Thiên quan tứ phúc
Chương 176
Nhìn khuôn mặt tức giận của hắn, Tạ Liên suy nghĩ một chút, xong khuyên bảo: "Kì thật chuyện này, cũng không có gì ghê gớm..."
Mộ Tình cười lạnh một tiếng, nói: "Ta nói quả nhiên không sai mà! Thú vị sao? Nhìn ta diễn huynh rất vui vẻ chứ gì? Hả???"
Nói trắng ra, bị xé da giả lộ da thật. Một bên Nam Phong, à không, Phong Tín cũng hơi lộ vẻ lúng túng, nhưng chẳng thể nghe nổi những lời này: "Ngươi lớn giọng cái gì?"
Mộ Tình mặt trắng da mỏng, huyết khí vừa trào lên hết sức chói mắt, cả khuôn mặt đều đỏ gay, chợt quay đầu hét: "Lớn giọng cái gì? Đừng quên ngươi cũng là trò cười, cho huynh ấy xem vui vẻ lâu như vậy, ta không có rộng lượng được như ngươi đâu!"
Tạ Liên lập tức phủ nhận: "Ta không muốn xem chuyện cười của các đệ thật mà."
Phong Tín cũng nói: "Ngươi đừng cho rằng người khác cũng nhỏ mọn như ngươi, ngươi làm ra chuyện tày trời bị nhốt vào thiên lao, chính thái tử điện hạ còn muốn giúp ngươi..."
Mộ Tình nói: "Ha, vậy đa tạ nhé. Nhưng mà ta bị bắt vào thiên lao còn không phải do thằng con ngươi hại à? Thế nào! Muốn đánh lộn không! Dám còn sống không dám để cho người nói rồi!"
Hắn lại đề cập tới nhi tử, Phong Tín thật sự muốn một chưởng đánh chết hắn, nhưng đáng tiếc hiện tại cả ba đều bị bọc chặt không thể động đậy, phong độ khí chất hoàn toàn không có, cũng chỉ có thể mắng nhiếc qua lại. Nhìn Phong Tín tức giận đến nỗi đỏ mặt tía tai, Tạ Liên rất sợ hắn kích động liền buột miệng chửi đổng, miễn cưỡng vặn vẹo cơ thể, lật người ra lăn đến bên cạnh Mộ Tình, nói: "Mộ Tình, Mộ Tình? Đệ xem xem có thể xoay ra chỗ khác hay không?"
Mộ tình ngừng tranh cãi thở hồng hộc: "Huynh muốn làm gì?"
Tạ Liên nói: "Phong Tín cách xa quá ta lăn không nổi, vừa nãy đệ nói có thể dùng răng xé tơ nhện ra đúng không, vậy để ta thử cởi trói cho đệ xem sao."
Mộ Tình trừng y hồi lâu, sắc mặt bỗng nhiên lạnh nhạt, như con cá chết nhìn trời: "Không cần."
Tạ Liên bất đắc dĩ nói: "Ta thật sự muốn giúp một chút."
Mộ Tình đáp: "Thái tử điện hạ thân thể vàng ngọc, ta làm phiền không nổi."
Phong Tín tức giận mắng: "Ta thao! Lúc này rồi ngươi còn e thẹn* cái gì! Huynh ấy giúp ngươi cứu ngươi chứ có nợ ngươi hay sao?!"
*Nguyên gốc là lẳng lơ đó mấy vị =))) ta quỳ lạy má Khứu
Mộ Tình chợt ngẩng đầu lên nói: "Ai cần huynh ấy hỗ trợ? Tạ Liên! Tại sao huynh lại xuất hiện vào lúc này?!"
Tạ Liên hơi run run, bỗng nhiên mơ hồ nhớ lại, tựa như trước đó Mộ Tình đã từng hỏi y những lời này. Lúc ấy y trả lời thế nào? Không nhớ. Y nói: "Xuất hiện lúc này, có cái gì không tốt sao?"
Mộ Tình lại nằm xuống: "Dù sao ta cũng không cần huynh hỗ trợ."
Tạ Liên nói: "Tại sao lại vậy? Có đôi lúc cũng cần người khác giúp mới có thể vượt qua a."
Phong Tín nói: "Không cần để ý tới hắn. Hắn tức giận trong lòng, cảm thấy nhờ huynh giúp là việc gì đó hết sức mất mặt."
Phong Tín cùng Mộ Tình lại bóp lẫn nhau, Tử Linh điệp mang theo ánh sáng bạc ung dung bay lượn quanh Tạ Liên, không nhanh không chậm, y nghĩ tới một chuyện, lập tức chuyển chủ đề: "Hai đệ đừng ầm ĩ nữa, nếu để cho người khác nhìn thấy mới thật sự là chuyện khôi hài, chờ thêm một lát rồi sẽ có người tới tìm chúng ta."
Mộ Tình nói: "Cái nơi quỷ quái này kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, có ai sẽ đến cứu? Trừ phi là..."
Một câu chưa dứt, hắn liền nghĩ tới một người, liền dừng luôn. Phong Tín trực tiếp hỏi thẳng: "Huyết Vũ Thám Hoa đi cùng huynh?"
Mộ Tình ngờ vực nói: "Huynh tin hắn đến vậy? Hắn thực sự sẽ đến chứ?"
Tạ Liên khẳng định nói: "Đệ ấy sẽ đến."
Mặc dù trên đường tới Hoa Thành còn khá nhiều điểm kì quái, nhiều lần y cũng hoài nghi đó là Hoa Thành giả, nhưng trực giác lại nói với y, đó là điều không thể. Mộ Tình lại nói: "Coi như hắn sẽ đến, nhưng hắn có thể tìm được cái hố này sao?"
Phong Tín đề nghị: "Bằng không chúng ta kêu vài tiếng đi. Nhiều người cùng nhau kêu sẽ lớn hơn."
