Thiện nam tín nữ
Chương 6 : Thiện nam tín nữ
Trong bốn chế độ giáo dục ở Hồng Kông, trung - tứ - đại cùng đẳng cấp với lục địa.
Mỹ Nhược hiện tại, trung hai, ha ha, trung hai (cấp 2 đó).
Ngày mai được nghỉ, ha ha, chủ nhật tuần sau làm buổi tối. Không giữ cần thức khuya nữa, nếu không mỗi ngày mí mắt đều cảm thấy nặng trĩu.
Nếu như lại tới đây, để cho tất cả mọi người đều có thể diện, thì cứ như vậy mà đi qua, sòng phẳng mà trả nhau 20 đồng kia, nếu mẹ con Chiêm gia mất thể diện, rất có thể người nào đó nổi nóng, một đòn tát nàng đến ăn cơm không nổi.
Mỹ Nhược thu đầu trở về.
Rất nhiều công tử mời Chiêm Mỹ Phụng qua vịnh Tử Phúc Lâm Môn ăn bữa tối, liếc mắt thấy hai người chuẩn bị đứng dậy rời đi, Mỹ Nhược liền chuồn vào nhà vệ sinh.
Nào ngờ từ nhà vệ sinh đi ra, mẹ nàng lại không cùng đám công tử đi ra ngoài, ngược lại còn đứng ở trong tiệm cùng người nọ nói chuyện phiếm.
Trông thấy nàng, Chiêm Mỹ Phụng nhìn đối phương cười quyến rũ: "Ông chủ, tôi qua đây một lát."
Người kia hỏi: "Vị này chính là..."
"Là em gái ta. A Như, mau chào hỏi ông chủ Cận."
Mỹ Nhược đành phải ngoan ngoãn tiến lên phía trước, nói: "Ông chủ Cận."
Cận Chính Lôi cong khóe miệng, cười mà không cười: "Tốt."
Chiêm Mỹ Phụng dặn dò nữ nhân bên cạnh hắn: "Linda, hai người cứ từ từ chơi."
"Chị Tiểu Phượng, đi thong thả."
Lên xe, Chiêm Mỹ Phụng cong môi làm nũng: "Hứa tiên sinh giận tôi, thật sự sống rất khó khăn. Ông chủ mới kia, tính tình thật đáng sợ, không cẩn thận đắc tội, vậy nên ra muộn một chút."
Cảng Chiết Giang toàn là thương nhân giàu có, Hứa gia là gia tộc uy tín lâu lắm, tự nhiên rất chướng mắt cái loại nhà giàu mới nổi này. Rất nhiều công tử giàu có, ý chí lớn, có tài năng, vừa rồi cũng không muốn nói nhiều.
Nhưng thấy mỹ nhân ủy khuất, hắn đương nhiên thương hoa tiếc ngọc, việc đáng làm thì phải làm, lập tức nói: "Anh sẽ giúp em. Em chỉ là một phụ nữ yếu đuối, kiếm ra tiền cũng đã không dễ, huống chi còn phải nuôi em gái nhỏ."
"Mọi người đợi tôi một thời gian, tôi rất áy náy."
Chiêm Mỹ Phụng bên ngoài vừa lấy lòng người ta, vừa về đến nhà liền thay đổi sắc mặt.
"Đồ đê tiện Linda! Tuổi còn nhỏ mà lòng dạ rắn rết. Mới có mấy ngày mà vụng trộm trốn vào văn phòng ông chủ mới, lột sạch quần áo nằm xuống ghế sô pha, kết quả không đợi được ông chủ đến, bị tên Bình An lừa gạt. Còn mắng chửi người ta phá trinh tiết, bán thân được thì lại đến ân cần, âm thầm bò lên giường ông chủ mới. Lúc trước con cũng nhìn thấy, dáng tươi cười nhìn đến chướng mắt, ai chẳng biết là con nhỏ đó khoe khoang?"
Mỹ Nhược đối với chuyện này không hứng thú, ra bên ngoài nhận lễ vật được đưa tới.
Mẹ của nàng lập tức bày ra nét mặt tươi cười như hoa, cầm một hộp nhung lên ngắm nhìn, thử từng món một, băn khoăn nói: "Giữ lại cái nào đây?"
