Thiện nam tín nữ
Chương 23 : Thiện nam tín nữ
Cận Chính Lôi ngồi trên ghế xếp, nghiêng đầu nhìn người trên mặt đất.
"Cho mày hai tháng, muốn tiền đã có tiền, mày báo đáp tao như thế nào?"
Âu phục Lý Gia Minh lấm bẩn, hoàng tử bạch mã trước kia giờ lăn qua lăn lại như con lừa.
Hắn nửa quỳ, cầu khẩn: "Đại Khuyên Ca, cho tôi thêm một chút thời gian nữa, cam đoan xong việc."
"Đừng nói đùa." Cận Chính Lôi tức giận. "24K phản bội, thiếu chút nữa tao bị hủy mất một món hàng lớn, tao chưa xử lí mày đâu, chạy tới đây làm mấy chuyện này cũng không xong. Còn dám xin xỏ?"
"Đại Khuyên Ca, lừa gạt phụ nữ không phải dễ dàng, đặc biệt loại đã bị lừa quen này, không thể so với đám con gái nhà giàu, ngây thơ trong sáng. Loại phụ nữ rất thực dụng và tò mò."
"Tao nhìn lầm mày rồi, chỉ như vậy thôi à?" Cận Chính Lôi thấy ngứa chân, đá đá hắn vài cái rồi hỏi: "Còn bao lâu nữa?"
"Nửa tháng. Mười ngày... Bảy ngày! Tôi chắc chắn! Cô ta đã đồng ý cùng tôi đi Sư Thành, không biết tại sao gần đây lại do dự, Đại Khuyên Ca, tôi thề. Lấy mạng bảo đảm!"
Sắc mặt Cận Chính Lôi âm trầm, Lý Gia Minh sợ đến kinh hồn bạt vía, chờ đợi. Rốt cuộc hắn cũng đứng lên, Lý Gia Minh thở một hơi, ngã xuống đất.
"Cho mày bảy ngày, lo làm cho tốt." Cận Chính Lôi vỗ mặt Lý Gia Minh, cảnh cáo: "Tỉnh táo, bình tĩnh mà làm việc, chớ manh động."
Quay người lại nói với đàm em: "Dạy cho Lý công tử một bài học, đừng đụng vào mặt, ngăn cản chuyện tốt, Lý công tử còn cần dựa vào cái mặt này ăn cơm."
Đi ra ngoài, đã có xe chờ sẵn, Bình An hỏi: "Đại Khuyên Ca, đã bắt được nội gián. Làm sao bây giờ?"
"Trộn sẵn xi măng nhét nó vào, việc nhỏ ấy tự chú xử lí. Chúng ta sẽ đi gặp anh Đại Hùng."
"Đại Khuyên Ca, nghe nói chị dâu đến hộp đêm."
Cận Chính Lôi ngồi thẳng dậy, "Cô ấy đi vào đó làm gì? Bình An, tìm hai người tới hộp đêm đón cô ấy, đưa cô ấy về nhà." Lại nhìn bên ngoài. "Mấy giờ rồi, sao còn chưa ngủ? Có người nào lại làm loạn thế?"
Hà Bình An lúng túng, "Là chị dâu khác. Chị Tiểu Phượng."
Cận Chính Lôi trầm ngâm một lát: "Để cho cô ta chờ, xong việc nói tiếp."
Ngày sinh nhật hôm đó, cô Bảy an ủi Mĩ Nhược: "Đợi cô chủ gả đi, sinh con cho Lý thiếu gia, sẽ không nhớ lại những thứ này."
Mĩ Nhược im lặng, một lúc mới nhỏ giọng: "Tên họ Lý kia cũng không phải người tốt."
"Cơ hội chỉ có một lần, hắn dù sao so với tên kia còn tốt hơn. Dù thế nào, chỉ cần nhẫn nhịn một chút, còn hơn sống không được chết không xong. Lúc này, cô chủ dù sao cũng thông minh được một lần."
Cô Bảy nói đúng.
Nhưng mà, Mĩ Nhược không đợi đến lúc Chiêm Mỹ Phụng rời cảng, ngược lại đợi đến lúc đến sở cảnh sát.
