Thiên Mệnh Tân Nương

Chương 44 : Trai ngọc tìm châu!

Nhị tiểu thư áy náy xin lỗi nàng: “Nhị ca ta là như vậy đó, cô nương đừng trách huynh ấy!” Bạch Tiểu Bích hoàn hồn, vội nói: “Tỷ tỷ yên tâm, nhị công tử cũng không làm khó gì ta cả!” Thấy sắc mặt nàng rất kém, nhịn không được hỏi: “Tỷ tỷ khó chịu ở đâu sao?” Nhị tiểu thư lắc đầu, định nói gì đó thì đột nhiên nghiêng mặt qua một bên, khom lưng nôn khan một trận. Bạch Tiểu Bích giật mình, vội vàng đỡ lưng nàng ta: “Chẳng lẽ tỷ tỷ bị bệnh, ta bảo người đi gọi đại phu.” Nhị tiểu thư đột nhiên nắm lấy tay nàng, ngăn cản nói: “Không cần!” Nàng dùng sức khá lớn khiến Bạch Tiểu Bích kinh ngạc. Nhị tiểu thư nhận ra mình thất thố, miễn cưỡng cười cười, vội rút khăn che miệng nói: “Hôm qua ta đã lấy thuốc rồi, cảm ơn cô nương đã quan tâm.” Bạch Tiểu Bích thở phào nhẹ nhõm: “Tỷ tỷ bị bệnh thì không nên ra gió, ta đưa tỷ tỷ trở về.” Nhị tiểu thư lắc đầu từ chối, vịn tay thiếp thân nha hoàn rời đi. Bởi vì lời nói dối bị Trần Thụy vạch trần, lại nghĩ tới có lẽ Ôn Hải cũng đã sớm phát hiện, Bạch Tiểu Bích càng thêm phiền não cùng bất an, cũng không có tâm tư suy nghĩ chuyện khác, mấy ngày tiếp theo liền chú ý quan sát sắc mặt Ôn Hải, dĩ nhiên, kết quả vẫn là chẳng thu hoạch được gì cả, ngược lại khiến cho bản thân càng thêm bất an. Diệp Dạ Tâm một thân y phục màu tím, tinh thần hiển nhiên rất tốt, vẻ thanh thoát dưới ánh mặt trời, khẽ phe phẩy chiết phiến, khóe miệng hàm chứa ý cười, bộ dáng chật vật ngày hôm trước một chút cũng không sót lại, như cũ là một quý công tử ôn nhã. Diệp Dạ Tâm nhìn nàng, ngoắc ngoắc chiết phiến: “Tiểu nha đầu, bọn ta chờ ngươi thật lâu!” Bạch Tiểu Bích đi tới: “Diệp công tử yên tâm, nếu ta gặp được người kia, nhất định sẽ nói cho công tử biết.” “Chuyện này không quan trọng, ta chỉ thấy ngươi hai ngày không ra đường, sợ ngươi mắc mưa bị bệnh,” hắn vừa nói vừa nhìn nàng mấy lượt, nhíu mày nói: “Tinh thần không được tốt lắm, ít ra ngoài chạy loạn, biết không?” Bạch Tiểu Bích nhìn gương mặt tuấn mỹ đầy ôn nhu của hắn mà không khỏi cúi đầu khép mi nói: “Ta không sao, tạ Diệp công tử quan tâm.” Diệp Dạ Tâm nhìn nàng nhíu mày hỏi: “Sao đột nhiên khách khí vậy?” Chuyện đêm đó lần nữa hiện lên trong đầu, tuyệt đối không phải là chuyện có thể phát dinh giữa huynh và muội, đêm đó hắn thật sự vượt qua lễ nghĩa, hôm nay lại không một lời giải thích, Bạch Tiểu Bích thật sự có chút giận, lại nhớ tới thái độ của hắn đối với những cô nương kia, cộng thêm thủ đoạn ngoan tuyệt lúc ra tay giết người, tâm không khỏi rét lạnh, trong đầu đột nhiện xuất hiện ý nghĩ muốn xa cách với