Thiên sát cô tinh
Chương 21 : Bách hoa lâu
♥Edit: Mun
Qua hai ngày đi đường, cuối cùng cũng vào đến ranh giới Dự Châu, xe ngựa chậm rãi đi, cách Dự Châu rất gần, gần đây Dự Châu được kiểm soát rất nghiêm ngặt, cửa thành còn có quan binh kiểm tra, chỉ là dáng vẻ có chút lười nhác, chắc vừa vớ được không ít món lời béo bở. Vào thành không chỉ có người giàu, còn có một số nhân sĩ giang hồ, đơn giản là vì Âu Dương Minh.
Mặt sẹo vừa thấy quan binh kiểm tra ở cửa thành liền trở nên căng thẳng, hắn lo lắng nói: “Chủ tử, cửa thành có quan binh kiểm tra.” Hắn cũng không quên hai ngày trước mình vẫn là cướp, một khi bị nhận ra sẽ rất phiền toái, đối với hắn thì không sao cả, cùng lắm thì hai bên cùng chết, chỉ sợ liên lụy tới chủ nhân và Duyên nhi tiểu thư.
Giọng nói bình tĩnh Noãn Ngữ truyền đến, mang theo khí thể không thể cự tuyệt, “Ngươi hoảng cái gì, Mặt Sẹo, ta nói vớingươi một lần nữa, quên quá khứ của ngươi đi, ngươi không còn là cướp nữa, ngươi chỉ là thị vệ của ta, nếu ngươi vẫn nhắc lại việc trước kia thì trở về với nhóm cướp của ngươi đi, biết chưa?”
Mặt sẹo vội nói: “Dạ, chủ tử.” Hắn thành tâm xem người vị nữ tử này thành chủ tử, ngay từ đầu hắn đã rất khâm phục võ công lẫn khí phách của các nàng, thế nhưng trải qua hai ngày ở chung, hắn cảm thấy trên vị nữ tử này có đầy đủ uy nghiêm và tác phong cao quý khiến hắn tự động trung thành với nàng, có thể trở thành thị vệ của nàng là vinh hạnh của hắn.
Xe ngựa từ từ hướng tới của thành nhưng lại bị hai quan binh ngăn cản, bọn họ uể oải nhìn xe ngựa, sau đó liếc nhìn mặt sẹo một cái, lười nhác hỏi: “Các ngươi từ đâu đến? Không biết gần đây Dự Châu đang có dịch bệnh hay sao? Tới đây làm gì?”
Một bàn tay từ trong xe ngựa vươn ra, trên tay còn cầm hai thỏi bạc trắng, hai tên quan binh liếc nhìn nhau rồi tủm tỉm cười nhận hai thỏi bạc trắng, thái độ cũng trở nên mềm mỏng hơn: “Chúng tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là nhắc nhở các ngươi, nơi này bệnh dịch lan tràn, rất dễ mắc phải, nếu muốn sống lâu thì mau đi đi, nếu muốn vào thành thì nói tên họ, từ đâu tới.”
“Hai vị đại ca, ta là người trong Minh thành, họ Tiêu, vì cha bệnh nặng triền miên, nghe nói thần y đã đến Dự Châu nên muốn đến tìm thần y nhờ xem bệnh cho cha, xin hai vị quan binh đại ca châm chước, tiểu nữ vô cùng cảm kích.” Thanh âm mềm mại của Noãn Ngữ từ trong xe ngựa truyền ra làm cho hai tên quan binh sửng sốt trong vài giây, giọng nói thật ngọt… khiến người nghe giống như đang nghe hát, chắc hẳn người con gái trong xe là một đại mỹ nhân.
Hai quan binh khôi phục tinh thần, biết bên trong xe ngựa là con gái, thái độ càng tốt, một tên quan binh nhiệt tình nói: “Hóa ra là Tiêu cô nương, không dám không dám, cô nương từ Minh thành tới đây tìm thần y quả là thành tâm, chỗ chúng ta có tin tức này, nhưng không biết cô nương có bao nhiêu thành ý….”
Lại một bàn tay vươn ra, trên đó lại là hai thỏi bạc, hai tên quan binh chạy nhanh tới nhận bạc, nhanh chóng cho vào túi tiền, vẻ mặt thỏa mãn, một tên quan binh bước đến gần xe ngựa, nói nhỏ: “Thật ra thần y đã đến từ hôm qua, hiện giờ đang ở Ngự Mãn viên, có điều tin này không ai biết, chúng tôi thấy cô nương có lòng như thế nên mới nói cho cô nương.”
Noãn Ngữ vờ như gặp được may mắn, cảm kích nói: “Cám ơn hai vị quan binh đại ca, được hai vị đại ca giúp đỡ, tiểu nữ vô cùng cảm kích, chẳng qua không biết Ngự Mãn viên là ở nơi nào?” Nói xong lại đưa ra hai thỏi bạc.
