Thiên quan song hiệp

Chương 125 : Luyện công sấm quan

Phía cuối là một thạch thấy hình tròn, trên nóc là mái vòm, tấm sắt cạnh cửa viết: “Thiên Xu khoái kiếm, xoay chuyển như ý. Lực thắng Hổ Tung, nhu vượt Tứ Tượng. Luyện thành đâm bốn mươi chín nhát liền sẽ thông sang gian khác, người tư chất trung đẳng nếu khổ công, chín tháng sẽ có tiểu thành.” Trong lòng Lăng Hạo Thiên không tin: “Hổ Tung kiếm pháp của cha độc bộ giang hồ, Tứ Tượng kiếm của Võ Đang hiệu xưng thiên hạ đệ nhất, lẽ nào kiếm pháp này cao minh hơn Hổ Tung, Tứ Tượng?” Bèn đưa mắt đọc kiếm pháp trên tường, vừa đọc liền say mê. Tuy y theo phụ mẫu học tập kiếm pháp, nhưng không ưa kiếm thuật, chỉ thích quyền chưởng, thành ra không đạt mức cao thủ về mặt kiếm pháp. Nhưng y lại tự thị nhãn quang với kiếm pháp rất cao, vì thế mới đối phó được với kiếm khách như Trình Vô Ngân. Lúc này đọc kiếm phổ trong thạch thất bất giác thầm khen chiêu thuật tinh thâm, ý tứ xảo diệu, thuận tay lấy một thanh trường kiếm cạnh tường luyện tập, tàn mười ngọn nến là luyện xong bốn mươi chín chiêu, lại khen ngợi không ngớt: “Thiên Xu kiếm pháp này cao minh như thế sao không nghe danh trên giang hồ nhỉ? Lẽ nào người sáng tạo ra chưa từng truyền cho đệ tử? Võ công thần diệu thế này sao có thể để mai một?” Tuy ở ba gian thạch thất trước, y đã luyện thành chưởng pháp, khinh công cùng Đả Cẩu bổng pháp nhưng từ bé sinh trưởng trong võ học thế gia, các loại võ công cao diệu đã thấy nhiều, nên không lấy gì làm kỳ lạ. Mãi đến khi thấy Thiên Xu khoái kiếm mới khâm phục võ công trong thạch thất, vốn định chỉ tìm lối ra, giờ lại chìm trong diệu cảnh võ học, không nghĩ đến việc gì khác, luyện Thiên Xu kiếm pháp mấy chục lần mới dừng lại nghỉ, ngẩng lên nhìn, thấy trên tường có hơn bốn chục cái lỗ nhỏ, xem ra muốn thoát khỏi thạch thất tất phải dùng khoái kiếm đâm trúng đó. Y đứng giữa thạch thất, luyện lại bốn chín chiêu Thiên Xu khoái kiếm từ đầu đến cuối, thầm nhủ: “Chưa đủ nhanh.” Luyện thêm bảy, tám lần nữa mới thất đạt yêu cầu, đến bên tường xuất kiếm liên tục, bốn mươi chín chiêu kiếm đâm chín bốn mươi chín chiếc lỗ. Bốn mươi chín chiêu thoáng chốc đã xong, bất giác cả kinh: “Kiếm pháp này mà sử dụng ra sẽ nhanh như chớp, chuẩn xác vô cùng, kiếm pháp của cha cương mãnh, Tứ Tượng kiếm âm dương tương hỗ nhưng không nhanh như thế này. Kiếm pháp này dù không cao mình hơn Hổ Tung, Tứ Tượng nhưng cũng không kém.” Đang ngẫm nghĩ, chợt trên đầu vang lên tiếng động, một thạch bản kình vuông dạt ra, để lộ một động huyệt. Y tung mình lên, lại là một gian thạch thất hình tròn nữa, trên tường trống trơn, nhìn quanh một hồi, nhận ra cạnh cửa có một khối sắt viết: “Kiếm chiêu chưởng chiêu, đều do tâm tạo ra. Kiếm tùy ý chuyển, chiêu tùy tâm thành. Người thiên tư cao sẽ luyện thành ngay, thiên tư không đủ dù mười năm không thành.” Y cúi đầu xuống, văn tự trong thạch thất này viết dưới đất, chỉ hơn trăm chữ viết lại bí quyết