Hạt Tử đứng ở chỗ tối ánh trăng không chiếu đến, toàn thân đều che phủ trong một tấm áo choàng rộng liền mũ, gió nhẹ thổi phồng lên, như là quỷ ảnh ngầm sinh trong xó xỉnh. Hắn dắt một thiếu niên mỹ mạo, chính là một trong hai kẻ mới xuống từ giường hắn, thiếu niên mặc y phục dạ hành bó sát người, trên cổ đeo một sợi xích, đầu kia của xích nằm ngay trong tay Hạt Tử, như một con chó môi hồng răng trắng mi thanh mục tú. Hạt Tử chìa ngón tay, dịu dàng vuốt tóc thiếu niên, thở than: “Nếu chúng ta không đến nhắc nhở Ôn cốc chủ một chút, sợ rằng vị đại nhân vật lợi hại đó đời này chỉ muốn già đi trong sự ôn nhu, không thèm tiên cảnh mây trắng vờn quanh. Thế thì không được, nếu anh hùng đều không có chí lớn như vậy thì ai đi vạch trần chân diện mục của vị đại hiệp kia?” Thiếu niên mỹ mạo nheo mắt như rất hưởng thụ, bất giác cọ ngón tay Hạt Tử, muốn được âu yếm nhiều hơn. Mấy bóng đen xông vào khách điếm nho nhỏ, những người bất hạnh bị liên lụy đều giật mình tỉnh giấc từ trong mộng, tiếng thét chói tai vang lên khắp nơi, bỗng nhiên, một gian phòng mở cửa, một tiểu tử choai choai y quan không chỉnh sấp ngửa chạy ra, một Độc Hạt đuổi sát không buông phía sau. Hạt Tử ở bên quan sát, chỉ thấy thiếu niên này tuy rằng hình dáng vừa chật vật vừa buồn cười nhưng bước chân không loạn mảy may, sử dụng lại là khinh công tuyệt diệu, gã dường như còn chưa tỉnh ngủ, không hề có ý thức chống cự, chỉ trốn chui trốn nhủi, miệng kêu oa oa: “Mẹ ơi, sao lại là đám đen thui này, tỉnh ngủ chưa thế, ta chưa từng đào mộ tổ các ngươi nha!” Chữ “nha” cuối cùng phá âm biến thành một tiếng thét chói tai, Độc Hạt đuổi theo gã phóng một nắm tiểu châm mảnh như lông trâu, Trương Thành Lĩnh lấy tư thế na ná chó cạp bùn “phịch” một tiếng nằm sấp dưới đất, cong mông loi nhoi như con giòi, sau đó linh hoạt lăn sang bên, phi thân nhảy lên, mượn khúc gỗ bên cạnh bò lên vài bước, xoay người lập tức vòng về, trong tay nắm thứ gì đó, ra sức ném đến Độc Hạt phía sau, miệng nói: “Hãy xem châm của ta!” Độc Hạt kia cơ hồ theo bản năng ngửa ra sau – Trương Thành Lĩnh bắt đầu từ khi sinh ra vẫn bị người ta lừa, cuối cùng dưới tiện chiêu của Cố Tương và sư phụ một loạt những kẻ không từ thủ đoạn không biết xấu hổ mưa dầm thấm đất cũng lừa thành công người khác một lần, quả thực mở cờ trong bụng, ôm cột bò lên trên như gấu chó, còn đắc ý dương dương giải thích: “Ha ha, ngươi ngu quá, đây là sư phụ ta dạy ta lừa người đấy.” Chỉ nghe một thanh âm kèm chút tức giận nói: “Bậy bạ, ta đã bao giờ dạy ngươi chiêu số tệ lậu như vậy?” Đáng thương Độc Hạt kia, mới phản ứng lại muốn đuổi theo, bỗng nhiên một cơn gió kéo đến phía sau, hắn không kịp quay đầu thì đầu đã từ trên cổ lăn xuống