Thiên Nhai Hiệp Lữ

Chương 26 : Hồi 26

Lý Trung Hụê đưa tay chỉ một vùng xanh biếc dưới núi nói: - Kia chính là Vạn Tùng Cốc, chúng ta đi nhanh một chút thì có thể nhập cốc trước khi trời tối. Tố Mai nói: - Cô nương cứ yên tâm dẫn đường. Bọn tỳ tử vẫn miễn cưỡng theo kịp. Lý Trung Hụê cười ảm đạm nói: - Hai vị cô nương chịu khó vậy. Nói đoạn, liền cất bước tiến lên phía trước. Khi đến cốc khẩu Vạn Tùng Cốc, Hương Cúc, Tố Mai xem chừng đã mệt đến thở không ra hơi. Chỉ thấy, hai vách núi dựng đứng, ở giữa là một đoạn hiệp cốc. Cốc khẩu chỉ rộng chừng hơn trượng, nhưng vào bên trong thì không gian vô cùng rộng rãi. Một tảng đá xanh cao hơn trượng được đặt bên cạnh cốc khẩu. Trên viết bốn chữ : "Hoàng Sơn Thế Gia." Bên dưới là một hàng chữ nhỏ hơn viết: "Hành nhân hạ mã, nhập cốc giải kiếm" Tố Mai ngần ngại hỏi: - Cô nương, tỷ tử có mang trong mình một thanh đoản kiếm. Có cần phải để lại bên ngoài cốc không ? Lý Trung Hụê nói: - Đi cùng với ta thì không cần. Đoạn chậm rãi bước vào cốc khẩu. Hoàng Sơn vang danh thiên hạ là nhờ kỳ tùng. Ở Vạn Tùng Cốc thì đúng là kỳ trung hữu kỳ, chỉ thấy hai bên vách núi mọc ra rất nhiều cây tùng có hình dàng kỳ quái. Có cây giống hình người, có cây giống hình khỉ, cây giống ngoạ hổ, cây giống bàn long ... thiên hình vạn trạng ... thật khiến người ta nhìn không chớp mắt. Bạch Tích Hương thở dài một tiếng nói: - Lão khiếu ở Bích Trần sơn trang cũng trồng một Bách Tùng viên, nhưng so với kỳ tùng trong Vạn Tùng Cốc này đúng là một trời một vực. Lão khiếu hôm nay đã được đại khai nhãn giới rồi. Lý Trung Hụê nói: - Phía sau Vạn Tùng Cốc có một nơi gọi là Đại Thiên Viên, do nhiều đời Hoàng Sơn Thế Gia gia công tu bổ mà thành. Bên trong Đại Thiên Viên kỳ hoa dị thảo nhiều vô số kể. Nhớ thời thơ ấu, tôi và gia huynh thường cùng nhau vui đùa ở đây đến quên cả đường về. Đợi cho kiếp nạn này qua đi, tôi sẽ cho mở cửa Đại Thiên Viên để cho thiên hạ anh hùng được thưởng thức tâm huyết của nhiều đời Hoàng Sơn Thế Gia. Bàng Thiên Hoá nói: - Chỉ nghe cô nương nói vậy, lão khiếu đã không cầm nổi lòng rồi. Trong lúc nói chuyện, Lý Trung Hụê đã dẫn Bàng Thiên Hoá và nhị tỳ đã vào sâu trong cốc khẩu khoảng hơn trăm trượng, cảnh vật đột nhiên biến đổi. Chỉ thấy một bức tường được tạo thành bởi những cây tùng trồng khít với nhau, bên trong ẩn ẩn hiện hiện những lầu, đình, đài, các ... Chỉ nghe một tiếng rít gió vang lên, một mũi tên đã vạch một đường trên không trung rồi biến mất bên trong bức tường. Lý Trung Hụê mỉm cười nói: - Thủ môn tứ tướng tuy hình dạng đáng sợ, nhưng tính tình hiền lành, mong chư vị chớ kinh hãi ... Nàng chưa nói dứt lời thì đã có tiếng hổ gầm truyền tới. Tiếp đó là một trận quái phong thổi tới. Hai con hổ vàng khổng lồ bất đồ từ trong rừng tùng lao ra chặn trước mặt mọi người. Lý Trung Hụê lớn tiếng quát: - Khách quý đến chơi ! Còn không mau lùi lại cho ta. Hai con hổ lớn tựa như hiểu được tiếng người, ngẩng đầu nhìn Lý Trung Hụê rồi phục thân xuống, rồi từ từ lùi lại. Tố Mai thầm nhủ trong lòng: - Lý cô nương nói Thủ Môn Tứ Tướng, đại khái là chỉ hai con hổ này, nhưng rõ ràng chỉ có hai con, lấy đâu ra tứ tướng ? Nàng đang nghĩ ngợi thì đột nhiên thấy tiếng gầm lớn, hai con quái vật lông vàng cao sáu thước từ trong rừng nhảy vọt ra, chặn giữa đường. Hương Cúc cả kinh thầm nhủ: - Con khỉ lớn như vậy, thật sự là chuyện hiếm thấy ở đời. Chỉ thấy Lý Trung Hụê huơ tay hai cái, nói: - Mau đi bảo bọn họ đốt đèn tiếp khách. Hai con khỉ lông vàng liền cười khẹc khẹc mấy tiếng, quay đầu khệnh khạng bước đi. Lý Trung Hụê nhìn theo bóng hai con khỉ lớn, nói: - Trước đây Hoàng Sơn Thế Gia, chỉ có hai con thủ vệ là hai con cự hổ, hai con khỉ lớn này là do gia mẫu mới thu phục được gần đây. Nghe gia mẫu nói, hai con quái vật này sức lực mạnh mẽ hơn cả hổ báo. Nhưng gia mẫu cũng không biết chúng ở đâu chạy đến đây. Bàng Thiên Hoá nói: - Theo lão khiếu được biết, hai con quái vật này tên gọi là Phí Phí, tuy trông giống khỉ nhưng lại không thuộc loại khỉ. Bọn chúng hay xuất hiện ở vùng rừng núi sâu ở hai tỉnh Vân, Quý. Hương Cúc nói: - Tiểu tỳ đã theo cô nương nhà chúng tôi đi đến rất nhiều danh sơn, nhưng chưa bao giờ thấy con khỉ lớn như thế cả, không biết làm thế nào mà chúng nó chạy được đến Hoàng Sơn này ? Bàng Thiên Hoá nói: - Điều này thì lão khiều không biết. Trong lúc nói chuyện, đột nhiên có hai ánh đèn đang tiến đến chỗ mấy người đang đứng. Bàng Thiên Hoá ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy hai thanh y thiếu nữ, giơ cao đèn lồng, bước đến trước mặt Lý Trung Hụê. Nhị tỳ tuổi tác khoảng mười sáu mười bảy, vừa thấy Lý Trung Hụê đã tất tả chạy tới, cúi người gọi lớn: - Tiểu thư đã về ! Lý Trung Hụê gật đầu nói: - Ta có khách cùng về. Các ngươi mau dọn dẹp phòng ốc để khách nghỉ ngơi. Thanh y thiếu nữ bên trái dạ một tiếng, quay đầu chạy đi. Thiếu nữ bên phải liền giơ cao lồng đèn, dẫn đường phía trước cho mọi người tiến vào trang viện. Lý Trung Hụê thấp giọng hỏi: - Phu nhân có từng khai quan hỏi chuyện lần nào không ? Nữ tỳ lắc đầu nói: - Không có ! Từ khi tiểu thư và thiếu gia rời cốc, lão phu nhân không hề rời khỏi Thái Thượng Các, những chuyện trong phủ đều do Vương bà bà xử lý. Trong lúc nói chuyện, mọi người đã đi xuyên qua mấy luống hoa, đi đến trước một toà đại sảnh lớn. Chỉ thấy một lão bà mặc lam y chừng sáu mươi tuổi cầm quải trượng đang đứng trước cửa. Bên cạnh là hai thanh y nữ lang giơ cao hai ngọn đèn lớn. - Không biết cô nương hồi phủ, lão thân không nghênh tiếp từ xa, cô nương thứ tội. Lý Trung Hụê đối với vị lão phu nhân dường như rất kính trọng, nàng hoàn lại một lễ rồi nói: - Những ngày này bà bà thật vất vả. Vương bà bà cười đáp: - Lão thân chỉ vì phu nhân, tiểu thư và công tử góp chút sức lực, làm sao dám nhận hai chữ vất vả được. Nói đoạn, Vương bà bà nghiêng người sang một bên nhường lối cho bọn Lý Trung Hụê. Lý Trung Hụê quay lại nhìn Bàng Thiên Hoá và Tố Mai, Hương Cúc nói: - Bàng trang chủ, hai vị cô nương, xin mời ! Bàng Thiên Hoá nói: - Minh chủ, mời ! Lý Trung Hụê cười ảm đạm, rồi nhấc chân bước vào đại sảnh. Vương bà bà không ngăn cản Bàng Thiên Hoá và nhị tỳ lại, nhưng trên mặt khẽ lộ vẻ khó chịu, hai đôi mày bạc nhíu chặt lại. Sau khi vào trong đại sảnh, nhị tỳ liền đặt Lâm Hàn Thanh, Bạch Tích Hương ngồi xuống ghế. Vương bà bà chống quải trượng đi vào, đến bên Lý Trung Hụê thấp giọng nói: - Lão thân đã dặn kẻ dưới bày tiệc cho cô nương. Lý Trung Hụê ngẩng đầu lên nhìn ngọn đèn lớn treo giữa đại sảnh nói: - Làm phiền bà bà truyền lệnh của ta bảo bọn họ chuẩn bị nhiều thức ăn một chút, trong mấy ngày tới sẽ có thêm nhiều võ lâm đồng đạo đến Vạn Tùng Cốc làm khách. Nàng đã sớm nghĩ đến khi nói những lời này, Vương bà bà nghe xong sắc mặt sẽ biến đổi rất khó coi, nên khi nói chuyện đã không nhìn vào mặt mụ. Quả