Tạ Liên nói: "Không cần. Chúng ta ngồi, à không, nằm chờ là được. Bởi vì giữa ta và Hoa Thành có một sợi chỉ đỏ..."
Lời còn chưa dứt, y liền thấy cơ mặt của Phong Tín cùng Mộ Tình co quắp lại, tựa như có con sâu bò vào trong lỗ tai. Tạ Liên thắc mắc: "... Hai đệ sao lại trưng ra cái biểu tình này. Đừng có hiểu lầm, ta nói chỉ đỏ chứ không phải cái "tơ hồng vận mệnh" gì gì đó, là một pháp bảo thôi, một pháp bảo mà thôi."
Hai người kia lúc này mới bình phục cơ mặt lại. Phong Tín ồ lên: "Hóa ra là như vậy." Mộ Tình vẫn nghi ngờ: "Đó là pháp bảo gì? Có ích lợi gì?"
Tạ Liên đáp: "Rất hữu dụng. Đây là một sợi chỉ đỏ, cột vào tay hai người chúng ta, sau đó sẽ hình thành liên kết vô hình. Một người có thể theo sợi chỉ đỏ này tìm được một người khác, chỉ cần đến hơi thở cuối cùng, chỉ đỏ sẽ vĩnh viễn không đứt..."
Y còn chưa nói hết, hai người kia giống như nghe không vô, xen lời: "Cái thứ này khác "tơ hồng vận mệnh" chỗ nào? Căn bản là cùng một dạng!"
Tạ Liên ngẩn người, nói: "Không phải đâu. Không giống nhau mà!"
Mộ Tình nói: "Huynh tự suy nghĩ xem có chỗ nào không giống nhau? Rất giống đằng khác"
Tạ Liên suy nghĩ kỹ một chút, lúc này mới phát hiện, thật sự giống! Định nghĩa cùng tác dụng, càng nghĩ càng thấy giống "tơ hồng vận mệnh". Đang cảm thấy không thể ngẫm nghĩ thêm nữa, thì phía trên đột nhiên truyền tới một cái thanh âm: "Ca ca? Huynh ở phía dưới sao?"
Vừa nghe thấy thanh âm này, trong lòng Tạ Liên thả lỏng một chút, lập tức ngẩng đầu, gọi: "Tam Lang! Ta ở dưới này!"
Lại cúi đầu nói với hai người kia: "Hai đệ nhìn xem, ta đã nói đệ ấy sẽ tìm đến mà."
Nhìn y cười híp mắt, thần sắc của Mộ Tình Cùng Phong Tín biến ảo khôn lường. Hoa Thành không thò đầu xuống, nhưng ba người cũng có thể nghe rõ thanh âm của hắn: "Ca ca, ta đã nói rồi, đừng có chạy lung tung. Lần này phải làm gì đây?"
Nghe ngữ khí bất đắc dĩ của hắn, Tạ Liên ngẩn ra, thu hồi sắc mặt vui mừng, mở miệng hỏi: "A, tơ nhện này rất vướng tay vướng chân sao? Ách Mệnh cũng chém không đứt?"
Y mơ hồ nghe thấy Hoa Thành nói gì đó: "Tơ này không khó giải quyết..." Nhưng không chắc chắn có phải câu tre lời hay không. Trong khoảnh khắc, Hoa Thành đạm thanh nói: "Trạng thái của Ách Mệnh hiện tại không tốt."
Tạ Liên thầm kêu kì quái, Ách Mệnh lần trước vẫn sinh long hoạt hổ mà, sao hiện tại trạng thái lại không tốt?
Một bên Mộ Tình hừ nói: "Huynh không cần phải hỏi hắn, loan đao Ách Mệnh sẽ có lúc không tốt sao? Rõ ràng là kiếm cớ không muốn giúp."
Tạ Liên: "Đừng nói như vậy." Chẳng bằng nói, y cảm thấy có thể là do Ách Mệnh bị dạy dỗ, Hoa Thành không cho phép nó đi ra. Mới vừa nghĩ xong, bóng đen phía trên chợt lóe, một khắc sau, một thân hồng y nhẹ nhàng rơi xuống bên người Tạ Liên, Hoa Thành cúi thấp người nắm chặt lấy tay y. Tạ Liên định thần nhìn lại, vội nói: "Tam Lang sao đệ lại nhảy xuống đây? Cẩn thận mạng nhện!"
Quả nhiên, tơ trắng từ đáy hố hung hăng tấn công tới. Hoa Thành cũng không quay đầu lại, tiện tay vẫy vẫy, mấy trăm con ngân điệp bảo hộ ở sau lưng hắn, kết thành điệp trận, cùng giương nanh múa vuốt đấu với lũ tơ nhện. Hoa Thành xé đứt tơ trắng quấn quanh thân thể, tay trái ôm thắt lưng Tạ Liên, tay phải phủi xuống cái dù đỏ, nói: "Đi!"
Hai người còn sót lại không thấy hắn đến cứu, tất cả đều ngạc nhiên: "Hai người có quên cái gì không?"
Tạ Liên còn chưa lên tiếng, Hoa Thành quay đầu nhìn lại: "À, quên mất."
Nói xong, Phương Tâm bị bọc trong lớp mạng nhện dày đặc bay thẳng tới, rơi vào trong tay hắn. Hoa Thành đưa thanh kiếm cho Tạ Liên, nói: "Ca ca, kiếm của huynh."
"..."
Hóa ra là "quên" cái này sao, Phong Tín cùng Mộ Tình bật thốt lên: " Này!!!"
Hoa Thành ôm Tạ Liên càng chặt hơn, tay phải hất một cái, dù đỏ mở ra, nói: "Ca ca, ôm chặt ta!" Dù kia mang bọn họ bay lên. Tạ Liên nghe lời ôm thật chặt hắn, bay khỏi mặt đất hai trượng, liền nghe thấy hai người ở dưới hô gào, dở khóc dở cười, nói: "Không quên đâu!" Tay phải thả Nhược Da. Dải lụa trắng quấn hai người ở dưới thành mấy vòng, mang tất cả ra khỏi hố. Giữa không trung Phong Tín kêu lên: " Chờ một chút! Chờ một chút! Đồ của ta vừa bị rơi xuống!"
