Thiên Mệnh Tân Nương
Chương 57 : Đánh tráo Vương gia!
Phần hai – NGHỊCH THIÊN
Người điên nói mò thiên văn địa lý khiến si nhân cuồng dại, những người đứng xem chỉ cười cười không nói.
Nhìn vua dân dậy sóng, cung vàng điện ngọc lạnh lẽo.
Chớ hỏi đâu là thật đâu là giả, hữu tình mà lại vô tình.
Cùng đồ không bằng song phi, trời đất một màu đen tối.
Chiến sự tại kinh thành chấm dứt, Ngô vương nghĩ đại sự đã thành, vội triệu tập đám đại thần đến nghị sự, nào ngờ chuyện bên này còn chưa xong, mùa xuân vừa tới, bốn thành Đông Nam đột nhiên xuất hiện chiến hỏa. Đối phương lấy danh nghĩa dẹp loạn, bình định quốc gia khởi nghĩa, mà người dựng cờ khởi nghĩa không phải ai khác – chính là Cửu vương gia đã lưu lạc hai mươi sáu năm trong nhân gian, Tạ Thiên Hải.
Ngô vương làm phản vốn đã khiến quân thần bất mãn, một số trung thần vừa nghe tin Cửu vương gia khởi nghĩa, vội vàng mang binh tới trợ giúp. Trầm tướng quân ra ngoài mượn binh trở về, nghe được tin dữ từ kinh thành, nhìn về phương Bắc mà rơi nước mắt, sau lại được chúng tướng khuyên can, vội vàng dẫn quân qui thuận Cửu vương gia. Người Lý gia may mắn thoát được kiếp số, cũng trốn theo mấy vị lão tướng tiền triều, bởi vì căm hặn Ngô vương nên đội quân do Thần Vũ tướng quân Lữ Phục cũng qui thuận Cửu vương gia.
Ngô vương giết hại các hoàng tử cùng Tứ vương gia, nhiều người Lý gia cũng bị hại, Thập vương gia cho dù bảo toàn được tính mạng nhưng cũng khó làm nên nghiệp lớn, định cục tưởng rằng thế là xong, nào ngờ giữa đường đột nhiên xuất hiện một Cửu vương gia khiến đám người Ngô vương ứng phó không kịp.
Trên đại điện, một lão nhân mặc lòng bào không ngừng đi tới đi lui, lắc đầu vẻ không thể tin được.
“Không thể nào, hắn sao có thể là Tạ Thiên Hải được?!”
“Thật giả lúc này khó nói, quan trọng là… hắn có ngọc bội của Tiên đế ban cho Kính phi!”
Lão nhân lạnh lùng nói: “Năm đó Cửu hoàng tử Tạ Thiên Hải bị hại, là ta tận mắt chứng kiến, cộng thêm lời nói của tên tiểu thái giám kia, sao có thể sai được?”
Người phía dưới nói: “Lời người khác nói không thể tin được!”
Lão nhân cũng không nói gì nữa, nặng nề ngồi xuống, vẻ mặt lộ rõ kinh hãi cùng nghi ngờ, đáy mắt lâm vào trầm tư.
Người kia lại nói: “Thần cả gan, là thật hay giả bây giờ cũng không còn quan trọng nữa, việc cấp bách là phải nghĩ ra cách đối phó!”
Lão nhân cười lạnh, “Bổn vương khổ công cướp đoạt, hắn lại muốn ngồi không ngư ông đắc lợi, coi như cũng có chút bản lãnh. Hiện tại bổn vương nắm giữ hai mươi vạn binh lực, há lại sợ ba vận nhân mã của hắn sao?”
Người kia nói: “Thứ cho thần nói thẳng, tam quân đánh trận mấy tháng liền, vào đến kinh thành đã mệt mỏi không chịu nổi, chỉ trông chờ được nghỉ ngơi lãnh thưởng, hôm nay lời đồn lan xa, lòng quân không yên, nếu còn xuất chiến nữa thì sợ rằng sẽ bất lợi.”
Lão nhân suy nghĩ một chút rồi gọi nữ tử áo đen vào, “Vì sao hắn để ngươi trở lại, chẳng lẽ hắn nghi ngờ ngươi?”
