Vừa thấy là Diệp Bạch Y, sắc mặt Ôn Khách Hành lập tức khó coi, thấy Diệp Bạch Y nhìn chằm chằm mặt Chu Tử Thư không chớp mắt, sắc mặt Ôn Khách Hành càng khó coi hơn. Chu Tử Thư trái lại hơi giật mình, xa xa thi lễ nói: “Diệp tiền bối.” Diệp Bạch Y lại nhìn y hồi lâu mới nói: “Là ngươi? Ngươi không phải rất có nhân dạng sao, làm gì mà cứ biến mình thành cái đức hạnh quỷ quái đó? Cổ nhân còn có câu ‘đi không thay tên, ngồi không đổi họ’, huống chi bộ dáng trời sinh cha mẹ nuôi, chẳng lẽ ngươi không biết ‘quang minh lỗi lạc’ là gì sao?” Chu Tử Thư ngẩng đầu nhìn không trung, dường như làm vậy là có thể áp chế dục vọng muốn đập bẹp Diệp Bạch Yở trong lòng, hồi lâu mới cúi đầu, lộ ra ý cười khiêm tốn, lịch sự nói: “Tiền bối giáo huấn phải lắm.” Diệp Bạch Y hờ hững gật đầu, nói với họ: “Đi theo ta.” Ôn Khách Hành cảm thấy lão đầu tử này quả thực bất chấp lý lẽ đến tột cùng, vì thế hừ lạnh nói: “Ngươi là ai, ta biết ngươi sao?” Diệp Bạch Y quay đầu, trên mặt không nhìn ra có biểu cảm gì là đặc biệt vui vẻ hay không thoải mái, chỉ trầm mặc một lát rồi hỏi: “Ba mươi năm trước, chuyện Dung Huyền và lão bà Nhạc Phượng Nhi cùng với Lưu Ly giáp lộn xộn này rốt cuộc là tình huống gì, các ngươi không muốn biết sao?” Ôn Khách Hành đã quay lưng định đi chợt dừng bước, cúi xuống đất, khiến người ta không nhìn ra buồn vui. Mấy người cứ thế giằng co hồi lâu, Ôn Khách Hành mới quay đầu, dùng giọng điệu hết sức kỳ dị hỏi: “Chúng ta vì sao… phải muốn biết chuyện Dung Huyền và vợ ông ta?” Diệp Bạch Y bỗng thở dài nói: “Chờ ngươi cũng sống đến tuổi ta thì sẽ hiểu, có lúc nhìn ra một người muốn gì, không khó như các ngươi tưởng tượng đâu.” Ôn Khách Hành lập tức lại không vừa mắt với giọng điệu cậy già lên mặt này. Chu Tử Thư cùng y nhìn nhau một cái, liền hỏi: “Tiền bối đã biết cái gì hay sao?” Diệp Bạch Y thoáng cười, khuôn mặt cứng đờ ấy luôn khiến người ta không nhìn ra y là thật lòng muốn cười hay nụ cười giả dối âm dương quái khí, sau đó chỉ nghe y nói: “Ta biết cái gì? Ta chẳng qua là một lão ngốc sống rất nhiều năm trên Trường Minh sơn không thấy mặt trời, có thể biết cái gì đây?” Y quay người đưa lưng về phía họ, bước lên trước: “Chẳng qua ta biết, có một người có lẽ nắm rõ chuyện năm đó.” Chu Tử Thư phân phó Trương Thành Lĩnh một tiếng “Đi theo.” rồi đuổi theo, Ôn Khách Hành cũng thấy hơi kỳ lạ, thuận miệng hỏi: “Là ai thần thông quảng đại như vậy?” Diệp Bạch Y chẳng hề ngoảnh lại, miệng liền bay ra vài chữ: “Khôi Lỗi trang Long Tước.” Chu Tử Thư nhíu mày, không nhịn được nói: “Truyền thuyết đất Thục trung đích xác có một Khôi Lỗi trang như vậy, nhưng nó ẩn trong thâm sơn, trang chủ Khôi Lỗi trang Long Tước tinh thông các loại cơ quan cùng với thuật kỳ môn độn giáp, trang kia dường như là một nơi biết di động, ta từng nhiều lần cho người vẽ bản đồ, nhưng mỗi lần người tu chỉnh bản đồ đều thề thốt bày tỏ không có vấn đề, đi tìm kiếm nữa thì cái trang xuất quỷ nhập thần đó lại đều không biết tung tích…” Diệp Bạch Y nói: “Ngươi phế vật.” – Miệng chó không thể phun ra ngà voi. Chu Tử Thư nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, nắm tay mở ra lại nắm chặt, im lặng đánh giá đầu Diệp Bạch Y, càng nhìn càng cảm thấy hình dạng cái đầu kia cực kỳ thích hợp để bị đấm. Trương Thành Lĩnh bên cạnh kéo áo y, mở miệng muốn hỏi gì đó, bị Chu Tử Thư hung hãn trừng một cái, bực bội túm vạt áo lại mắng: “Tiểu tử mười mấy tuổi có chuyện cứ việc nói, làm gì mà sợ đầu sợ đuôi y như tiểu tức phụ vậy?” Rõ ràng là y đang giận chó đánh mèo, Trương Thành Lĩnh rụt cổ không dám hó hé. Chu Tử Thư lại nhìn quét gã một cái nói: “Ngươi muốn nói cái gì, nói mau!” “Sư, sư phụ, chúng ta phải đến mãi Thục trung sao?” Chu Tử Thư liền ngẩn ra, lòng nói đúng thế, một đoạn đường rất dài. Vì thế Trương Thành Lĩnh tự làm bậy không thể sống, do lắm miệng hỏi một câu như vậy mà dọc đường bị sư phụ độc ác Chu Tử Thư này tra tấn đủ kiểu, khi thì bảo gã đảo hành chân khí, trồng chuối đi đường, khi thì bị y dùng một tay đè vai, để thiếu niên kia giống như lưng gánh một ngọn núi to toàn lực đi… Quả thực sống không bằng chết. Ôn Khách Hành ở bên không nói không rằng, vẫn chóp chép ăn hạch đào, vừa làm Chu Tử Thư ghê tởm, vừa dường như thoáng suy tư cân nhắc chuyện gì, thấy Chu Tử Thư không để ý tới lão đầu lừa sống Diệp Bạch Y này nữa, liền khó được bắt chuyện với Diệp Bạch Y, hỏi: “Ngươi và… Dung Huyền là quan hệ gì? Tại sao phải biết chuyện ba mươi năm trước?” Diệp Bạch Y nhìn y một cái, trầm ngâm hồi lâu, ngay khi Ôn Khách Hành cho là y muốn nói gì đó, chỉ nghe y mở miệng chó nói: “Sao ngươi y như đàn bà lắm chuyện vậy? Cái gì cũng nghe ngóng? Liên quan gì đến ngươi?” Ngón tay Ôn Khách Hành hơi dùng lực, vỏ hạch đào kia trực tiếp bị y bóp nát, văng ra một trượng, còn kèm theo một luồng kình phong hệt như ám khí, Trương Thành Lĩnh lập tức trốn xa tít, để tránh cửa thành bốc cháy hại đến cá chậu. Ôn Khách Hành mới định mở miệng khinh thêm vài câu nữa, ai ngờ trước mắt chợt lóe ánh sáng, y nhìn kỹ lại, rốt cuộc phát hiện tóc Diệp Bạch Y có một sợi bạc, liền ngạc nhiên nói: “Ơ, họ Diệp, ngươi có tóc bạc rồi.” Chẳng biết có phải là ảo giác hay không, nháy mắt ấy đôi mắt đờ đẫn của Diệp Bạch Y dường như nhanh chóng lướt qua chút hào quang, nhanh đến mức khiến người ta không phân biệt được, y không cầm được lòng đưa tay muốn sờ tóc mình, nhưng tay giơ lên một nửa lại buông xuống, miệng chỉ nói nhàn nhạt: “Ngay cả tóc bạc mà ngươi cũng chưa thấy sao? Thiếu kiến thức.” Ôn Khách Hành ngẫm nghĩ, thấy cũng phải, lão quái vật này nhiều tuổi rồi, nếu đổi người khác thi cốt cũng phải lạnh ngắt rồi, có cọng tóc bạc thì tính là gì đâu? Sau đó y không tìm được chuyện gì để nói nữa. Diệp Bạch Y cứ có bản lĩnh khiến người ta không đi trêu chọc y, từ Động Đình đến Thục trung, dọc đường như một người giả biết đi, chỉ có tư thế non hô biển gầm, quét ngang ngàn quân như cuốn chiếu kia lúc ăn cơm, có thể cho người khác biết y là vật sống. Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành buồn chán gần chết, vì thế chỉ có thể đấu võ mồm, om sòm không ngừng, ban đầu Diệp Bạch Y còn mặt không biểu cảm bình tĩnh nghe, sau đó thật sự cảm thấy hai người họ chẳng ra làm sao, liền nói: “Hai ngươi có bản lĩnh thì lăn lên giường mà đánh nhau, giở võ mồm làm gì, như hai con dế, là phía dưới không đứng được hay là đại cô nương nữ giả nam trang, làm bộ rụt rè cái gì? Thịt ngứa nên có thú, câm miệng hết!” Trương Thành Lĩnh đang ở một bên đi theo phương pháp trồng chuối Chu Tử Thư dạy, nghịch hành chân khí vốn rất khó chịu, vừa nghe lời này thoạt tiên thoáng sửng sốt, sau đó hài tử choai choai mông lung hiểu được điều gì, mặt đỏ bừng, nội tức liền loạn, ngã phịch xuống, ôm cổ đỏ mặt rên “ôi ôi” “ai ai”. Nếu không phải Diệp Bạch Y tự xưng có thể tìm được “Khôi Lỗi trang”, Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành quả thực muốn liên thủ giáo huấn lão đầu chết toi này một trận, hai người hết sức ăn ý liếc nhau, nhưng chẳng biết cớ làm sao, Ôn Khách Hành thoáng nhìn khuôn mặt người nọ tuấn tú mà miễn cưỡng kiềm chế cơn giận, ánh mắt liền không thể khống chế dời xuống dưới, xuyên qua vạt áo y phảng phất có thể nhìn thấy da thịt bên trong, tự tưởng tượng một chút, yết hầu hơi động đậy, bỗng thấy Diệp Bạch Y nói cũng có chút đạo lý. Hai người cuối cùng hết hạng mục giải trí, vì thế ăn ý hợp nhau giày vò Trương Thành Lĩnh. Chu Tử Thư bảo gã “chân khí liễm tụ, đi tứ chi trăm xương, như sông đổ ra bể, khai thông kinh mạch, thuận lai nghịch chuyển đều là tự do”, Ôn Khách Hành liền lén bảo gã “ngươi nội tức bất ổn, công lực quá kém, nội tức nên tan không nên tụ, phải tuần tự tiến dần, cảm thụ chân khí trên người, thuận theo tự nhiên”. Hai người nói nghe đều rất có đạo lý, tội nghiệp Trương Thành Lĩnh không biết nên nghe ai, đầu to làm đôi, chân khí trên thân thể ba hồi tụ ba hồi tan, ba hồi chính hành ba hồi nghịch hành, thỉnh thoảng còn phải nhận phương thức huấn luyện đặc thù của Chu Tử Thư – cũng chẳng thấy y dùng sức như thế nào, bàn tay đè trên vai kia nặng hơn vạn quân. Trong lòng Trương Thành Lĩnh không nhịn được sinh ra một chút lo lắng, thầm nghĩ mình trường kỳ bị sư phụ đè như vậy, nhỡ không cao nổi thì phải làm sao? Trong đầu hiện ra bộ dáng giương nanh múa vuốt của Phong Hiểu Phong, không nhịn được phải rùng mình. Chu Tử Thư không biết sầu lo trong lòng gã, cảm thấy hài tử này dụng công đúng là có dụng công, nhưng không thông minh, trước kia khi dạy Lương Cửu Tiêu đã luôn chê y quá ngốc, rất nhiều thời điểm đều miễn cưỡng kiềm chế, ai ngờ so với Trương Thành Lĩnh, Lương Cửu Tiêu quả thực là kẻ thông minh tuyệt thế. Nếu không phải mấy năm nay ở trong triều sớm sớm đã mài bằng tính khí, Chu Tử Thư cảm thấy mình phải có tâm tư một chưởng đập chết hài tử xui xẻo này. Trương Thành Lĩnh kỳ thật cũng ủy khuất, công phu của Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư vốn không phải một lộ số, nếu là một người dạy còn có thể có chút tiến cảnh, nhưng hai người