hắn: “Không có, sư phụ có thể sẽ hoài nghi, ta cũng không muốn lừa gạt người khiến người tức giận.” Diệp Dạ Tâm nhìn nàng hỏi: “Ngươi rất sợ hắn tức giận?” Bạch Tiểu Bích vẫn cúi đầu nói: “Hôm nay ta chỉ còn một người thân duy nhất là sư phụ, Diệp công tử có ân với ta, ta tự nhiên phải báo đáp công tử, nhưng ta không muốn sư phụ thất vọng.” Nói rồi hành lễ với hắn, xoay người muốn trở về. Diệp Dạ Tâm đưa tay kéo nàng lại: “Tức giận sao?” Bạch Tiểu Bích thấy chung quanh có rất nhiều người qua lại, sợ hãi muốn rút tay về: “Diệp công tử…” May mà lúc này có một đoàn người đi ngang qua, trên tay mỗi người đều mang theo lễ vật hỏi cưới, không khí thập phần vui vẻ, người đi đường bận xem náo nhiệt nên cũng không ai chú ý tới bên này. Có người kích động nói: “Hứa gia cầu hôn, Hứa đại công tử Hứa Kiên cầu hôn!” Hứa đại công tử? Bạch Tiểu Bích đột nhiên nghĩ tới điều gì đấy, kích động nhìn qua, ánh mắt vui sướng rất nhanh chuyển thành nghi hoặc, hướng này không phải là hướng đi tới Trần phủ… Diệp Dạ Tâm nhìn thấu tâm tư nàng: “Hắn tới cầu hôn Mai gia!” Bạch Tiểu Bích ngây người, đôi mắt mở to nhìn hắn: “Nhưng là… nhưng là…” Diệp Dạ Tâm lắc đầu, một lúc lâu sau đưa tay vỗ vỗ đầu nàng nói: “Tiểu nha đầu không nên suy nghĩ quá nhiều, không xấu hổ sao?” Bạch Tiểu Bích không rõ là xấu hổ hay tức giận, giáy dụa muốn rút tay về. Diệp Dạ Tâm lại cười nói: “Thôi, nếu ngươi đã sợ sư phụ tức giận đến vậy, không muốn gặp ta nữa thì ta trở về là được, hai ngày nữa ta sẽ lại đến thăm ngươi.” Nói rồi buông tay nàng. Nói đi là đi, Bạch Tiểu Bích càng thêm bực mình, xoay người muốn về thì thấy Trần Thụy chắp tay đứng cách đó không xa, bộ dáng thập phần hứng thú nhìn nàng. “Là hắn?” Bạch Tiểu Bích không hiểu ý hắn, nghi hoặc hỏi lại: “Trần công tử có ý gì?” Trần Thụy đi tới cạnh nàng nói: “Một người như vậy, chẳng trách mê hoặc được ngươi, sao không bảo hắn dẫn ngươi đi?” Bạch Tiểu Bích tức giận, nghiêm mặt lạnh lùng nói: “Trần công tử nói gì vậy, hắn bất quá chỉ là ân nhân đã nhiều lần cứu ta, ngẫu nhiên gặp mặt thôi.” Trần Thụy cũng không nói gì, nhìn ra đường lớn, hừ một tiếng nói: “Tiểu tử họ Hứa dám!” rồi lại hừ lạnh một tiếng nữa. Bạch Tiểu Bích nhớ lại ngày hôm trước, hắn ở trước mặt nhị tiểu thư nói ra những lời kia, sợ là sớm đã biết chuyện, có chút lúng túng hỏi: “Mấy ngày nay tinh thần nhị tiểu thư không tốt là vì chuyện này sao?” Trần Thụy cũng không để tâm tới câu hỏi của nàng, cười lạnh nói: “Tự làm tự chịu, ta không thấy tiểu tử kia có gì tốt cả, sớm đã biết hắn là con rùa rụt đầu, Hứa lão gia làm chủ, hắn một câu cũng không dám nói, mới