Tạ Liên ở phía trên hô: "Đồ gì a?"
Phong Tín nói: "Một thanh kiếm! Rớt xuống góc rồi!"
Tạ Liên nhìn xuống dưới, quả nhiên, trong góc tơ trắng bao quanh mơ hồ thấy chuôi kiếm, y lại để Nhược Da dài thêm một đoạn, quấn theo thanh kiếm kia, cùng nhau mang ra khỏi hố. Đến đây, bốn người rốt cuộc trở lại mặt đất.
Nhược Da vứt hai cái kén thật dày xuống đất, lập tức lùi về quấn vào cổ tay Tạ Liên, tựa hồ bị cái thứ hùng hổ cùng màu trắng với nó dọa sợ không nhẹ, run lẩy bẩy, Tạ Liên một tay trấn an nó, một tay cầm Phương Tâm chém đứt mạng nhện giúp hai người kia. Phong Tín cùng Mộ Tình đã có thể hoạt động, lập tức nhảy lên điên cuồng kéo xé mạng nhện. Tạ Liên sai Nhược Da đưa thanh kiếm kia có Phong Tín, cúi đầu nhìn một cái, ngạc nhiên nói: "Này là... Hồng Kính? Nam Phong, tướng quân nhà đệ sửa xong kiếm này rồi?"
Y thuận miệng nói, nói xong liền nhận ra không đúng. Phong Tín cùng Mộ Tình hiện tại, vẫn đang hóa thành "Nam Phong" cùng "Phù Dao", Tạ Liên không cẩn thận quên mất thân phận bọn họ đã bị bại lộ, vẫn theo bản năng diễn xuất tiếp cùng bọn họ. Mặc dù chỉ là quan tâm, nhưng quan tâm vào lúc này hiệu quả lại không tốt, hai người kia đều rơi vào mê lặng.
Phong Tín không giấu được vẻ mặt, dần hiện lên vẻ lúng túng, hóa trở về nguyên hình, cầm thanh kiếm tới nói: "... Sửa xong rồi. Núi Đồng Lô toàn quỷ, đem theo chiếu một chút, sẽ thuận lợi hơn."
Tạ Liên nhìn thủ phạm đập vỡ tan Hồng Kính, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Làm khó đệ rồi." Dẫu sao sửa vỡ thành lành, cũng không dễ dàng gì.
Mộ tình cũng hóa về nguyên bản, phủi phủi tay áo dính đầy mạng nhện, nói: "Sửa xong thì tốt. Dẫu sao đa số yêu ma quỷ quái đều sẽ ngụy trang hóa hình, nếu đầu óc không thể dùng được, vậy thì chỉ cần cầm Hồng Kính chiếu lên là sẽ không bị lừa gạt."
Phong Tín rất không thoải mái: "Ngươi ám chỉ ai không đầu óc? Cho là ta nghe không hiểu sao?"
Lại nữa rồi lại nữa rồi. Tạ Liên lắc đầu thở dài, đành quay sang nói với Hoa Thành: "Tam Lang, lúc nãy ta chạy nhanh quá, bỏ quên mất đệ, thật sự xin lỗi a."
Hoa Thành thu dù nói: "Không sao. Chỉ mong ca ca chớ có chạy loạn nữa là tốt rồi."
Tạ Liên mỉm cười, chợt thấy Mộ Tình quét mắt nhìn Hoa Thành một cái, ánh mắt ngưng trọng, sắc mặt tựa hồ có hơi quái dị, bèn sửa lời gọi: "Mộ Tình? Đệ sao vậy?"
Nghe y nhắc tới mình, hồn Mộ Tình lập tức nhập trở lại xác, liếc y một cái rồi đáp: "Không có gì. Chưa từng thấy bộ dáng này của Huyết Vũ Thám Hoa nên lạ thôi."
Câu giải thích này, Tạ Liên không quá tin tưởng. Mặc dù đây đúng là lần đầu tiên Mộ Tĩnh nhìn thấy rõ Hoa Thành, nhưng trước kia hắn cũng chẳng phải chưa từng thấy bản thể Hoa Thành lúc mười sáu mười bảy tuổi. Hai bản thể này khác biệt cũng không lớn lắm, há tất phải lộ ra ánh mắt như vậy?
Mọi người ra khỏi hang đá, chưa đi được mấy bước, Phong Tín ngạc nhiên thốt lên: "... Đây là nơi nào?"
Mộ Tình cũng bối rối không kém: "Chuyện gì xảy ra thế này?"
Bọn họ mới vừa rồi bị tơ nhện bao vây nơi đáy hố, căn bản không có cơ hội dò xét tình hình bên ngoài, vì vậy, vừa mới ra khỏi đã thấy một hang đá kế tiếp, trong hang có rất nhiều tượng thần khác nhau. Nghĩ tới nơi này là đáy núi tuyết, lại cất giấu bí cảnh điêu luyện sắc xảo như vậy, trong lòng không kìm được rung động.
Tạ Liên nói: "Nơi này là hang vạn thần."
Mộ Tình ngắm nhìn bốn phía, lẩm bẩm nói: "Cái hang này, thật sự không biết hao phí bao nhiêu năm, bao nhiêu tâm huyết mới có thể dựng thành. Thực sự là... Thực sự là..."
Hắn tựa như không thể tìm được từ ngữ nào khác để diễn tả. Tạ Liên có thể hiểu được cảm nhận của hắn. Dẫu sao, hang đá cũng là nơi dùng để tu hành lẫn bái thần, năm đó cha mẹ cũng đã từng vì y mà mở hang, phải nói rằng, không có vị thần quan nào nhìn thấy hang vạn thần lớn như vậy mà không động lòng. Nếu tượng thần mình cũng được cung phụng ở nơi đây, thì chắc chắn cảnh giới sẽ tăng lên không ít.