nhiên, Vương bà bà nghe xong thì biến sắc, mái đầu bạc khẽ rung rung, ho lên hai ba tiếng nói: - Chuyện này có cần bẩm cáo với phu nhân trước không ? Lý Trung Hụê nói: - Không cần đâu ! Nếu như mẹ trách tội, ta sẽ chịu hết trách nhiệm. Vương bà bà thở dài một hơi nói: - Lão thân lĩnh mệnh. Lý Trung Hụê nói: - Ta còn muốn nhờ Vương bà bà đến Thái Thượng Các nói với mẹ là ta cầu kiến. Vương bà bà nói: - E rằng phu nhân đang điều tức chưa tỉnh. Lý Trung Hụê cúi đầu nghĩ ngợi rồi nói: - Thôi để mai vậy ! Có điều, phiền bà bà đi lấy một bình Tục Mệnh Thất Bảo Tán, hai vị bằng hữu này của ta thương thế rất nặng, phải dựa vào dược lực mới có thể tri trì được sinh mạng. Vương bà bà cả kinh, nói: - Lấy một bình à ? Lý Trung Hụê nói: - Không sai ! Lấy một bình ra đây ! Vương bà bà nói: - Theo lão thân được biết, Tục Mệnh Thất Bảo Tán chỉ còn không đến hai bình, là cái thế kỳ dược, thế gian nan cầu, cô nương ... Lý Trung Hụê chậm rãi nói: - Gia mẫu điều tức chưa tỉnh, gia huynh đi xa chưa về, Hoàng Sơn Thế Gia chúng ta do ai làm chủ ? Vương bà bà ngẩn người nói: - Tự nhiên là cô nương làm chủ. Lý Trung Hụê nói: - Vậy là được rồi, vậy thì mau đi lấy một bình Tục Mệnh Thất Bảo Tán lại đây. Vương bà bà liền cúi người hành lễ nói: - Lão thân tuân mệnh. Nói đoạn chống quải trượng, chậm rãi bước đi. Bàng Thiên Hoá khẽ đằng hắng một tiếng nói: - Lão khiếu có mấy lời, không biết có nên nói ra hay không ? Lý Trung Hụê nói: - Bàng trang chủ cứ nói ! Bàng Thiên Hoá nói: - Vị Vương bà bà kia trong Hoàng Sơn Thế Gia dường như có quyền lực rất lớn. Theo lão khiếu thấy, bà ta đối với việc không mời mà đến của chúng tôi rất là không hoan nghênh. Chuyện này minh chủ cũng không cần khó xử, nếu có gì không tiện, bọn lão khiếu sẽ đợi bên ngoài Vạn Tùng Cốc cũng được. Lý Trung Hụê nói: - Bất tất phải như vậy. Vương bà bà đó đã ở Hoàng Sơn Thế Gia từ khi còn nhỏ, đến nay cũng đã mấy chục năm rồi. Gia huynh và ta thuở nhỏ đều do bà ta một tay nuôi lớn, nhường nhịn bà ta một chút cũng phải thôi. Nhưng bà ta là một người rất hiểu đạo lý, bây giờ có lẽ không vui nhưng qua mấy ngày là sẽ hết thôi. Cử động của Vương bà bà có vẻ chậm chạp nhưng thực sự nhanh nhẹn vô cùng, hai người chỉ nói với nhau mấy câu bà ta đã quay lại đại sảnh. Chỉ thấy bà ta chậm rãi bước đến bên cạnh Lý Trung Hụê, hữu thủ đưa ra một bình ngọc nói: - Tiểu thư, Tục Mệnh Thất Bảo Tán đã mang đến rồi. Lý Trung Hụê đón lấy bình ngọc trong tay đưa cho Bàng Thiên Hoá nói: - Bàng trang chủ chắc cũng biết công hiệu của Tục Mệnh Thất Bảo Tán, ta cũng không cần nói lại nữa. Giờ trang chủ hãy làm cho họ tỉnh lại, phục dụng một chút để duy trì sinh lực, đợi đến mai ta đi gặp gia mẫu rồi mới quyết định tiếp. Bàng Thiên Hoá thấy trên bình ngọc hãy còn đóng ấn niêm phong của Hoàng Sơn Thế Gia, liền đưa tay đón lấy nói: - Thuốc này công hiệu thần kỳ, Bạch cô nương và Lâm tướng công được lão phu cho dùng linh dược, tuy đường xa vất vả nhưng thương thế không hề biến hoá. Có lẽ cũng không cần phải dùng đến loại thuốc quý giá nhường này. Lý Trung Hụê nói: - Vậy thì Bàng trang chủ hãy giữ lại bên mình, đợi khi cần thiết thì lấy ra phục dụng cho họ. Bàng Thiên Hoá chậm rãi bỏ bình ngọc vào trong túi, nói: - Nếu như không đến lúc cần thiết, lão khiếu quyết không dùng bừa bãi. Lý Trung Hụê quay đầu lại nhìn Vương bà bà hỏi: - Bà bà, đã chuẩn bị phòng xong chưa ? Vương bà bà khẽ thở dài