sáng tạo chiêu thức mới. Y xưa nay chưa từng sáng tạo chiêu mới, đọc được liền chìm vào cảnh giới mới, hồi tưởng các loại chiêu thuật học được từ bé, ngẫm nghĩ từng chiêu rồi hòa trộn vào nhau sáng tạo chiêu mới. Nhất thời trong óc y hiện lên cả ngàn chiêu, chiêu nào cũng tân kỳ, xảo diệu, bèn ngồi xuống đất, hai tay ôm đầu, nhắm mắt ngẫm nghĩ một vòng, tu bổ những sơ hở, tăng tiến uy lực, càng nghĩ càng hưng phấn, được hơn mười chiêu thì không nén nổi, nhảy bật lên diễn luyện một lần, quả thật có sáng kiến, thập phần tinh diệu. Y hoan hỷ phát cuồng, múa may một hồi chợt nghe dạ dày réo ùng ục, lắc đầu than: “Khổng phu tử ba tháng không ăn thịt, Nhan Hồi vui vẻ quên đi cảnh nghèo, ta lại học võ mà quên đói.” Y cúi xuống đọc văn tự dưới đất một lần, nhớ kỹ trong lòng rồi thấy cạnh đó có thiết môn, bèn đẩy cửa đi ra. Thạch thất bên dưới cực rộng nhưng nơi đặt chân được chỉ khoảng ba xích, trước mặt là một vực sâu không đáy, tấm sắt cạnh cửa viết: “Ám khí phóng từ xa, chế ngự địch ngoài trăm thước. Luyện thành kích trúng bảy ngôi sao sẽ xuống gian khác, người tư chất trung đẳng nếu khổ công, nửa tháng sẽ có tiểu thành.” Y cố nén cơn đói, thầm nhủ: “Ta đã qua năm gian thạch thất, đây là gian thứ sáu. Hình như võ công của người này càng lúc càng đơn giản, tốt nhất là mau mau tìm lối ra kiếm đồ ăn.” Bèn đọc bí quyết dạy cách vận kình phát xạ ám khí, nhắm chuẩn mục tiêu trên tường. Y không thích luyện ám khí, chỉ theo phụ thân học thủ pháp bắn kim châm, đọc được bí quyết này, lấy làm thú vị, nhặt mấy chục viên đá dưới đất lên luyện tập, được một lúc không ngăn được cơn đói, thầm nghĩ: “Bảy ngôi sao ở đâu nhỉ để ta ra cho nhanh.” Ngẩng lên nhìn quanh thấy bảy điểm lân quang ngoài xa bày thành hình bắc đẩu thất tinh, bèn nhặt bảy viên đá, vung tay bắn ra, trúng bốn viên còn ba viên khác do cự ly quá xa nên chệch mục tiêu. Thử liền mấy liền đều không tài nào bắn trúng toàn bộ, y bực mình, nhớ lại thủ pháp mãn thiên hoa vũ được mẫu thân dạy liền nhặt một nắm đá lên ném ra, năm lần liền vẫn không trúng, mãi đến lần thứ sáu mới nghe có tiếng bịch bịch, bảy ngôi sao đều bị ném trúng. Y thè lưỡi, cười nói: “May không có ai nhìn thấy, nếu thấy ta ăn gian chắc sẽ không thả ra.” Trên đầu có tiếng động, một sợi dây thừng thả xuống, y bám vào leo lên, sợi dây rất dài, leo một hồi mới lên một bình đài, men theo lối đi đến một thạch động. Vào cửa động, y nhớ ra một việc, vội lần ngực áo, phát hiện cây nến trong tay là quả nhiên là cây chót, lại cháy mất một nửa, thầm kêu khổ: “Võ công trong thạch thất này mà không dễ học, nến hết rồi thì làm sao?” Y vội giơ cây nến đến gần tấm sắt cạnh cửa đọc: “Ngoại công đã thành, tu luyện nội công thêm vào mới đạt đến cảnh giới cao thủ. Luyện thành nhấc thạch bản trên nóc lên là đại công cáo thành. Người tư chất trung đẳng nếu khổ công, năm năm sẽ có tiểu thành.” Y lắc đầu cười khổ: “Năm năm, nếu ta có năm ngọn nến còn cao hứng