Phong Tín nghi ngờ nói: "Hang đá này thờ thần gì đây? Tại sao mỗi một gương mặt đều phải che kín?"
Tạ Liên đáp: "Tất nhiên là bởi vì không muốn người sau nhìn thấy."
Mộ Tình nói: "Vậy thì kỳ quái thật. Có thể trực tiếp đập vỡ đầu tượng mà, vì sao phải làm như vậy? Ta thật muốn nhìn, phía sau tầng sa mỏng ẩn giấu cái gì."
Vừa nói xong, hắn đi lên giật lớp sa mỏng trên mặt một tượng thần. Tạ Liên còn chưa kịp ngăn cản, bất chợt hàn quang lóe sáng, một loan đao màu bạc phóng ra cách tay hắn chưa tới nửa tấc.
Đột nhiên xuất hiện sát ý khiến cho không khí càng khẩn trương. Phong Tín cảnh giác hỏi: "Làm gì vậy?"
Mặc dù lưỡi đao ở phía trước, nhưng Mộ Tình không hề sợ hãi, chỉ thắc mắc: "Loan đao của ngươi còn khỏe chán mà? Sao lại "Trạng thái không tốt"?"
Hoa Thành ở sau lưng hắn, ung dung thong thả nói: "Không ai dạy ngươi, đến địa bàn người khác thì không nên lộn xộn à."
Mộ Tình nói: "Cũng không phải địa bàn của ngươi, ngươi chủ trì công đạo cái gì?"
Hoa Thành đạm thanh nói: "Không muốn sinh thêm chuyện thôi. Dẫu sao nơi này cũng là núi Đồng Lô, không ai biết mở cái khăn che mặt ra sẽ phát sinh cái gì."
Mộ Tình nói: "Huyết Vũ Thám Hoa phách lối như vậy, thế mà cũng có một ngày sợ sẽ phát sinh chuyện gì à?" Vừa nói, cổ tay dời xuống, lại muốn đụng vào vạt áo tượng thần. Loan đao Ách Mệnh cũng theo đó dời xuống, lần nữa đối chọi gay gắt.
Mộ Tình nói tiếp: "Ta không có giật khăn che mặt, chỉ muốn nhìn xem đá làm từ gì thôi mà, Huyết Vũ Thám Hoa vì sao còn phải ngăn trở ta?"
Hoa Thành giả cười nói: "Ngăn ngươi gây họa."
Tạ Liên chen vào giữa bọn họ: "Dừng lại, dừng lại. Người ta ở chỗ này dựng hang bái thần gì gì đó, chúng ta không cần quan tâm nhiều làm gì, nơi đây không thích hợp ở lâu, đi ra ngoài trước rồi nói. Đừng quên, mỗi người chúng ta đều có chuyện trong người."
Hoa Thành nhìn chằm chằm tay Mộ Tình: "Nếu ca ca đã nói như vậy, thì hắn thu tay lại trước đã, ta cũng không so đo."
Tạ Liên khuyên: "Mộ Tình, thu tay lại đi."
Mộ Tình liếc xéo y: "Huynh có lầm hay không? Tại sao người thu tay trước không phải là hắn? Vạn nhất ta thu xong hắn lại không thu thì làm thế nào?"
Giữa thần quan và quỷ, Phong Tín tự nhiên sẽ đứng về phía thần quan: "Nhiều nhất là hai bên cùng thu tay lại."
Hoa Thành một bước cũng không nhường: "Mơ tưởng hão huyền."
Mắt thấy hai bên không chịu lui bước, Tạ Liên bèn nắm cánh tay Mộ Tình, ôn thanh nói: "Mộ Tình a, để xuống đi, dẫu sao, ban đầu là đệ động thủ trước a, cho nên đệ buông xuống trước, được chứ? Coi như nể mặt mũi ta? Ta bảo đảm đệ buông tay Tam Lang cũng nhất định tuân thủ cam kết."
Mặc dù Mộ Tình không muốn chịu phục, nhưng giằng co đã lâu như vậy rồi,bèn chậm rãi rút tay, lần nữa trở lại đường đi. Đến đây, dây cung căng cuối cùng cũng được nới lỏng, Tạ Liên thở phào nhẹ nhõm. Vừa vặn phía trước là một lối rẽ, y hỏi Hoa Thành: "Lần này đệ cảm thấy nên đi bên nào?"
Hoa Thành tùy tiện chọn một con đường: "Bên này đi."
Phong Tín cùng Mộ Tình đi theo sau bọn họ, trong lúc rảnh rỗi tựa hồ lại muốn bóp, Mộ Tình hỏi: "Hai người chọn thế nào? Tại sao lại đi bên này?"
Hai người trước mặt đáp: "Tùy tiện chọn."
Phong Tín cau mày nói: "Làm sao có thể tùy tiện chọn? Tốt nhất là đừng đi mò, coi chừng lại bị rơi xuống hố."
Hoa Thành mỉm cười nói: "Coi như rơi xuống hố, thì ta cũng có biện pháp mang điện hạ ra ngoài. Các ngươi có thể đi cùng, không thì thôi. Bất quá nói thật nhé, ta không muốn đi cứu các ngươi lần nữa đâu."
"Ngươi...!"
Hoa Thành nói chuyện chính là như vậy, dù trên mặt mang nụ cười tao nhã lễ phép, nhưng nụ cười này hết sức giả tạo, cười càng giả ngữ khí càng có thể làm người khác tức chết. Phong Tín tức đến nỗi chống mạnh cây cung xuống đất. Tạ Liên biết hắn sẽ không động thủ, nói: "Xin lỗi Phong Tín nha. Bất quá trước mắt lại xảy ra tình huống như vậy, đi bên phải hay bên trái cũng không có khác mấy."