một tiếng rồi nói: - Đã chuẩn bị xong rồi, xin tiểu thơ. Lý Trung Hụê đứng dậy nói với Bàng Thiên Hoá: - Nếu như thuơng thế hai người có gì biến chuyển, lập tức bảo họ báo ngay cho ta. Bàng Thiên Hoá gật đầu đáp: - Lão khiếu ghi nhớ. Hai thanh y nữ tỳ liền bước lên phía trước nói: - Để tiểu tỳ dẫn đường cho chư vị. Bàng Thiên Hoá và Lâm Hàn Thanh, Bạch Tích Hương, Hương Cúc, Tố Mai chia nhau ở trong một tiểu viện nhỏ rất thanh tĩnh. Nữ tỳ đốt lên một ngọn nến rồi nói: - Các vị xin nghỉ ngơi trước, tiểu tỳ sẽ mang thức ăn lên ngay. Bàng Thiên Hoá mỉm cười nói: - Làm phiền cô nương quá ! Một đêm bình yên trôi qua nhanh chóng. Sáng sớm hôm sau, Bàng Thiên Hoá vừa ra khỏi giường thì bên ngoài cửa đã có một thanh y nữ tỳ gõ cửa bước vào. Ả ta cúi đầu hành lễ rồi nói: - Tiểu thơ có lời mới Bàng trang chủ, Bàng Thiên Hoá trầm ngâm nói: - Làm phiền cô nương dẫn đường. Thanh y nữ tỳ liền dẫn Bàng Thiên Hoá đến đại sảnh gặp Lý Trung Hụê. Sáng nay nàng mặc một bộ y phục toàn màu xanh. Trên mặt đánh một lớp phần mỏng làm tăng thêm vẻ kiều diễm, nhưng cũng không dấu đựơc nét ưu tư. Tuy vậy nàng vẫn cố gượng cười đứng lên tiếp Bàng Thiên Hoá. - Bàng trang chủ, mời ngài cùng ta đi gặp gia mẫu. Bàng Thiên Hoá đằng hắng một tiếng rồi nói: - Lão khiếu đã sớm nghe danh lệnh đường và luôn mong được bái kiến cho thoả lòng ngưỡng mộ, nhưng không biết như vậy có tiện không ? Lý Trung Hụê liền mỉm cười nói: - Điều này không sao, Bàng trang chủ chớ bận tâm. Đoạn nàng đi trước dẫn đường. Bàng Thiên Hoá theo sát phía sau. Hai người đi qua mấy luống hoa, rồi vòng qua các bức tường cây đến một chỗ cây cỏ hoa lá tươi tốt thì dừng lại. Dưới tán lá xanh biếc ẩn ẩn hiện hiện một bức tường màu trắng. Lý Trung Hụê vừa bước lên bậc đá vừa quay lại thấp giọng nói với Bàng Thiên Hoá: - Đây chính là Thái Thượng Các nơi gia mẫu tịnh tu. Bàng Thiên Hoá chỉ ậm ừ một tiếng, không lên tiếng đáp lời. Thì ra, lão đột nhiên cảm thấy nơi này có gì đó khiến người ta trở nên thanh tịnh, nghiêm túc hơn. Sau khi lên hết mười ba bậc than, hai người đến trước một cánh cổng đóng kín. Chỉ thấy Vương bà bà đã đứng trước cửa từ bao giờ, gương mặt lạnh lùng nghiêm túc. Bà ta lạnh lùng nói: - Phu nhân đã đồng ý tiếp kiến. Lý Trung Hụê liền nói: - Đa tạ Vương bà bà. Vương bà bà ngẩng mặt lên thở dài một tiếng nói: - Có điều thời gian còn chưa đến lúc. Lý Trung Hụê mỉm cười nói: - Chúng ta đợi ở đây một lát cũng được. Vương bà bà dùng ánh mắt sắc bén, nhìn chằm vào mặt Bàng Thiên Hoá. Bàng Thiên Hoá bị bà ta nhìn đến trong lòng nảy ra cảm giác bất an, liền quay mặt nhìn ra chỗ khác, không dám tiếp xúc với mục quang của bà ta nữa. Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi đi trong tĩnh lặng. Một tiếng chuông nhỏ từ phía trong vang lên truyền ra bên ngoài. Vương bà bà khẽ nhích người sang bên trái, nói: - Có thể vào trong rồi. Lý Trung Hụê bước đến sát cánh cổng, đưa tay đẩy nhẹ. Bàng Thiên Hoá nghĩ ngợi một lát rồi cũng đi sát theo sau lưng Lý Trung Hụê. Mục quang chuyển động, chỉ thấy một căn đại sảnh thoáng đãng, ngoại trừ bốn bức tường bằng gỗ tùng thì không có gì trần thiết. Trên bức vách chính diện viết bốn chữ lớn: "Thái thượng vong tình" Bàng Thiên Hoá trong lòng thầm nhủ: - Lý phu nhân này đối với con gái ruột của mình mà cũng nghiêm khắc thế này, tình mẫu tử không ngờ lại nhạt nhẽo như vậy. Bốn chữ "Thái thượng vong tình" quả thật không