, phía trên là áo thun hai dây đen, bên ngoài là áo khoác trắng, ống tay dài đến hơn nửa bàn tay, chưa kể dưới chân là đôi giày búp bê cũng màu trắng. Mái tóc dài búi gọn sau đầu, nhìn cô chỉ ăn mặc đơn giản như vậy nhưng trong tâm trí Cố Diệc Phàm lại đẹp đến động lòng. Lúc này Bạch Tịnh Vân và bọn người của Tiểu Bối đang từ từ tiến vào bên trong, thấy họ đi lại Lục Nhất Hàn liền tiến tới vỗ vai Cố Diệc Phàm, " Cậu không phiền nếu em gái mình dẫn bạn lại xem trận bóng chứ ". Lục Nhất Hàn biết Cố Diệc Phàm là người luôn lạnh nhạt, nhưng lại chưa bao giờ tỏ ra thất lễ với người khác, cho nên Lục Nhất Hàn rất hy vọng Cố Diệc Phàm không vì chuyện này mà tức giận. " Sẽ không ", im lặng một hồi cuối cùng Cố Diệc Phàm cũng thốt ra hai chữ lạnh nhạt như vậy nhưng ngay lập tức liền khiến Lục Nhất Hàn chú ý đến thái độ của anh. Bởi vì ánh mắt Cố Diệc Phàm từ đầu đến cuối đều không hề rời khỏi nhóm người của Tiểu Bối. Vừa ngồi xuống ghế Lý Hàm đã nhanh miệng, hai mắt vô cùng háo hức nhìn về phía sân bóng, " Bội Linh cậu xem kìa, ngay cả đến dáng đứng cũng đẹp như vậy ". Vừa nói Lý Hàm vừa chỉ tay về phía Cố Diệc Phàm, Từ Bội Linh lúc này cũng đang hướng mắt về phía đó nhưng không phải trên người Cố Diệc Phàm mà là Lục Nhất Hàn. Lục Tiểu Bối bên cạnh liếc mắt một cái đã nhìn ra, ánh mắt có chút trêu đùa nhìn Từ Bội Linh, " Lý Hàm à, Bội Linh nhà mình đâu có hâm mộ Cố Diệc Phàm như cậu đâu, trong lòng cậu ấy chỉ có mỗi anh trai mình thôi ". Câu cuối Lục Tiểu Bối còn cố tình kéo dài ra thêm một chút, để xem cô bạn thân nhà mình sẽ phản ứng thế nào. Ngay lập tức Từ Bội Linh liền cúi đầu, vẻ mặt vô cùng ngại ngùng, " Tiểu Bối cậu lại nói lung tung nữa rồi đấy, tớ nào có ". Sau đó lại nói thêm, " Mình cũng rất hâm mộ Cố Diệc Phàm mà ". " Phải không ?", Lục Tiểu Bối giả vờ hỏi lại nhưng thực ra cô đã biết tâm tình của cô bạn Từ Bội Linh này từ lâu rồi, còn giả vờ trước mặt cô. Ngưng một chút Lục Tiểu Bối lại tiếp, " Nếu đó là thật thì phải khiến cậu thất vọng rồi bởi vì mình nghe nói hình như Doãn Tư Thần cũng đang để ý đến Cố Diệc Phàm nữa đấy ". " Cái gì, thôi xong rồi, xong thật rồi, ngay cả Doãn Tư Thần cũng muốn có Phàm ca của tớ thì kêu tớ biết phải tranh giành làm sao đây ", Lý Hàm khuôn mặt liền trở nên buồn bã , có chút thất vọng nói. " Doãn Tư Thần là ai ?", Bạch Tịnh Vân nãy giờ ngồi cạnh vẫn im lặng lắng nghe, đến lúc này mới khẽ lên tiếng hỏi. Lời vừa dứt cả Lý Hàm, Lục Tiểu Bối và Từ Bội Linh đều quay qua nhìn cô, vẻ mặt không giấu nỗi sự bất ngờ, bởi từ trước giờ Bạch Tịnh Vân trong suy nghĩ của bọn họ là người luôn luôn trầm lặng lại có chút lạnh nhạt, không thích quan tâm đến chuyện người khác, thế mà bây giờ lại có hứng thú hỏi đến chuyện này. Tuy có chút khó hiểu nhưng Lý Hàm vẫn vui vẻ nhìn Bạch Tịnh Vân giải thích rõ ràng, " À, thực ra Doãn Tư Thần là một nữ sinh lớp A, chỉ là học có chút giỏi, có chút xinh đẹp, gia đình lại có chút điều kiện nên được rất nhiều nam sinh theo đuổi thôi mà , ngoài ra chẳng có gì đáng nói ". Nghe vậy Lục Tiểu Bối liền quay sang phản bác, " Người ta như vậy mà cậu kêu chỉ có chút thôi hả, cậu là đang đố kỵ chứ gì ". " Mình mà thèm quan tâm, Phàm ca của mình mới sẽ không giống như những nam sinh tầm thường kia ", Lý Hàm liền tỏ ra tự tin , hất mặt lên trời nói cứ như là thật. Sau đó bọn họ lại cười cười nói nói tiếp, Bạch Tịnh Vân chỉ khẽ cúi đầu, hàng chân mày có chút nhíu lại, trong lòng thầm nghĩ thì ra bọn họ chung lớp, lại còn xứng đôi như vậy .