Nữ tử áo đen nói: “Thuộc hạ mạo muội phỏng đoán, từ lúc tiểu nha đầu kia chết đi, thiếu chủ sai người tìm kiếm ven sông, hẳn là người muốn tìm nha đầu kia, sợ thuộc hạ ngăn trở, cho nên…”
Lão nhân nhíu mày hỏi: “Thật không có gì khác?”
Nữ tử áo đen chần chừ một lát rồi nói: “Không có ạ!”
Từ lúc Cửu vương gia khởi binh, tình thế đột nhiên nghịch chuyển, Ngô vương binh nhiều tướng mạnh, chỉ là tất cả tiền của đều đã dùng để đánh giặc, quốc khố trống không.
Bọn họ nghĩ mọi biện pháp, kết quả lại khiến lòng dân oán thán. Các tướng sĩ dưới trướng mới trải qua ác chiến, vạn phần mệt mỏi, vừa nghe phải đánh tiếp vội vàng bỏ chạy. Đại thần trong triều đều sợ hắn, ngoài mặt thì hàng phục nhưng chẳng kẻ nào chịu xuất lực trợ giúp.
Cửu vương gia với sự trợ giúp của Thần vũ tướng quân Lữ Phục dưới trướng Trấn quốc công ngày trước, lại thêm phó tướng Lữ Kiền, một đường xuất binh thắng lợi… chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi đã công chiếm được ba thành, có những thành chủ rất thức thời, vừa biết là quân Cửu vương gia tới liền tự nguyện mở cửa thành. Trận Bình Giang đại thắng, quân Ngô vương chết vô số.
Bạch Tiểu Bích nghe mà không khỏi kinh hãi, mơ hồ đoán được Cửu vương gia kia là người nào nhưng lại không dám khẳng định, càng nghĩ càng cảm thấy hồ đồ. Hắn không phải Thập vương gia sao, sao lại biến thành Cửu vương gia?
Lại nhìn Diệp Dạ Tâm, thấy hắn bình tĩnh không có bất cứ phản ứng nào, nụ cười vẫn như gió xuân.
Dưới ánh đèn, hắn một mình ngồi trong phòng, tay trái cầm viên thuốc màu đen. Bạch Tiểu Bích vừa bước vào liền nhìn thấy một cảnh như vậy, không khỏi giật mình hỏi: “Ngươi… Diệp công tử phải uống thuốc?”
Diệp Dạ Tâm cũng không nhìn nàng, “Uống thuốc thì có gì lạ?”
Uống thuốc đương nhiên không lạ, nhưng Bạch Tiểu Bích càng thêm kinh ngạc, “Ngươi bị bệnh?”
Diệp Dạ Tâm không nói, ra hiệu cho nàng mang nước tới.
Bạch Tiểu Bích vội vàng rót một chén nước bưng tới cho hắn, nhìn hắn thản nhiên uống thuốc, yên lặng nhận lại cái chén không đặt xuống bàn, mấy lần muốn lên tiếng lại thôi.
Diệp Dạ Tâm thấy bộ dáng kia của nàng, cười nói: “Muốn hỏi ta bệnh gì thì cứ hỏi là được, tiểu nha đầu ngươi xấu hổ cái gì?”
Bạch Tiểu Bích lúng túng, cúi đầu nói: “Ta chỉ muốn hỏi Diệp công tử vì sao lại thay đổi lộ trình, chúng ta không đi kinh thành nữa sao?”
Diệp Dạ Tâm nói: “Không phải ngươi muốn gặp sư phụ sao, hiện nay bọn họ đang tân công Ân thành!”
Bạch Tiểu Bích ‘nga’ một tiếng.
Diệp Dạ Tâm nhìn nàng hỏi: “Còn có việc khác?”
Bạch Tiểu Bích lắc đầu, một lúc lâu sau mới thấp giọng hỏi: “Diệp công tử bệnh có nghiêm trọng không?”
Diệp Dạ Tâm cười nói: “Người xấu tự nhiên bệnh càng nặng càng tốt!”
Bạch Tiểu Bích xấu hổ nói: “Ta không có ý này!”
Diệp Dạ Tâm nhìn nàng nói: “Ngươi hi vọng ta thất bại?”
Bạch Tiểu Bích cúi đầu nói: “Ta đương nhiên hi vọng Diệp công tử vô sự, nhưng nếu Diệp công tử muốn dùng ta để uy hiếp sư phụ, thà rằng ta chết đi!”