sai. Lão nghĩ đoạn đưa mắt liếc nhìn sang góc đại sảnh, nơi có một vị phu nhân trung niên đang chậm rãi bước ra. Lý Trung Hụê vội bước lên phía trước, cúi người nói: - Nhi nữ tham kiến mẫu thân. Lý phu nhân nở một nụ cười nhạt nhẽo nói: - Con đứng dậy đi ! Bàng Thiên Hoá ngẩng đầu lên nhìn, thấy Lý phu nhân thân vận bạch y, tuy không trang điểm nhưng vẻ diễm lệ tuỵêt trần không vì thế mà mất đi, mới nhìn không khác gì cô gái hai mấy tuổi, trong lòng thầm nghxi: - Lý Đông Dương chết hơn mười năm nay, nếu tính tuổi thì Lý phu nhân này ít nhất cũng phải bốn chín, năm mươi tuổi gì đó. Chỉ nghe Lý Trung Hụê thấp giọng nói: - Bàng trang chủ, mau qua đây tham kiến gia mẫu. Bàng Thiên Hoá bước lên hai bước, ôm quyền nói: - Tứ Tượng Lâm Bích Trần Sơn Trang Bàng Thiên Hoá, tham kiến phu nhân. Lý phu nhân khẽ ừm một tiếng nói: - Bàng trang chủ mời ngồi. Mỗi một câu của bà ta đều rất ngắn gọn, một chữ cũng không thừa. Bàng Thiên Hoá nói: - Đa tạ phu nhân. Đoạn y lời bà ta ngồi xuống. Lý phu nhân chuyển động mục quang nhìn Lý Trung Hụê, chậm rãi nói: - Con tìm ta có chuyện gì ? Bàng Thiên Hoá thầm nhủ: - Tình cảm giữa mẫu nữ hai người bọn họ giống như bạn bè mới quen nhau vậy, ngay cả một tiếng Hụê nhi, Lý phu nhân cũng không muốn gọi. Lý Trung Hụê nói: - Nếu nữ nhi không có chuyện đã không dám làm phiền đến mẫu thân. Lý phu nhân hỏi: - Có chuyện gì ? Con mau nói đi ! Lý Trung Hụê nói: - Nữ nhi được mọi người đề cử làm minh chủ võ lâm. Lý phu nhân chỉ mỉm cười nói: - Vậy thì rất tốt. Lý Trung Hụê tiếp lời nói: - Nữ nhi tự biết tài trí không đủ đảm đương trách nhiệm. Thiên hạ anh hùng tin tưởng nhi nữ cũng là nhờ danh vọng của Hoàng Sơn Thế Gia. Lý phu nhân nói: - Ta biết rồi, còn việc gì nữa không ? Bàng Thiên Hoá thầm nhủ trong lòng: - Người này thật là một bà mẹ lạnh lùng, từng câu nói đều giống như là âm phong từ địa ngục thổi ra vậy. Chỉ nghe Lý Trung Hụê thở dài một tiếng nói: - Nhi nữ có mấy người bạn thọ trọng thương, hôn mê bất tỉnh, khẩn cầu mẫu thân ra tay cứu chữa cho bọn họ. Lý phu nhân vẫn giữ nét mặt lạnh lùng, không nói câu nào. Lý Trung Hụê ngẩng đầu lên nhìn bà ta rồi từ từ quỳ xuống nói: - Nhi nữ tự biết không nên làm phiền mẫu thân thanh tu, nhưng sự tình cấp bách, không thể không làm, mong mẫu thân niệm tình nhi nữ mà đáp ứng lời thỉnh cầu này. Lý phu nhân đưa mắt nhìn bốn chữ "Thái thượng vong tình" trên tường rồi chậm rãi nói: - Có chuyện đó thôi sao. Lý Trung Hụê nói: - Còn một chuyện nữa con muốn bẩm cáo. Lý phu nhân khẽ chau mày, không nói tiếng nào. Lý Trung Hụê liền tiếp lời: - Nhi nữ bị đưa lên làm minh chủ là để đối kháng với Tây Môn Ngọc Sương. Vì Tây Môn Ngọc Sương đó võ công cao cường, nhi nữ không phải là đối thủ, liên tục thất bại. Nhi nữ chỉ còn cách truyền cho truyền lệnh dụ triệu tập anh hùng thiên hạ đến Hoàng Sơn cùng Tây Môn Ngọc Sương quyết một trận sinh tử. Lý phu nhân nét mặt đã lạnh lùng, giờ như được phủ thêm một làn sưong mỏng, chầm chậm ngồi xuống một chiếc ghế làm bằng gỗ tùng. Bàng Thiên Hoá khẽ đằng hắng một tiếng, định nói hộ Lý Trung Hụê mấy câu, nhưng thấy thần tình lạnh lùng của Lý phu nhân, đành cố nén lại, chỉ đắng hắng mấy tiếng. Lão ta lịch duỵêt phong phú, nhìn người rất giỏi, thấy việc trước mắt liền nghĩ ngay: - Lý Trung Hụê sớm đã biết mẫu thân đối xử lạnh lùng với mình, tự mình đến gặp là được. Vì sao lại mời ta cùng đi ? trong chuyện này tất