được.” Bèn cầm nến đi khắp thạch bích tìm nội công bí quyết nhưng không tìm ra nửa chữ, lấy làm kỳ lạ: “Lẽ nào nội công bí quyết của người này là Vô Tự thiên thư?” Lại tìm kỹ một vòng nhưng vẫn không thấy nửa chữ. Y bó tay, đành ngồi giữa thạch thất, nhìn cây nến lụi dần, hy vọng trong lòng cũng ẩm đạm theo ánh sáng, ngẩng lên thấy một góc trần khá thấp, đưa tay là chạm đến khối đá hình tròn, thầm nhủ: “Vô Vô công lực đạo cực mạnh, thử một phen xem sao.” Y bước tới đặt hai tay lên thạch bản vận lực, phiến đá hơi rung lên rồi bất động, thêm hai lần nữa mà không lay động được mảy may. Y cảm giác toàn thân mệt mỏi, lại đói mềm người, liền gối tay nghỉ ngơi, chợt trước mắt tối om, nến đã cháy hết. Y nhắm mắt, tự an ủi: “Ta ngủ một giấc, đợi tinh thần khỏe khắn lại mới thử.” Nhưng bị khốn dưới lòng đất, chỉ còn một bước là ra được, hà cớ nhắm mắt nổi? Y mở bừng mắt, chợt thấy ánh sao lấp lánh, bất giác ngẩn ra: “Ta ra khỏi động lúc nào nhỉ?” Ngưng thần quan sát mới phát hiện ánh sáng đó là lân quang trên nóc, tạo thành mấy đại tự, ánh sáng phát ra trong bóng tối khác nào ánh sao. Y phấn chấn hẳn, đọc theo hàng chữ thành tiếng: “Khí ở trung cung, giữ lại ở huyệt Ngọc Đường, Nhâm tăng Đốc hạ, không được làm ngược lại, hạ âm thượng dương, đầu nóng chân lạnh.” Y vừa đọc, nội tức vừa lưu chuyển trong khí mạch, hết sức thư sướng, liền ngồi xếp bằng luyện đi luyện lại. Công phu này tựa hồ càng luyện càng trầm ổn, thân thể trầm trọng dần nhưng thoải mái hơn hẳn, chỉ muốn nằm mãi dưới đất không cần đứng dậy. Y luyện đến thứ bảy mới miễn cưỡng dừng lại, đứng dậy, thử nâng khối đá. Lần đầu tiên kích trúng thạch môn, y vận dụng nội kình cực mạnh, lần này vận kình nhấc lên, khó khăn quả thật hơn nhiều. y thử hai lần mà khối đá không động đậy, bèn xếp bằng, luyện Vô Vô công lại một lần, ngẩng nhìn đại tự trên đỉnh thạch thật, tỉnh ngộ ngay: “Vô Vô công khiến nội tức nội tức tán nhập vào kinh mạch toàn thân, muốn vận dụng phải đột nhiên tập trung mới có lực đạo cương mãnh, bí quyết ở đây lại khiến người ta xuất lực mạnh nhưng duy trì được lâu, khác hẳn Vô Vô công xuất xong thu ngay.” Bèn hạ tĩnh tâm vận khí, luyện lại bí quyết trên nóc một lần, cảm giác toàn thân khí mạch sung mãn, tinh lực dâng tràn, thân thể không còn trầm trọng mà muốn bay lên. Giờ đây mỗi lần y vận nội tức, thân thể lần lượt cảm nhận trầm trọng rồi nhẹ nhàng, lần sau cảm giác nhạt hơn lần trước, sau cùng thân thể hoặc hoàn toàn trầm trọng hoặc chỉ còn nhẹ nhàng, tâm niệm động là có thể khống chế cảm thụ bản thân. Y thở phào, đến góc thạch thất, đưa chưởng lên chặn vào khối đá, chầm chậm vận kình, phiến đá vang lên tiếng kịch kịch rồi nhấc dần lên. Y từ từ thẳng người, đẩy khối đá sang một bên, ánh sáng tràn vào khiến y nhắm mắt, đặt phiến đá xuống rồi mở mắt nhìn ra ngoài động, thấy một vùng đất trời quen thuộc, lòng không nén được niềm vui, búng mình lên khỏi địa động. --- Xem tiếp hồi 125 ----