Thiên phạt biến thiên thuần việt
Chương 15 : Thiên địa dị tượng
Cùng lúc đó, dưới màn đêm thanh vắng, tại bên trong cung các của Tử Vân Phái.
Vân Hồ chân nhân mang dáng vẻ tiên phong đạo cốt đang đánh cờ cùng với người thanh niên kia. Lần này bọn hắn không chơi cờ vây nữa mà lại chơi cờ tướng. Bọn hắn rất yêu thích đánh cờ vì đánh cờ sẽ rất ngầu.
Kỳ thủ mà!
Một lát sau, Vân Hồ chân nhân bỗng nhiên cười nói:"Ngươi muốn nói cái gì thì ngươi cứ việc nói thẳng ra đi! Đại khái ngươi đã im lặng một ngày rồi đó!"Thanh niên kia cười một tiếng rồi đáp:"Đi thì đi! Một tên đệ tử Ngưng Khí kỳ mà thôi! Chẳng lẽ hắn muốn xuống núi mà Tử Vân Phái còn cần phải hướng về hắn để thỏa hiệp hay sao? Ngươi có chút quá mức thiên vị đệ tử của ngươi rồi đó!"Vân Hồ chân nhân thở dài nói:"Aizz~! Một trăm năm trước, khi Cửu Huyền 18 tuổi, lúc đó ngươi đang bế quan nên ngươi đã bỏ qua một ít chuyện!"Thanh niên kia ngạc nhiên hỏi:"Chuyện gì?"Vân Hồ chân nhân nói:"Khi Cửu Huyền 18 tuổi thì hắn đã là Ngưng Khí kỳ rồi!”
Thanh niên kia nghe xong liền kinh ngạc nhảy một cái hô lên: "Cái gì?!! Mười tám tuổi mà hắn đã đạt tới Ngưng Khí kỳ rồi sao?"Vân Hồ chân nhân có chút mất hết cả hứng mà thở dài nói:"Ây dà! Hắn là người mang ngũ hành linh căn mà thế gian này ít có a!"Tê!!!
Thanh niên kia hít một hơi lãnh khí rồi thầm than:
“Ngũ hành linh căn sao? Tại Nam Châu lại chúng ta mà vẫn còn có hạng người nghịch thiên này ư? Người mang ngũ hành linh căn sẽ có xác suất đạt Đại Thừa kỳ tới một trăm phần trăm a!”
Vân Hồ chân nhân nói:"Đúng vậy a! Khi đó ta đã xem Cửu Huyền giống như là bảo bối. . . Nhưng vào một ngày nọ, khi chưởng môn tính cho Cửu Huyền một quẻ, hắn đã nói Cửu Huyền đời này chắc chắn sẽ trải qua trắc trở. Do đó chưởng môn đã bảo ta thả Cửu Huyền bay đi, vì nếu để Cửu Huyền trốn ở phía dưới cánh chim của ta thì ta sẽ hại hắn. Ta không tin điều đó vì ta cảm thấy lấy thực lực của ta thì ta nhất định có thể đem Cửu Huyền bồi dưỡng thành một phương cự ngạc của Tu Chân giới."Thanh niên kia gấp hỏi:"Sau đó thì sao?"Vân Hồ chân nhân đáp:"Sau đó vào một đêm nọ, ta cũng không biết Cửu Huyền đã lên cơn điên gì mà sau khi hắn tỉnh lại sau giấc ngủ, hắn đã nói rằng hắn mơ thấy một giấc mộng. Trong giấc mộng đó hắn đã thấy có người nói cho hắn rằng linh căn chính là gông xiềng của thiên địa! Ta nghe hắn nói mà chẳng hiểu hắn đang nói về thứ gì. Nhưng cũng vào đêm hôm ấy, Cửu Huyền đã tự bạo bốn cái linh căn của mình và chỉ để lại một cái Thủy linh căn. Căn cơ lớn đã bị hủy đi, do đó từ đây hắn dừng bước tại Ngưng Khí kỳ. Rồi một trăm năm sau, hắn tựa hồ đã nghĩ thông suốt cái gì đó, nên hắn lại bắt đầu cố gắng tu hành, nhưng hắn đã không tiến thêm được nữa!"Con ngươi của Thanh niên kia co rụt lại hỏi:"Thế giới này đến cùng là thế nào đây? Tự bạo linh căn a! Lại thêm một người đi tự bạo linh căn a!"Vân Hồ chân nhân thở dài nói:"Ài~! Đúng vậy a! Phiến thiên địa này cũng quá quỷ dị đi! Ta luôn luôn cảm thấy dường như đang có một số việc mà chúng ta không cách nào biết được. Có lẽ có người biết, nhưng kẻ yếu không xứng để biết! Hai ngàn năm trước Hoàng Bào lão tổ là đệ nhất kỳ tài của Tu Chân giới. Hắn với thiên phú ngũ hành linh căn của mình đã đăng phong Đại Thừa kỳ tại thời điểm hắn bốn mươi tám tuổi. Nhưng tại trước một khắc hắn phi thăng thì hắn đã tự bạo linh căn của mình.""Một ngàn năm trước, kỳ tài ngút trời Giang Lưu đã hoành không xuất thế ở Tây Châu. Hắn lấy ngũ hành linh căn của mình mà đánh ra tư thái bễ nghễ khắp Tu Chân giới. Vào lúc hắn ba mươi hai tuổi thì hắn cũng đã là cường giả Độ Kiếp kỳ. Nhưng chẳng biết tại sao hắn lại bỗng nhiên tự bạo linh căn của mình khiến cho căn cơ bị hủy, rồi từ đó hắn đã chìm nghỉm tại cực tây chi địa!"Thanh niên kia như có điều suy nghĩ nói:
“Người mang ngũ hành linh căn chính là thiên phú mà tất cả mọi người trên toàn thế gian đều vô cùng hâm mộ. Vì cái gì mà rất nhiều yêu nghiệt như thế đều đi tự bạo linh căn của mình chứ? Đến cùng là bọn hắn đã biết được chút ít thiên cơ gì rồi? Bọn hắn đang mộng tưởng tới thứ gì? Vì cái gì mà bọn hắn đều đi tự bạo linh căn của mình đây?