vừa nhìn thấy ta liền bỏ chạy, có thể trông cậy gì vào hắn chứ?” Bạch Tiểu Bích mặc dù tức giận, nhưng thân phận của mình cũng không thể đàm luận những chuyện này, cúi đầu không nói. Ở góc đường, một nữ tử trẻ tuổi không vui nhìn nàng rời đi, cất tiếng nói: “Họ Diệp kia lai lịch thế nào?” Người phía sau nàng đáp: “Võ công hắn không kém, phía sau còn có rất nhiều hộ vệ, muốn điều tra lai lịch của hắn quả có chút khó khăn, tiểu thư không nên hành động thiếu suy nghĩ.” Nữ tử lại nói: “Hắn cố ý tiếp cận nha đầu này, ta chỉ sợ hắn sẽ làm hư chuyện của bieuer ca, ta đi nói với biểu ca.” Người kia vội vàng khuyên can: “Nếu công tử biết tiểu thư ra ngoài, nhất định sẽ phái ngươi đưa tiểu thư trở về.” Biết tính tình Ôn Hải, nữ tử rốt cuộc cũng dẹp bỏ ý định đi tìm hắn, im lặng một lúc lâu mới nói: “Vậy thì gửi cho huynh ấy một phong thư, bảo huynh ấy phải chú ý. Ta thật không hiểu lắm, cha bảo huynh ấy mau chóng tìm được người kia, tại sao huynh ấy nhàn hạ trì hoàn tới bây giờ?” Chủ tớ hai người chỉ lo nói chuyện, không một ai lưu ý tới cách đó không xa có một ánh mắt đang dõi theo nhất cử nhất động của mình. Diệp Dạ Tâm cười khẽ, chậm rãi đi vào một ngõ hẻm vắng người, nhàn nhã thong thả như lúc đi ở trên đường cái, không chút bận tâm. “Diệp huynh!” có người vội vã đuổi theo, lớn tiếng kêu lên: “Diệp huynh xin dừng bước!” Diệp Dạ Tâm dừng bước, xoay người nhìn người mới lên tiếng, cười nói: “Hóa ra là Hứa huynh, có chuyện gì vội vàng như thế?” Vị công tử trẻ tuổi liên tục thở gấp, gấp đến độ dậm chân: “Diệp huynh biết mà, chuyện hôm nay, tiểu đệ nên làm thế nào cho phải đây? Gia phụ làm chủ, ta… Diệp huynh có thể nghĩ biện pháp giúp ta không?” Diệp Dạ Tâm lắc đầu nói: “Lệnh của cha mẹ, sao dám bất tuân?” Công tử trẻ tuổi lại nói: “Nhưng là… Nhưng là nàng… luôn trách ta… aizzz, chẳng lẽ lại hại cả đời nàng?” Diệp Dạ Tâm thở dài, nâng chiết phiến vỗ vỗ vai hắn nói: “Hứa huynh sợ hại cả đời nàng lại không nghĩ tới một khi xảy ra chuyện, không chỉ có nàng bị hại, mà bản thân huynh cũng không thể nào tránh được hệ lụy.” Công tử trẻ tuổi ngây người. Diệp Dạ Tâm lại nói: “Lệnh tôn vô cùng nghiêm khắc, nếu người biết chuyện nhất định sẽ trục xuất huynh ra khỏi phủ, người khác có thể sẽ không chê cười huynh sao? Nếu truyền ra ngoài, thanh danh của huynh cũng sẽ bị hủy, huynh nghĩ kỹ lại đi.” Hứa công tử cúi đầu, trầm tư một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Nhưng việc này phải giải quyết như thế nào cho phải? Diệp huynh nhất định phải cứu ta.” Diệp Dạ Tâm lại nói: “Chuyền này cũng không có gì khó, đại trương phụ nắm được