Diệp Dạ Tâm cúi đầu, vẻ mệt mỏi nói: “Nếu bị phụ vương ta tìm được, tính mạng của ngươi khó bảo toàn, Phó tiểu thư kia trời sinh nhiều tật xấu, lần trước cũng chính là nàng phái người hại ngươi, ngươi không nhớ sao?”
Nghĩ đến ánh mắt Phó tiểu thư nhìn mình hôm trước, Bạch Tiểu Bích lúc này mới hiểu được, “Diệp công tử giữ ta ở đây là muốn bảo vệ ta?”
Diệp Dạ Tâm nhìn nàng nói: “Là lợi dụng ngươi!”
Gương mặt Bạch Tiểu Bích lúc trắng lúc đỏ, “Ngươi lúc nào cũng gạt ta, ta cũng không biết câu nói nào của người là thật, câu nào là giả nữa.”
Diệp Dạ Tâm phất tay nói, “Không còn sớm nữa, ngươi về nghỉ ngơi đi!”
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, một bóng người nhanh chóng lướt qua, bỗng nhiên dừng lại giữa không trung, nhẹ nhàng hạ xuống giữa rừng cây, rất nhanh sau đó, có một đạo bóng đen theo sát tới, không tiếng động đáp xuống.
Diệp Dạ Tâm khoác áo choàng màu đen, mỉm cười chắp tay với bóng lưng kia nói: “Thập vương gia, không, là Cửu vương gia?”
Ôn Hải xoay người, “Diệp thiếu chủ, hay là Quận vương gia?”
Diệp Dạ Tâm cười nói: “Tùy ý!”
Ôn Hải cười một tiếng, “Ta và ngươi vốn là đường huynh đệ, cũng không cần giữ lễ tiết như vậy!”
Diệp Dạ Tâm lại nói: “Lúc nhỏ ta theo sư phụ ra ngoài học nghệ, chưa từng nhìn thấy Vương huynh nên nhiều lần thất lễ, chẳng qua là Vương huynh đêm khuya viếng thăm, lại không phải tới cứu ngưới khiến ta không tài nào giải thích được.”
Ôn Hải nói: “Đường đệ có lòng giữ nàng uy hiếp ta, cần gì phải gạt Vương thúc, chẳng lẽ mối quan hệ của đường đệ cùng với Vương thúc thật giống như lời đồn?”
“Có thể nói những lời khích bác một cách dễ nghe như vậy, Vương huynh là người đầu tiên.” Diệp Dạ Tâm lắc đầu cười, “Đều nói mẹ nào con nấy, hôm nay mới biệt thật không sai. Kính Thái phi thật sự không hổ là người cao minh nhất chốn hậu cung, ai nấy đều cho rằng Vương huynh đã bị Thái hậu hại chết, ngay cả ta cũng chỉ nghĩ người ẩn náu trong nhân gian, lại không ngờ tới Vương huynh dĩ nhiên lại ở trong cung, dưới trướng Thái hậu bình yên qua được mười mấy năm. Thái hậu làm ra bao nhiêu chuyện ác nhưng lại không ngờ được bản thân nuôi con dùm người khác, con ruột mình lại bị tình địch hại chết, không biết kế đánh tráo kia làm sao thực hiện được?”
Ôn Hải cười nói: “Chuyện này không quan trọng, lão nhân gia bà đối với ta có ơn nuôi dưỡng, lúc bà còn sống ta không thể khởi sự được.”
Diệp Dạ Tâm thỏng thả bước đến gần hắn, “Mượn đao giết người, hại chết con trai nàng, còn muốn đoạt giang sơn của con nàng, tất cả cũng vì báo công ơn nuôi dưỡng?”
Ôn Hải nhàn nhạt nói: “Nếu không phải Mẫu phi ta sớm sắp đặt mọi chuyện, ta đã chết trong tay bà ta.”
Diệp Dạ Tâm nói: “Lợi dụng phái Đang Nguyên thu hút sự chú ý của bọn ta, bản thân mình theo lời dạy người xưa ‘Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương’, âm thầm thu phục bốn thành Đông Nam. Hại cậu mình chết oan, không biết Kính Thái phi ở dưới cửu tuyền biết em ruột của mình bị nhi tử mình hại chết có cảm nghĩ gì?”
