Thiên quan tứ phúc
Chương 88 : Thân vàng dốc sức chống trời sập
Tạ Liên giận không kiềm nổi, rút thanh kiếm khỏi ngực gã, đang định đâm thêm nhát nữa thì phát hiện, trên kiếm không dính chút máu nào. Trong chớp mắt, lòng hắn đã tỏ tưởng, đoạn xoay ngược mũi kiếm, chém xuống đầu thiếu niên áo trắng này. Chém dễ như trở bàn tay, nhưng sau khi đầu và thân chia lìa, hai bên tức tốc xẹp xuống, biến thành một bãi túi da dẹp lép.
Không ngờ thân thể này lại là xác rỗng!
Hai lần chạm mặt thứ này, gã đều dùng là thân xác giả, từ đầu chí cuối chân thân chưa từng xuất hiện lần nào. Mặc dù chẳng lấy làm kinh ngạc, song Tạ Liên vẫn hận thấu xương, trường kiếm đâm loạn xạ vào đầu và thân thể của đống da mềm oặt đó, kiếm khí sắc bén rạch túi da nát bấy mà hắn vẫn chưa hả giận. Phong Tín không nhìn được nữa, ngăn hắn lại: "Điện hạ! Đây là vỏ bọc thôi."
Nhưng vỏ bọc này giống hệt tướng mạo của Tạ Liên thời niên thiếu, thế nên thoạt nhìn cứ như hắn đang tàn nhẫn giết hại chính mình, cảnh tượng này ít nhiều gì cũng khiến người ta khó chịu. Tạ Liên thở hổn hển mấy hơi, vứt kiếm ngồi xuống đất, nói: "Ta biết! Nhưng gã lại dám dùng mặt của ta!"
Tạ Liên quả thật tức sôi máu, Phong Tín và Mộ Tình ngồi xổm xuống trước người hắn, Im lặng giây lát, Phong Tín mới mở miệng: "Điện hạ, đỡ hơn chút nào chưa? Ngài đừng tin mấy lời vớ vẩn của thứ đó, chọc ngài thôi."
Nào ngờ, Tạ Liên lại nói: "Không, có một số việc mà gã nói, thật ra không phải trêu chọc ta, chỉ là..."
Phong Tín kinh ngạc: "Gã thật sự đã nói cho ngài biết cách giải trừ nguyền rủa?!"
Tạ Liên đưa tay phải gãi tóc, nói: "Gã không nói cho ta biết cách giải quyết Nhân Diện dịch, cái mà gã nói cho ta biết là... cách chế tạo Nhân Diện dịch!"
Hai người kia sửng sốt: "Chế tạo?"
Tạ Liên gật đầu, nhìn quanh bốn phía, cảm thấy vẫn không nên ở lại dốc Bối Tử, bèn quyết định rời khỏi đây trước. Bây giờ hắn không muốn nhìn thấy ánh mắt né tránh của đám binh sĩ, cũng không muốn nghe tiếng kêu rên và than trách của các bệnh nhân, thế là quyết định trở về tẩm cung Thái tử mà mình đã bỏ trống nhiều năm trong hoàng cung.
Đóng cửa, Tạ Liên mới miễn cưỡng ổn định cảm xúc, ngồi xuống trầm giọng nói: "Đống "mặt người" mọc trên thân người đó, tất cả đều là vong hồn của người Vĩnh An. Một phần chết trên chiến trường, phần lớn hơn chết trong đại hạn."
Mộ Tình cũng không bất ngờ, nói: "Thảo nào người Vĩnh An miễn nhiễm với Nhân Diện dịch, người mình tất nhiên sẽ không đánh người mình."
Phong Tín cau mày: "Những người chết vì đại hạn có phải do người hoàng thành giết đâu, cho dù có oán niệm cũng không nên trút sang bên này chứ?"
Tạ Liên thở dài: "Tuy là nói vậy, nhưng các ngươi biết đấy, người vừa chết, hồn phách có kỳ hỗn độn."