đất, tiếng cười của Trương Thành Lĩnh kẹt trong cổ họng, gã sững sờ nhìn Ôn Khách Hành không biết ra từ chỗ nào. Trong nháy mắt ấy, với nhãn lực của gã vậy mà chỉ nhìn rõ một đạo tàn ảnh xẹt qua không trung, sau đó Độc Hạt kia đầu mình chia lìa, Ôn Khách Hành hờ hững cúi đầu đứng ở một bên, quần áo không dính một giọt máu nào, chỉ có bốn ngón tay trái đang nhỏ máu. Trong tay y không hề có đao kiếm lợi khí, không biết y dùng phương pháp gì mà tay trần “cắt” đầu Độc Hạt kia xuống, chẳng lẽ y có thể ngưng chỉ phong thành kiếm khí sao? Ôn Khách Hành tựa như ác quỷ từ địa phủ trèo lên, trên mặt không hề có biểu cảm gì đặc biệt nặng nề nghiêm khắc, nhưng cứ khiến người ta không nhịn được muốn tránh lui ba thước. Trương Thành Lĩnh há miệng ôm cột, không nói nên lời. Lúc này, đám Cố Tương Tào Úy Ninh và Cao Tiểu Liên cũng ra, đều tự gia nhập vòng chiến, Chu Tử Thư không nhanh không chậm xuất hiện ở cửa, mở lọ thuốc Đại vu cho, nuốt khô một viên chẳng cần nước, khoanh tay trước ngực, đai lưng còn buộc lỏng lẻo, không hề lấy ra Bạch Y kiếm, ánh mắt vượt qua đám Ôn Khách Hành, trực tiếp đến Hạt Tử đang đứng trong bóng tối. Cửa sổ phòng Đại vu sớm đẩy mở, y không hề xen vào, chỉ dựa cửa sổ ở bên quan sát, thời điểm ánh mắt chuyển đến Ôn Khách Hành, chân mày cau lại. Thất gia khoác áo ngoài, ở phía sau y mở miệng hỏi: “Ngươi thấy người này công phu thế nào?” Đại vu trầm ngâm giây lát rồi nói: “Nếu luận công phu thật, Chu trang chủ thời điểm toàn thịnh chưa hẳn không thể liều với y, nhưng thật sự động thủ thì chắc chắn không thắng được người này.” Thất gia hơi ngớ ra, hỏi: “Vậy còn ngươi?” Đại vu lắc đầu: “Nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì ta sẽ tuyệt không giao thủ với người này.” Ánh mắt đen kịt của y nhìn về hướng Ôn Khách Hành đứng trong viện – Ôn Khách Hành giống như khe khẽ cười một thoáng, giơ tay lên nhẹ nhàng liếm một chút trên bốn ngón tay đang nhỏ máu người, trên môi lưu lại một vết máu đỏ thẫm. Bản thân Đại vu và Chu Tử Thư đều thế, họ có lẽ cũng là cao thủ hiếm thấy trong chốn giang hồ, nhưng công phu đều có sư phụ dạy, sau đó theo người khác dạy, lại tự mình chậm rãi tìm tòi khổ luyện ra. Tuy nói tu hành ở cá nhân, nhưng dù sao có sư phụ dẫn vào cửa, động cơ học công phu của họ không ngoài là tăng bổn sự, là thực hiện giấc mộng của mình, có tượng khí dù cho người ta không nhìn ranhưng thật sự tồn tại, không xua đi được, song người này thì khác. Võ công của người này, là trong mấy chục năm gió tanh mưa máu sinh tử tôi luyện ra – y không có khẩu quyết, không có lộ số, chỉ có hết lần này đến lần khác lựa chọn hoặc sống hoặc chết. E rằng đây là võ công đáng sợ nhất thiên hạ. Hạt Tử hơi há miệng, thanh âm lại có