"Mẹ, người cam lòng bán chúng?"
"Là con nói." Chiêm Mỹ Phụng xác thực không bỏ được, buồn rầu nói, "Mẹ muốn tích lũy đồ dự phòng."
Cô Bảy an lòng: "Đại tiểu thư rốt cuộc cũng hiểu được nên suy nghĩ vì tương lai."
Chiêm Mỹ Phụng nhìn cô Bảy, thu hồi ý nghĩ bán đống đồ kia, nói: "Cô Bảy, dọn đi. Đừng để cho tên Tiếu Đường trông thấy, không biết dạo này có phải hắn lại đi Macao không, nhiều ngày rồi không gặp."
"Mẹ, con muốn có 1 món trong đó." Mỹ Nhược không cam lòng.
"Không có mẹ, làm sao con có món gì."
"Con mặc bộ đồ này, giả bộ nghe lời nửa ngày."
"Vậy nên mẹ mới không đòi con lì xì."
"..." Mỹ Nhược tức đến dậm chân, "Con về phòng."
Tiền lì xì rất nhiều, bằng một tháng tiền lương. Mỹ Nhược rất thỏa mãn.
Nghĩ đến tên kia, lại có chút bực mình.
Ánh mắt Mỹ Nhược tức giận, chỉ mới ngày nào, giờ đã thấy tên kia âu phục cao quý, đeo cà vạt may thủ công.
Ăn cướp biết rõ con đường chết, nhưng có vô số người ngã vào, thế mà người sau lại tiến lên, tất cả đều vì tiền. Hắn lấy mạng "Bảy què chân", tiếp quản địa bàn của lão Bảy, 10 con phố sầm uất, phí bảo kê mỗi ngày đầy tay khiến hắn rất nhanh giàu có.
Nàng chỉ hận, vừa đảo mắt hắn đã thành ông chủ của mẹ, không chỉ vì 20 đồng không thể lấy lại kia, về sau gặp lại, e là còn phải nịnh nọt hắn.
Về sau nàng cúi đầu đi đường vòng là được. Nàng nghĩ trước như vậy.
Mỹ Nhược ở trường tính tình thanh cao, kiêu ngạo, cổ quái có tiếng, không có bạn bè thân thiết.
Nàng cũng không tiếc nuối.
Một đám nữ sinh, chỉ có mỗi nhan sắc, không có nỗ lực, bài học thì không học, lúc rảnh rỗi chỉ biết tám chuyện hàng xóm, nam sinh, cùng kiểu tóc mới, vô tình gặp nàng làm pha chế, xem thường nàng mặc chiếc váy ngắn hơn 1 tấc, sau lưng lại vụng trộm bắt chước.
Cũng may không mặt dày lắm, sau lưng cũng khen nàng học giỏi, ngoan ngoãn, duy chỉ có tính tình không tốt.
Nàng tan học thường về nhà một mình, không nghĩ tới có nam sinh trường bên cạnh theo dõi, mặc dù chỉ dám đứng nhìn nàng từ xa, không dám mạo phạm.
Bất quá sẽ không mãi như vậy.
Ngày hôm đó có nam sinh dũng cảm, chắn đường nàng, tặng nàng một bông hồng, kèm theo một lá thư tình dài một trang.
Mỹ Nhược khoanh tay không nhận, chỉ nhìn hắn.
Dũng khí vốn có của nam sinh tan biến, Mỹ Nhược nghe thấy hắn hô hấp gấp gáp.
"Tôi... tôi là... Bên trong thư có ghi." Nam sinh đem đồ vật đặt dưới đất rồi chạy trối chết.
Nàng nhìn chăm chú bóng lưng nam sinh đó cho đến khi biến mất hoàn toàn, lúc này mới cười ra tiếng, nhặt lên hoa hồng cùng lá thư trên mặt đất.
Hoa hồng không biết được cất trong túi xách bao lâu, đã héo tàn. Lá thư lại bị một người sau lưng đoạt mất.
"Mình gặp bạn ở trong thư viện nhiều lần..." Vừa cười, "Khó trách nhìn sắc mặt kém thế."
Mỹ Nhược hít sâu, hành lễ nói: "Ông chủ Cận." Sau đó xoay người, đi đường vòng tránh né.