Hai quan binh liếc nhau, vui sướng nhận bạc, một quan binh niềm nở nói: “Không có gì, thực ra Ngự Mãn viên chính là khách điếm lớn nhất Dự Châu, chỉ cần đi thẳng đằng trước, thấy lối rẽ quẹo phải thứ nhất là thấy, nhưng e rằng bây giờ trong Ngự Mãn viên không còn phòng, cô nương có thể tới Như Ý lâu xem thử, may ra nơi đó còn phòng.”
Giọng nói nhã nhặn của Noãn Ngữ truyền ra, “Cám ơn vị đại ca này đã nhắc nhở, tiểu nữ đi tìm thần y ngay. Mặt sẹo, đi thôi!”
“Đi……” Xe ngựa không nhanh không chậm đi vào bên trong thành, hai tên quan binh lưu luyến nhìn xe ngựa rời đi, ôi, hiếm khi mới gặp cô nương giàu có như vậy, lại dịu dàng như vậy, có thể gặp lần thứ hai thì tốt biết mấy.
Xe ngựa chậm rãi đi tới ngã tư đường, nhưng đường cũng vô cùng yên tĩnh, chỉ có vài người nhốn nháo đi rất nhanh, dựa vào những gì quan sai đã chỉ, đúng là đi tới được cửa Ngự Mãn viên, e rằng nơi này là nơi náo nhiệt nhất, ngay cả trong phòng lớn cũng đầy người, đều là nhân sĩ giang hồ cùng gia đinh thị vệ.
Noãn Ngữ dặn dò mặt sẹo: “Mặt sẹo, ngươi đi hỏi xem còn phòng không, dịu dàng chút, đừng dọa người.” Thật ra mặt sẹo rất chất phác, lại trọng tình nghĩa, là một người đàn ông chân chính, chẳng qua bộ dạng hung ác cho nên ai nhìn thấy cũng đều nghĩ hắn là người xấu.
“Vâng.” mặt sẹo nhảy khỏi xe ngựa đi vào khách điếm, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người hắn kèm theo vẻ thận trọng và tìm tòi, thậm chí có người đã nắm chặt kiếm trong tay mình, ánh mắt tràn đầy sát khí.
Mặt sẹo xem như không có gì, đứng trước quầy, cố gắng bày ra một khuôn mặt tươi cười, điềm đạm nói với chưởng quầy: “Chưởng quầy, xin hỏi còn phòng không?” Hắn không biết rằng hắn cố gắng bày ra khuôn mặt tươi cười như thế thì khiến hắn nhìn càng thêm dọa người.
Chưởng quầy là người tiếp xúc với nhiều thể loại người, nhìn thấy mặt sẹo giống giặc cướp thì đứng ngây ra vài giây, bối rối nói: “Ngại quá, tiểu điếm không còn phòng trống, hơn nữa khách điếm trong Dự Châu đều đóng cửa vì dịch bệnh, chỉ còn lại tiểu điếm và Như Ý lâu, nhưng e là Như Ý lâu cũng đã chật khách.”
Sắc mặt mặt sẹo thay đổi, nôn nóng hỏi: “Vậy chưởng quầy có biết làm sao có thể ở lại không? Chỉ cần có thể ở lại là được.”
Chưởng quầy có chút khó xử nói: “Có thì có, nhưng chỗ đó không phải là nơi thuận tiện để ở, nhưng hiện giờ cũng chỉ có nơi đó có thể ở, khách quan đi lên trước một ngàn thước sẽ thấy một tòa nhà rất lớn, bên trên có hai ngọn đèn lồng màu đỏ, chẳng qua bây giờ nó đang đóng cửa.”
Mặt sẹo gật đầu với chưởng quầy rồi quay trở lại xe ngựa, “Chủ tử, nơi này chỉ có hai khách điếm mở cửa nhưng đều đầy khách, có điều là ở một ngàn thước phía trước có một tòa nhà lớn, bây giờ cũng chỉ có thể ở nơi đó, chủ tử có muốn đi không?”
Noãn Ngữ thoáng giật mình, khóe miệng hơi nhếch lên, nàng thản nhiên nói: “Đi thôi!” Có lẽ nàng đã đoán được, nếu hai khách điếm đều đầy khách, thế thì chỗ người có thể ở chỉ có thể là nơi đó.
Xe ngựa chậm rãi tiến lên, đi một ngàn thước rồi dừng lại, nhìn thấy biển trước cửa toàn nhà, mặt sẹo sững sờ, Bách Hoa lâu, cái này…. Đây không phải là thanh lâu sao? Nhưng chủ tử lẫn Duyên nhi đều là nữ nhi, làm sao có thể vào thanh lâu?