Trong một đoạn thời gian sau khi chết đi, hồn phách của con người sẽ giống như trẻ nhỏ mới chào đời, ngơ ngơ ngác ngác, nửa tỉnh nửa mê, chẳng biết mình là ai, thân ở phương nào, đang làm chuyện gì, thời hạn có dài có ngắn, phải xem cơ duyên của mỗi người, trạng thái này được gọi là "kỳ hỗn độn".
Mà trong tình huống đó, người thân hay người yêu của họ thuở sinh thời có thể dẫn dắt những vong hồn ấy, hoặc là tạo ảnh hưởng đến họ. Các tập tục đầu thất* gọi hồn của dân gian đều căn cứ vào điều này.
*Đầu thất: Ngày thứ bảy (hoặc bảy ngày đầu tiên) sau khi một người qua đời.
Tạ Liên nói: "Gã... nói cho ta biết, binh sĩ Vĩnh An chất chứa oán niệm và ý chí tấn công rất mạnh với bên hoàng thành, mà cha mẹ vợ con của bọn họ, rất nhiều người đã chết trong đại hạn."
"Những vong hồn này không có chỗ nương tựa nên sẽ bị lây nhiễm bởi cảm xúc của người thân, gã đã lợi dụng lòng căm thù của đám binh sĩ đó để truyền thụ địch ý với người Tiên Lạc đến các vong hồn, thúc giục chúng ký sinh trên xác thịt người sống, tranh đoạt chất dinh dưỡng của người sống."
"Bởi vì những vong hồn trong kỳ hỗn độn này đã bị vun đắp một ý nghĩ: Nếu không có bọn họ, lẽ ra các ngươi đã có thể sống tiếp."
Phong Tín hỏi: "Ý nghĩ quái quỷ gì vậy? Ai thì nên sống, ai lại nên chết??"
Tạ Liên tựa trán, nói: "Lúc trước Lang Anh vô tình chôn xác con mình trong hoàng thành, đây trở thành chất dẫn để hắn ta làm phép. Ta bảo bạch y nhân kia nói cho ta biết biện pháp giải quyết, gã nói cả buổi lại chỉ nói cho ta nghe thuật pháp nguyền rủa này. Ý gì đây chứ?"
Biết thuật pháp nào có phá giải được nguyền rủa, Phong Tín mắng: "Hay là gã trêu chọc ngài thôi. Trò quái quỷ gì đây, mẹ nó!"
Mộ Tình lại nói: "Không phải gã trêu chọc ngài đâu. Đúng là gã đã nói cho ngài biết biện pháp."
Tạ Liên và Phong Tín người ngẩng đầu, kẻ quay đầu, hỏi: "Biện pháp gì cơ?"
Mộ Tình nói: "Biện pháp giải quyết!"
Hai mắt hắn sáng lên, như thể phát hiện ra bí mật gì: "Lời nguyền rủa bên Vĩnh An có tác dụng là vì bọn chúng có oán niệm với Tiên Lạc. Nhưng lẽ nào bên Tiên Lạc không có oán niệm với Vĩnh An?"
Tạ Liên mở to mắt, hô hấp ngừng trệ. Mộ Tình nói tiếp: "Nếu gã đã nói cách nguyền rủa cho ngài biết, vậy ngài có thể dùng cách tương tự ăn miếng trả miếng, nợ máu trả máu, chế tạo ra Nhân Diện dịch chỉ lây nhiễm cho người Vĩnh An! Ngài thử nghĩ xem, muốn Nhân Diện dịch có tác dụng, nhất định phải có người sống giúp đỡ. Chỉ cần làm bọn chúng nhiễm bệnh, thân mình còn lo chưa xong, thậm chí một người sống cũng chẳng còn, thế không phải chưa cưa đã đổ sao?"
Tạ Liên chưa từng nghĩ đến cách này, nghe Mộ Tình nói hùng hồn như thế, hắn nhất thời sửng sốt, lát sau mới buột miệng thốt ra: "Tuyệt đối không được!"
Mộ Tình hỏi: "Sao lại không được? Đừng quên rằng kẻ gieo nguyền rủa trước là bọn chúng."