phải có nguyên nhân, ta không thể tuỳ tiện mà chen vào được. Tốt nhất cứ ngồi yên là được. Chỉ nghe Lý Trung Hụê nói: - Nữ nhi đã truyền lệnh đến khắp thiên hạ, yêu cầu các phái trong võ lâm, phái xuất cao thủ đến Hoàng Sơn tham gia trận chiến này. Nhưng võ công của Tây Môn Ngọc Sương đó quả thật rất nguỵ dị cao cường, thuộc hạ nhân thủ cũng nhiều vô số kể, tất cả đều thuộc loại võ công cực cao. Tuy rằng các đại môn phái cao thủ như mây, nhưng cũng khó mà là địch thủ của Tây Môn Ngọc Sương. Bàng Thiên Hoá thầm nghĩ: - Được lắm ! Thì ra đang dùng kế khích tướng. Lão liền đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy Lý phu nhân vẫn giữ nét mặt lạnh lùng như cũ, không hề biến động. Bàng Thiên Hoá ngạc nhiên thầm nhủ: - Không hiểu Lý phu nhân này luyện loại võ công gì nữa, lúc nào cũng như thiền định vậy, từ khi bà ta xuất hiện đến nay lúc nào cũng giữ nét mặt lạnh lùng như vậy, tựa như gương mặt bà ta được tạc bằng ngọc vậy. Lý Trung Hụê ngẩng đầu nhìn lên, nhìn mẫu thân nói: - Trận chiến này quyết định đến vận mệnh của thiên hạ anh hùng, cũng liên quan đến cả oai danh của Hoàng Sơn Thế Gia chúng ta. Lý phu nhân thở dài một tiếng, không lên tiếng đáp lời. Lý Trung Hụê lại nói: - Mẹ à ! Ngày cha chúng con còn tại thế, anh hùng cái thế, người người đều kính ngưỡng, nếu như cha con còn sống quyết sẽ không toạ thị bàng quan đâu. Lý phu nhân cười thê lương nói: - Con rất nhớ phụ thân phải không ? Lý Trung Hụê cúi đầu nói: - Nữ nhi đáng thương, từ khi còn nhỏ đã mất đi phụ thân, ngay cả tướng mạo của người con chúng chỉ nhớ rất mơ hồ. Lý phu nhân chậm rãi bước đến đỡ Lý Trung Hụê đậy, nhưng khi vừa chạm vào người nàng đã đột nhiên thu lại, đưa lên vuốt vuốt tóc nói: - Con nói nhiều quá rồi ! Lý Trung Hụê đột nhiên ngẩng đầu lên, từ giọt lệ châu chầm chậm rơi xuống. Bàng Thiên Hoá không thể nhận nại được nữa, lão đứng vọt lên nói: - Lý phu nhân ! Lý phu nhân chầm chậm quay đầu lại, đưa mắt nhìn Bàng Thiên Hoá nói: - Có chuyện gì ? Bàng Thiên Hoá nói: - Lệnh ái được võ lâm đồng đạo kính trọng, đề cử làm minh chủ ... Lý phu nhân nói: - Điều này ta đã biết rồi. Bàng Thiên Hoá nói: - Bàng mỗ bất tài, nhưng vì võ lâm đại cục đã bỏ đi mười năm tĩnh tu đi theo minh chủ, lẽ nào phu nhân không thể nịệm tình mẫu nữ, giúp đỡ lệnh ái một tay sao ? Lý phu nhân cười nhạt nhẽo nói: - Vương bà bà đâu ? Vương bà bà liền lên tiếng đáp lời: - Lão thân ở đây. Đoạn chống quải trượng đi vào. Lý phu nhân nói: - Bảo bọn họ đưa hai người bị trọng thương mà tiểu thư dẫn về đến Thái Thượng Các. Vương bà bà đối với Lý Trung Hụê vẫn còn có chút cậy mình là người già, chứ đối với Lý phu nhân thì vô cùng kính trọng, mụ vội cúi người đáp dạ một tiếng rồi quay người đi ngay. Lý phu nhân dường như bị nước mắt của nhi nữ làm kích động tình mẫu tử thiên tính, thần tình lạnh lùng ban đầu đã dần dần mất đi. Bà ta thở dài một tiếng nói: - Người ta nói nhi tùng phụ, mẫu tùng nữ, xem ra không thể tin được. Hai anh em các con, chẳng có đứa nào giống ta cả. Đứa nào cũng giống hệt như cha các con vậy, thích chuyện thị phi. Lý Trung Hụê nói: - Nữ nhi biết tội đáng chết. Đợi cho chuyện này qua đi, nữ nhi sẽ từ chức minh chủ, chịu sự trách phạt của mẫu thân. Lý phu nhân chỉ khẽ cười nhạt, không lên tiếng trả lời nàng. Bà chỉ quay sáng nhìn Bàng Thiên Hoá nói: - Bàng trang chủ được sưng tụng là Sâm Tiên, y thụât hắn vô cùng tinh thâm, không biết đã xem qua thương thế của hai nguời chưa ? Bàng Thiên Hoá nói: - Xem qua rồi ! Thương thế hai người đều rất trầm trọng, khiến Bàng mỗ thúc thủ vô sách. Trong lúc ba người nói chuyện thì bốn thanh y tỳ nữ đã đưa Lâm Hàn Thanh và Bạch Tích Hương tiến vào Thái Thượng Các. Lý phu nhân quay lại nhìn Lý Trung Hụê nói: - Con đứng dậy đi. Đoạn chầm chậm bước đến bên cạnh Lâm Hàn Thanh. Lý Trung Hụê vẫn quỳ dưới đất, nghe Lý phu nhân nói vậy thì liền lập tức đứng dậy đi sát bên cạnh mẫu thân. Lý phu nhân đưa tay bắt mạch cho Bạch Tích Hương, đoạn nhẹ nhàng mở tấm khăn che trên mặt Lâm Hàn Thanh. Mục quang vừa tiếp xúc với gương mặt của Lâm Hàn Thanh, tựa hồ như bị ai đấm một quyền, thân hình khẽ rung động, trên mặt lộ vẻ kinh hãi. Lý Trung Hụê chỉ chú ý đến Lâm Hàn Thanh, không để ý đến thái độ của mẫu thân. Nhưng Bàng Thiên Hoá ở ngoài quan sát, nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Lý phu nhân trấn định tinh thần một lát rồi chậm chậm nói: - Hụê nhi, người này tên là gì ? Lý Trung Hụê nghe thanh âm của mẫu thân vô cùng nhu hoà, tựa hồ như ấn tượng đối với Lâm Hàn Thanh rất tốt, không khỏi thầm vui mừng trong lòng nói: - Chàng tên gọi là Lâm Hàn Thanh. Lý phu nhân lẩm bẩm nhắc lại: - Lâm Hàn Thanh ... Lý Trung Hụê nói: - Chính là Lâm Hàn Thanh, chàng đối xử với người khác rất tốt ... Lý phu nhân không để cho Lý Trung Hụê nói tiếp, ngắt lời hỏi: - Hụê nhi, con có biết gia thế của nó không ? Lý Trung Hụê lắc đầu nói: - Nữ nhi không biết ! Lý phu nhân không hỏi thêm nữa, cẩn thận xem xét thương thế cho Lâm Hàn Thanh rồi nói: - Thương thế tuy nặng, nhưng nguyên khí chưa hao tổn, chỉ cần đối chứng kê thang là có thể phục hồi rất nhanh. Lý Trung Hụê nói: - Mẫu thân đã có cách trị khỏi thương thế cho chàng ? Lý phu nhân đột nhiên đưa mắt nhìn Bàng Thiên Hoá nói: - Việc này cần làm phiền Bàng trang chủ mới được. Bàng Thiên Hoá nói: - Bàng mỗ sẽ tận hết sở năng, chết cũng không từ. Lý phu nhân nói: - Nó đã vận công kháng cự chưởng lực, bảo vệ tâm mạch, nhưng chỗ trúng chưởng có một cục máu bầm, trước hết phải dùng nội công đánh tan máu bầm mới có thể tiếp tục điều trị. Bàng Thiên Hoá nói: - Không sai. Tại hạ cũng nghĩ như vậy, chỉ là không dám thực thi mà thôi. Lý phu nhân nói: - Vậy làm phiền Bàng trang chủ đánh tan máu bầm trong người hắn. Bàng Thiên Hoá gật đầu đáp lời, rồi bước đến bên cạnh Lâm Hàn Thanh. Lý phu nhân lắc lắc đầu nói: - Đợi lát nữa hãy động thủ. Bàng Thiên Hoá nghe xong thì ngẩn người, lùi bước về chỗ cũ. Lý phu nhân đến vạch mí mắt Bạch Tích Hương ra xem, thấp giọng hỏi Lý Trung Hụê : - Vị cô nương này là ai ? Lý Trung Hụê nói: - Cô ấy tên là Bạch Tích Hương. Lý phu nhân nói: - Cô ta rất thông minh. Lý Trung Hụê nói: - Mẫu thân nói không sai. Bạch cô nương tài hoa cái thế, không gì không làm được. Lý phu nhân cần thận xem xét thương thế cho Bạch Tích Hương rồi nói: - Thương thế của cô ta còn nặng hơn Lâm Hàn Thanh một chút. Lý Trung Hụê nói: - Có cứu đựơc không ? Lý phu nhân nói: - Cứu thì cứu được, nhưng cũng mất rất nhiều thời gian và công sức. Lý Trung Hụê liền nói: - Mong mẫu thân từ bi cứu chữa cho nàng ấy. Lý phu nhân nói: - Vị cô nương này thể chất rất yếu. Trước khi bị thương khẳng định là một bệnh mĩ nhân, hơn nữa cơ sở nội công không có, thương thế của nàng ta mẹ cũng không nắm chắc lắm. Lý Trung Hụê vội nói: - Như vậy là hy vọng không lớn rồi. Lý phu nhân nói: - Cơ hội chỉ có một nửa, mẹ sẽ tận hết sở năng. Lý Trung Hụê rơi lệ nói: - Vị Bạch cô nương này có ân cứu mạng nhi nữ. Lý phu nhân gật gật đầu lên tiếng gọi: - Vương bà bà. Vương bà bà từ lâu đã đứng bên ngoài Thái Thượng Các đợi lệnh, vừa nghe gọi đã lập tức bước vào. - Phu nhân có gì phân phó ! - Chuẩn bị cho tai một cái nổi lớn, hai chum rượu trần niên với một cái lồng hấp. Vương bà bà nghe lệnh, lập tức quay người bước đi. Lý phu nhân quay lại nhìn Lý Trung Hụê nói: - Các người có thể đi rồi, canh một đêm nay ta sẽ chữa bệnh cho Bạch cô nương. Lý Trung Hụê nói: - Đa tạ mẫu thân. Lý phu nhân quay đầu nhìn Bàng Thiên Hoá nói: - Mời Bàng trang chủ ra tay đánh tan máu bầm trong ngực nó, đêm nay ta sẽ điều chế dược vật, sáng mai có thể cho hắn phục dụng. Bàng Thiên Hoá cúi người nói: - Đa tạ Lý phu nhân. Lý Trung Hụê đến cạnh Bàng Thiên Hoá thấp giọng nói: - Bàng trang chủ, chúng ta đi thôi. Bàng Thiên Hoá nói: - Có cần đưa Lâm Hàn Thanh và Bạch Tích Hương đi không ? Lý Trung Hụê nói: - Không cần ! Bàng Thiên Hoá liền đi theo Lý Trung Hụê rời khỏi Thái Thượng Các. Hai người ra đến cổng thì đã thấy Vương bà bà đứng đó từ bao giờ. Bà ta mỉm cười nói: - Cung hỉ cô nương đã thuyết phục được phu nhân. Lý Trung Hụê mỉm cười nói: - Vẫn phải nhờ Vương bà bà giúp đỡ nhiều. Vương bà bà thở dài nói: - Lão thân tự sẽ tận lực. Lý Trung Hụê mỉm cười với Vương bà bà rồi bước xuống bậc thang đá. Bàng Thiên Hoá đi sát sau lưng nàng, thấp giọng hỏi: - Khi lệnh đường mới xuất hiện, lão khiếu vô cùng lo lắng, không ngờ minh chủ có thể thuyết phục được. Lý Trung Hụê nolí: - Khi bước vào Thái Thượng các, ta cũng không có lòng tin. Không ngờ lại may mắn đến vậy. Bàng Thiên Hoá nói: - Khi lệnh đường nhìn thấy Lâm Hàn Thanh ... Lý Trung Hụê cười vui vẻ nói: - Ồ, Mẫu thân với Lâm Hàn Thanh có ấn tượng rất tốt, điều này thật ngoài dự liệu của ta. Bàng Thiên Hoá khẽ đằng hắng một tiếng, không nói lời nào, trong lòng lại thầm nghĩ: - Lý phu nhân đó khi nhìn Lâm Hàn Thanh dường như rất là kích động, bên trong nhất định có điều gì ẩn mật. Nếu Lý Trung Hụê không phát hiện ra điều này thì ta cũng không cần nói nữa. Hai người đi một hổi thì trở về đại sảnh. Lý Trung Hụê dừng bước, quay lại nói với Bàng Thiên Hoá: - Khi bọn nữ tỳ đưa Lâm Hàn Thanh về, tự nhiên sẽ đến báo cho Bàng trang chủ biết. Bàng Thiên Hoá tiếp lời nói: - Minh chủ yên tâm, lão khiếu tự tin có thể đánh tan máu bầm trong ngực Lâm tướng công. Lý Trung Hụê gật đầu nói: - Sau khi trị thương cho hai người xong, Bàng trang chủ hãy di nghỉ ngơi. Trong năm ba ngày tới, e rầng các võ lâm cao thủ sẽ quy tập về Hoàng Sơn, lúc đó mong rằng Bàng trang chủ thay ta tiếp dón họ. Bàng Thiên Hoá nói: - Lão khiếu tuân mệnh. Lý Trung Hụê nói: - Tố Mai, Hương Cúc chắc chắn sẽ lo lắng cho sự an nguy của Bạch Tích Hương, làm phiền Bàng trang chủ nói cho họ một tiếng. Đoạn nàng liền quay người bỏ đi. Bàng Thiên Hoá trở về tiểu viện, quả nhiên Tố Mai, Hương Cúc đã đợi ở cửa từ bao giờ. Nhị tỳ vừa thấy Bàng Thiên Hoá quay lại, đã cúi người hành lễ đồng thanh hỉ: - Cô nương nhà chúng tôi thế nào rồi ? Bàng Thiên Hoá nói: - Lý phu nhân đã nhận lời cứu chữa, đêm nay sẽ ra tay. Tố Mai thở phào một tiếng noí: - Hy vọng có lớn không ? Bàng Thiên Hoá nhìn gương mặt tràn trề hy vọng của hai người, không nỡ nói thật, chỉ đành thở dài một tiếng nói: - Theo Lý phu nhân đó nói thì hy vọng rất lớn.