Hoa Thành cười ha ha nói: "Đáng sợ ghê, đáng sợ ghê. Xem ra, ta phải tránh xa một chút rồi." Vừa nói vừa nhấc lông mày với Tạ Liên, quả nhiên tránh ra xa thật. Tạ Liên biết hắn bất quá chỉ muốn tránh xa hai người phía sau thôi, cười lắc đầu một cái, đang muốn đi theo, đột nhiên Mộ Tình kéo y lại. Tạ Liên quay đầu, kỳ quái hỏi: "Mộ Tình hả? Có chuyện gì không?"
Ai ngờ, Mộ Tình một câu không đáp, liền kéo Tạ Liên chạy sang một con đường khác, quát lên: "Động thủ!"
Hoa Thành đi phía trước cảm thấy không đúng, quay đầu nhìn lại. Mà Phong Tín ban nãy đã đánh một quyền lên trên vách đá, mấy khối đá lớn ào ào đổ xuống, bịt lại lối đi. Hai người nhanh chóng tiến lên, trong nháy mắt đã tung ra hơn năm mươi tấm phù dính lên đá. Xong xuôi, giữa Hoa Thành và ba người bị ngăn cách bởi một lớp đá.
Thì ra, ban nãy hai người bọn họ ở phía sau không phải tranh cãi, mà là thương lượng xong rồi đột nhiên tập kích! Tạ Liên kinh ngạc hỏi: "Hai đệ muốn làm gì?"
Y giãy ra đang muốn đi lên xem Hoa Thành ở bên ngoài, nhưng Phong Tín lại quấn y một hồi, sau cùng Mộ Tình mỗi người một tay kéo bỏ chạy, vừa chạy vừa nói: "Đi nhanh lên! Phù kia không giữ được bao lâu đâu!"
Mộ Tình trách mắng: "Huynh còn dám hỏi! Trên người hắn có điểm kì lạ huynh không thấy sao?!"
Tạ Liên hỏi ngược lại: "Kì lạ ở chỗ nào?"
Mộ Tình nói: "Huynh đúng là khờ thật mà, cả người hắn viết to hai chữ "KÌ LẠ", có mù mới không nhìn thấy!"
Phong Tín hét: "Đừng nói nữa chạy mau!!! Mẹ nó hình như Tử Linh điệp đang đuổi theo!"
Mộ Tình quát lên: "Chặn cửa hang đi!"
Phong Tín một đường vừa chạy vừa đánh, vài cửa hang đã bị hắn đánh rớt tảng đá bịt kín lại. Hai người kéo Tạ Liên chạy qua hành lang vòng vèo như chín khúc ruột, Tạ Liên suýt chóng mặt tới mức hôn mê, vội hô: " Dừng lại! Dừng lại!"
Chạy thêm một đoạn dài, hai người kia mới dừng lại thở hổn hển. Thừa dịp này, Tạ Liên nói: "Không phải chứ, hai người bọn đệ, rốt cuộc tại sao lại đột nhiên kéo ta chạy? Hai đệ phát hiện ra gì sao?"
Phong Tín hai tay chống đầu gối thở mạnh: "Huynh bảo hắn, nói tiếp cho huynh đi!"
Mộ Tình đứng thẳng lưng lên, nghiêm túc nói với Tạ Liên: "Rõ ràng như vậy mà huynh vẫn không phát hiện ra sao? Hạt châu! Hạt châu kia huynh có nhớ không?"
Tạ Liên: "Hạt châu gì?"
Mộ Tình chậm rãi nói từng câu từng chữ: "Trong lễ diễu hành Thượng Nguyên Tế Thiên, đồ mà Duyệt Thần Võ Giả dùng, có bông tai hạt châu đỏ sẫm, mà huynh lúc ấy, thất lạc mất một hạt!"
"..."
Tạ Liên mãi không nhớ nổi, sờ sờ vành tai, mê mang nói: "Lúc ấy bông tai của ta là hạt châu đỏ sao? Ta từng làm mất sao?"
Khóe miệng Mộ Tình giật giật, cả giận nói: "Hai người lúc ấy còn đổ cho ta trộm hạt châu, tại sao lại không nhớ chứ hả?"
Tạ Liên nói: "Dẫu sao cũng đã tám trăm năm..." Phong Tín thì lại phản bác: "Ngươi đừng có nói bậy, ai đổ oan bảo ngươi trộm, là chính bản thân ngươi nghi thần nghi quỷ!"
Tạ Liên vung vung tay: "Im lặng im lặng nào. Hai đệ đột nhiên nói với ta hạt châu kia làm gì?"
Mộ Tình nói: "Bởi vì hạt châu kia đã tìm được! Hạt châu đỏ Hoa Thành buộc trên tóc, huynh thấy không?"
Tạ Liên trợn tròn mắt: "Ý đệ muốn nói là...?"
Mộ Tình chắc chắn như đinh đóng cột: " Đúng vậy!"
"..."
Hóa ra lúc nãy thần sắc Mộ Tình khác thường là vì cái này. Tạ Liên nói: "Tại sao hạt châu kia lại ở chỗ đệ ấy? Mộ Tình đệ xác nhận nhớ không lầm chứ?"
Mộ Tình xen lời y: "Hạt châu kia ta tìm ròng rã suốt một năm, sau đó cũng vẫn tìm. Ai nhớ lầm chứ ta thì không!"
Tạ Liên hai tay lung lay áo, suy nghĩ một chút, nhíu mày nói: "Ta vẫn cảm thấy đệ có khả năng nhìn nhầm. Hạt châu kia không có lý do ở trên tay Tam Lang a? Hồng châu chất lượng tốt đều không phải như nhau à. Hơn nữa từ trước tới nay Tam Lang vẫn luôn thích thu thập kỳ trân dị bảo, đệ ấy có tận mấy ngàn đồ cổ lận."
