Thiên quan song hiệp

Chương 146 : Tỷ võ lôi đài

Tiếp đó là một trường đại lôi đài cổ kim hiếm có, Chu Bang của Trường Thanh phái khiêu chiến với Củng Thiên Phàm của Hoa Sơn, Võ Đang Lý Thừa Phong thỉnh giáo Nga My Chính Ấn đại sư, các phái khác cũng thi nhau khiêu chiến với những môn phái ngồi trên ghế thứ bảy, tám, chín. Lăng Hạo Thiên ngồi trên ngọn cây quan sát tỷ võ, các trận đấu trên đài vô cùng đặc sắc, dưới đài huyên náo như đang xem tạp kỹ, bất giác nhíu mày, thầm nghĩ: “Sự tình xảy ra hôm nay rõ ràng có kẻ cố ý an bài, đồn rộng rằng có thịnh hội tranh ngôi vị võ công đệ nhất thiên hạ, những kẻ hiếu sự trong thiên hạ tự nhiên đều lên núi xem kịch hay, họ đều cao ngạo, dễ bị kích động, chỉ mấy câu liền biến chính phái đại hội thành đại lôi đài. Ai chủ sử nhỉ? Thanh Thánh đại sư đã già, có thể bị người ta che mắt nhưng không lẽ lại là người chủ động bày trò, Lý Thừa Phong tuy tranh cường hiếu thắng, song cũng phải hạng tiểu nhân lắm quỷ kế, Hứa tam thúc thúc nhận ra vấn đề nên đi trước, lẽ nào là Nga My Chính Ấn? Có điều lão cũng không nói gì, cũng không cổ động. Chu Bang trẻ tuổi chính trực, không nghĩ ra được kế sách phức tạp này, trong nhóm chính phái, tựa hồ Củng Thiên Phàm chịu tình nghi hơn cả.” Y quan sát trận đánh giữa Củng Thiên Phàm và Chu Bang đang vô cùng kịch liệt, nhất thời ngang cơ, thầm nhủ: “Việc này có lợi gì cho Hoa Sơn? Họ vốn là võ lâm đệ tứ đại phái, làm sao còn tạo cơ hội cho Trường Thanh khiêu chiến? Thường lão gia gia vẫn tại thế, Củng Thiên Phàm chắc chắn không dám làm quá. Giang gia huynh đệ cũng có mặt trên núi, Hoa Sơn có gì không đúng, huynh đệ họ sẽ ngăn cản. Vậy thì ai?” Y nhìn một vòng mọi người trên đài, nghi hoặc mỗi lúc một nhiều, biết Thanh Triệu dốc nhiều tâm huyết cho lần chính phái đại hội này, kết quả lại là một trường đại hỗn chiến, bất giác đồng tình với ông: “Sài lang hổ báo sao có thể nắm tay nhau xưng huynh gọi đệ? Gặp nhau tất đánh đến đầu rơi máu chảy, quyết sinh tử, cha mẹ đã biết mấy kẻ chính phái này quá coi trọng môn hộ, tranh cường hiếu thắng, không thể khiến họ hợp tác được nên nhiều năm nay vẫn tránh không kết thâm giao với chính phái. Thanh Triệu đại sư định đoàn kết tất cả, dù không thành vẫn khiến ta bội phục dũng khí. Đợi đại hội kết thúc phải uống một trận thống khoái, khuyên ông đừng vì tục sự mà phí tâm lực.” Đang định tính cách đi mua rượu, chợt chú ý đến Thanh Hiển mặt đầy ưu tư, tay lần niệm châu đứng trên đài, bất giác nhớ lại những lời lão nói lúc hòa giải xung đột giữa Võ Đang và Cái Bang, bụng bảo dạ: “Lão tăng có vẻ cung kính khiêm nhường, ngữ khí ôn văn hữu lễ, nhưng lời nói lại ngược hẳn phong cách. Đại lôi đài hôm nay có phần của lão tạo thành, hiện tại ra vẻ từ bi, vì sao lão phải làm thế nhỉ? Muốn để tất cả loạn đấu hay vì tư lợi?” Y không nghĩ thông bèn ngưng thần quan sát, võ công của y khác trước xa, xem mấy vị đương thế cao thủ xuất chiêu, lĩnh hội sâu hơn nhiều. Nhìn sang trận đấu giữa Hoa Sơn và Trường Thanh, trường đao của Chu Bang cực nhanh, một vùng đao quang trùm kín địch nhân, thế công lăng lệ ẩn ước nội kình âm nhu, quả thật rất khó đề