Thiên Môn FULL
Chương 29
☆ Chương 9
Tề Ninh dường như đã hoàn hồn, cầm tờ giấy trước mặt lên, viết mấy chữ, Lã Thận Ngôn hiểu ý: “Ông biết cái gì là DNA không?”
Tống Hi Thành cười ra tiếng: “Bọn họ rốt cục cũng nhớ tới thời hạn 24 tiếng rồi.”
Hà Mộ lại như có điều suy nghĩ: “Cậu không thấy Sếp vừa rồi kỳ thật là đang ngẩn người sao.”
Tống Hi Thành thở dài: “Cậu cũng phát hiện sao, từ lúc nhận vụ án này, trạng thái của Tề Ninh luôn không ổn.
Giống như có chuyện gì đó, bộ dạng đầy tâm sự.”
Vuốt vuốt cằm, Hà Mộ dáng vẻ như đã thông suốt: “Tôi ngược lại lại nghĩ tới một chuyện khác.”
“Cái gì?”
“Không thể nói cho cậu biết, phải hoàn toàn chắc chắn rồi mới thương lượng với cậu.”
Trịnh Phúc Quý thoáng cứng đờ: “A, thật không? Cái đó cũng có thể làm làm bằng chứng sao?”
Lã Thận Ngôn cười lạnh: “Không gạt ông, nếu như cái đó còn không được tính là bằng chứng, tôi thật đúng là không biết cái gì mới định tội ông được.
Cho nên ông nên mau mau trình bày quá trình phạm tội, tuy không thể xử lý khoan hồng, nhưng tốt xấu gì ông cũng tiết kiệm được thời gian cho bọn tôi.”
Trịnh Phúc Quý bắt đầu thay đổi chiến thuật, miệng như bị may lại.
Tề Ninh lãnh đạm nhìn gã, đột nhiên mở miệng: “Lý Cường, bên giám định bọn họ tiến triển sao rồi? Đi xem đi.”
“Vâng.” Lý Cường mở cửa đi ra ngoài.
“Nếu ông không chịu nói, chúng tôi cũng không thể bức cung, đúng không?” Tề Ninh không thờ ơ, lia mắt nhìn đồng hồ, “Là thời điểm tốt nhất để ngủ trưa, tôi ngủ trước, cậu hỏi tiếp.”
Trên đầu Lã Thận Ngôn xuất hiện ba hàng hắc tuyến: “Không phải chứ?”
Tề Ninh lại không để ý tới hắn, bản thân phối hợp nhắm mắt dưỡng thần, hô hấp dần dần đều.
“Sếp còn có vụ ngủ trưa quái dị này sao?”
Tống Hi Thành lắc đầu: “Tề Ninh tên này kỳ thật siêu cấp kỳ quái, nếu như tâm tình của hắn tốt, hắn có thể ngủ cả ngày chuyện gì cũng không làm.
Nhưng nếu như tâm tình không tốt, muốn ngủ cũng ngủ không được, nửa đêm sẽ ngồi dậy đọc sách hoặc tìm người nói chuyện phiếm.”
“Vậy cậu nói hiện tại tâm tình của Sếp là tốt hay không tốt, ngủ ngon như vậy…” Bị ép tăng ca cả tuần lễ mất ngủ trưa Hà Mộ phiền muộn cực độ.
Tống Hi Thành nhìn qua camera, mặc dù cách rất xa, Tề Ninh cũng đã tận lực thả lỏng phần hông căng cứng, nhưng một vài thói quen động tác rất nhỏ vẫn khiến hắn bại lộ, thật ra hắn rất không thoải mái.
Lúc tâm tình Tề Ninh xuống dưới đáy nhất, hắn sẽ dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt bụng thịt các ngón tay khác, tốc độ ngày càng chậm chứng tỏ tâm tình của hắn càng tệ.
Cậu ta gần đây rốt cuộc bị làm sao vậy?
Cửa phòng thẩm vấn mở ra, Lý Cường đi tới đưa cho Tề Ninh một bản báo cáo.
Tề Ninh chậm chạp mở mắt ra, tùy ý lật ra một trang: “Hôm nay Tôn Hoàn Sinh tăng ca sao?”