Đội trưởng Thái nỗ lực thuyết phục nàng tố cáo Cận Chính Lôi cưỡng hiếp trẻ vị thành niên, hơn nữa cam đoan rằng, pháp luật sẽ giúp nàng.
Mĩ Nhược cười lạnh: "Đội trưởng Thái, sở cảnh sát đâu phải tòa án?"
"Chiêm tiểu thư, hãy vì an toàn bản thân mà cân nhắc, cùng chúng tôi hợp tác."
Mĩ Nhược khoanh tay trước ngực, dò xét hắn: "Chỉ cần đóng dấu, nỗ lực không ngừng, có thể kết án, tống hắn vào tù? Đội trưởng Thái, hiện tại anh là đội trưởng phải không? Có phải muốn lên tổng đốc không?"
So về mặt dày, Thái Bính Khiêm so với Hà Chiêu Đức dày hơn, không đổi sắc mặt, hắn trả lời: "Trừng trị kẻ xấu, bảo vệ kỉ cương và pháp luật, vì dân phục vụ, vốn là trách nhiệm của chúng tôi."
"A, chính nghĩa như vậy, tất cả chỉ là nói miệng." Mĩ Nhược mặc kệ hắn, trực tiếp lên xe.
"Chiêm tiểu thư!"
Mĩ Nhược quay đầu: "Tôi biết rõ nếu tôi nghe lời các người sẽ có kết cục gì. Hắn chỉ cần mời luật sư, không lâu sẽ được thả ra, thậm chí không đến một ngày. Mẹ tôi sẽ bị bồi thẩm đoàn tước quyền giám hộ, tôi sẽ là cô nhi, mười sáu tuổi phải tự mưu sinh. Thoát được lần này, còn có lần sau. Nếu như ngu xuẩn, không may mắn, đất Hồng Kông này sẽ có một kĩ nữ mười sáu tuổi. Đội trưởng Thái, đừng lừa gạt trẻ con, tôi không ngu ngốc."
Thái Bính Khiêm không thuyết phục được nàng, liền thông qua trường học.
Mấy ngày sau, Mĩ Nhược được gọi đến phòng hiệu trưởng.
Thái Bính Khiêm và nữ cảnh sát đang đợi nàng, hiệu trưởng giới thiệu: "Em này chính là Chiêm Mĩ Nhược."
Thái Bính Khiêm nhìn, cười kín đáo.
Mĩ Nhược ngồi xuống, lưng thẳng, nghênh chiến.
"Chiêm tiểu thư, chúng tôi có bằng chứng, tháng trước em lấy lời khai cùng kẻ tình nghi buôn bán thuốc phiện, có nhắc tới, năm nay đã ba lần bị xâm phạm thân thể, mời em xác nhận lại lần nữa."
"Đội trưởng Thái, trí nhớ ngài không tốt rồi, tô nói lại lần nữa, không phải bị ép buộc, là tôi tự nguyện."
Chu giám hiệu cùng Lâm hiệu trưởng nhìn nhau.
Thái Bính Khiêm cười: "Nếu vậy, mời em nói rõ, tự nguyện cùng mẹ phục vụ một người đàn ông, tốt đẹp cái gì? Chiêm tiểu thư, chuyện này rất nghiêm trọng, mời thận trọng trả lời."
Nếu như nàng kiên trì nói tự nguyện, một giây sau, nàng sẽ bị đuổi khỏi Belilious; nếu nghe lời Thái Bính Khiêm, ra tòa, đối mặt với Cận Chính Lôi, nàng không dám tưởng tượng hậu quả. Thậm chí, chỉ cần nàng nói một lời nói không cẩn thận, mắc bẫy của hắn, trong mắt nhà trường, nàng lập tức biến thành kĩ nữ."
Rất độc ác, bức nàng đến chân tường.
"Việc này đúng là rất nghiêm trọng, đội trưởng Thái, tôi có quyền im lặng." Mĩ Nhược quay qua hiệu trưởng. "Lâm hiệu trưởng, chuyện này là chuyện riêng tư, em muốn báo cáo với nhà trường, nhưng xin cảnh sát tránh mặt."
