Thiên phạt biến thiên thuần việt
Chương 36 : Người Tiếp Theo Sẽ Là Ai
Lần này Lý Văn Cường thật sự gấp.Bởi vì hắn đã phát hiện ra hệ thống này rất không đáng tin cậy! Nó thật sự đã bị Bug cực mạnh rồi!Nhiệm vụ tân thủ mà hệ thống này đã để cho một gã phàm nhân như hắn đi tu luyện lần thứ nhất.
Thế nhưng nó lại không hề cho hắn công pháp để tu luyện.
Để hắn một thân một mình mày mò tu luyện trong vô vọng.
Nếu không phải hắn đuổi kịp được Cửu Huyền thì bây giờ hắn vẫn còn đang gặp phải sét đánh.Còn cái nhiệm vụ thứ hai kia thì càng là biến thái! Không ngờ nó lại để cho hắn tự đi tu luyện tới Ngưng Khí kỳ trong vòng một tuần.Lý Văn Cường liền xù lông măng lên mắng:“Ngươi nghĩ tu luyện chỉ là một trò trẻ con sao?!!”Hiện tại hắn đang cảm thấy hệ thống này đã có chút quá đáng.Thời điểm Lý Văn Cường đang muốn dựa vào lí lẽ để biện luận cùng với hệ thống thì hệ thống lại nói:"Nếu túc chủ quá hạn thời gian quy định thì hệ thống sẽ phán định nhiệm vụ thất bại.
Nếu thái độ của túc chủ không đứng đắn thì hệ thống cũng sẽ phán định nhiệm vụ thất bại.""Túc chủ có 99999 lần cơ hội thất bại.""Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, túc chủ sẽ đạt được một bộ « kiếm thuật ».""Nếu nhiệm vụ thất bại, hệ thống sẽ vô tình thiên phạt một vị quần chúng vây xem."".
.
."Lý Văn Cường cẩn thận bảo hệ thống lặp lại hậu quả thất bại một lần nữa.Hệ thống liền nhấn mạnh hậu quả với một loại giọng điệu ta là kẻ siêu hung:"Nếu nhiệm vụ thất bại, hệ thống sẽ vô tình thiên phạt một vị quần chúng vây xem.
Do đó túc chủ hãy tự mình giải quyết cho tốt!"Nghe xong trong lòng Lý Văn Cường liền thở dài một hơi:"Vậy là tốt rồi.
.
."Hiện tại, trên cơ bản Lý Văn Cường đã xác định sau khi hệ thống được thăng cấp thì dường như nó thật sự muốn răng đe hắn.Trước đó Lý Văn Cường vẫn còn lo lắng trước đó hệ thống này chỉ có một lỗ thủng, nên nó mới chỉ có thể thiên phạt được một người qua đường.Nhưng bây giờ Lý Văn Cường đã không còn một chút lo lắng nào, bởi vì hệ thống thật sự đang làm ra chuyện giết gà dọa khỉ đối với hắn.Đã rõ ràng rồi thì hắn liền an tâm!Nghĩ đến nơi đây, Lý Văn Cường liền nằm xuống ngủ.Hắn đã không còn lo lắng hay vội vàng một chút nào nữa.‘Chính mình đang ở đâu? Chính mình đang ở tại Tử Vân Phái a!’‘Tử Vân Phái có cường giả như mây, các đại lão nơi đây thì càng là miệng ăn đầy dầu mỡ, và chất lượng của quần chúng vây xem ở đây vừa tốt lại vừa có số lượng rất nhiều.Lý Văn Cường thì thào một tiếng:"Đã đến thời điểm tìm bạn cho Cửu Huyền lão cẩu rồi a!"Dần dần sau đó Lý Văn Cường đã chìm vào giấc ngủ say..
.
.Mà cùng lúc đó, tại phía trước sơn môn của Tử Vân Phái, Cửu Huyền chân nhân đang gấp chạy ra ngoài sơn môn với cái đầu đầy mồ hôi và là lên:"Mở cửaaa!!! Thả ta ra ngoài nhanhhh!!! Ta phải xuống núiii!!!"Trong mắt tên đệ tử thủ vệ tràn đầy kinh ngạc mà nhìn xem Cửu Huyền chân nhân chạy tới giống như phía sau hắn đang có một con chó đuổi theo.
Sau đó hắn kinh hô một tiếng:"Sư thúc! Ngài.
.
."Cửu Huyền chân nhân gấp nói:"Không kịp giải thích! Mở cửa cho ta nhanh!"Tên đệ tử thủ vệ nói:"Thưa Cửu Huyền sư thúc, thế nhưng đại trưởng lão đã có lệnh, gần nhất không thể để cho bất kỳ ai tuỳ tiện xuống núi a!"Cửu Huyền chân nhân lau lấy vệt mồ hôi, rồi hắn không ngừng ngẩng đầu nhìn lên trời mà nói:"Ta có chuyện quan trọng muốn xuống núi!"Tên đệ tử thủ vệ lo lắng nói:"Sư thúc, chuyện này không tốt lắm đâu!"Cửu Huyền chân nhân quả quyết nói:"Không có gì không tốt! Vào lần xuống núi trước, ta đã quên một chút đồ vật ở Cô Tô Thành!"Một tên đệ tử thủ vệ bên cạnh mở ra cuốn vở ghi chép hỏi:"Thứ gì vậy? Sư thúc đừng có hiểu lầm.
.
.
Mỗi lần chúng ta mở một lần cửa thì đều phải báo lên trên a!"Cửu Huyền chân nhân đã gấp đến phát điên quát:"Ta thật sự có đồ vật để quên đó! Ngươi còn dám quản ta đã để quên vật gì sao?!! Mở cửa nhanh! Ta đã không chờ được nữa rồi!!!"Trong lòng Cửu Huyền chân nhân lúc này đã nóng như lửa đốt:‘Bởi vì có trời mới biết con chó có tên gọi Lý Văn Cường kia lại muốn tiếp nhận cái loại nhiệm vụ gì a! Chính mình lại mang thân tiền nhiệm phận phi thường mẫn cảm! Nếu mình đi chậm một bước thì rất có thể mình sẽ lại vô tình bị tuyển thành một người xem qua đường một lần nữa a!’‘Nhưng vấn đề chủ yếu nhất chính là mình mới vừa rồi còn trông thấy Lý Văn Cường.
Mà tên Lý Văn Cường kia là loại quỷ đồ vật có thành tích rất xấu.
Bởi vì chỉ cần ngươi liếc mắt nhìn hắn thì ngươi liền có khả năng trở thành một người xem may mắn a!’Đệ tử thủ vệ trông thấy Cửu Huyền chân nhân gấp đến như thế thì hắn cũng gấp nói:"Thế nhưng sư thúc cần phải nói cho chúng ta biết ngài đã để quên thứ gì a? Bởi vì chúng ta phải có báo cáo, nếu không chúng ta sẽ không nói rõ được với cấp trên rồi!"Cửu Huyền chân nhân chụp bắp đùi một phát rồi nói:"Ta để quần một chiếc cộc a!"Đám đệ tử thủ vệ:"? ? ?"Cửu Huyền chân nhân gấp nói:"Các ngươi nghe không hiểu sao?!! Thời điểm ta đi dạo qua kỹ viện thì ta đã để quên một chiếc quần cộc a! Nó chính là đồ vật mà lão bà ta đã tặng cho ta đó! Nó rất là trọng yếu đối với ta a! Móaaa nó!!! Ngươi nghe không hiểu tiếng người hả?!! Mở cửa nhanh cho ta!!!""Nhanh mở cửa một chút đi mà! Bần đạo đã không chờ được nữa rồi! Nếu ngươi không mở cửa ngay thì liền chậm trễ chuyện của ta a!"Đám đệ tử thủ vệ cố nín cười mà nhìn xem bộ dáng lo lắng của Cửu Huyền chân nhân nhưng lại không dám đắc tội với hắn.
Sau đó đám đệ tử thủ vệ vội vàng mở ra sơn môn để cho Cửu Huyền xuống núi.Nhìn xem bóng lưng Cửu Huyền chân nhân đã rời đi, thì hai tên đệ tử thủ vệ cũng đã không nhịn được nữa mà ôm bụng cười lăn lộn đầy đất."Ha ha ha ha! Cười chết ta rồi!""Cửu Huyền sư thúc đi dạo kỹ viện mà không ngờ hắn lại có thể quên mặc lại quần cộc a!""Ha ha ha ha! Hắn sẽ gặp phải xui xẻo thôi! Nếu như lão bà của hắn phát hiện hắn không còn chiếc quần cộc kia nữa, thì ta sợ là nàng ta sẽ đánh hắn chết luôn!""Thật không ngờ bên trên thế gian này lại còn có loại chuyện lạ như vậy a! Loại đồ vật trọng yếu như thế mà hắn đều có thể quên được sao?!! Mặc vào đạo bào mà hắn không cảm thấy trống rỗng chăng?!!""Hả?!! Chờ một chút! Lão bà của Cửu Huyền sư thúc ở đâu ra cơ chứ?"".
.
."Cửu Huyền chân nhân vừa đi xuống núi thì hắn liền quay đầu nhìn lại sơn môn.
Hắn nhìn thấy hai tên đệ tử thủ vệ đang cười nhạo mình mà cười lạnh một tiếng nói:"Cười đi! Các ngươi cứ cười đi! Các ngươi cứ tiếp tục cười đi! Nếu như các ngươi bị rút trúng và trở thành người qua đường may mắn, thì ta sẽ đứng đây nhìn xem các ngươi có còn cười ra tiếng được nữa hay không!"Cửu Huyền chân nhân nhìn chằm chằm vào Tử Vân Phái đang bị bao phủ tại bên trong sương mù.
Sau đó hắn có chút thổn thức mà cảm khái như tâm tình của người từng trải:"Ta thật sự rất muốn biết, ai sẽ trở thành người tiếp theo thay thế ta a!""Cửu Lý chăng?!!""Aizz~! Nếu như thiên đạo hệ thống bắt được đại trưởng lão thì con chó Lý Văn Cường ngươi liền phát đại tài rồi a!""Chậc chậc! Đáng tiếc là chưởng môn vẫn bế quan quanh năm mà thôi.
.
.".
.
.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
119 chương
57 chương
146 chương