phòng. Củng Thiên Phàm lại dĩ dật đãi lao, nhuyễn kiếm trong tay xuyên qua đao quang, kiếm quang thập thò như linh xà, chính thị yếu quyết đối địch bí truyền của Hoa Sơn “lấy thoái làm tiến, lấy thủ thay công, lấy tĩnh chế động”. Y nhủ thầm: “Chu Bang thẳng tính, học chiêu thức trường đao của Trường Thanh phái không tệ chút nào, hiềm nỗi quá sính lực, không tinh biến hóa, tất không thắng nổi. Kiếm pháp của Củng Thiên Phàm tinh thâm, mới hơn ba mươi tuổi đã xứng danh Hoa Sơn phái đệ nhất nhân, Giang Thanh Lôi truyền vị chưởng môn cho y quả thật sáng mắt. Giang Tấn, Giang Minh Di ca ca liên thủ còn chống nổi, đơn đả độc đấu chắc không lại y. Trận này e là Củng Thiên Phàm thắng.” Y lại quay sang trận đấu giữa Võ Đang Lý Thừa Phong và Chính Ấn, cả hai đều dùng trường kiếm, Lý Thừa Phong sử dụng Tứ Tượng kiếm pháp, y ngưng thần quan sát hơn mười chiêu, bất giác ngầm gật đầu: “Kiếm pháp này đủ cả âm dương, cương nhu hư thực khó đoán, không thẹn là kiếm thuật cao diệu võ lâm đệ nhất mấy chục năm nay. Thất Tinh kiếm pháp của Thiên Phong bảo mà luyện tinh thâm có thể chống chọi được.” Nhưng thấy Chính Ấn hòa thượng dùng Nga My trọng kiếm, chiêu thức ổn định, nhất nhất gạt hết thế công của Lý Thừa Phong lại tự bảo mình: “Nga My phái giữ vị trí thiên hạ đệ nhị đại phái lâu này, quả nhiên có thực lực. Chính Ấn dựa vào nội lực thâm hậu chặn được chiêu số của Tứ Tượng kiếm, thật không phải ai cũng làm được.” Y nhìn một lúc, trong óc nảy ra vô số chiêu thức phá giải chiêu thuật của Chính Ấn và Lý Thừa Phong, càng nghĩ càng hưng phấn, biết chỉ cần hai chục chiêu là mình đoạt được trường kiếm của hai người không đến nỗi khó lắm, chợt nghĩ: “Hổ Sơn nhà mình mà lập phái, có thể so sánh được với mấy chưởng môn nhân này. Võ công của đại ca, nhị ca không kém hơn Lý chưởng môn và Chính Ấn, cha mẹ lại càng không cần nói.” Lại nghĩ: “Cha mẹ đều là nhân vật xuất thế, còn sáng lập ‘môn phái’ gì nữa? Ồ, Tung Sơn phát sinh đại sự thế này, sao đại ca, nhị ca không đến xem náo nhiệt. Đúng rồi, nhị ca là người của bang phái, quyết không dự phần vào tranh đấu giữa các môn phái, đại ca quen lưu lãng tiêu dao, còn nhúng tay vào tục sự làm gì? Chỉ Tiểu Tam nhi ta nhàn rỗi mới lên núi xem náo nhiệt.” Càng nghĩ càng buồn, bất giác khinh thị tự trào bản thân. Đang lúc nghĩ vẩn vơ, chợt Chu Bang gầm lên khe khẽ, quả nhiên thua một chiêu, vai bị Củng Thiên Phàm chém một kiếm, Trường Thanh phái vẫn chịu xếp sau Hoa Sơn. Tỷ thí giữa Lý Thừa Phong và Chính Ấn cũng kết thúc, Lý Thừa Phong thắng một chút, đâm bị thương chân trái Chính Ấn, từ đây Võ Đang xếp trên Nga My. Lý Thừa Phong vô cùng đắc ý, Chính Ấn lại ủ rũ cúi đầu, sắc mặt xám xịt. Vị trí thủ lĩnh chính phái thay đổi, vẫn là Thiếu Lâm số một, tiếp đó là Võ Đang, Nga My, Điểm Thương, Hoa Sơn, Trường Thanh. Từ thứ bảy trở đi chưa định rõ, Thiên Long kiếm phái tạm xếp thứ bảy, không ai thắng được, còn ghế thứ tám, thứ chín có thắng có thua, lên rồi xuống, đến bảy tám môn phái lần lượt ngồi lên, hiện do Côn Luân kiếm phái và Trường Bạch kiếm phái chiếm giữ nhưng các môn phái khiêu chiến vẫn không ngớt. --- Xem tiếp hồi 146 ----