Mộ Tình gật đầu một cái rồi nói: "Được, được. Huynh cảm thấy ta nhìn nhầm đúng không? Vậy được, huynh xem cái này đi."
Hắn đứng bên cạnh một tượng thần, vừa nói, vừa kéo khăn che mặt xuống: "Vậy huynh mau nhìn xem đây là cái gì, lần này chắc chắn không phải nhầm rồi!"
Cái khăn che mặt bị rút xuống, Tạ Liên quét mắt nhìn một cái, hai đồng tử bỗng nhiên co rúc lại.
Khuôn mặt tượng thần kia, không hề có điểm nào quái dị. Đó là một vị nam tử trẻ tuổi, mặt mũi ôn hòa, thần thái phấn chấn. Nhưng mà, thời điểm Tạ Liên nhìn thấy gương mặt này, da đầu lại tê dại.
Có thể không dọa người hay sao? Gương mặt đó, cùng với gương mặt của Tạ Liên căn bản là cùng một khuôn khắc ra!
Đối mặt với một tượng thần giống hệt mình, tựa như là đang soi gương vậy, ngay cả nụ cười hiền lành tinh khiết bỗng chốc trở nên vô cùng quỷ dị. Tạ Liên da đầu không khỏi tê lên từng trận: " Cái này..."
Mộ Tình lãnh đạm nói: "Như vậy huynh còn muốn nói là nhìn nhầm sao?"
Tạ Liên khó khăn lắm mới buông được một câu: "... Tại sao nơi này lại có một tượng thần giống ta vậy?"
Mộ Tình lại nói: "Một thôi á? Không chỉ thế đâu. Huynh xem này..."
Vừa nói, hắn vừa kéo khăn che mặt của một tượng thần khác. Mà gương mặt này, rõ ràng giống y đúc gương mặt Tạ Liên!
Liên tiếp rút xuống năm, sáu cái khăn che mặt, không ngờ tất cả đều giống hệt nhau!
Mộ Tình nói: "Nơi này đích xác là một hang vạn thần, nhưng thực chất, cũng chỉ cung phụng một vị thần."
Tất cả đều là y!
Bốn phương tám hướng đều là khuôn mặt của mình, Tạ Liên tựa như sa vào huyễn cảnh mê ảo quỷ dị. Đầu óc choáng váng nửa ngày, y chợt nhớ tới một chuyện: " Chờ một chút, Mộ Tình. Trước đó đệ không hề biết những tượng thần này đúng không? Lúc nãy đệ muốn rút khăn che mặt, không phải là bị đệ ấy ngăn cản sao?"
Mộ Tình hừ nói: "Ta căn bản không cần nhìn những khuôn mặt kia, cũng biết khắc huynh."
Tạ Liên hỏi: "Vậy sao đệ biết?"
Mộ Tình đem một đống khăn che mặt vò thành một cục vứt xuống đất, gân xanh trên trán hiện lên: "Biết cái gì? Bởi vì năm đó tất cả y phục, phối sức, sinh hoạt thường ngày của huynh đều là ta phụ trách. Ta giặt rũ may vá cho huynh, mỗi một bộ y phục đều không có cái thứ hai trên đời, những bức tượng đá này hắn khắc quá cẩn thận, cái gì cũng khắc, hoàn toàn giống y như đúc, ta đương nhiên vừa nhìn quần áo liền biết là ai!"
"..." Tạ Liên che trán, bắt đầu nhớ lại biểu hiện kì lạ của Hoa Thành trước đó. Một bên Phong Tín thêm lời: "Hắn không để cho chúng ta nhìn những tượng thần này, hẳn là hắn biết rõ điểm cổ quái là gì. Chỉ sợ ngay cả tuyết lở hay vô tình rơi xuống hố cũng là giở trò, hắn chắc chắn biết đây là đâu."
Mộ Tình liền nói: "Há chỉ như vậy, nói không chừng hắn vứt chúng ta xuống hố mạng nhện. Là muốn giết chết chúng ta."
Tạ Liên nói: "Nhưng mà... Những tượng thần này rốt cuộc xảy ra chuyện gì"
Nhìn kỹ, mỗi một vị tượng thần đều trông rất sống động, từ những chi tiết nhỏ, đều thật đến mức dọa người, có thể tưởng tượng được, người điêu khắc đã phải quan sát tỉ mỉ nhường nào. Tạ Liên có thể dám chắc, ngay cả kiệt tác trong tay thợ thủ công nổi danh nhất Tiên Lạc thời đó, cũng chưa đạt tới mức này. Tựa như người điêu khắc trong đầu chỉ nghĩ tới người này, trong mắt chỉ nhìn thấy người này.
Ba người bị bao vây ở giữa ngàn vạn tượng thần có khuôn mặt y hệt, Phong Tín cảm thấy phát tởm: "Nói thật... Ta con mẹ nó... giống thật đến phát sợ*... như kiểu mẹ hắn vậy."
Hơn nữa, số lượng còn nhiều như thế. Mộ Tình nói: "Ta hoài nghi những tượng thần này che giấu tà thuật, phá hủy trước rồi nói." Hắn nói xong liền trở tay đánh xuống, Tạ Liên suy nghĩ một chút rồi ngăn lại: "Dừng lại!"
Mộ Tình nhìn y: "Huynh chắc chắn chứ? Tà thuật này nói không chừng là nhằm vào huynh."
Tạ Liên suy nghĩ một chút rồi nói: "Trước tiên đừng manh động. Ta cảm thấy tà thuật khả năng bị trúng rất nhỏ."
Phong Tín nói: "Ta lại thấy rất lớn. Mẹ nó ta thao... Huynh không sợ những thứ đồ này sao?"
Mộ Tình cùng Tạ Liên đối mặt, hỏi: "Căn cứ vào cái gì?"