thì phải buông được, cần gì cố chấp một nữ nhân, huynh chỉ cần nghe theo lời gia phụ, đoạn tuyệt quan hệ với nàng ấy, nàng ở nhà thủ tiết, chỉ cần nàng không ra ngoài thì cũng sẽ không có ai hoài nghi cả.” Hứa công tử ngẩn người, liên tục lắc đầu nói: “Nhưng… nhưng nàng đã…” Hắn thật sự lúng túng, rất lâu sau đó mới thấp giọng nói nhỏ hai câu, gương mặt tuấn tú đỏ bừng: “Để Diệp huynh chê cười rồi, là tiểu đệ làm chuyện hoang đường, chuyện này sớm muộn cũng bị phát hiện, ta thì không sao, nhưng nàng… nàng làm sao ngẩng mặt nhìn người đời, chỉ mới nghĩ đến đó, ta liền giận mình chết đi được.” Diệp Dạ Tâm kinh ngạc: “Chuyện của Hứa huynh thật sự không ổn, vậy phải làm thế nào mới phải?” Hôm trước bị đuổi giết nên không có tâm tư quan sát cảnh vật chung quanh, hôm nay đi cùng Ôn Hải tới đây, Bạch Tiểu Bích nhận thấy cảnh vật có chút bất đồng, vùng cỏ dại này nhiều đá tảng, ít người lui tới, ngay cả tiều phu đốn củi cũng rất ít, thợ săn cũng không có mấy người, cửa động cao chưa tới một trượng, cỏ cây mọc um tùm, rất khó phát hiện. Trầm Thanh cười nói: “Tiểu đệ có chỉ sai chỗ?” Trần Kỳ chắp tay nói: “Đã nghe nói phong thủy tiên sinh có bản lĩnh tầm long nhận huyệt, hôm nay tận mắt chứng kiến, Trầm huynh đệ quả nhiên không hổ là môn hạ Thiên sư, tiểu đệ kính phục.” Trầm Thanh xoay người nhìn Ôn Hải: “Ôn đại ca, mời!” Ôn Hải cũng không từ chối, dẫn đầu đi vào trong động. Bạch Tiểu Bích đánh giá cảnh vật bốn phía, có chút lơ đãng đi theo đoàn người, trong lúc vô ý vấp phải một hòn đá, cả người lảo đảo, Trần Kỳ thấy vậy lập tức vươn tay ra đỡ, lại cảm thấy không hợp lễ lắm nên vội vàng thu ray lại, nhắc nhở nàng: “Bạch cô nương cẩn thận!” Trầm Thanh nhìn nàng cười nói: “Bạch cô nương thất thần cái gì a?” Thấy Ôn Hải cũng quay đầu nhìn mình, Bạch Tiểu Bích càng thêm lúng túng, vội vàng hướng Trần Kỳ nói: “Đa tạ!” Bên trong động cũng coi là rộng rãi, chỉ là thiếu ánh sáng nên có chút âm u, gió từ bên trong thổi ra mang theo hương vị ấm áp, thật khác xa so với cảm giác lạnh lẽo đêm hôm trước. Bạch Tiểu Bích vốn có chút kinh ngạc cùng nghi ngờ, nhưng đợi đến lúc nàng nhìn thấy viên trân châu nhỏ xíu trên mặt đất kia thì nghi ngờ lập tức được xác nhận, bàn tay lặng lẽ sờ cây trâm ngọc trên đầu. Quả nhiên… viên trân châu gắn trên đó đã không còn nữa, hẳn là đêm đó đã rơi ở đây. Nghĩ đến tư thế đáng xấu hổ của nàng và hắn đêm hôm đó, Bạch Tiểu Bích càng thêm thẹn, lại sợ bị Ôn Hải phát hiện ra, vội vàng đi tới, dùng chân ấn viên trân châu chìm vào trong cát. Bàn tay bất ngờ bị người cầm lấy, Bạch Tiểu Bích cả kinh. Ôn Hải cũng không nhìn