Thiên Nga Thích Ăn Thịt Cóc

Chương 49 : Tái ông mất ngựa (1)

Một ly cà phê tạo ra thảm kịch, thật ra là câu chuyện Tái ông mất ngựa <img alt=D src="https:///images/smilies/icon_biggrin.gif" data-pagespeed-url-hash=3052083577 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Đối với một người thất nghiệp mà nói, thứ 3 hẳn là ngày trong tuần tôi thích nhất. Hôm nay, vé rạp chiếu phim giảm 50%, trung tâm mua sắm vắng khách, đi siêu thị không cần xếp hàng đợi thanh toán, đi bộ không cần chen chúc, quán cafe cũng không đông. 15h. Tôi ngồi trong quán cafe, vùi đầu vào chiếc máy tính để trả bản thảo ngày mai cho mấy nhà xuất bản. Tiếng nhạc bài “Một lần của em” vang vọng trong căn phòng. Giọng hát ấm áp luẩn quẩn bên tai: “Cô gái anh đã từng yêu giờ đã hoàn toàn biến mất. Tình yêu khiến anh khát vọng, lại khiến anh đau khổ, đem lại cho anh toàn thương tích…”. Trong cảnh yên tĩnh, nghe một ca khúc cảm hoài như vậy, lòng tôi như bị ai chạm tới tận đáy, mơ hồ rung động. Chỉnh màu nền bản vẽ xong, tôi dùng tay phải phóng to hình để kiểm tra màu bố cục, tay trái vươn ra cầm tách cà phê. Cúi đầu nhấp ngụm cafe, đang định đặt chén xuống thì tôi nghe thấy tiếng giày cao gót “cộp cộp” vang lên phía trước. Ngẩng đầu lên. Giọng nói khàn khàn của quản lý quán đập thẳng vào tai tôi: “Mộ Dung tiên sinh, Thiệu tiểu thư đang chờ anh ở phòng A106…” Hình như anh có trả lời, nhưng tôi không nghe rõ. Lúc nghe thấy bốn chữ “Mộ Dung tiên sinh”, tay tôi run lên, tách cà phê tinh xảo mạ vàng rơi “bộp” vào vị trí bộ gõ của máy tính. Trong nháy mắt, màn hình máy tính tràn ngập màu cafe. Tôi choáng váng, cuống cuồng với khăn tay lau và ấn phím save để lưu lại những gì đã làm. Mắt thấy một xấp giấy ướt nhẹp nhăn nhúm, tôi bất chấp, gọi nhân viên ầm lên: “Nhân viên nhân viên, cho xấp giấy ăn, nhanh” Vừa nói được chữ “nhanh”, màn hình tối đen. Tôi nhìn màn hình tối đen, tí thì ngất. Tay tôi siết tập giấy đã đổi sang màu nâu thẫm, trong thoáng chốc không biết nên làm gì. Tôi cứ đứng ngẩn ra như thế, bỗng có bàn tay nắm lấy tay tôi kéo đi, giọng nói vang lên: “Tiểu Bạch, cẩn thận”. Đúng là giọng nói tôi đã mong nhớ 4 năm nay. Cúi đầu nhìn mới thấy cafe tràn ra trên mặt bàn cẩm thạch, quần jean bạc đã dính một chút màu nâu, nhìn xấu đến giật mình. Một chiếc khăn tay màu nâu nhạt xuất hiện trước mặt tôi. Tôi cầm, lau vội vàng, lúc ngẩng đầu, nhìn gương mặt ấy gần sát mình, câu đầu tiên nói lại là: “Làm sao bây giờ? Máy hỏng rồi, mai em còn phải giao bản thảo” Sau đó anh nhìn tôi, phá lên cười. Gương mặt tươi tắn, vẻ mặt dịu dàng, ánh mắt sáng rực tôi hằng yêu thương. Tôi chợt nhận ra mình vừa nói gì, mặt đỏ bừng lên. Tôi đã từng tưởng tượng cảnh hai chúng tôi gặp lại nhau, tự hỏi khi gặp