Dường như Noãn Ngữ biết mặt sẹo đang nghĩ gì, nàng bình tĩnh nói: “Ở chỗ nào cũng đâu quan trọng? Biết đâu ông trời đã sắp đặt chúng ta phải ở nơi này chứ? Mặt sẹo, đi gõ cửa đi, Duyên nhi, chúng ta xuống xe.”
Mặt sẹo chạy nhanh tới gõ cửa, Duyên nhi và Noãn nhi xuống xe, cửa mở, có một người bực mình kêu to: “Ai đó, ban ngày Bách Hoa lâu không ….” Hắn vừa thấy mặt sẹo liền thay đổi, giọng nói cũng mềm mại, cười ra mặt nói: “Vị đại ca này, bây giờ là ban ngày, Bách Hoa lâu không mở cửa, ngươi muốn tìm cô nương thì phải đến vào buổi tối.”
Mặt của mặt sẹo hơi đỏ, nhưng may da hắn đen, còn có râu cho nên nếu không nhìn kỹ thì không thấy, hắn cố gắng tỏ ra hiền dịu một chút, hết sức nghiêm túc nói: “Ta không phải đến tìm cô nương, phiền ngươi tới nói với ông chủ, chúng ta muốn ở trọ tại đây.”
Tên kia thấy Noãn Ngữ cùng Duyên nhi sau lưng mặt sẹo, biểu cảm trên mặt nhất thời trở nên cực kỳ buồn cười, “Đại ca, nơi này là thanh lâu kỹ viện, ngươi ở nơi này không nói làm gì, như thế nào lại mang theo hai tiểu nương tử, đi nhanh đi, không lát nữa…… Ngươi buông….. Tha mạng…….. Khụ khụ………..”
“Mặt sẹo, kiềm chế một chút.” Duyên nhi bị hành động của mặt sẹo dọa cho hoảng sợ, tuy rằng người này nói những lời khinh bỉ nhưng mặt sẹo cũng ra tay quá nặng, đoán chừng vài giây nữa tên kia có lẽ sẽ bị bóp chết.
Mặt sẹo buông cổ tên kia ra, hung dữ nói: “Ngươi không được si nhục chủ tử, nàng là chủ tử của ta, không phải là tiểu nương tử gì cả, nếu ngươi còn dám nói lung tung, ông mày sẽ cắt cổ ngươi.” Làm nhục hắn thì không sao cả nhưng hắn nhất quyết không cho phép có người làm nhục chủ tử và Duyên nhi tiểu thư, các nàng là những nữ tử tốt nhất trên đời này.
Tên kia há to miệng thở dốc, hắn vỗ về cái cổ đau buốt, ra sức gật đầu, “Khụ khụ……………. Khụ khụ…………….. Phải………………….. Khụ khụ………………..Tiểu nhân biết rồi………….. Khụ…………Đại gia hãy bớt giận.”
Mặt sẹo lạnh mặt, hung tợn nói: “Hôm nay nể tình Duyên nhi tiểu thư xin tha cho ngươi, còn không mau vào thông báo, cảm thấy bị bóp chưa đủ sao?”
“Dạ dạ, tiểu nhân sẽ đi thông báo ngay, đại gia chờ chút.” Nói xong hắn nhanh chóng chạy đi, giống như sợ mặt sẹo ra tay lần nữa.
Duyên nhi cười ha ha, “Mặt sẹo, ngươi hù chết gã sai vặt kia, về sau kiềm chế một chút, chỉ có điều đối với biểu hiện bảo vệ chủ này của ngươi ta phải khen ngợi, không tồi!”
Mặt sẹo lộ ra một bộ dáng tươi cười, thô lỗ cười nói: “Cám ơn Duyên nhi tiểu thư khen ngợi, ta cũng không muốn đánh, nhưng nghe gã sai vặt nói những lời đó thì không kiềm chế được, ta quyết không cho ai làm nhục thanh danh của chủ tử và Duyên nhi tiểu thư.”
Noãn Ngữ dịu dàng nhìn hắn, điềm đạm nói: “Ngươi làm không tồi, ta tin là ngươi sẽ không bóp chết hắn, về sau ta sẽ dạy ngươi võ công, công phu của ngươi chủ yếu là dựa vào sức mạnh, nếu gặp người lợi hại thì không hề có tác dụng, làm sao có thể bảo vệ chúng ta.” Thục ra đối với hành động mặt sẹo bảo vệ chủ, bản thân nàng thật sự rất cảm động, đây mới chính là người đàn ông chân thật, giữ lại người này quả thật không sai.
Mặt sẹo cảm động nói: “Tạ ơn chủ tử!” Chủ tử muốn dạy hắn võ công, trời ạ, đây là chuyện hắn nghĩ cũng không dám nghĩ tới, số phận của hắn không ngờ lại tốt như thế, ông trời đối xử với hắn quả thật không tệ.
Truyện khác cùng thể loại
74 chương
46 chương
363 chương
10 chương