Không khí trong phòng lập tức trở nên lúng túng, trầm mặc, hiệu trưởng Lâm cùng giám hiệu Chu nói nhỏ gì đó, cuối cùng gật đầu.
Khuôn mặt Thái Bính Khiêm âm trầm, gật đầu với nhân viên nhà trường, cùng nữ cảnh sát rời đi.
"Mĩ Nhược, em hãy nói rõ ràng, về tình hình hiện tại của cha mẹ và chuyện ở chỗ cảnh sát." Lâm hiệu trưởng hỏi.
Nhìn thái độ của bà ta, Mĩ Nhược biết không thể cứu vãn, giải thích không bằng tiếp tục nói dối.
Nàng cười khổ: "Hiệu trưởng Lâm, chuyện gia đình em rất phức tạp, hai ba câu không thể nói rõ. Nhà trường cho em một cơ hội, em tự nguyện nghỉ học?"
"Mĩ Nhược, em chắc chắn?" Ở trường, Chu giám hiệu rất thích nàng.
Mi Nhược lắc đầu, "Mười lăm tuổi, tay không có gì cả, sống nhờ nhà người khác, chuyện này khiến em rất khổ sở. Cảm ơn trường học đã che chở em suốt thời gian qua, đồng thời, em hi vọng không ảnh hưởng tới danh dự nhà trường. Hiệu trưởng Lâm, giám hiệu Chu, cho em xin tự nguyện nghỉ học."
Việc đến nước này, chỉ có thể xử lí như vậy, may ra còn có cơ hội học ở trường khác.
Ánh mắt nàng buồn bã.
Lâm hiệu trưởng cuối cùng cũng đồng ý
Bellious gần đây huyên náo chuyện nàng sẽ bị đuổi học, dần dần yên ắng.
Mĩ Nhược viết xong đơn xin nghỉ học, thu dọn sách vở, Đinh Lộ Vi kéo nàng đến vườn hoa.
Tháng mười hai, không khí lạnh tràn tới, gió gào thét trên mái nhà, Mĩ Nhược co rúm lại.
Đinh Lộ Vi ôm ngực, dẫn nàng đi tránh gió.
Một lúc lâu sau, nàng mới mở miệng: "Bạn có gì giải thích với tôi không?"
"Tôi rất ghét giải thích, rất mệt mỏi."
"Tôi cho rằng chúng ta là bạn bè. A Như, bạn không coi tôi là bạn bè sao?"
"Bạn biết rõ sự thật, sẽ chán ghét tôi, giống như phân chó vậy."
Ánh mắt Đinh Lộ Vi cụp xuống: "Mẹ Bảo Trương cũng là tiểu thư, nhưng cùng người chăn ngựa yêu đương vụng trộm, sinh hắn ra rồi vứt bỏ, gả đi Anh. Vì vậy hắn là con lai. Nhưng tôi không cảm thấy hắn bẩn, trái lại, hắn rất dịu dàng, rất yêu ngựa, lúc con xấu tính sinh con, hắn ở chuồng ngựa một đêm liền. Có người không hiểu chuyện, uống rượu say, tưởng hắn làm hại ngựa, lấy roi đánh hắn, hắn cũng không khóc. Mười bảy tuổi, hắn chỉ cao hơn đứa trẻ mười hai tuổi một chút, đói, nóng tính, hắn tránh một góc khóc, tôi đưa đồ ăn tới, hắn nói cha hắn không cho hắn ăn nhiều. Tuy hắn là con riêng, nhưng lòng của hắn rất sáng, tôi rất ngưỡng mộ."
"Lộ Vi."
"Bạn cũng giống hắn, tuy rằng nói chuyện khó nghe, hay tức giận. Nhưng không lừa gạt anh hai tôi, không lợi dụng hắn. Chúng ta đều biết, anh hai được yêu thương nhất nhà, nếu bạn lợi dụng hắn, hắn có thể vì bạn làm rất nhiều. Nhưng bạn không có."
"Lộ Vi..."
"Ngày nào bạn muốn giải thích cho mình, mình sẽ nghe, thề không cười nhạo, không chán ghét. Sẽ không an ủi, nhưng có thể đưa khăn cho bạn lau nước mắt."