Tạ Liên lắc đầu một cái, đáp: "Không có căn cứ. Chỉ là, những tượng thần này khắc rất dụng tâm, không hiểu rõ liền phá hủy, ta sợ người khắc tượng sẽ rất tiếc nuối." Dừng một chút, lại nói, "Tam Lang... Có thể giấu diếm ta chuyện gì, có điều, ta nghĩ lại rồi, ít nhất đối với ta nó không có hại."
Mộ Tình thật khó mà tin nổi: "... Huynh có phải bị hắn đầu độc tâm trí hay không vậy, ta nghĩ dù hắn có đem hai chữ "khả nghi" này đến trước mặt huynh thì huynh vẫn không đọc được đi."
Hai người bên này đang nói chuyện, bên kia Phong Tín tựa như gặp đại địch, hô to: "Cẩn thận!"
Tạ Liên và Mộ Tình chợt cảnh giác: "Sao vậy?"
Phong Tín nói: "Tơ nhện kia lại tới nữa rồi!"
Quả nhiên, ngọn lửa từ trong lòng bàn tay thắp sáng lên vách đá, trên đó tơ trắng bám vào chằng chịt, ba người đều thầm nghĩ không ổn, sợ lại phải ác đấu một trận. Ai ngờ, những tơ trắng này không có hung hăng như ban nãy, chỉ nằm bất động không công kích, giống như dây thường xuân vậy. Ba người đợi một lát, Tạ Liên nói: "Những sợi tơ này, thật giống như không còn sống."
Phong Tín nói: "Không sống thì dùng làm gì?"
Tạ Liên trong lòng có tính toán, đi lên phía trước kiểm tra, lúc này mới xác nhận: "Bọn chúng đang che món đồ gì đó."
Ba người đi tới trước vách đá, Tạ Liên thử kéo rách một mảnh tơ trắng. Tơ này quả nhiên hết sức bền chặt, xé không dễ, nhưng cũng không phải không kéo rách được.
Cái khăn che mặt giấu mặt mũi tượng thần, vậy còn trên vách đá, thì sẽ che giấu cái gì?
Hai người khác cũng gia nhập vào đội ngũ xé mạng nhện, ba người chia ra phụ trách ba khu vực khác nhau, không lâu sau, bên Tạ Liên lộ ra một vách đá. Y kêu lên: "Là bích họa!"
Trên vách đá, bị từng lớp mạng nhện che kín, là mảng bích họa lớn. Đường nét chằng chịt uốn lượn, màu sắc cùng con người, chia làm rất nhiều mảng nhỏ, nét vẽ rất khác nhau, có thô lỗ, có xinh đẹp, có tinh xảo, có quỷ dị. Nhìn một hồi, Tạ Liên nói: "... Này chắc là đệ ấy vẽ."
Mộ Tình nói: "Hắn? Hoa Thành? Huynh có thểchắc chắn chứ?"
Tạ Liên nhẹ giọng trả lời: "Có thể. Phíatrên có chữ viết, nét chữ là của đệ ấy."
Y chỉ chỉ một người tí hon đỏ ngòm trên tường,bên cạnh viết một đống chữ lung ta lung tung, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, tựanhư là viết lúc thần chí không tỉnh hoặc là thống khổ phát tiết. Bằng chữ viếtđại khái có thể đoán ra, người tí hon này chính là Hoa Thành tự vẽ mình, chỉ làkhông biết vì sao, hắn lại vẽ bản thân cực kì xấu xí. Phong Tín nhìn một cái,không nhịn được chê bai: "Chữ này... Xấu mù mắt ta. Ta dám khẳng định ta còn viết đẹp hơn hắn."
Nếu so chữ xấu với Phong Tín, vậy thì chỉ có thểnói xấu hết thuốc chữa. Tạ Liên hoa hết cả mắt, căn bản không biết xem ở đâu,nhưng một khi xác nhận đây là bút tích của Hoa Thành, tựa như đột nhiên pháthiện ra một bảo tàng khổng lồ, đầu ngón tay có chút hơi run run. Lúc này, MộTình đứng cách đó không xa tựa hồ phát hiện ra cái gì: "... Điện hạ, mautới đây. Mau tới đây nhìn!"
Tạ Liên lúc này mới lấy lại tinh thần:"Chuyện gì?"
Phong Tín cùng Mộ Tình đã nói không ra lời, chỉchỉ một bức họa trên tường cho y nhìn. Bức họa kia cũng có thể coi là một bứclớn, chính giữa vẽ một tường thành, phía dưới là một biển người, ôm lấy một đàicao hoa lệ. Đường nét đơn giản, phác họa vài đường, nhưng bắt hình cực chínhxác.
Mộ Tình chỉ vào giữa bức hình, run giọng nói:"Thì ra... Đúng... Là hắn sao?"
Tạ Liên cũng nhìn chằm chằm nơi đó.
Toàn bộ hình ảnh là đều không có màu, trong hìnhduy chỉ có hai nhân vật được tô điểm. Phía dưới là một người tí hon khác, toànthân màu trắng, tựa như quanh thân đều phát ra ánh sáng, ngẩng đầu nhìn lêntrời, đưa hai tay ra, đang muốn tiếp lấy một người tí hon khác rớt từ trênthành xuống.
Mà người tí hon kia, cả người một màu đỏ.
Mộ Tình lẩm bẩm: "... Là hắn sao? Là hắnsao? Đứa bé rớt xuống trên đường Thượng Nguyên tế Thiên? Thế nào lại là hắn?Lại? Huyết Vũ Thám Hoa? Là hắn???"
Phong Tín điên cuồng vỗ vào người bọn họ, ngóntay chỉ sang bên cạnh nói: "Phía sau còn có!"