lại thì câu đầu tiên mình nói sẽ là gì, không ngờ gặp lại sau 4 năm, tôi lại rơi vào hoàn cảnh xấu hổ thế này, câu đầu tiên nói với anh lại là: “Làm sao bây giờ? Máy hỏng rồi, mai em còn phải giao bản thảo!” Chết mất! Hiện thực quá không lãng mạn, không như mơ, không có lời thì thầm, thật làm cho người ta khóc không ra nước mắt! Anh cúi người rút sạc, anh úp máy của tôi xuống, vỗ vỗ cho nước chảy ra hết, sau đó cầm khăn tay trên tay tôi lau mấy vết nước đọng, nhìn tôi nói: “Cafe chảy vào mạch bên trong rồi, rút điện chậm, dễ là bo mạch chủ bị cháy rồi, hay đem đi bảo dưỡng kiểm tra chút đi?” Ôi, vốn tôi còn vì chuyện bất ngờ được gặp lại mà lòng dạ rối rắm, nghe anh nói vậy xong, nhớ đến việc mai phải giao bản thảo, giật tóc phát điên, lẩm bẩm: “A…bản thảo của tôi! A…làm sao đây? Mai là hạn chót rồi! Oaaaaa muốn chết quá điiii! Bộ dạng túng quẫn của tôi khiến anh buồn cười, anh dịu dàng nói: “Đừng giận, thu dọn đi, anh đưa em đi kiểm tra. Kiểu thế này kiểm tra càng sớm càng tốt” Tôi lấy lại tinh thần, cân nhắc một chút rồi khéo léo từ chối: “Không cần đâu, em tự đi được. Không phải anh có hẹn à?” Nhắc đến việc này, trông anh có vẻ hơi hoảng hốt; im lặng vài giây rồi anh bảo tôi: “Em thu dọn một chút, anh quay lại ngay” — Tôi gọi nhân viên mang thêm chút giấy, sau đó lau thật sạch sẽ máy tính, thu dọn hết đồ đạc vào balo để đồ siêu to, vừa ngẩng lên đã thấy anh dẫn cô gái xinh đẹp kia tiến về phía này. Nhìn hai người một chút, tôi chợt cảm thấy cô gái này quen quen, nghĩ kỹ thì ra đó là cô gái kéo anh đi lướt qua tôi ở vườn ăn hôm trước. Nhất thời, lòng tôi trăm mối ngổn ngang. “Tiểu Bạch, đây là Thiệu Quân Nịnh, tên tiếng Anh là Gillian.”. Anh giới thiệu cô gái ấy với tôi. Ngừng một chút, anh nói: “Nịnh Nịnh, đây là Hạ Tiểu Bạch” Tôi đang tự suy nghĩ xem mình nên chào hỏi bạn gái mới của bạn trai cũ như thế nào, Thiệu Quân Nịnh đã dùng giọng phổ thông không chuẩn chào tôi: “Cô Tiểu Bạch, cô có khỏe không ạ?” (2) Nghe cô gái đó nói xong, tôi đơ cả người. Cô??? Thế “cháu” là gì??? Đừng có thế chứ? Tôi dù 26 rồi nhưng cô em này, cô cũng qua tuổi niên thiếu rồi, cô gọi tôi như thế thật là cao quá đi? Mộ Dung Tĩnh Huyền thấy tôi không lên tiếng mà chỉ u oán nhìn Nịnh Nịnh, còn có vẻ choáng váng, anh chỉ cười cười, từ từ giải thích: “Tiểu Bạch, quên nói với em… Nịnh Nịnh tính ra là…” – dừng một chút, ánh mắt ẩn ý nhìn tôi – “cháu. ngoại. của. anh” Tôi ngẩn người, cẩn thận nhìn “cháu ngoại” của anh xem giống nhau chỗ nào. Nhìn một hồi mới hiểu ra: “Hả? Đây là…con gái của chị gái anh?” Mộ Dung Tĩnh Huyền mỉm cười không nói, Thiệu Quân Nịnh lại gật đầu trả lời: “Vâng, cô Tiểu Bạch, mẹ cháu là chị của cậu” Một câu nói đã giải quyết được tảng đá nặng nề trong lòng