Tạ Liên đứng phắt dậy, nói: "Không được là không được. Còn nữa, ngươi sai rồi, chắc chắn binh sĩ Vĩnh An cũng rất khó nhiễm Nhân Diện dịch, cũng như binh sĩ Tiên Lạc thôi. Đừng hỏi ta tại sao, ta..."
Mộ Tình nói liến thoắng: "Vậy thì chỉ lây nhiễm dân thường thôi cũng được! Bọn chúng không có đầy đủ dụng cụ phòng hộ và nhân lực như hoàng thành, một khi Nhân Diện dịch bùng phát, tình trạch bệnh dịch tất sẽ lan truyền nhanh hơn, tuyệt đối không còn sức đánh trả! Dùng an nguy của dân thường đứng sau bọn chúng uy hiếp bọn chúng ngừng nguyền rủa và đầu hàng cũng như nhau thôi, bọn chúng làm sao kéo dài bằng hoàng thành được!"
Tạ Liên lập tức bác bỏ: "Thế càng không được! Ngươi đừng quên lúc bọn chúng tấn công dân hoàng thành vô tội, chúng ta đã nói bọn chúng như thế nào? Đê tiện. Nếu chúng ta cũng làm hắn như chúng, chẳng phải chúng ta đã trở thành kẻ đê tiện trong miệng mình hay sao? Vậy thì khác gì bọn chúng chứ?"
Mộ Tình kiềm vẻ kích động, nói: "Điện hạ, ngài đừng quên, dùng cái chết dụ ngài trúng Ôn nhu hương là ai. Chính là dân thường "vô tội" trong miệng ngài."
Câu này vừa thốt ra, Tạ Liên thoáng do dự.
Thành thật mà nói, không để bụng là chuyện không thể nào. Song cuối cùng, hắn vẫn nói: "Đúng thế, đích thực có người như vậy. Nhưng đó là vì người như vậy thường xông lên trước nhất, cuồng nhiệt nhất, cho nên mắt ngươi chỉ thấy được người như vậy thôi. Còn trên thực tế, có càng nhiều dân thường hoàn toàn không hiểu gì cả, ngươi chăm lên dốc Bối Tử nhìn sẽ biết, rất nhiều người thậm chí còn chẳng rõ tại sao phải đánh nhau, chỗ nào có đồ ăn thì chạy tới chỗ đó, chỉ mong được sống sót mà thôi. Mộ Tình, chuyện mà bây giờ ngươi đề nghị ta làm, chính là giết một nhóm người vô tội để cứu một nhóm người vô tội khác. Ta..."
Tạ Liên thở dài, nói: "Ta vẫn nghĩ cách khác thì hơn."
Giọng điệu có phần khó chịu, Mộ Tình nói một cách mỉa mai: "Tại sao ta phải đến dốc Bối Tử quan tâm bách tích của quân địch sống như thế nào. Thôi bỏ đi. Thái tử điện hạ, ngài suy tính cho người khác như thế, người khác lại chưa bao giờ suy tính cho ngài, chẳng phải là mua trâu vẽ bóng sao?"
Tạ Liên bỗng thấy sầu muộn, cúi đầu không nói tiếng nào, trong đầu lại hiện lên cái chân chi chít mặt người bị cắt xuống rồi mà vẫn còn lúc nhúc co giật. Do dự hồi lâu, cuối cùng hắn vẫn lắc đầu, nói: "Xét đến cùng không phải ta suy tính cho người khác, coi như chỉ tự suy tính cho chúng ta thôi. Bản thân lời nguyền rủa đã là con dao hai lưỡi, hại người hại mình. Vì nguyền rủa người khác, người sống phải mang lòng thù hận, bách tính đã chết cũng không thể an nghỉ. Khi còn sống họ nhận hết đớn đau, sau khi chết còn phải ký sinh trên xác thịt của người khác, biến thành loại quái vật này, ngươi cũng thấy những thứ trên chân người kia hôm nọ rồi mà, đống "mặt người" thoi thóp ngắc ngoải đó khá hơn người bị nhiễm bao nhiêu chứ? Nguyền rủa chung quy cũng có ngày phản phệ, không có kết cục tốt đâu."