Hắn một tay bắt lấy cánh tay nàng, kéo tới bên kia đường. Mỹ Nhược lúc này mới phát hiện bên đường có 1 chiếc BMW, bên cạnh xe là những kẻ ăn mặc chẳng khác gì kẻ cướp.
Mỹ Nhược nhớ tới cái chết thê thảm của anh Hổ, chân tay lập tức mềm nhũn, để mặc hắn tùy ý ném nàng vào trong xe.
"Anh Bình An." Nàng lễ phép.
Người bên cạnh một tay vò cánh hoa hồng, một tay mở lá thư tình đọc diễn cảm: "Tại hạ ngưỡng mộ tiên cô đã lâu, ngày nhớ đêm mong, không thấy được liền..."
Lá thư tình sặc mùi võ hiệp này làm hai người ngồi trước bật cười.
Cận Chính Lôi cũng cười: "Thằng nhóc này xem quá nhiều tiếu ngạo giang hồ rồi." Nói rồi hắn đem hoa hồng cùng thư tình ném qua cửa sổ. "Lái xe."
Lại hỏi Mỹ Nhược: "Đi Dung Ký ăn vịt quay được không?"
"Tôi muốn đi làm."
Cận Chính Lôi liếc Hà Bình An, Hà Bình An hướng Mĩ Nhược nói: "Tôi đã nói Tiên thẩm."
Nói, không phải xin phép nghỉ. Mỹ Nhược không phản bác được.
Cũng may chỉ là đơn thuần ăn cơm, hắn nướng một con vịt quay, cùng các anh em lớn tiếng nói chuyện. Thấy nàng không ăn vịt, liền lột xa, lọc thịt cho nàng.
Lên xe, hắn hỏi Hà Bình An túi tiền, lấy ra toàn bộ tiền nhét vào trong tay nàng.
Bất luận vì cái gì, không gian xảo không là ăn trộm. Mỹ Nhược cầm túi tiền, nhẹ giọng hỏi: "Tôi có thể giúp gì cho anh?"
Mỹ Nhược không rõ mình nói sai cái gì, tự dưng cảm thấy áp lực vô hình.
Cận Chính Lôi nhìn từ đôi mắt đến cánh môi hồng của nàng, đứng đắn nói: "Giang hồ này, quan trọng ân oán rõ ràng. Tôi là báo ân, cô đừng suy nghĩ nhiều."
Lần thứ nhất cứu hắn vì bất đắc dĩ, lần thứ hai là bị ép, Mỹ Nhược không hề cho rằng nàng đã từng ban ân cho hắn.
Có tiền có thể muốn, có tiền không thể nhận, tiền của hắn làm phỏng tay nàng, tuyệt đối không thể nhận. "Cứu người là trách nhiệm của dân, đó là chuyện tôi nên làm."
Ngồi trước cười lớn, Cận Chính Lôi cũng cười gian tà.
"Tôi nói qua rồi, cô được nuôi dưỡng rất tốt." Hắn đem tiền nhét vào túi sách nàng. "Về sau tôi bận, sẽ kêu Bình An đưa đón cô. Có tôi ở đây, cô không phải thiệt thòi."
"Cảm ơn." Mỹ Nhược gật đầu, cảm thấy kinh sợ.
...
"Cô có CMND rồi?"
"Ngày sinh nhật, tôi đến lấy CMND." Hắn tới tới cuộc gặp hôm nọ, "Ngày ấy, người bên ngoài là mẹ cô?"
Mỹ Nhược lúng túng.
Hắn hiểu ý, trước kia hắn cũng gặp nhiều trường hợp mẹ già trên tám mươi có con trai ba tuổi, con gái phải bán mình để chôn cất cha. Mẹ con thành chị em, tự nhiên cũng có nỗi khổ tâm.
Hắn chuyển chủ đề, chìa tay ra hỏi nàng: "Có đẹp hay không?"
Đồng hồ vàng Rolex, nhìn thật lóa mắt.
Mỹ Nhược không kìm nén được khinh bỉ. Người giàu thực sự kiêng kị nhất là bị người khác nhìn chăm chú, hắn chỉ mang bề ngoài giàu có, bên trong vẫn là tên ngu dốt.