tôi mấy hôm nay. Từ “cô” này…à…cũng dễ nghe hơn hẳn… Giọng phổ thông trọ trẹ của Thiệu Quân Nịnh cũng…à nghe cũng hay ho đấy chứ! — Mộ Dung Tĩnh Huyền thu xếp để lái xe qua đây đón Thiệu Quân Nịnh rồi không nói không rằng cầm balo của tôi, kéo tôi ra khỏi quán. Đi đến một chiếc xe có rèm che màu đen trong bãi đỗ xe, anh bỏ balo vào ghế sau, mở cửa bên ghế phụ, lịch sự bảo tôi: “Lên xe thôi” Đối mặt với anh, tôi sao có thể từ chối? Thắt dây an toàn xong, anh khởi động xe, hỏi tôi: “Em có biết bộ phận bảo dưỡng của Apple gần đây nhất chỗ nào không?” Tôi nhíu mày, suy nghĩ: “Đến quảng trường điện tử Tam Tê Lộ đi, ở đó có cửa hàng chuyên Apple, chắc là có bộ phận bảo dưỡng” Anh nghiêng đầu nhìn tôi, suy nghĩ chút rồi nói: “Đến hàng trên Lâm Tỷ Lộ đi” “Nhưng chỗ quảng trường gần hơn chút, đi qua ngã ba kia, đến vòng xuyến là tới” – tôi ý kiến với dân từ nơi khác đến – “anh không quen thành phố X, nghe em đi” Nghe tôi nói vậy, anh cũng không nói nữa, lái xe ra khỏi chỗ đỗ, khẽ nói: “Hạ Tiểu Bạch, em đi quá lâu rồi…” Tôi quay đầu nhìn anh. Anh liếc mắt nhìn tôi: “Quảng trường đó đã chuyển đến thành Đông ở khu đô thị mới, ở nơi đó bây giờ toàn mấy tòa nhà trống, đang chờ dỡ bỏ” Lời của anh bỗng làm tôi nghĩ đến bốn chữ: vật đổi sao dời (3) Tôi chợt thấy mình thật ngớ ngẩn! Xe đi vào phố, chạy đều đều trên đường. Lúc này, hai người ngồi trong xe, hít thở chung một bầu không khí. Tôi hơi hồi phục tinh thần, cảm nhận được rõ ràng sự hiện diện của anh ở bên. Trong lòng, sự ấm áp rục rịch lan tỏa. Anh chăm chú lái xe, trông rất tao nhã lịch sự, lại nhàn nhã. Bộ vest đen tuyền, áo sơ mi Windsor xám, tất cả được là ủi cẩn thận, trong rất lịch lãm. Tôi nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh… Lông mày quen thuộc, dày lại thẳng, lúc không vui hay thắc mắc thì chân mày hơi nhếch lên; mắt cũng quen thuộc, sâu thẳm lại sáng trong, ánh mắt sạch sẽ, không có ánh ngần ngại; mũi cũng quen thuộc, sống mũi thẳng và hơi cao, lỗ mũi hơi nở, trung lộ ẩn giấu quý khí và sự cao ngạo; cái miệng quen thuộc, đẹp như được chạm khắc, lúc hồng hào lúc nhợt nhạt, môi mỏng nhưng không bạc; hàm tôi cũng quen thuộc, lạnh lùng, nghiêm nghị, cương nghị, lúc không cười trông rất cứng rắn, cười lên lại có vẻ dịu dàng khó nói… Gương mặt quen thuộc như vậy lại vẫn có nét xa lạ. Nhìn kỹ thì thấy lý do là do anh gầy đi, đường nét rõ ràng hơn, nhìn càng đẹp trai sáng sủa hơn. Năm tháng cuối cùng vẫn khoan dung với người đàn ông. Bốn năm không lưu lại dấu vết gì trên gương mặt anh, lại làm những gì tôi mong nhớ mờ nhạt dần, hóa thành sương khói. Đèn đỏ, anh dừng xe. Dường như cảm thấy tôi nhìn, anh quay đầu lại. Ánh mắt chạm nhau trong thoáng chốc. Tôi ngượng ngùng dời mắt đi, nhìn mấy chữ số nhảy liên tục trên đèn tín hiệu, giả vờ thờ ơ hỏi anh: “Anh đổi xe từ bao giờ thế?” “Anh mới đổi” “Chiếc Land Rover kia đâu rồi?” “Để ở thành phố S rồi. Lâu rồi anh không lái nó” “Ừ…” – tôi trả lời – “ở nội thành, đi loại xe có rèm che thế này cũng tốt, ngồi thoải mái, chạy êm, ít tạp âm, tiết kiệm nhiên liệu lại thân thiện với môi trường…” Một tay anh đặt trên vô lăng, anh nghiêng người nhìn tôi, trêu chọc: “Hạ Tiểu Bạch, bốn năm không gặp, anh thấy em nên quan tâm đến anh hơn cái xe này chứ nhỉ?” Trương Ái Linh từng nói: “Tình yêu vốn cũng không phức tạp đến thế. Quay đi quay lại cũng chỉ có ba chữ, không phải em yêu anh, em hận anh thì cũng là quên em đi, anh khỏe không, em xin lỗi” Đối với người yêu cũ lâu ngày mới gặp lại, câu phù hợp hẳn là “Anh khỏe không?” Tôi cắn môi, nhìn thẳng vào mắt anh, cuối cùng vẫn hỏi anh câu đó: “4 năm qua, anh có ổn không?” Nghe câu hỏi đó, dường như mắt anh hơi chớp. Một thoáng im lặng, anh hỏi lại: “Còn em?” Trong những lúc khó khăn, tôi đã từng ước nếu có ngày chúng tôi gặp lại, anh hỏi tôi những năm qua thế nào, tôi nhất định phải nói cho anh biết những ngày không có anh, tôi rất không ổn, không ổn, không ổn chút nào… Sau đó tôi sẽ hỏi anh: Nếu em quay lại, anh còn cần em không? Tôi nắm chặt vạt áo khoác, nhìn ánh mắt chăm chú của anh, khóe môi giật giật; vừa định mở miệng, anh lại nói: “Hạ Tiểu Bạch, bốn năm này, anh và em như nhau…” Anh không nói là “Ổn” hay “Không ổn” Anh nói: Bốn năm nay, anh và em như nhau… Như nhau…Đều rất không tốt… Đèn xanh. Anh lái xe đi, nói: “Nếu máy hôm nay không sửa được thì anh và Kevin cũng có thể lên tiếng, giúp em giao bản thảo muộn hơn” “Lần này không muộn được…” – nói đến chuyện này, lòng tôi vừa ấm áp lên đã lại lạnh đi hơn nửa. Tôi kéo kéo vạt áo, giải thích với anh: “Bố em bị bệnh phải nằm viện, Thiệu tổng đã thông cảm, kéo dài hạn nộp bản thảo hết mức có thể. Bây giờ mọi thứ đều đã được lên khung rồi, chỉ còn chờ tranh của em để 5h sáng đi in. Em phải nộp trước 4h…” “Không thể nộp thì cũng đâu còn cách nào khác” “Không thể không nộp, tuyệt đối không thể không nộp!” – tôi day day thái dương, thở dài – “Lần này, em vẽ minh họa cho một tiểu thuyết đang rất hot, nếu không giao bản thảo thì tiểu thuyết cũng phải tạm dừng. Như vậy cả tác giả, độc giả, tạp chí chỗ em làm cũng đều cần lời giải thích. Em đã làm việc nhiều năm, đây là lần đầu tiên gặp phải tình trạng này. Ai không biết sẽ nói em vừa có tí tiếng tăm đã cao ngạo, không thèm nộp bản thảo đúng hạn trong khi không ai dám làm chuyện này…” Anh cười, nhẹ nhàng an ủi tôi: “Đừng lo, còn tận 24h, sẽ giải quyết được thôi” Tuy chỉ là một câu trấn an bình thường, nhưng lại do anh nói, tôi chợt cảm thấy mình tràn trề năng lượng, dường