Ôn Hải nói: “Ta lợi dụng phái Đang Nguyên, bọn họ cũng lợi dụng ta. Cho rằng thông qua thuật phong thủy có thể nghịch chuyển càn khôn, mưu toan nhúng tay vào triều chính, tự mình rước lấy họa. Muốn trách thì phải trách dã tâm bọn họ quá lớn.”
“Vương huynh hao tổn tâm cơ muốn ngồi lên vị trí kia, quả thật là vì Kính Thái phi?”
“Vị trí kia, ta tin tưởng ai có năng lực đều muốn ngồi lên!”
Diệp Dạ Tâm gật đầu, “Vương huynh tối nay đến đây không phải là để nói chuyện phiếm với ta đó chứ?”
“Dĩ nhiên không phải!” Ôn Hải không chút hoang mang nói: “Tiểu Bích ở trong tay ngươi, ngươi không dùng nàng uy hiếp ta là bởi vì biết không có tác dụng, nhưng chưa chắc Vương thúc đã nghĩ vậy. Nếu ngươi giao nàng ra, nhất định sẽ được Vương thúc coi trọng, tương lai dối gạt hắn càng dễ dàng hơn.”
Diệp Dạ Tâm nhìn hắn hỏi: “Thật sao?”
Ôn Hải nói: “Hiện tại Vương thúc có tới hai mươi vạn binh mã, nhiều hơn gấp chục lần so với số binh mã trong tay ta, không ngờ được chúng ta lại bất phân thắng bại, so với suy nghĩ của ta còn dễ dàng hơn nhiều, không biết là vì nguyên cớ gì?”
Diệp Dạ Tâm mỉm cười, “Thứ cho ta ngu dốt!”
Ôn Hải nhìn hắn một lúc lâu, bỗng nhiên chuyển đề tài nói: “Xem ra tin tức của ta sai rồi, dù sao thì đường đệ cùng Vương thúc cũng là phụ tử, như thế nào lại nghi kỵ lẫn nhau, toàn là bịa đặt cả.”
Diệp Dạ Tâm gật đầu, “Đây là chuyện đương nhiên!”
Ôn Hải lại nói: “Hôm nay ta đến để nói với đường đệ mấy câu thôi.”
Diệp Dạ Tâm nói, “Vương huynh cứ nói.”
Ôn Hải khẽ mỉm cười, chậm rãi nói: “Câu thứ nhất, bổn vương nhất định sẽ thắng; Câu thứ hai, không phải ai cũng có tư cách ngư ông đắc lợi, hôm nay hoàng huynh, bốn vị Vương huynh cùng Thập đệ đều không còn nữa, chỉ có bổn vương mới có thể danh chính ngôn thuận ngồi lên vị trí kia.”
“Bất luận là vì phụ vương hay là vì chính mình, ta hẳn là nên diệt trừ ngươi trước.” Diệp Dạ Tâm lắc đầu cười, xoay người rời đi.
Ôn Hải nhàn nhạt nói: “Còn một câu nữa!”
Diệp Dạ Tâm dừng bước.
“Đường đệ thuở nhỏ đi theo người Thiên Tâm học tập phong thủy, nhưng nghịch thiên không phải chuyện đùa, đường đệ suy nghĩ kỹ chưa?” Ôn Hải thản nhiên nói, “Bổn vương lần này tới đây thật ra là vì chuyện tình cảm, người trong số mệnh của nàng không phải là ngươi, ngươi ở gần nàng như vậy không sợ rước họa vào thân? Đường đệ nếu không muốn nàng chết, không bằng giơ cao đánh khẽ, sớm để nàng trở lại cạnh ta!”
Diệp Dạ Tâm nhìn hắn nói: “Cho dù người trong số mệnh của nàng không phải là ta, ta cũng không ngốc đến nỗi để nàng đến giúp người khác.”
Ôn Hải lại nói: “Nếu để Vương thúc phát hiện, tính mạng nàng nhất định khó bảo toàn, đến lúc đó ngươi có muốn che chở nàng cũng không được. Ba ngày sau ta sẽ phái người tới đây đón nàng.”
Diệp Dạ Tâm cười một tiếng rồi biến mất trong bóng đêm.
Lần này bị thương, Bạch Tiểu Bích dù sao cũng là người trẻ tuổi, vết thương tuy sâu nhưng được chữa trị tốt nên chỉ mấy tháng ngắn ngủi đã gần như khỏi hẳn, trên cánh tay chỉ còn lưu lại một vết sẹo mờ.