Vân Hồ chân nhân lắc đầu nói:"Không rõ ràng! Vẫn là câu nói kia, có lẽ có người biết nhưng kẻ yếu không xứng để biết!"Thanh niên kia hỏi:"Do đó ngươi muốn gọi hắn trở về Tử Vân phái sao?"Vân Hồ chân nhân gật đầu nói:"Đúng vậy! Ta muốn gọi hắn trở về! Cửu Huyền là người có thiên phú cường đại nhất mà ta từng thấy được. Nhưng hắn lại có thể cam nguyện không cần loại thiên phú kia. Vô luận có bất kỳ loại nguyên nhân nào đi nữa, với loại khí phách tráng sĩ chặt tay này thì chỉ có người mang đại nghị lực mới xứng đáng để nắm giữ. Nguyên nhân ta muốn gọi hắn trở về là vì hắn rất coi trọng người không có linh căn. . . Ta cảm thấy ta nên cho hắn cơ hội này. Bởi vì nói không chừng hắn có thể làm ra hào quang rực rỡ! "Thanh niên kia lắc đầu nói:"Người không có linh căn sẽ vĩnh thế dừng bước tại Ngưng Khí kỳ! Khó a!"Vân Hồ chân nhân đáp:"Đúng vậy a! Là khó như lên trời! Nhưng mà nội tâm của ta lại có một loại rung động. Vì ta cảm thấy ta cần phải cho hắn một cơ hội như vậy. . . Tử Vân Phái chúng ta không sợ thêm một bát cơm cho hắn a! Chính như Cửu Huyền đã nói: ‘Tử Vân không có Lý Văn Cường, Tiên đạo mênh mông như đêm dài a!"Thanh niên kia liền ôm bụng cuồng tiếu nói:"Ha ha ha ha! Cái lời nói này cũng quá giả trân đi! Ha ha ha ha!"Đúng lúc này, vào thời điểm hai người đang nói chuyện thì sắc mặt cả hai bỗng nhiên cuồng biến.
Chỉ nghe Sưuuu một tiếng rồi cả hai người đều biến mất tại giữa sân.
Một giây sau, bên trên bầu trời của Tử Vân Phái bỗng hiện ra mấy chục đạo kim quang.
Đó là do có hơn mười người cầm kiếm, cầm đao đang lơ lửng ở trên bầu trời. Bọn hắn tỏ ra hoảng sợ, rung động tâm thần mà quan sát khắp bốn phương tám hướng.
Một lát sau, một mảng lớn khu vực phụ cận bỗng nhiên có mây đen tụ tập, sấm sét vang dội.
Onggg! Onggg! Onggg!
Từng đợt tiếng oanh minh vang vọng khắp toàn bộ Nam Châu.
Xuất hiện động đất! Xuất hiện sóng thần!
Khiến cho sơn băng địa liệt!
Giờ này khắc này, linh khí giữa thiên địa đang điên cuồng phát tiết.
Đồng thời tại phía trên hàng trăm thành trì khắp toàn bộ Nam Châu và tại bên trong khu vực của mấy chục môn phái tu chân, tất cả mọi người đều vô cùng thất kinh. Khi nhìn thấy đại địa đang điên cuồng rung động thì tất cả mọi người đều loạn lên:"Động đất a!""Chạy mau đi!""Nhanh! Chạy mau! Động đất a!""Đang có chuyện gì xảy ra vậy?""Khônggg!!! Đại địa đã nứt ra rồi!""Các ngươi nhìn kìaaa!!! Trên bầu trời đang có sấm sét vang dội khắp thiên khung a!""Tận thế đã giáng lâm rồi ư?""Nhanh! Nhanh tu luyện đi! Linh khí ở giữa thiên địa bỗng nhiên nồng nặc gấp mấy chục lần a!""Ha ha ha ha! Nhanh tu luyện đi!"". . ."Phía trên không Tử Vân Phái, mấy chục vị cường giả đều tỏ ra kinh hãi khi nhìn xem hết thảy mọi việc đang diễn ra.
Một hồi lâu sau, Vân Hồ chân nhân mang mặt mũi cực kỳ tái mét mà thì thào một tiếng:"Cái này. . . Chuyện gì đang xảy ra đây?"Thanh niên kia hoảng sợ nói:"Thiên địa dị tượng a! Đây chính là thiên địa dị tượng! Phàm là thiên địa dị tượng xuất hiện thì nhất định đang có đại yêu nghiệt hoành không xuất thế! Do đó mới khiến cho tứ hải bát hoang này phải run rẩy!"Là ai?!! Là ai đã đưa tới chấn động này? Không ngờ hắn lại có thể để cho đại địa cùng thiên khung đều không còn yên tĩnh được a!"". . ."
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
10 chương
439 chương
77 chương
102 chương
211 chương
406 chương