này chẳng ai biết dạy đồ đệ, ngươi một ngôn ta một ngữ, chẳng thèm quan tâm người khác hiểu được hay không, có lúc đang nói, bản thân còn ầm lên, ầm ĩ đến không thể dàn xếp thì ra đánh một trận, hùng hùng hổ hổ, nhưng cuối cùng tóm lại là hai kẻ mặt đỏ tía tai, còn có một Diệp Bạch Y ở bên giải thích như bộc bạch, nói họ “Đây chính là lấy luận bàn làm danh, làm việc bậy bạ”, khiến Trương Thành Lĩnh một mặt nghĩ ngợi miên man xấu hổ không thôi, một mặt vẫn chẳng hiểu gì hết. Thời gian từng ngày qua đi, gã cảm thấy công lực của mình ngược lại có xu hướng thụt lùi, bàn tay sư phụ đè trên vai vẫn nặng như mọi ngày, quả thực đè gã không thở nổi. Kỳ thật phương thức học công phu của Trương Thành Lĩnh thập phần hung hiểm, nếu đổi người khác, không có bàn tay Chu Tử Thư vẫn đè trên vai vô hình trung thay gã điều tiết nội tức, bị hai người này giày vò như vậy, đã sớm tẩu hỏa nhập ma rồi. Họ đi cực nhanh, không bao lâu đã rời xa Động Đình thị phi mà đến Thục trung. Ngày hôm đó Trương Thành Lĩnh thật sự không đi được nữa, gã cắn răng, miễn cưỡng bản thân hơn mười dặm, chỉ cảm thấy huyệt thái dương đập thình thịch, thở phì phò, tim trong ngực như muốn nhảy ra, cứ cất một bước đều phải dùng sức lực toàn thân. Tiếng Chu Tử Thư lạnh lùng vang lên bên tai: “Sao? Giờ đã không được? Tiếp tục!” Ôn Khách Hành nghiêng đầu nhìn một cái, nhướng mày, dường như cũng thấy Trương Thành Lĩnh đáng thương, không nhịn được xen mồm: “A Nhứ à…” “Ngươi câm miệng.” Chu Tử Thư mi mắt bất động, quả thực chẳng có lấy một chút nhân tính, mệnh lệnh, “Tiểu quỷ, ta bảo ngươi đi tiếp.” Trương Thành Lĩnh đã bắt đầu hoa mắt, gã muốn nói nhưng không nói được, vừa mở miệng nội tức liền muốn tiết ra, đến lúc đó cánh tay Chu Tử Thư thoạt nhìn gầy như que củi có thể đè gã xuống đất như trồng củ cải. Thục trung nhiều núi, tứ xứ liên miên nhấp nhô, như là không tuyệt không tận, trong lòng Trương Thành Lĩnh đột nhiên dâng lên nỗi tuyệt vọng con đường này dường như vĩnh viễn không đi hết, hai chân run rẩy càng kịch liệt, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn mặt sư phụ, khuôn mặt nghiêng tuấn tú kia vẫn lạnh băng y nguyên, chẳng thèm nhìn gã, như một pho tượng đá vô tình vô dục. “Hít thở kéo dài, đi nhâm đốc, như trăm sông đổ vào bể, vô tung vô tích…” “Nội tức hữu hình, linh như du xà, không tuyệt không đoạn, lui tới tự do…” Nháy mắt ấy, đối mặt với quần sơn Thục trung, Trương Thành Lĩnh như bị bức vào tuyệt cảnh, trong tích tắc bỗng nhiên có một câu nhanh chóng xẹt qua đầu – hữu hình vô biên, tan mà không tuyệt! Gã chỉ cảm thấy lồng ngực bỗng nhiên tràn đầy, tầm mắt càng mơ hồ, lại càng có thể cảm thụ biến hóa trong thân thể, nội tức tán trong tứ chi xương cốt kỳ thật vẫn ở đó, chỉ là gã không điều động được, giờ này vừa nghĩ thông, thình lình thấy một luồng sức mạnh tuôn ra, rốt cuộc chấn văng bàn tay Chu Tử Thư đang đè trên vai. Gã nhìn thấy cuối cùng chính là biểu cảm ngạc nhiên của Chu Tử Thư, sau đó trước mắt tối sầm, đầu cắm xuống.