Diệp Dạ Tâm thở dài, “Ai bảo ngươi nhiều chuyện, lần này thì hay rồi!”
Bạch Tiểu Bích kéo ống tay áo xuống, không chút để ý nói: “Sau này sẽ hết thôi. Lúc đó ta hồ đồ, quên mất ngươi bản lãnh cao minh, tự mình chuốc khổ, hại ngươi phải lo lắng cho ta.”
Diệp Dạ Tâm không nói gì.
Bạch Tiểu Bích nhìn hắn hỏi: “Diệp công tử gần đây đang làm gì vậy, dường như rất bận rộn?”
Diệp Dạ Tâm không trả lời mà hỏi ngược lại, “Có muốn trở về tìm sư phụ ngươi không?”
Bạch Tiểu Bích nói: “Không muốn!”
Hả? Diệp Dạ Tâm có chút ngoài ý muốn, “Không muốn?”
Bạch Tiểu Bích nói: “Diệp công tử sẽ giết người?”
Diệp Dạ Tâm phá lên cười nói: “Ta vốn muốn giết hắn, nhưng hôm nay đã không còn dễ dàng như trước nữa rồi!”
Bạch Tiểu Bích nhìn hắn hỏi: “Ngươi muốn dùng ta dụ hắn ra ngoài?”
Diệp Dạ Tâm nói: “Hắn chính là người sinh giờ Thìn kia, hắn còn dẫn theo ngươi để thu hút sự chú ý của chúng ta. Chuyện này không đơn giản như ngươi nghĩ, ngươi còn tin tưởng hắn không?”
Bạch Tiểu Bích kiên định nói: “Ta chỉ tin ở chính mình!”
“Ngươi cuối cùng cũng bảo vệ hắn, quả nhiên là số mạng đã định!” Diệp Dạ Tâm cũng không tức giận, bỏ thuốc cao trên tay xuống nói: “Tối nay hắn sẽ phái người tới đón ngươi!”
Bạch Tiểu Bích sửng sốt.
Diệp Dạ Tâm đứng dậy, chậm rãi bước ra cửa, “Ngươi thu dọn đồ đạc đi, sẽ có người đưa ngươi đi.”
Bạch Tiểu Bích hỏi với theo, “Diệp công tử không dùng ta uy hiếp hắn?”
Diệp Dạ Tâm quay người nhìn nàng, cười nói: “Nếu hữu dụng thì ta đương nhiên sẽ làm!”
Ánh mắt hắn vẫn ôn nhu như vậy, không có chút xíu bất thường. Bạch Tiểu Bích không hiểu tại sao lại cảm thấy rất bực mình, cố gắng đè nén cảm xúc, cúi đầu nhìn đất nói: “Ngươi đã biết mạng cách của ta, nếu ta đi theo hắn thì sẽ làm hư chuyện của ngươi, ngươi vẫn muốn thả ta đi?”
Diệp Dạ Tâm cười nói: “Ta đương nhiên có mục đích khác!”
Lời này của hắn chẳng qua chỉ là trêu chọc nàng, Bạch Tiểu Bích bị hắn trêu chọc, lửa giận không hiểu vì sao tiêu tán hết cả, rất lâu sau đó mới thấp giọng nói: “Ngươi… ngươi nhất định phải tham dự vào những chuyện kia sao?”
Không có người trả lời câu hỏi của nàng, Bạch Tiểu Bích ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ngoài cửa đã sớm không còn bóng dáng của hắn nữa.
Hắn sẽ thả nàng trở về, chuyện này thật sự quá đột ngột, Bạch Tiểu Bích nhất thời khó có thể tiếp nhận được, đưa mắt nhìn bản thân một lượt, ngay cả váy áo cũng là hắn chuẩn bị cho nàng, thật sự không có gì để thu dọn cả. Bạch Tiểu Bích ngây ngốc ngồi trên giường nửa buổi, muốn làm gì đó, muốn nói với hắn mấy câu lại không gặp được hắn. Thật ra thì, nếu hắn có tới, những lời này vẫn là không nên nói ra thì hơn.
Lựa chọn Ôn Hải nghĩa là phải đối đầu với hắn, kết cục của người thất bại sẽ như thế nào, trước mắt hắn là Quận vương gia, là con trai của Ngô vương, hắn với Ôn Hải ở hai phe đối lập. Người nào sẽ thắng đây?