Ánh vàng hiện lên, một lực lớn truyền tới, Mỹ Nhược không kịp phản ứng đã bị hắn ấn đùi.
Đầu óc nàng đột nhiên rối tinh, quay đầu nhìn đằng sau, nghe thấy một tiếng súng điếc tai. Đồng thời, chuyển chỗ ngồi, nàng lăn nửa vòng, mặt chôn ở bắp đùi hắn.
Đã biết rõ tiền của hắn không thể cầm, mới một phút đồng hồ mà đã có thể chết.
Nàng đè chân của hắn lại.
"Chui xuống dưới đi." Giọng hắn không hề có sợ hãi, ngược lại có chút hưng phấn.
Mẹ nhà hắn, tên điên. Mỹ Nhược tránh ra, dính sát lấy vách xe. Tốc độ xe chạy rất nhanh, thỉnh thoảng chuyển hướng, thay đổi tốc độ, nàng cũng thường xuyên bị chấn động, lại chạy về chỗ hắn. Mẹ nhà hắn, hắn là tên điên, lái xe cũng thế.
Bên ngoài súng lửa giao nhau kịch liệt, cảng Victoria như bắn pháo hoa năm mới. Mỹ Nhược trong lòng mắng chửi: Không phải nói chỉ còn 5 viên đạn sao?
Buồn bực trong lòng, xung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh. Mỹ Nhược đếm cừu, đếm đến hơn 600 hay hơn 700, xe dừng lại, trước mắt dày da bóng loáng, ngay sau đó nàng bị người ta đẩy ra ngoài.
Mỹ Nhược bị Cận Chính Lôi kéo đi, vừa lăn vừa bò cuối cùng phát hiện ra đây là một nhà xưởng, cuối cùng nàng bị giam vào một căn phòng nhỏ.
"Chờ tôi trở lại."
Nàng khóc không ra nước mắt.
Thật vất vả mới thích ứng được với bóng tối, thấy rõ phòng nhỏ trước kia là văn phòng, nàng vốn là ôm đầu trốn dưới bàn làm việc, cả người lạnh run, tiếp theo lại dịch chuyển phía sau cánh cửa.
Giống như sự tĩnh lặng của địa ngục, con chuột chạy qua vang lên tiếng sột soạt cũng khiến nàng hét lên, Mỹ Nhược cắn chặt môi dưới, che miệng lại, tim đập thình thịch.
Hàng lang cuối cùng cũng truyền đến tiếng bước chân, nàng tỉnh táo chờ đợi cửa được đẩy ra.
Sau đó, lao ra.
Tóc bị túm lấy, nàng theo phản xạ nhảy dựng lên giãy dụa, hét chói tai, đấm đá người kia.
"A Như, là tôi." Cận Chính Lôi ôm chặt nàng, "Là tôi."
"Bị dọa sợ rồi." Hà Bình An nói.
Hắn gật đầu, phất tay tát nàng một cái: "A Như, là tôi."
Mỹ Nhược bị hắn tát mắt muốn nổ đom đóm mắt, đầu óc ngược lại tỉnh táo, bắt đầu hít thở từng ngụm khí.
Trên hành lang có người lại gần, đè nén hưng phấn: "Đại Khuyên Ca, cuối cùng cũng tìm được thi thể, làm sao đây?"
"Toàn bộ nghiền nát đi." Cận Chính Lôi ôm lấy Mỹ Nhược, "Nhanh lên, thật xui xẻo."
"Anh tên gì?" Nàng yếu ớt hỏi hắn.
Nàng không biết tên hắn là gì. Cận Chính Lôi dừng chân, "Cận Chính Lôi."
"Cận Chính Lôi. Tôi nhớ kỹ tên anh rồi."
Tiếng nói nhuốm hận ý làm hắn thất thần, sau đó hắn vỗ lên mông nàng: "Tôi dẫn cô đi xem làm thịt người.
"Tôi không muốn nhìn, mẹ nhà anh, anh biến thái, tôi không muốn nhìn." Mỹ Nhược ra sức giãy giụa, đánh hắn.
"Cô phải nghe lời."
"Anh..." Mỹ Nhược rốt cuộc nôn ra, dịch dạ dày toàn nước chua, toàn bộ phun lên người hắn.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
60 chương
32 chương
57 chương
10 chương