Thiên phạt biến thiên thuần việt

Chương 10 : Tiến về tử vân phái

Àooo!!!Àooo!!!Àooo!!! Gió lớn ào ạt xông tới. Lý Văn Cường bị cơn cuồng phong này thổi cho có chút mắt mở không ra. Lý Văn Cường ghé vào trên lưng Cửu Huyền chân nhân và lúc này trong lòng hắn đang tuôn ra từng đợt kích động: “Đây chính là lực lượng của tu chân giả sao? Cái tốc độ chạy này chí ít đã hơn năm trăm km/h a! Nó thậm chí đã vượt qua tốc độ vận hành toàn lực của đường sắt cao tốc vào kiếp trước của ta. Cái này chính là tuyệt thế lực lượng mà phàm nhân có thể nắm giữ được sau khi nghịch thiên mà đi ư? Thật là đáng sợ a!’’Lý Văn Cường liền thừa dịp có cơn cuồng phong này mà hô to một tiếng:"Sư phụ! Tu vi của ngươi là gì?"Cửu Huyền chân nhân không có phản ứng với Lý Văn Cường vì hắn không thèm để ý tới Lý Văn Cường. Nguyên nhân là do trong lòng Cửu Huyền chân nhân đang cực kỳ buồn bực. Nhưng Lý Văn Cường lại hỏi:"Sư phụ! Không phải Tu chân giả nào cũng đều biết bay hay sao? Thế tại làm sao mà ngươi lại không chịu bay mà lại phải chạy như vậy chứ?"Hự!!! Kém chút nữa Cửu Huyền chân nhân đã phun ra một ngụm máu mà thầm mắng: “Ngươi còn dám hỏi ta cái vấn đề đâm vào tâm này này sao? Ta vốn là có thể bay, nhưng còn không phải là bởi vì ngươi nên mới đưa đến chuyện phi kiếm của ta phải tự bạo hay sao? Cửu Huyền chân nhân vẫn không thèm phản ứng với Lý Văn Cường. Mà Lý Văn Cường vẫn tiếp tục hỏi:"Ừ đúng rồi! Ta còn nhớ lúc ngươi tới Cô Tô thành là ngươi có thể bay a! Vậy hiện tại ngươi vì cái gì mà lại không thể bay được nữa?"Cửu Huyền chân nhân câm nín:". . ."Hắn một đường phi nước đại rồi cuối cùng đi tới một ngọn núi rồi Cửu Huyền chân nhân vội vã nhìn thoáng qua. Dường như Lý Văn Cường đã nhìn thấy bên dưới bóng cây đang đứng ba người thiếu niên. Trên lưng bọn hắn đang có mồ hôi chảy xuôi mà mong mỏi nhìn về phương hướng của Cô Tô Thành. Lúc này trong lòng Lý Văn Cường cũng thấy vô cùng buồn bực. Bởi vì hắn không hiểu sao mà tại cái nơi dã ngoại hoang vu này mà lại có thể có sự ẩn hiện của phàm nhân. Bọn hắn đứng ở nơi đó làm cái gì chứ? Đang chờ đợi ai sao? Tại phía trên ngọn núi, ở bên dưới một bóng cây, ba vị thiếu niên tới từ Cô Tô Thành đang rất lo lắng, mong mỏi nhưng lại làm bộ ra vẻ vô cùng nhu thuận, đàng hoàng. Tiểu mập mạp nói:"Làm sao mà Tiên nhân lại đi lâu như vậy chứ? Đến giờ này rồi mà ngài ấy vẫn chưa trở lại!"Một thiếu niên khinh thường nói:"Ngươi thật không có kiên nhẫn a! Ngươi đã là một người tu chân mà ngay cả một chút kiên nhẫn cũng đều không có sao?"Tiểu mập mạp khẽ quát:"Ai nói ta không có kiên nhẫn chứ? Chỉ là ta thấy lo lắng cho an nguy của tiên nhân mà thôi!"Thiếu niên khác nói vào:"Ngươi tốt quá ha! Ý của ngươi muốn nói là Tiên nhân rất yếu phải không?"Tiểu mập mạp tức tối mà quát lên:"Mẹ ngươi a! Ngươi đừng có mà ngậm máu phun người nha! Ta không có nghĩ như vậy nhá! Chỉ là bởi vì ‘ta yêu quá sâu nên xa lâu mới nhớ đấy’!"Thiếu niên kia gầm gừ nói:"Hừ hừ! Đợi lát nữa ta nhất định sẽ nói cho Tiên nhân biết là ngươi nói ngươi đã lo lắng cho hắn!"". . ."Ba người thiếu niên thi nhau tranh luận mà không có chút nào chú ý tới xung quanh. Chính là vừa rồi đã có một bóng người mới lướt qua phía bên cạnh bọn hắn. Do đó bọn hắn vẫn đứng ở chỗ này mà ương ngạnh cùng đợi.… Tại Tử Vân Phái nằm trên Kê Lung Sơn ở Cô Tô Thành.