như con đường phía trước có bao nhiêu khó khăn tôi cũng có thể vượt qua hết. Nói chung, từ tận đáy lòng, tôi vẫn rất ỷ lại vào anh. Nghĩ đến câu “Anh và Kevin cũng có thể lên tiếng”, lại nhớ lại trước đây Dao Dao đã bảo với tôi rằng nhà Thiệu Hiên Miện và nhà Mộ Dung có chút liên quan, tôi tò mò hỏi: “Anh quen Thiệu tổng giám chỗ em à?” “Ừ, năm đó bọn anh cùng học Trung học ở Anh” – anh trả lời, nhìn có vẻ đắc ý – “Mà phải nói, Thiệu tổng giám chỗ em vai vế còn kém anh đấy” Tôi nghi ngờ nhìn anh. Anh nhìn tôi, mím môi cười cười: “Anh rể anh họ Thiệu, cậu ta là cháu ruột anh rể anh, anh họ của Nịnh Nịnh; tính ra phải gọi anh là “chú” Tôi biết chồng của chị Mộ Dung Tĩnh là người Anh gốc Hoa họ Thiệu, nhưng kiểu gì cũng không liên hệ được rằng Thiệu Hiên Miện là cháu của doanh nhân nổi tiếng kia. Trước đây, tôi cảm thấy mấy kiểu tiểu thuyết về tổng giám đốc, rồi thì con cháu cán bộ cao cấp các kiểu rất xa xôi với mình, giờ phát hiện ra hóa ra có ngay bên cạnh. Nghĩ đến anh và cả một dòng họ lớn phía sau, tôi chợt chẳng muốn nói gì nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. — Đến cửa hàng bảo dưỡng máy tính của Apple ở Lâm Tỷ Lộ, kỹ thuật viên cầm máy của tôi, bình tĩnh hỏi: “Máy bị làm sao?” “Nước đổ vào, sau đó màn hình đen” “Nước? Nước gì? Nước sôi hay nước uống?” “Không phải…” – tôi thở dài – “Cafe, còn nóng” Kỹ thuật viên liếc nhìn tôi, vẫn bình tĩnh nói: “Khá là phiền, cafe ăn mòn linh kiện, khả năng hồi phục không cao lắm” Lòng tôi chùng xuống, mệt mỏi: “Anh cứ kiểm tra xem sao, xem bị làm sao” Khoảng 40 phút sau. Kỹ thuật viên lấy một bo mạch trong hộp kim loại ra, lau sạch sẽ, sau khi hong khô thì lắp vào máy, bật máy. Màn hình vẫn đen thui, không có phản ứng. Anh ta kiểm tra một hồi, kết luận: “Bị ngắn mạch, phải thay. Bàn phím, touchpad, ổ cứng và mấy chỗ khác thì phải kiểm tra thêm mới biết được” Tôi nhìn cái máy bị tháo hết linh kiện, vội vàng hỏi: “Đổi bo mạch chủ cần phải đợi bao lâu?” “Ba ngày nhé! Chị điền vào phiếu, kiểm tra các chỗ xong bên tôi sẽ gọi điện thoại cho chị. Nhanh nhất cũng phải thứ 6 mới xong” “Đổi luôn giờ cho tôi được không? Mai tôi phải giao bản thảo rồi” “Không được đâu chị ạ! Phải xác định loại bo mạch đã, bọn tôi phải gọi điện hỏi. Đặt hàng trước nhanh nhất mai mới có. Thêm nữa, tôi vừa xem, cà phê làm ướt cả phần cứng, không biết có sao không. Nếu phần cứng của chị rất quan trọng thì chị nên đăng ký kiểm tra xem phần cứng tổn hại mấy phần, bên tôi sẽ cố gắng cứu dữ liệu…” – kỹ thuật viên vừa trả lời vừa kiểm tra ổ cứng và các phần phụ. Tôi nghĩ nghĩ: “Đổi bo mạch chủ hết bao nhiêu tiền?” “Máy của chị là phiên bản Australia, tôi sẽ kiểm tra giá cho chị sau khi xác định được model của bo mạch. Phần lớn