Thiên quan song hiệp
Chương 123 : Đệ nhị đạo đề
Không lâu sau, Trương Khiết, Liễu Thiếu Khanh, Mạnh Ngọc Thụ cùng nhóm đi theo tiền hô hậu ủng lên lầu. Lăng Hạo Thiên bước lên cầu thang sau cùng, thấy tầng trên khí thế càng bất phàm, cây cầu treo vươn ra như một con giao long lao về vách đá đối diện. Lão giả áo gai chỉ sang nói: “Ngân Bình sơn trang ở trên vách đá. Các vị văn tài võ công đều hơn người, xin hãy qua cầu lên núi, bản trang đã chuẩn bị yến tiệc khoản đãi.”
Ai nấy thấy cây cầu treo nhỏ hẹp, nếu xảy chân sẽ rơi xuống vực sâu phía dưới, khó thoát cảnh tan xương. Cây cầu này cao tuyệt hiểm tuyệt, thế gian hiếm có, hiển nhiên muốn thử khinh công tạo nghệ của người qua.
Người tiến lên đầu tiên vẫn là Điểm Thương tiểu kiếm khách Trương Khiết. Gã phi thân lên cầu treo, nhanh chóng lướt sang bờ kia, nhưng cây cầu rung rinh trong gió, mỗi bước đều liêu xiêu, khó khăn hơn cả đi trên dây thừng. Gã là đệ tử ưu tú của Điểm Thương, tự thị khinh công bất phàm, thân hình nhẹ nhàng như chim én, tà áo xám bay bay, hai tay đặt lên thành cầu tá lực hai lần đã an nhiên qua bên kia. Nhưng thấy cây cầu không nối với đỉnh núi mà với một tòa tiểu đình ở lưng chừng, phải men theo vách đá leo lên. Vách đá lại dựng đứng, quái thạch lởm chởm, cực kỳ hiểm ác, cách bờ đá gã đứng hơn hai chục trượng. Gã đứng trong đình nhìn lên, nhất thời không biết leo lên cách nào.
Liễu Thiếu Khanh và Mạnh Ngọc Thụ thấy gã qua cầu liền nối nhau nhảy lên khiến cây cầu chấn động kịch liệt, cả hai suýt văng xuống. Liễu Thiếu Khanh quát: “Ngươi lui ngay.”
Mạnh Ngọc Thụ còn giận chuyện đối phương nói lộ ra sai trái của đệ đệ khiến Mạnh Lâm Phong mất quyền lên lầu, quát trả: “Ngươi mới phải lui ngay.”
Liễu Thiếu Khanh hừ một tiếng, tuốt trường kiếm đâm vào đầu Mạnh Ngọc Thụ, chính thị chiêu Kim Đỉnh Phật Quang của Nga My phái. Mạnh Ngọc Thụ nổi giận: “Muốn động thủ hả?” Rồi rút bát quái đao trên hông, lật tay chém trả, hai người động thủ trên cầu.
Mạnh Ngọc Thụ văn tài không ra gì, đao pháp ngược lại có đôi phần công lực, qua hơn chục chiêu vẫn duy trì quân bình với Nga My kiếm pháp. Liễu Thiếu Khanh nóng ruột: “Ta đến giữa cầu trước, hắn tất biết khó mà lui.” Bèn tiến ra giữa cầu. Mạnh Ngọc Thụ lại không chịu lui mà bám theo, thế công tăng lên, hai người đánh đánh lui lui đến tận giữa cầu, gió cả thổi qua khiến cây cầu gỗ dạt đi ba trượng, cả hai suýt rớt xuống vực, vội hô lên kinh hãi, hạ đao kiếm xuống, ôm lấy nhau, đợi gió tan lại vung đao múa kiếm đấu tiếp.
Lăng Hạo Thiên và Thạch Đĩnh ở đầu cầu đều thấy buồn cười, đưa mắt nhìn nhau, Lăng Hạo Thiên chỉ vào lan can rìa cầu, Thạch Đĩnh gật đầu hiểu ý. Hai người cùng nhảy lên, đứng trên hai thành lan can, nhanh chóng chạy đến giữa cầu.