Lý Cường ngồi xuống: “Ừm, đúng vậy, đội trinh thám 3 hình như cũng có vụ án lớn, Sếp Tôn tối hôm qua cũng không có về.”
“Hắn chịu khó như vậy, xem ra sắp sửa được thăng quân hàm rồi?” Tề Ninh cười nhạo, “A…, không tệ, trong xe có một ít vết máu còn sót lại, trên ghế ngồi hàng cuối cùng còn lấy được một phần tế bào da của nạn nhân, qua giám định, xác nhận xe bus đó là hiện trường gây án đầu tiên.”
Mỗi một câu một chữ hắn đọc, sắc mặt Trịnh Phúc Quý càng ngày càng kém, tay chân cũng bắt đầu run lên.
Tề Ninh đối với bản báo cáo này rất hài lòng: “À mẫu vật lúc nãy mọi người lấy được Pháp y đã cho ra ra kết quả chưa?”
Còn chưa ngồi nóng mông Lý Cường mặt đau khổ: “Bằng không hiện tại tôi lại đến Trung tâm Pháp y? Sếp anh còn muốn cái gì, tôi thuận đường mang tới luôn.”
“Không cần, đều là tôi giết.” Trịnh Phúc Quý la to.
Tống Hi Thành xem xét: “Bọn họ lãng phí hơn 2 tiếng.”
Hà Mộ đánh một cái ngáp: “Có thể là Sếp cảm thấy nhàm chán, trêu gã đó để giết thời gian “
Bên thẩm vấn rốt cục cũng bước vào vấn đề chính.
“Được, Trịnh Phúc Quý, người tỉnh H, năm nay 47 tuổi.
Nói cho chúng tôi biết quá trình gây án đầu tiên của ông, chi tiết.”
Trên đầu Trịnh Phúc Quý toàn là mồ hôi, vò đã mẻ lại sứt nói: “Đó là năm ngoái.”
“Năm ngoái?” Lữ Thận Ngôn không kinh ngạc mấy, dù sao theo bọn họ biết, Trịnh Phúc Quý đã cưỡng bức rồi giết chết 4 cô gái, vụ đầu tiên hẳn là vào năm ngoái.
“Là ngày 12 tháng 5 năm ngoái, bởi vì là ngày kỷ niệm Vấn Xuyên bị động đất, cho nên tôi nhớ rất rõ ràng.”
“Nạn nhân là ai?”
“Tôi cũng không biết, hình như là một công nhân thành phố S.”
Tề Ninh âm thanh lạnh lùng nói: “Nói quá trình phát sinh vụ án.”
Trịnh Phúc Quý cầm lên ly nước dùng một lần, nuốt miếng nước: “Kỳ thật tôi không nhớ rõ lắm, lúc đó tôi vừa đưa một nhóm du khách về địa điểm Công ty chỉ định, lúc đó đã hơn 11 giờ đêm.
Bên đó hình như đang sửa đường, tôi đã lâu không tới thành phố S nên không thuộc đường, không nắm được phương hướng.
Sau đó tôi thấy trên đường có một cô gái đang đi, tôi đến hỏi đường.
Sau đó mới biết là đồng hương tỉnh H, tôi mới nói tiễn cô gái đó một đoạn đường.”
“Sau đó thì sao?” Lã Thận Ngôn hung dữ nhìn gã, tức đến mức đầu muốn phồng lên như cá nóc.
“Cô gái đó trưởng thành nhìn không tệ, ăn mặc cũng rất… Nói chuyện lại hoạt bát, tôi lúc đó cảm thấy cô gái đó cũng có ý đó, tôi liền đem xe dừng ở ven đường, liền bắt đầu như vậy.”
“Nạn nhân phản kháng?”
Trịnh Phúc Quý còn biểu lộ oan ức: “Kỳ thật cũng không có chuyện gì, nếu cô ta thật sự không muốn, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng, nhưng tôi mới đụng một cái cô ta đã hét to, nói báo án gì đó, rồi kêu cảnh sát giam tôi lại.
Tôi lúc đó nổi nóng, kéo cô ta tới hàng ghế dưới cùng, dùng dây an toàn trói lại, sau đó cường bạo.”
“Cô gái đó uy hiếp sẽ báo án?” Tề Ninh dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn.