Nàng vốn chỉ là một nữ hài tử sinh ra ở một huyện nhỏ, một lòng muốn gả cho người thiện lương, giúp chồng nuôi dạy con cái, nàng có nằm mơ cũng không ngờ có một ngày mình bị cuốn vào những âm mưu này, muốn thoát ra nhưng lại không tài nào thoát khỏi.
Có người gõ cửa, “Bạch cô nương chuẩn bị xong chưa?”
Bạch Tiểu Bích mờ mịt đáp lại rồi đi ra mở cửa.
Người nọ cung kính nói: “Thiếu chủ bảo ta đến đưa cô nương đi.”
Bạch Tiểu Bích nhìn hắn hỏi: “Diệp công tử đang ở đâu?”
Người kia nói: “Công tử đang ở trong phòng!”
Bạch Tiểu Bích bỗng nhiên muốn nói chuyện với hắn, mặc dù biết như vậy là không tự lượng sức nhưng nàng vẫn muốn đi tìm hắn. Bạch Tiểu Bích đi được vài bước, quay lại nhìn người kia nói: “Ngươi đợi ở đây, ta muốn đi nói với hắn vài câu!”
Người nọ làm khó nói: “Thiếu chủ đã ngủ rồi ạ!”
Bạch Tiểu Bích nói: “Sẽ không tốn nhiều thời gian đâu, làm phiền đại ca chờ một chút!” Nói rồi bước nhanh về phía cửa viện.
Ánh đèn lập lòe chứng tỏ người trong phòng vẫn còn chưa ngủ, cửa cũng chỉ khép hờ, có lẽ do đêm đã khuya nên người trong phòng không nghĩ tới sẽ có người đến tìm.
Bạch Tiểu Bích thấp thỏm đi tới, đang định gõ cửa thì lại nghe thấy tiếng rên rỉ từ bên trong truyền ra.
Đây là thanh âm nữ nhân?
Người bên trong đang làm cái gì vậy, thanh âm kia thực cổ quái, giống như đang cười lại giống như đang khóc. Bạch Tiểu Bích cảm thấy thật khó nghe, bàn tay nắm chặt thành quyền, lửa giận không hiểu sao lại trỗi dậy, cuối cùng giơ tay đẩy cửa ra, “Diệp công tử…”
Bạch Tiểu Bích cứng người nhìn cảnh tượng trước mắt.
Nàng sớm biết trong phòng có nữ nhân nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới nữ nhân kia lại ở trên giường hắn, hơn nữa trên dưới không một mảnh vải che thân, môi son hé mở, thanh âm nức nở nhưng gương mặt lại mang theo ý cười yêu mị mà dâm đãng, khiến nàng chú ý chính là đôi chân như ngọc đang giơ cao lên kia.
Điều khiến nàng không ngờ nhất chính là giữa hai chân nàng ta còn có người.
Gió lạnh lùa vào khiến hai người trên giường thoáng dừng lại.
Nàng đột nhiên xuất hiện, đúng lúc hắn đang vùi sâu trong thân thể nữ nhân kia, ngượng ngùng cùng khoái cảm đồng thời xuất hiện khiến hắn bị kích thích đến cực độ. Nữ nhân kia nghiêng đầu nhìn ra cửa, đôi mắt xinh đẹp ngập tràn dục vọng, bất chấp có người đang nhìn, cong người lên, hai má ửng hồng, miệng không ngừng rên rỉ.
Bạch Tiểu Bích tái mặt, vội vàng lui lại phía sau, dạ dày đột nhiên cuộn trào, không nhịn được nghiêng người nôn khan.
Mái tóc đen dài rũ xuống, che lấp đôi mắt đen nhánh, hắn chậm rãi nhấc chân nữ nhân đang để trên đầu vai mình xuống, thanh âm vẫn thản nhiên, ôn nhu như nước, “Ngươi về trước đi, lát nữa ta sẽ trở lại thăm ngươi.”
Ác cảm với hắn lúc này quá lớn, Bạch Tiểu Bích căn bản không nghe lọt tai lời hắn nói, chậm rãi lui lại rồi chạy như bay rời đi.
Truyện khác cùng thể loại
83 chương
11 chương
64 chương
94 chương
10 chương
10 chương
130 chương