Cây cầu này kết cấu xảo diệu, nếu đi trên mặt cầu, thân cầu sẽ dễ dàng rung rinh, nhưng nếu hai người đồng thời đi hai bên theo đường lan can, thân cầu lại ổn định. Có điều cách đi này cực kỳ gian nan, nếu không phải khinh công cao thủ, đừng hòng đi qua. Lúc đó Lăng Hạo Thiên và Thạch Đĩnh cùng đi trên thành cầu, thân cần ổn định lại ngay, người Ngân Bình sơn trang và tùy tùng của các công tử gia đứng trên lầu thấy cả hai thể hiện khinh công siêu tuyệt liền liên tục kêu lên kinh ngạc.
Thoáng chốc, Lăng Hạo Thiên và Thạch Đĩnh đã ra giữa, cùng xuất thủ, Lăng Hạo Thiên tóm lấy Mạnh Ngọc Thụ, Thạch Đĩnh tóm lấy Liễu Thiếu Khanh, tách cả hai ra rồi lướt về bờ kia.
Liễu Thiếu Khanh không dám đi trên thành cầu, theo sau mấy bước rồi nhảy xuống thân, vô tình khiến Thạch Đĩnh mất cân bằng, trượt chân rơi xuống. Liễu Thiếu Khanh thụt lại phía sau nên không cứu kịp, Lăng Hạo Thiên hét lên: “Nắm lấy đáy cầu.”
Trong lúc nguy cấp, Thạch Đĩnh chụp vào lớp đáy cầu, thân hình treo lơ lửng, Lăng Hạo Thiên nhảy sang thành cầu bên kia, cúi xuống nắm cổ tay Thạch Đĩnh kéo lên. Nào ngờ lúc đó, Liễu Thiếu Khanh đập vào lưng y, vốn nơi y đứng không vững, lại đang chuyên chú cứu Thạch Đĩnh, thành ra rơi ngay xuống, y vội đưa tay tóm một phiến gỗ mới hãm đà rơi được.
Mạnh Ngọc Thụ nhận ra, gầm lên với Liễu Thiếu Khanh: “Ngươi định làm gì?” Rồi đánh vào hậu tâm đối phương.
Liễu Thiếu Khanh quát lên: “Bớt đi hai người, chúng ta đều thêm cơ hội.” Mạnh Ngọc Thụ ngẩn ra, ngừng phát chưởng.
Lúc đó, Lăng Hạo Thiên đưa tay trái móc lấy phiến gỗ, tay phải kéo cổ tay Thạch Đĩnh, hai người treo trên không, cây cầu không chịu nổi trọng lượng ngần ấy người, lắc lư không ngừng. Lăng Hạo Thiên thấy Liễu Thiếu Khanh lại đánh tới, biết gã định dồn mình vào tử địa, ngoái nhìn Thạch Đĩnh, ánh mắt cả hai giao nhau, ngầm ước định, đồng thời quát vang, vận lực vào cổ tay, mượn lực lẫn nhau búng mình lên như cánh chim, lại đứng trên hai thành cầu.
Liễu Thiếu Khanh đánh hụt, tự biết mình võ công không bằng, sợ hai người trả đũa nên vội chạy sang phía ngược lại. Mạnh Ngọc Thụ ngây ra rồi mắng: “Tiểu nhân vô sỉ!” Đoạn chạy theo.
Lăng Hạo Thiên và Thạch Đĩnh nhìn nhau, biết mình vừa từ Quỷ môn quan quay lại, vẫn còn kinh hãi, cùng nắm tay nhau mỉm cười, chậm rãi đi sang bờ kia. Thạch Đĩnh lên tiếng: “Tại hạ Thiên Long Thạch Đĩnh, xin hỏi huynh đài quý tính đại danh?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Tại hạ họ Lăng, là con thứ ba.”
Thạch Đĩnh a lên một tiếng: “Hóa… hóa ra huynh đài là Lăng Tiểu Tam. Vì sao huynh… huynh lại đến đây?” Giọng nói vô cùng cay đắng.
Lăng Hạo Thiên đáp: “Tại hạ đến gặp Tiêu đại tiểu thư có việc cần nhờ nàng giúp.”
Thạch Đĩnh lắc đầu: “Có người đêm ngay tưởng nhớ, dành hết tấm lòng mà huynh đài lại lòng cứng tim chai, quyết ý leo cao là sao? Huynh… huynh sao lại không biết tốt xấu, không biết quý trọng thế hả?”
Lăng Hạo Thiên nào biết gã nói đến Văn Xước Ước, cảm giác mơ hồ, lấy làm kỳ lạ: “Ai đêm ngay tưởng nhớ tại hạ? Cái gì mà leo cành cao?”