CPU và các bộ phận khác đều ở đó, vì vậy chắc cũng phải hơn 6000” “Hơn 6000?” – tôi vò đầu bứt tóc – “6000 thì tôi cũng mua được máy mới rồi” “Bộ xử lý của MacBook Pro là quad-core, đắt do bo mạch chủ thôi, bên tôi không hét giá đâu”. Nói xong, kỹ thuật viên còn đọc thông số linh kiện cho tôi kiểm tra: “bộ nhớ 2GB ddr3, ổ cứng 500GB 1 ổ, 5400rpm, Hitachi…” Tôi còn định nói thêm, Mộ Dung Tĩnh Huyền ở bên nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Bạch, bình thường em dùng máy không lưu ra Time Machine à?” “Có, nhưng mấy ngày nay em không có thời gian sao lưu bản thảo” – tôi gãi đầu, vô cùng đau khổ – “Backup cũng vô dụng, máy tính ở nhà em và máy này không cùng hệ thống, không mở được đĩa sao lưu. Em cũng không quen ai dùng loại máy này cả” “Anh cũng dùng Mac, chắc không khác con Mac Pro của em lắm” – anh nhìn tôi, nhẹ nhàng nói – “máy của em đã thế rồi, hay dùng tạm máy anh đọc đĩa sao lưu đi. Khôi phục đĩa sao lưu, xem mấy cái trước cái nào đã lưu thì dùng, cái gì tái sử dụng được thì sử dụng, tiết kiệm thời gian” Tôi suy nghĩ về tính khả thi của việc này. Anh cau mày, vỗ nhẹ vào vai tôi. Tôi thấy không thể từ chối: “Vâng, cũng đành vậy, bây giờ không còn cách khác” – tôi nhìn xuống bàn – “thời gian không còn nhiều, em gửi mấy bản đã lưu cho anh trước” Sự do dự chần chừ của tôi cứ thế bị anh cắt đứt. — Ra khỏi hàng máy tính, tôi ôm balo máy tính, tức tối nói: “Trước cái notebook IBM của em dính một lần chí mà phù, một lần sữa đậu nành, một lần nước chanh, sao mãi chẳng chết? Một tách cafe, một tách cafe thôi, một tách cafe mà con Mac đi toi, hoa quả quá sang chảnh so với đậu Hà Lan rồi đấy!” Mộ Dung Tĩnh Huyền liếc tôi: “Bản thân không cẩn thận còn bảo người ta sang chảnh? Lớn thế rồi mà còn vứt đồ bừa bãi như trẻ con, lần này để em chừa đi” Tuy là lên lớp dạy dỗ nhưng tôi lại cảm thấy thật thân thiết. Hai người lên xe, anh nổ máy: “Tái ông mất ngựa, biết họa hay phúc. Em đừng tức nữa, nghĩ lại thì đây cũng là chuyện tốt” Anh nói vu vơ, tôi thấy mù mờ, nhăn trán nhìn anh, nghi hoặc. Anh gõ gõ ngón tay lên vô lăng, từ từ nói: “6000 cũng đủ cho em uống 1 năm cafe, năm sau em có thể bỏ cafe được rồi. Coi như đã uống đủ 6000 tiền cafe…” – Yên lặng. Anh quay đầu nhìn tôi – “Cafe có hại cho dạ dày, thế lại tốt cho em” Tôi nhìn đôi mắt đen sâu thăm thẳm của anh, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp. “Tái ông mất ngựa, biết họa hay phúc?” – Tôi lẩm nhẩm mấy chữ này trong đầu. Là họa hay phúc? Một tách cafe này là phúc hay họa, chẳng phải tôi cũng rất rõ rồi sao? Lời editor: Nói thật là mấy cái đoạn bo mạch mủng mình chẳng hiểu gì cả, đi cầu cứu bác Gúc. Có sai ở đâu thì các bạn chỉ cho mình, nếu đã lên ebook thì bỏ qua nha &gt;_&lt;