chút run rẩy, không biết là sợ hãi hay hưng phấn, ngón tay chợt co lại, túm thiếu niên mỹ mạo trong tay đau điếng, thiếu niên ngũ quan hơi nhíu, vẻ mặt thống khổ, vẫn không dám giãy, chỉ nghe Hạt Tử thì thào: “Lúc này nếu nói y không phải là cốc chủ Quỷ cốc, dù đánh chết ta cũng không tin.” Hắn bỗng nhiên buông thiếu niên trong tay, vỗ gáy gã nói: “Ngươi đi gặp hài tử vận khí tốt vô cùng kia, chơi với gã một chút, để người lớn chúng ta tán gẫu.” Thiếu niên theo tiếng phi thân ra, võ công của gã vậy mà không kém. Cùng lúc đó, Hạt Tử huýt sáo ra lệnh một tiếng, tất cả Độc Hạt còn sống đều nhảy khỏi vòng chiến, chỉnh chỉnh tề tề xếp thành hàng bên cạnh hắn. Hạt Tử từ chỗ tối bước ra, đứng trước mặt Ôn Khách Hành, chắp tay nói: “Hai vị, lại gặp mặt rồi!” Ôn Khách Hành buông lỏng tay, một thi thể Độc Hạt liền rơi xuống đất, y liếc Hạt Tử một cái, đằng đằng sát khí và đặc biệt không kiên nhẫn hỏi: “Ngươi đến tìm chết?” Mỹ thiếu niên Hạt Tử dẫn đến đã phi thân chạy tới chỗ Trương Thành Lĩnh, Hạt Tử thờ ơ chẳng nhìn gã lần nào nữa, trái lại Chu Tử Thư vẫn ở bên không nhúc nhích ngẩng đầu nhìn nhìn hai thiếu niên đang triền đấu, dường như hơi động đậy, do dự một chút rồi rốt cuộc vẫn không nhúng tay – thiếu niên mỹ mạo kia hạ thủ sắc bén tàn nhẫn, vừa bắt đầu đã bức Trương Thành Lĩnh luống cuống tay chân ôm đầu chạy như chuột. Nhưng Chu Tử Thư nhìn ra được, công phu của hai người này nếu nói chênh thì cũng chẳng chênh được đi đâu, y đã biết Trương Thành Lĩnh là loại người bị bức đến tuyệt cảnh ngược lại sẽ có tiến cảnh, dù sao ngần ấy người ở bên cạnh, không sợ tiểu quỷ kia có gì bất trắc, liền mặc kệ. Hạt Tử cười nói: “Không dám không dám, tại hạ vẫn rất tiếc mạng, mục tiêu của chúng ta đã bị cốc chủ ngài bảo vệ, chúng ta dù ăn tim hùm mật gấu cũng chẳng dám động thủ trên đầu thái tuế.” Ôn Khách Hành bực bội nhìn hắn, giống như hắn mà còn nói nhảm nữa là sẽ trực tiếp bẻ đầu hắn vậy. Hạt Tử tiếp tục nói: “Ta đến nơi đây, chẳng qua là được ngườikhác ủy thác, truyền một câu cho vị Trương thiếu gia này thôi.” Ôn Khách Hành ngẩng đầu liếc hai thiếu niên đã đánh lật nóc nhà một cái, chẳng buồn để ý đến hắn nữa, sắc mặt rất khó coi quay về bên cạnh Chu Tử Thư, hơi cúi mắt, thu lại một chút lệ khí đầy mặt, mới thấp giọng hỏi: “Ngươi dùng thuốc rồi sao?” Chu Tử Thư thuận miệng đáp một tiếng, hỏi Hạt Tử: “Câu gì?” Hạt Tử khoanh tay mà đứng, ngửa đầu nhìn Trương Thành Lĩnh vừa còn trốn khắp nơi, lúc này tuy rằng vẫn đang chật vật nhưng đã có thể đánh trả mấy chiêu, không nhịn được “ồ” một tiếng, chỉ thấy trên tay thiếu niên này không biết từ khi nào lấy ra một thanh kiếm nát, thoạt nhìn chính là tùy tiện làm để luyện tập, trong chiêu thức nhìn như