Thạch Đĩnh chua chát: “Ôi, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Tại hạ thế này mà nàng nào để ý? Nàng khiến người ta đau lòng, than thở liên hồi! Ai, hồng phấn tri kỷ, trọn đời khó kiếm. Hồng nhan bạc mệnh, phải chăng thiên ý?”
Lăng Hạo Thiên càng không hiểu gì: “Tại hạ đến gặp Tiêu đại tiểu thư vì muốn cứu một bằng hữu. Túc hạ đến đây có ý gì?”
Thạch Đĩnh ngạc nhiên: “Hóa ra huynh đài không phải đến để… ài, tại hạ…lệnh cha mẹ khó cãi, ý của bậc tôn trưởng không thể nghịch nên đành phải đến, Lăng huynh đến Ngân Bình sơn trang cứu lệnh hữu, tiểu đệ nhất định tận lực tương trợ.” Lăng Hạo Thiên vòng tay cảm tạ. Đang đàm luận, hai người đến ngôi đình đối diện, Trương Khiết đã phi thân lên đỉnh vách núi, cách nhai đình không đầy một trượng, Liễu Thiếu Khanh và Mạnh Ngọc Thụ cũng thi triển khinh công leo lên.
Lăng Hạo Thiên nói: “Chúng ta lên đi.” Đoạn cùng Thạch Đĩnh lao lên. Hai người nhảy lên một bình đài thò ra, chợt nghe Trương Khiết hú vang, ngẩng lên nhìn, nhận ra trên đỉnh núi xuất hiện hai người mặc áo gai, chặn đường tiến của gã. Thân hình hai người đó đều nhẹ nhàng, lượn trên không như chim bay, cơ hồ con người không thể thực hiện được. Quan sát kỹ mới nhận ra họ cầm câu sắc cắm vào vách núi, dựa vào đó mà bay qua bay lại trên vách núi, song bay nhảy tự do như thế, khinh công cao tuyệt, khỉ vượn, chim chóc cũng khó bì. Họ quây quanh Trương Khiết, song câu tấn công ráo riết, hai tay gã đang bám vào đá núi, làm sao tránh nổi, liền hét lên, tựa hồ thụ thương. Hai người áo gai không hề định lấy mạng gã mà chỉ ngăn không cho gã lên núi.
Liễu Thiếu Khanh và Mạnh Ngọc Thụ thấy Trương Khiết bị vây công, nào dám lao vào mũi dùi, phân ra hai hướng leo lên. Lăng Hạo Thiên thấy hai người áo gai khinh công cao tuyệt, tặc lưỡi không ngừng, thầm nhủ: “Khinh công hai người này so với Phong Trung Tứ Kỳ cũng không kém chút nào, trên đời quả lắm kỳ tài dị sĩ!” Hào khí dâng lên trong lồng ngực, hú vang vọng đoạn thân hình lao vút lên, lướt đến chỗ Trương Khiết.
Người áo gai thấy y lao tới, cùng bay xuống ngăn chặn, y thi triển Thê Vân Tung khinh công, chậm rãi xòe tay hất về hai bên, chưởng phong cuốn ra khiến hai người bị bức lùi mấy thước. Y đề khí, lại lướt tới hai bước, đến cạnh Trương Khiết, đưa tay phải đẩy gã bay lên, Trương Khiết vội đưa tay chộp một khối đá thò ra, giữ vững thân hình. Gã không ngờ Lăng Hạo Thiên ra tay giúp đỡ, nhìn lên thấy mình cách đỉnh không đầy mấy trượng bèn cúi đầu thấp giọng: “Đa tạ tương trợ!” Rồi thi triển Bích hổ du tường công leo lên.
Hai người áo gai thấy Lăng Hạo Thiên khinh công khá cao, nhìn nhau rồi song câu hóa thành hai đạo bạch quang tấn công. Y vừa dụng kình lực hất Trương Khiết lên, Thê Vân Tung gặp trở ngại, không thể lao lên tiếp, bèn đưa tay nắm một tảng đá, song cước đá ra trúng cổ tay hai người lao tới. Cả hai kinh hãi, lách tránh, Lăng Hạo Thiên nắm lấy cơ hội, dùng cả tay lẫn chân leo nhanh lên, hai người áo gai quay lại cực nhanh, vung câu ngăn đón.