Trịnh Phúc Quý cười đến chất phác: “Thật ra lúc đó tôi nghĩ, sau khi xong xuôi sẽ thả cô ta đi, nhưng tính tình cô ta thật sự quá hung dữ, vừa khóc vừa nói muốn báo án, còn nói sẽ tìm người đánh cho tôi tàn phế.
Tôi lúc đó rất sợ, vì vậy chỉ có thể giết cô ta chết.”
“Công cụ gây án và địa điểm vứt xác ở đâu?”
“Không có công cụ, tôi trực tiếp bóp cô ta chết, rất phí sức.
Sau đó tôi lau chùi cô ta sạch sẽ rồi ném tới bãi rác.”
Tề Ninh phân phó người ở bên ngoài: “Bảo bọn họ nhanh chóng liên hệ Tổng cục cảnh sát thành phố S, tìm vụ án khớp thời gian nhưng chưa được giải quyết, sau đó đối chiếu, xem có phải cùng một vụ hay không.”
“Về sau ông lập lại mánh khoé cũ, tại thành phố S?”
“Đúng, thật ra từ đó về sau tôi luôn cảm thấy lo lắng, sợ cảnh sát một ngày nào đó xuất hiện trước cửa nhà.
Cho nên tôi thu liễm một năm, kết quả loại chuyện này giống như nghiện thuốc lá, một khi thử rồi sẽ không dừng được.
Còn cô gái lần sau, tôi còn nhớ rõ tên, bởi vì lúc đó cô ta có đem theo túi, tôi sợ người khác phát hiện thân phận của cô ta, nên phá hủy gương mặt của cô ta, sau đó lấy túi xách của cô ta đi, bên trong giấy chứng minh, tiền và điện thoại.
Tôi lấy tiền, còn lại đều đốt đi.”
Lý Cường đang ghi khẩu cung dừng tay lại, Lã Thận Ngôn lạnh lùng hỏi: “Cô gái đó tên gọi là gì, còn nhớ không?”
“Ừm, tên rất dễ nghe ah~.” Trịnh Phúc Quý dường như còn kiêu ngạo cho bản thân mình.”Hình như là Viên Tịnh, tôi còn tra từ điển, có nghĩa là một cô gái có tài năng, nhìn thẻ còn giống như là sinh viên, xem như người cũng như tên rồi.”
“Đúng là đồ biến thái!” Tống Hi Thành giận không kềm được.
Hà Mộ ngược lại là rất bình tĩnh: “Người như vậy, kỳ thật cũng không thể xem như biến thái.
Mà là vô văn hóa, hay là nói là dốt nát.
Trên người của gã hoàn toàn nhìn không ra bất kỳ chút lương thiện hay nhân tính gì, nếu như mà là biến thái, gã tối thiểu còn có thể suy nghĩ, cậu cũng biết có rất nhiều tên biến thái được lĩnh hội trình độ giáo dục rất cao.
Mà tên Trịnh Phúc Quý này, hoàn toàn không có khái niệm tính mạng con người quan trọng cỡ nào, và nếu một sinh mạng rời khỏi sẽ để lại sức ảnh hưởng như thế nào với người ở lại.
Gã không hiểu, cho nên gã rất vô tình.
Gã chỉ là muốn phát tiết dục vọng, nhưng những cô gái này không thức thời, cứ muốn phản kháng muốn đi báo động, gã cảm thấy bọn họ không biết nói lý, nghĩ bọn họ đều đáng chết.
Chính là loại người đó.”
Tống Hi Thành có chút kinh ngạc nhìn hắn, Hà Mộ trong lòng cậu, vẫn luôn là một người rất kỳ quái.
Lúc vỗ mông ngựa tâng bốc người khác mặt không đỏ thở không gấp, cũng có thể hòa đồng với bất kỳ ai trên thế giới, nhờ đó moi được thông tin, nhưng ngoài lúc làm việc thì hắn đều rất thần bí.
Hắn rất ít khi tham gia hoạt động, sau khi tan tầm cũng không giữ liên lạc với bất kỳ ai, nhìn như ngang ngạnh bất kham, nhưng lại tỉnh táo sáng suốt đến đáng sợ.
Tống Hi Thành cuối cùng lẩm bẩm nói: “Gã căn bản cũng không phải là người.”.
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
49 chương
7 chương
11 chương
61 chương
24 chương