không hề có kết cấu, lại dường như ẩn tàng hai loại kiếm pháp cực cao minh, một loại bình hòa trung chính, khá có khí quân tử của quốc sĩ vô song, một loại khác nhẹ nhàng tiêu sái, nếu hoàn toàn sử ra, nên đẹp như nước chảy mây trôi. Hai loại kiếm pháp bị thiếu niên này lấy một phương thức vụng về mà xông ngang đụng dọc đầu Sở mình Ngô kết hợp cùng nhau, nhìn thế nào cũng quái dị, rồi lại có sự hài hòa quỷ dị. Hạt Tử cũng nhìn ra, không quá mười chiêu là thế công trông như sắc bén của hài tử mình nuôi nhất định bị hóa giải, liền cảm thán: “Danh sư xuất cao đồ sao.” Hắn bỗng nhiên cao giọng, nói sang sảng: “Trương thiếu gia, ngươi có muốn biết kẻ chân chính hại nhà ngươi là ai không?” Trương Thành Lĩnh nghe vậy trong lòng chấn động, đang phân tâm thì sợi xích trên cổ đối phương hất qua, vừa vặn quấn lấy kiếm trong tay gã, đó vốn cũng không phải là binh khí lợi hại gì, vừa bị xoắn như vậy lập tức gãy làm đôi, thiếu niên mỹ mạo tức khắc thừa thắng xông lên, giơ trường đao màu tối vung qua ngang hông. Trương Thành Lĩnh dưới tình thế cấp bách lăn sang bên cạnh, không còn biện pháp liền giơ chân đá đến háng thiếu niên kia. Thiếu niên vừa sợ vừa giận, lại chỉ đành nghiêng người né tránh. Mọi người ở đây đều không nhịn được lộ vẻ cổ quái ra mặt. Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành liếc nhau, lấy cùng một giọng điệu việc không liên quan đến mình hai miệng một lời nói: “Ngươi dạy đồ đệ gì đây?” Ôn Khách Hành trừng mắt nói: “Rõ ràng là đồ đệ ngươi.” Chu Tử Thư đúng lý hợp tình nói: “Cái rắm, loại đồ đệ trừ vô sỉ hạ lưu thì không biết gì như thế này ta làm sao dạy ra được, rõ ràng là một loại với ngươi.” Trương Thành Lĩnh nhảy lên, chân toàn tốc giẫm Lưu vân cửu cung bộ, mặc thiếu niên mỹ mạo phía sau theo gã vượt nóc băng tường. Chỉ nghe Hạt Tử kinh ngạc qua đi cười nói tiếp: “Lại là một hài tử không theo khuôn mẫu – thành thật nói cho ngươi biết vậy, người giết phụ thân ngươi, người hại chết chưởng môn Thái Sơn, người âm thầm trừ gia chủ Thẩm gia, người vu oan giá họa cho Cao đại hiệp, kỳ thật đều là một vị.” Trương Thành Lĩnh lớn tiếng hỏi: “Là ai?” Hạt Tử hỏi ngược: “Ngươi nói là ai? Bây giờ còn ai có thể vừa ngấm ngầm cầm Lưu Ly giáp, vừa đúng lý hợp tình triệu tập thiên hạ anh hùng vây công Quỷ cốc, muốn chém tận giết tuyệt tất cả những người biết chuyện, lại tập hợp ‘chìa khóa’ của Quỷ cốc kia và Lưu Ly giáp?” Chu Tử Thư “a” một tiếng, ý tứ sâu xa nhìn Ôn Khách Hành nói: “Chìa khóa của Quỷ cốc – chẳng trách… chuyện Long Tước nói chúng ta đều mới nghe lần đầu, chỉ có cốc chủ tâm bình khí hòa không giật mình chút nào.” Ôn Khách Hành nói: “Ngươi không hề bất ngờ.” Chu Tử Thư cười nói: “Ta không có gì phải bất ngờ cả – Quỷ cốc trầm tịch đã nhiều năm như vậy, vì sao bỗng nhiên xuất hiện một phản đồ, hơn nữa mục tiêu chỉ thẳng Lưu Ly giáp? Hắn mạo hiểm lớn như vậy, nếu ra đây tay không bắt sói thì quá bất thường.” Ôn Khách Hành chần chừ hồi lâu rồi thấp giọng giải thích với y: “Không sai, mười đại ác quỷ trong cốc xưa nay nội đấu không ngừng, lấy Tôn Đỉnh và Tiết Phương làm đầu, trước đó không biết Hỉ Tang Quỷ dùng cách gì mà khiến đại bộ phận ác quỷ khác ngả về hắn, đây là lấy nhiều áp ít, ở trong cốc một phương thế không bằng người tất chết, Tiết Phương bí quá hóa liều… Hoặc là hắn sớm trù tính một ngày như vậy, đánh cắp ‘chìa khóa’.” Chu Tử Thư gật đầu, kéo dài giọng nói: “Ồ, không biết dùng cách gì-“ Năm đại gia tộc khi ấy chỉ còn lại một, Trương Thành Lĩnh cho dù ngốc hơn cũng nghe ra người Hạt Tử ám chỉ là ai, trong nháy mắt đó tim ngừng đập, gã gầm lên: “Ngươi nói bậy! Không có khả năng đó!” Chu Tử Thư ngửa đầu trầm giọng nói: “Tiểu quỷ, muốn thành đại đạo, không phải người kiên định thì không thể, chuyện ngươi đã rõ, khỏi cần lừa mình dối người, cảm thấy hắn đánh rắm, đương nhiên cũng có thể vào tai trái ra tai phải.” Nói rồi cũng chẳng thấy y có động tác thế nào, bóng người thoáng qua liền đến bên cạnh Tào Úy Ninh, thuận tay tháo kiếm, ném lên nói: “Đón lấy, không phải ngươi muốn đi với đám Cố Tương sao, nếu ngươi có thể giết tên mặt trắng giả nha đầu kia thì ta sẽ bằng lòng thả ngươi đi.” Trương Thành Lĩnh phi thân đón kiếm của Tào Úy Ninh, rút phắt trường kiếm ra khỏi vỏ, hét lớn một tiếng rồi không chần chừ nữa chém tới thiếu niên mỹ mạo kia. Gã quả thực đang sử kiếm của Tào Úy Ninh thành kim ti đại hoàn đao, trong nháy mắt ấy, lại có tư thế đại khai đại hợp, lực áp thiên quân – chưa từng có ai dạy gã cái này. Thiếu niên mỹ mạo kia giật mình, hoảng hồn đánh lung tung mà dịch về sau – một chân gã lại hơi thọt, bình thường không nhìn ra, lúc này lui gấp mới hiển hiện, trên mặt Hạt Tử bỗng nhiên lộ ra nụ cười ý tứ không rõ, Trương Thành Lĩnh đương nhiên cũng nhìn thấy chân gã, ánh mắt thình lình khựng lại, trên mặt bốc lên hận ý dữ tợn mà chém thẳng xuống. Lại rạch từ mặt đến ngực thiếu niên kia. Máu bắn đầy đầu đầy mặt gã. Trương Thành Lĩnh quay đầu nhìn thẳng vào Hạt Tử, hỏi: “Ngươi nói, là Triệu bá bá.” Dọc đường Triệu Kính dẫn gã đến Động Đình, những sát thủ Độc Hạt đó mới chậm rãi chui ra – Triệu Kính lúc ấy vì sao dễ dàng để Chu Tử Thư lai lịch không rõ dẫn gã đi như vậy? Bởi vì rời khỏi lão, mới tiện bề chân chính hạ sát thủ. Những người biết chuyện năm đó đã chết sạch, hiện giờ chỉ còn lại mình Triệu Kính, vì võ lâm chính đạo bị thương tổn mà trước mắt đức cao vọng trọng, phong quang vô lượng… Những điều này là chân tướng.