Bị bác bỏ hết lần này đến lần khác, Mộ Tình cũng sắp mất kiên nhẫn, nói: "Chỉ sợ còn chưa chờ được bọn chúng không có kết cục tốt, bên ngài đã không có kết cục tốt trước rồi! Ngài không có con đường thứ ba, cũng không tìm được chén nước thứ hai đâu, tỉnh lại đi điện hạ! Ngài không còn thời gian nữa rồi."
Tạ Liên cảm thấy hơi choáng đầu, nhắm mắt lại, nói: "... Ngươi khoan hẵng nói, để ta cân nhắc lại đã."
"......"
Cuối cùng Mộ Tình cũng nhịn hết nổi, lầm bầm mắng: "Ngài thật đúng là... băn khoăn khổ sở cũng là ngài, bây giờ biện pháp bày ngay trước mặt ngài, không chịu làm cũng là ngài. Ngài thật đúng là... có thôi không thì bảo, nhìn cái điệu bộ quái quỷ của ngài mà phiền chết! Tín đồ của ngài đúng là xui xẻo tám đời!"
Phong Tín im lặng nghe hai người họ tranh luận cả buổi, do không đề xuất được ý kiến gì hay nên vẫn không xen mồm vào, lúc này thình lình nâng tay tung một chưởng, mắng: "Ngươi có thôi không hả!"
Mộ Tình bị một chưởng của Phong Tín đẩy lùi lại vài bước, Tạ Liên hỏi: "Phong Tín?"
Phong Tín nói: "Điện hạ ngài mặc kệ ta đi!" Đoạn quay sang nói với Mộ Tình: "Ngươi phiền cái gì? Ngươi nói nghe thử xem, ngươi có gì để phiền? Ta nhịn ngươi lâu lắm rồi, nhưng hôm nay ta không nhịn được nữa. Mẹ nó ta thật sự rất chướng mắt kẻ như ngươi, rõ ràng chỉ là phó tướng, không nhờ điện hạ đề bạt thì chẳng biết ngươi còn đang đói mốc mỏ ở xó nào, cớ gì lúc nào cũng bày ra điệu bộ ngươi thông minh nhất, ngươi hiểu rõ nhất, ngươi mạnh hơn ngài ấy chứ? Nếu ngươi thật sự bản lĩnh đến thế, sao ngươi không phi thăng mà điện hạ đã phi thăng?"
Mộ Tình nói: "Ta...!"
Tạ Liên kéo Phong Tín: "Bỏ đi Phong Tín, Mộ Tình cũng vì lo lắng cho thế cuộc..."
Phong Tín ngắt lời: "Hắn lo lắng quái gì! Điện hạ ta nói cho ngài biết, hắn chỉ muốn tìm cơ hội dạy đời ngài thôi. Mọi cơ hội có thể chứng tỏ mình lợi hại hơn ngài, hắn sẽ không bao giờ bỏ qua, bởi vì trong lòng hắn thật sự cảm thấy mình bản lĩnh hơn ngài! Một kẻ lạnh nhạt đến thế, bình thường có thấy hắn yêu nước Tiên Lạc mấy đâu, bây giờ biết lo lắng rồi sao?"
Nói xong lại quay sang Mộ Tình: "Ngươi tưởng ta không nhìn ra trong lòng ngươi cho rằng điện hạ là tên ngốc sao? Mọi khi ẩm ương quái gở lén lút trợn mắt ta ráng nhịn, lên Thượng thiên đình chưa bao giờ đứng chỗ mình nên đứng ta cũng nhịn, ngươi thích thể hiện cũng không phải mới lần đầu tiên, được, cho ngươi thể hiện, dù sao chút phân lượng của ngươi cũng không làm phản được, điện hạ không so đo với ngươi ta cũng lười để ý ngươi. Nhưng nếu ngươi được đà lấn tới, đừng trách ta không khách sáo! Nghe cho kỹ đây: Ngươi thích dùng loại thủ đoạn ti tiện đó, ta chẳng lấy làm lạ gì, nhưng điện hạ là điện hạ, bất luận ngài ấy quyết định làm thế nào, ngươi cũng tôn trọng một chút cho ta, bớt khoa tay múa chân, bớt mẹ nó quên mất thân phận của mình đi!"