"Lộ Vi..." Mĩ Nhược khóc.
Đinh Lộ Vi đưa khăn tay cho nàng: "Học ở nơi khác, cũng đừng quên bạn bè."
Mĩ Nhược rời khỏi Belilios, nửa năm qua, nàng có được rất nhiều thứ. Một người bạn tri kỉ, đủ để nàng chống đỡ tất cả.
Đinh Lộ Vi tiễn nàng ra cổng trường, nhìn thấy Cận Chính Lôi, được giáo dục từ nhỏ nên nàng vẫn duy trì bộ dạng bình tĩnh, cao ngạo. Nói với Mĩ Nhược: "Rảnh gọi cho tôi."
Rồi rời đi.
Hà Bình An đã nói hết chuyện Mĩ Nhược hẹn đi chơi người đàn ông khác với Cận Chính Lôi, hắn nhìn bóng lưng Đinh Lộ Vi, khuôn mặt tối sầm: "Còn chưa hết hi vọng muốn chị dâu người ta? Đem hắn tới đây gọi tôi một tiếng đại ca rồi hãy nói."
Mĩ nhược không để ý tới hắn, ngồi xuống ghế sau: "Đó là bạn duy nhất của tôi, xin hãy tôn trọng."
Hắn im lặng, bỗng nhiên hướng nàng thấp giọng: "A Như, sắp nghỉ đông rồi, nghỉ ngơi hai tháng, tôi đưa em đi Thái Lan chơi, trở về tìm một trường tốt hơn."
"Tùy anh." Mĩ Nhược mệt mỏi bóp trán, "Ở đâu cũng như vậy thôi."
Hắn nắm cằm nàng: "Mệt mỏi sao?"
Nàng mấp máy miệng, trong lòng cảm giác ủy khuất, nhưng không khóc.
Lễ Giáng Sinh, Đinh Lộ Vi gọi điện tới, "A Như, mười giờ hôm nay, anh hai tôi muốn rời cảng."
Mĩ Nhược khiếp sợ, im bặt.
"Đến Tết Nguyên Đán tôi sẽ đính hôn, anh ấy rõ ràng không muốn tham dự, tôi liền nói mười năm sau sẽ không để ý tới hắn. Nhưng mà..." Lộ Vi khóc, "A Như, chúng ta có thể không gặp được anh hai mười năm liền? Hay có khả năng anh ấy sẽ không trở lại."
"Lộ Vi, chuyện gì vậy?"
"Hắn muốn làm phẫu thuật. Anh ấy đã bỏ quá thời điểm giải phẫu tốt nhất, mẹ tôi chưa bao giờ cân nhắc chuyện này, bởi vì xác xuất thành công quá thấp, cực kì nhỏ bé. Thế nhưng ông nội lại đồng ý, ông nội điều động phi cơ riêng tiễn anh ấy đi. Trong nhà giờ rất loạn, mẹ đang mắng cha."
"Lộ Vi, cơ hội thành công bao nhiêu?"
"Rất xa vời. Nếu như năm năm tuổi, có thể tới 60% thì hiện tại, không đến 30%. Hơn nữa, cho dù giải phẫu thành công, cũng không thể cam đoan sống lâu được.
"..." Nước mũi Mĩ Nhược chảy ra, đầu đau muốn nứt.
"A Như, bạn khóc sao"
"Cảm mạo thôi." Nàng lau nước mũi cùng với nước mắt.
Tất cả rõ ràng, chúng ta đều là kẻ yếu. Mĩ Nhược rất hối hận, thật ra nàng có thể dùng cách khác từ chối anh ấy, nhưng lại sơ sẩy, nàng quên Đinh Duy không chỉ có bệnh trên thân thể, còn có bệnh về tâm lí."
"Xin lỗi, Lộ Vi."
"Bạn không cần phải thấy có lỗi, A Như, bạn từng nói anh hai tôi rất kiên cường, hãy nói với anh ấy, anh ấy nhất định có thể vượt qua."
"Anh ấy sẽ gặp may mắn, nhất định sẽ may mắn."
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
60 chương
32 chương
57 chương
10 chương