Lúc đó Thạch Đĩnh cũng leo lên, cười nói: “Hai đánh một không được công bằng lắm, chúng ta hai đánh hai xem sao.” Rồi tuốt trường kiếm đâm người áo gai bên trái, Thiên Long kiếm pháp của gã quả nhiên giang hồ nhất tuyệt, nhanh nhẹn vô cùng, như ảnh như điện, dẫu đang leo vách đá vẫn xuất kiếm thông thoáng, pháp độ nghiêm cẩn khiến Lăng Hạo Thiên khen: “Hay.”
Hai người áo gai nhân ra gã kiếm pháp lăng lệ, không dám tiến lên, chợt cùng lấy một đoạn dây thừng trên eo ra, quăng câu móc vào cành cây thò ra khỏi vách đá, thân hình lắc qua lắc lại trên không, tấn công gã. Thạch Đĩnh lấy làm lạ: “Hôm nay tại hạ được đại khai nhãn giới, từng thấy chim biết đi nhưng người biết bay thì đây là lần đầu tiên được thấy.”
Lăng Hạo Thiên bảo: “Thạch huynh, đệ đến giúp huynh.” Y búng mình lên, đánh người áo gai bên phải, người đó quay lại, ngân câu cắt vào bàn tay y, hai người quấn lấy nhau.
Thạch Đĩnh vẫn đấu với người bên trái, lòng kinh hãi trước khinh công của đối phương, hỏi: “Tôn giá khinh công như thần, tại hạ bội phục. Xin hỏi cao tính đại danh?”
Người đó thấy gã bị dồn cuống quýt mà vẫn hỏi danh tính mình bèn mỉm cười: “Tại hạ Không Phi, kia là tiểu muội Phi Thiên.”
Lăng Hạo Thiên nghe rõ, mới nhận ra địch thủ của mình là nữ tử, có điều thân hình đối thủ quá nhanh, không nhận rõ diện mạo. Thạch Đĩnh và Không Phi đấu thêm mấy chiêu, Không Phi cười nói: “Các hạ kiếm thuật siêu nhân, tại hạ không dám chặn đường, mời lên đỉnh.” Song câu lóe ngân quang, cắm vào vách đá, búng mình một lần đã lên đến đỉnh.
Thạch Đĩnh nói: “Đa tạ. Xin nói với lệnh muội hạ thủ lưu tình.” Gã nói vậy thập phần khách khí, lúc đó Phi Thiên bị chưởng lực hùng hậu của Lăng Hạo Thiên ép phải cố thủ, không đến gần được, thắng bại đã rõ. Gã nào ngờ Phi Thiên vô cùng tâm cao khí ngạo, nghe vậy liền không nuốt nổi cục tức, quay phắt lại: “Ca ca tha ngươi nhưng ta không tha.” Ngân câu vung lên đánh vào hậu tâm gã. Thạch Đĩnh không ngờ nàng ta tấn công, hơi sửng sốt, vội lách mình, chợt khối đá dưới chân bong ra, gã không kịp tóm vào vách đã, hô lên kinh hãi rồi rơi xuống.
Phi Thiên vốn không có ý giết gã, thấy gã trượt chân, sợ hãi nhợt nhạt mặt mày, vội thả thừng cứu, Thạch Đĩnh đưa tay bắt nhưng hụt một thốn.
Lăng Hạo Thiên và Không Phi ở trên cùng nhảy xuống cứu. Lăng Hạo Thiên ứng biến cực nhanh, lao đầu xuống, hai chân móc lên một nhành cây, tay phải thò ra bắt lấy cổ tay Thạch Đĩnh. Hai người vừa giữ vững thân hình, nhành cây không chịu nổi trọng lượng, bật gốc rơi xuống khiến cả hai rơi theo. Cả hai rớt thẳng xuống một thạch đài thò ra, bên trên lởm chởm đá nhọn, tuy cự ly rơi không xa nhưng khó tránh cảnh tan xương nát thịt. Lăng Hạo Thiên ở trên không, tâm niệm xoay chuyển như điện, bổ mạnh tả chưởng vào vách núi, dùng Vô Vô công nên nhát chưởng cực nặng, đẩy hai người dạt ra, tránh khỏi thạch đài. Y suy nghĩ cực nhanh, xoay mình trên không, dùng xảo kình hất Thạch Đĩnh lên thạch đài, họ Thạch không tự chủ được, trán đập vào một tảng đá, lập tức ngất xỉu. Lăng Hạo Thiên không kịp chụp lấy rìa thạch đài, rơi thẳng xuống.
--- Xem tiếp hồi 123 ----
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
7 chương
24 chương
390 chương
17 chương
73 chương
73 chương