Trong lúc Phong Tín nói lời này, Tạ Liên đã ngăn cản nhiều lần, nhưng có lẽ vì Phong Tín nín quá lâu nên không tài nào ngăn nổi, hắn mắng ra tuốt luốt. Cứ nghe một câu, sắc mặt của Mộ Tình lại trắng thêm một phần, hình như ban đầu còn muốn ra tay, nghe đến cuối cùng lại chẳng nói chẳng rằng quắc mắt nhìn chằm chằm Phong Tín. Tạ Liên tức giận mắng: "Nói xong chưa? Có phải muốn ta đá hai người các ngươi xuống dưới không!"
Phong Tín mặt mày đỏ gay, nhìn là biết máu nóng lên não, hắn nghểnh cổ nói: "Đá thì đá, ta không quan tâm. Thần quan là cái thá gì! Nếu không phải điện hạ điểm mặt, ông đây cũng chẳng thèm làm. Nhưng cho dù bị đá xuống làm người phàm, ta vẫn sẽ hết mực trung thành với điện hạ ngài, ngài nói một câu ta sẽ xông lên đầu tiên, ta khinh nhất kẻ vong ơn phụ nghĩa! Còn cái tên này, nếu không hưởng sái hào quang của ngài, hắn chả làm được thần quan đâu, chưa chắc còn chịu cam tâm tình nguyện đi theo ngài, ta đoán dám chừng một câu lọt tai cũng chẳng có. Nói xong rồi!"
Mộ Tình vốn dĩ mím môi không đáp, ráng nhịn nãy giờ, cuối cùng không nhịn được nữa, mắng lại: "Hưởng sái hào quang cái đầu ngươi! Ngươi giỏi dát vàng lên mặt mình quá đấy, ngươi thì biết cái gì!"
Tạ Liên nổi điên quát: "Tất cả câm miệng cho ta!!! Câm miệng!!!"
Hai người miễn cưỡng ngậm miệng. Lần này tranh cãi quá gay gắt, e rằng chơi nối câu cũng không cứu vãn nổi. Vất vả lắm mới ngừng được cơn giận, Tạ Liên đau đầu nói: "... Tóm lại, nguyền rủa là chuyện tuyệt đối không thể làm."
Mộ Tình cười lạnh một tiếng, nhưng vẫn đáp: "Ừ, quyền quyết định ở ngài."
Phong Tín lời ít mà ý nhiều: "Nghe lời ngài."
Mộ Tình khôi phục vẻ mặt hờ hững, nói: "Có hậu quả gì, điện hạ cứ tự gánh là được."
Phong Tín cười nhạo chứ không nói. Ngay sau đó, Tạ Liên mở miệng: "Đương nhiên. Ta đã nghĩ đến..."
Đúng lúc này, cả ba cảm nhận được một trận rung động dữ dội. Lúc thân mình lung lay, Tạ Liên ngạc nhiên hỏi: "Chuyện gì thế này?"
Phong Tín kịp phản ứng trước, nói: "Động đất!"
Hễ có động đất, tất có thương vong. Tạ Liên hét: "Cứu người!"
Nào ngờ ba người đang định xông ra, chỉ thấy dưới giường có một người vội vàng lăn ra, chìa tay nói: "Biểu ca! Biểu ca đừng quên ta!!! Đưa ta theo với!"
Vừa thấy đối phương, Tạ Liên càng kinh ngạc hơn: "Thích Dung, sao ngươi lại ở trong cung của ta?!"