Tạ Liên đi tới, chỉ thấy trên một bức họa khác,là một ngôi miếu nhỏ tan hoang, trên bàn thờ có một tượng thần, quanh thân cũngtỏa ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt, một tay cầm trường kiếm, một tay kia cầmchiếc dù đỏ, đưa về phía dưới. Mà phía dưới có một người tí hon xấu xí toànthân đỏ như máu, cũng dùng hai tay nâng một bó hoa nhỏ, dâng tặng cho tượngthần.
Tạ Liên lập tức cảm thấy đầu có chút đau, mộttay đè hai huyệt thái dương đang đạp thình thịch, tiếp tục nhìn xuống.
Xuống bức phía dưới, miêu tả giống như chiếntrường. Từng nhóm binh sĩ đứng chờ lệnh xuất phát, trong trong không trung cómột người mặc y phục trắng bay lơ lửng, tay cầm trường kiếm, thần uy lẫm liệt.Mà phía dưới ô ép trong quân đội cũng có một người màu đỏ, ngửa đầu lên trờinhìn người kia.
Tạ Liên đang nhìn xuất thần, bỗng thanh âm khócó thể tin của Phong Tín vang lên: "Lại màu đỏ, đều là một người đúngkhông? Đều là hắn?? Đều là Hoa Thành? Ta con mẹ nó... Hắn một mực đi theohuynh a?!"
Trên mặt Mộ Tình cũng tràn vẻ không thể tưởngtượng nổi: "Không chỉ có đi theo đâu, hắn còn nhìn chằm chằm. Nhìn từng litừng tí mà xem, nơi nào cũng có hắn! hai người mau nhìn, nơi này còn có phốlớn, rừng sâu, đây là cái gì? Cái sườn núi? Trời ơi... Những tượng thần kia sẽkhông phải một tay hắn khắc chứ?!"
Phong Tín nhìn xong rợn cả tóc gáy: "Ta conmẹ nó... Này là người nào a? Từ hơn 800 năm trước đã nhìn chằm chằm vào huynh?! Tận hôm nay vẫn còn đi theo huynh? Ta thao! Thật là quá kinh khủng! Hắn trúngtà đi?! Hắn muốn làm gì a? Tín đồ căn bản sẽ không làm đến nước này, hắn rốtcuộc muốn làm gì?!"
Mộ Tình nói: "Có âm mưu... Nhất định có âmmưu! Mau tiếp tục nhìn, nhất định có thể ở nơi này tìm ra đầu mối!"
Tạ Liên đã bị chấn động đến mức bối rối.
Y nhìn kĩ người tí hon màu đỏ trên tường, cònchưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy rất nhiều thứ ùa về, những kí ức trôi qua dồndập hỗn tạp tranh nhau chen lấn vào trong đầu, ngay cả hô hấp cũng sắp khôngtheo kịp. Lúc này, lại nghe thấy hai người bên kia kêu to. Tạ Liên giật mìnhmột cái: "Lại làm sao?"
Phong Tín cùng Mộ Tình đứng chôn chân trước váchđá, tựa hồ nhìn thấy thứ gì ghê gớm lắm. Vừa thấy y đi tới, Phong Tín liền vộivàng đẩy y trở về: "Ta thao, đừng xem!"
Tạ Liên: " Làm sao vậy? Món đồ gì? Tại saota không thể nhìn?"
Mộ Tình sắc mặt cũng biến thành màu đen, nói:"... Đừng xem. Không có gì đẹp mắt, mau mau chạy!"
Hai người mỗi người nắm một cánh tay y, mộtđường lao nhanh. Tạ Liên bị bọn họ kéo, vội hô: "Hai đệ làm gì a? Ta cònchưa xem xong bích họa kia đâu?!"
Phong Tín vừa chạy vừa mắng: "Không cầnnhìn! Thứ đó không thể nhìn! Ta thao thao thao! Thật sự mẹ nó chưa từng thấychuyện nào như vậy! Hạng người như vậy!!!"
Tạ Liên chẳng hiểu ra sao: "Đệ chưa từngthấy cái gì? Tam Lang làm sao?"
Mộ Tình trách mắng: "Còn gọi Tam Lang cáigì, chớ kêu nữa! Chạy còn không kịp! Huynh sau này đừng có tới gần hắn, hắnkhông bình thường, hắn có bệnh a, hắn là một tên điên!!!"
Tạ Liên thật sự nghe không nổi nữa: "Hai đệsao phải mắng đệ ấy? Không, ta nói này, mọi người ai cũng có chỗ bất bìnhthường như nhau thôi?"
Phong Tín hét: "Đừng hỏi nữa! Huynh khônghiểu! Hắn không hề giống chúng ta! Hắn điên rồi! Hắn, hắn đối với huynh... Đốivới huynh..."
Tạ Liên nói: "Đối với ta làm sao? Phiền đệbuông ta ra, để cho ta trở về tự nhìn được không?"
Một người muốn về, hai người muốn kéo, ba ngườigiằng co không ngừng nghỉ, bỗng nhiên phía trước truyền tới một thanh âm lạnhlùng: "Ta không phải đã nói, đến địa bàn người khác thì không nên lộn xộn sao."
Ba người đều cứng đờ, quay đầu nhìn lại. Phíatrước là một thân ảnh hồng y đứng thẳng, Hoa Thành đang tựa vào trên vách đá,ngăn cản đường đi của bọn họ, mỉm cười nói: "Nếu không, xảy ra chuyện gì,ta cũng khó mà nói chắc được đâu."
Mặc dù hắn đang cười, nhưng trong ánh mắt lạikhông có nửa ý cười, ngược lại âm u đen kịt. Hắn ôm một cánh tay, một cái tay còn lại thì đang đùa bỡn thứ gì đó.
Đó chính là San Hô châu đỏ sẫm buộc trên tóc.San hô uyển chuyển lưu quang màu đỏ, cùng với duyên kết trên ngón tay trắng nhợt, thật sự rực rỡ chói mắt.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
74 chương
14 chương
17 chương
11 chương
22 chương
131 chương
199 chương