Ở cái địa phương bị mê vụ bao phủ kia, trong đó có tầng tầng lớp lớp cung điện lầu các. Tiên hạc dã hươu được tùy ý vui chơi ở trong đó. Nơi này như là một mảnh thế giới cổ tích tràn đầy chim hót hoa nở. Mơ hồ cũng có thể trông thấy một chút người trẻ tuổi ăn mặc đạo bào đang luyện kiếm, luyện đao, rèn luyện thân thể. Một cảnh tượng vui vẻ, phồn vinh. Tại chỗ ghi danh nằm ở cung điện chính diện của Tử Vân Phái. Cộc cộc cộc cộc! Bên trong đại điện vô cùng yên tĩnh kia, có hai người đang nhắm mắt theo đuôi nhau mà hướng về phía căn phòng sâu bên trong nhất để đi tới. Cửu Huyền chân nhân đi trước để dẫn đường, còn Lý Văn Cường đi tại phía sau hắn. Lý Văn Cường như một đầu ngỗng ngốc nghếch ngây ngô mà liên tục ngắm nhìn quang cảnh chung quanh. Một lát sau, Cửu Huyền chân nhân dừng bước rồi nhìn chằm chằm vào Lý Văn Cường. Ánh mắt của hắn lúc này có chút phức tạp mà nói:"Mặc dù trước đó ngươi có điểm ý tứ giống như là đang uy hiếp ta, nhưng bây giờ ta cũng đã hiểu rõ, là hiện tại ta và ngươi đã bị tỏa định lại với nhau rồi!"Lý Văn Cường đáp: “Ừm!” Cửu Huyền chân nhân lại nói:"Kỳ thật vừa rồi, trên đường đi tới đây thì ta đã suy nghĩ thông suốt rồi! Ta cũng khẳng định ta sẽ trở về để tìm ngươi dù cho ngươi không nói ra những lời kia. Bởi vì cuối cùng ta khẳng định là ta cũng sẽ nghĩ ra trăm phương ngàn kế để giúp ngươi gia nhập vào Tử Vân Phái. Mặc dù người có là Thiên Sát Cô Tinh đi nữa, nhưng vào mọi thời khắc mà ta được trông thấy ngươi thì trong lòng ta mới có thể an tâm nổi!"Lý Văn Cường đáp:"Ừm!"Cửu Huyền chân nhân nói tiếp:"Thiên phú của ngươi không tính là tốt!"Lý Văn Cường gấp hỏi:"Ừm! Đến cùng là ngươi muốn nói cái gì đây?"Cửu Huyền chân nhân trầm ngâm một lát rồi mới nói ra:"Rất có thể là… Lát nữa Chiêu Tân sư huynh nhất định sẽ không thu nhận ngươi. Nhưng ta nhất định sẽ kiên trì thu ngươi làm đồ. Hắn có thể sẽ nói ra một chút lời nói rất chói tai đó!"Lý Văn Cường nghi hoặc hỏi:"Sau đó thì sao?"Cửu Huyền chân nhân nói:"Hi vọng ngươi không cần đấu khí như đám thiếu niên phàm phu kia. Nếu ngươi nói ra một câu đại khái như thế này: Nơi đây không lưu ta thì tự có chỗ khác lưu ta. Như vậy thì ngươi sẽ để cho ta rất khó xử. Bởi vì khi một phàm nhân nói như vậy với một tu chân giả thì hắn sẽ bị tu chân giả đó tru sát. Kết cục tốt nhất là ngươi sẽ bị đuổi đi, và rốt cuộc ngươi sẽ không có cơ hội gia nhập vào Tử Vân Phái nữa. Ngươi cũng biết là nếu như ngươi rời đi thì khẳng định ta cũng sẽ giữ ngươi lại không được. Nhưng ta vẫn muốn tiếp tục sống nên lúc đó ta cũng đành phải đi theo ngươi a!"Lý Văn Cường nhìn xem Cửu Huyền chân nhân mang ánh mắt chân thành mà giảng giải cho hắn hiểu rõ từng ngọn ngành. Giờ phút này, trong lòng Lý Văn Cường đã có chút cảm xúc phức tạp mà hỏi ra:"Thiên phú của ta không tốt sao?"Cửu Huyền chân nhân thẳng thắng nói:"Đúng! Thiên phú của ngươi không tốt! Đối với cả cái Viêm Hoàng đại lục này, và đối với toàn bộ mấy trăm cái tông phái ở khắp năm châu này, thì ta dám cam đoan rằng, nếu như ngươi đi ra ngoài để xin gia nhập môn phái thì sẽ không có bất kỳ một cái tông môn nào chịu thu lưu ngươi!"Lý Văn Cường như có điều suy nghĩ mà gật gật đầu rồi không còn nói thêm gì nữa. Cửu Huyền chân nhân đi về phía trước lần nữa, và Lý Văn Cường cũng tiếp tục đi theo hắn mà đi về phía trước. Một lát sau, Cửu Huyền chân nhân cũng không quay đầu lại mà nhàn nhạt nói một tiếng:"Mặc dù thiên phú của ngươi không tốt, nhưng mà ta vô cùng tin tưởng là trong tương lai ngươi khẳng định sẽ đứng tại đỉnh phong của thế giới này! Ngươi sẽ là kẻ tiếu ngạo khắp Tu Chân giới! Bởi vì ngươi có một Thiên Đạo rất cường đại che chở. Nếu ngươi đã có thể được Thiên Đạo chọn trúng, thì ta khẳng định là ngươi đã có một chỗ cường đại nào đó mà loại tu chân giả tầng dưới chót như ta không thể nhìn ra!"Lý Văn Cường nghe Cửu Huyền chân nhân nói xong thì liền tự hỏi trong lòng: “Đến ngươi mà cũng không thể nhìn ra chỗ cường đại của ta sao?” Sau đó, Lý Văn Cường nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Cửu Huyền chân nhân rồi hắn như có điều suy nghĩ gì đó.