Tạ Liên làm sao hiểu được cuộc sống kỳ dị mỗi ngày của Thích Dung chính là suốt ngày chạy khắp nơi vơ vét tất cả những gì liên quan đến hắn, Không biết Thích Dung lén lút nấp ở đây nghe lỏm bao lâu, hiện tại tình hình nguy cấp nên chẳng có thời gian hỏi tiếp, Tạ Liên kéo Thích Dung chạy ra ngoài, ném gã đến một chỗ trống trải, thấy trong hoàng cung loạn hết cả lên, vô số cung nhân la hét chạy ra từ cung điện nguy nga tráng lệ, hắn quát lớn: "Có ai bị thương không! Có ai bị nhốt không!"
May là không lâu sau, động đất ngừng lại, dò hỏi một phen hình như cũng không có thương vong gì. Tiếc rằng Tạ Liên còn chưa thả lỏng, chợt nghe thêm một đợt tiếng thét chói tai, rất nhiều người nâng tay chỉ về phía bầu trời sau lưng hắn, Tạ Liên quay phắt đầu, con ngươi đột nhiên co rút. Chỉ thấy ngay giữa hoàng cung, một tòa bảo tháp lộng lẫy đồ sộ đang từ từ ngả sang một bên.
Thiên tháp sắp đổ!
Tòa thiên tháp này được gọi là "Tháp của thiên nhân", ít nhất cũng mang trăm năm lịch sử, là một trong những biểu tượng của hoàng cung Tiên Lạc, cũng là kiến trúc cao nhất hoàng thành Tiên Lạc. Nó tọa lạc tại khu vực chính giữa hoàng cung và hoàng thành, là một danh lam thắng cảnh nổi tiếng. Tháp này mà đổ, tất sẽ tử thương vô số, cung nhân trong hoàng cung và người đi đường ngoài cung chạy trốn càng thục mạng. Tạ Liên thấy vậy, tay phải tức tốc biến ra mấy pháp quyết, hô lớn về phía Thái Thương sơn: "Tới đây!"
Tòa tháp tiếp tục từ từ nghiêng đổ, lúc nó vẹo xuống một phần ba, mọi người bất chợt phát giác một trận rung động khác.
Trận rung động này cũng truyền đến từ mặt đất, nhưng khác với rung động của động đất, nó rung từng chập từng chập, có nhịp độ của mình, hơn nữa càng lúc càng nhanh, mỗi lúc một gần. Chờ tòa thiên tháp lại vẹo thêm vài phần, cuối cùng mọi người cũng phát hiện, thì ra trận rung động đó là tiếng bước chân của vật gì.
Một pho tượng vàng khổng lồ cao hơn năm trượng (tầm 17m), một tay cầm kiếm, một tay cầm hoa, thân phủ hào quang, sải bước về hướng hoàng cung bên này!
Lập tức có người kinh hãi kêu lên: "Chẳng phải đây là tượng Thái tử trong cung Tiên Lạc ở Hoàng Cực quán sao!"
Quả nhiên, càng ngày càng có nhiều người nhận ra: "Đúng rồi! Chính là pho tượng vàng đó! Các ngươi nhìn kìa, nó chạy xuống từ Thái Thương sơn đấy!"
Mỗi bước của tượng vàng sải dài mấy trượng, nhưng lại không giẫm trúng người nào, đùng đùng, đùng đùng, nó lao như bay vào hoàng cung, đỡ lấy tòa thiên tháp đang ngã xuống, ngừng xu thế sụp đổ.
Ánh vàng lấp lóe dưới nắng chiều, thân tượng chói lọi giơ hai tay, dùng sức của chính mình cố gắng đỡ lấy bảo tháp đồ sộ sắp ngã xuống. Cảnh tượng ấy quả là kỳ diệu tột bậc, khiến cho vô số người bên dưới trố mắt nghẹn họng, thán phục không thôi. Tạ Liên thì chậm rãi rút tay về, ngửa đầu nhìn pho tượng thần, khi nhìn đến gương mặt tuấn tú điềm tĩnh bằng vàng đó, trong lòng thoáng hiện chút mê man.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
74 chương
14 chương
17 chương
11 chương
22 chương
131 chương
199 chương