nàng, chẳng qua thản nhiên nói một câu: “Đi thôi!” Bạch Tiểu Bích không biết hắn có phát hiện động tác vừa rồi của nàng hay không, cố gắng trấn tĩnh lại, im lặng đi theo hắn vào trong động. Đường bên trong vừa nhỏ vừa cong, cũng may là không có mấy lối rẽ, Trầm Thanh cầm đuốc dẫn đường, đoàn người mới đi được mấy trăm bước, phía trước liền xuất hiện một khoảng rộng. Bạch Tiểu Bích kinh ngạc phát hiện, nơi này cũng không tối đen như nàng tưởng, một bên thạch động có một khe hở dài, trong thật giống như cửa sổ, ánh sáng mặt trời theo đó chiếu vào, cảnh vật xung quanh được ánh sáng bao phủ. Khoảng rộng có phạm vi khoảng chục trượng, hình dạng giống như một chiếc bình, không khí ấm áp, mặt đất là một tảng đá lớn không dính chút bùn đất nào cả, kỳ lạ nhất là, chính giữa khoảng rộng có một cái hồ nhỏ hình tròn, ánh sáng theo khe hẹp trên thạch đống chiếu lên mặt nước lóng lánh, nhìn xa trông như một viên trân châu khổng lồ. Trầm Thanh không kìm được khen ngợi: “Khá cho trai ngọc sinh châu!” Bạch Tiểu Bích thầm nghĩ, trai ngọc sinh châu, chẳng lẽ nơi này chính là lòng trai? Địa đạo nhỏ hẹp kia không phải là khe hở giữa hai mảnh vỏ trai sao? Ban ngày gió thổi ấm áp, ban đêm lại lạnh lẽo khác thường, quả thật kỳ lạ… Trần Kỳ lại nói: “Nơi đây là do một vị tiên sư đi ngang qua chỉ điểm cho gia phụ, nói nơi đây chính là ‘Trai ngọc sinh châu’”. Trầm Thanh cười cười: “Được cao nhân chỉ điểm, Trần gia với nơi này cũng coi là có duyên. Nơi đây địa thế cổ quái, trong lòng núi còn có mạch nước bảo hộ, đá ôm lấy mạch nước, người khác muốn làm đứt mạch dũng khó, nhất thời ta cũng chưa nghĩ ra cách gì có thể phá hoại phong thủy nơi đây.” Trần Kỳ lên tiếng nói: “Trầm huynh đệ là đệ tử Thiên sư, không có ý hại người, chỉ có lòng giúp người, tự nhiên sẽ không nghĩ ra được biện pháp.” Trầm Thanh ho khan hai tiếng, nhìn Ôn Hải hỏi: “Ta thấy kết cấu nơi đây rất bền vững, Ôn đại ca thấy sao?” Ôn Hải thản nhiên nói: “Ta thấy cũng không chắc lắm!” Trầm Thanh giống như nhớ tới điều gì đó, ngạc nhiên nói: “Ôn đại ca nói rất đúng, ta suýt nữa đã quên, vẫn là nên phái vài người tới đây chồng trừng phòng ngừa vạn nhất, không thể để phụ nhân đi vào mà làm chuyện thêm xấu.” Trần Kỳ mặc dù không hiểu lắm nhưng cũng hiểu mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó, gật đầu đáp ứng, ba người nói mấy câu nữa rồi theo đường cũ ra ngoài. Đêm đó Diệp Dạ Tâm mang nàng tới chỗ này là do hắn đã sớm biết mọi chuyện sao? Bạch Tiểu Bích cảm thấy lời nói của Trầm Thanh quá mức hời hợt, nội tâm không khỏi lo lắng, nhỏ giọng hỏi Ôn Hải: “Sư phụ, nơi này không thể để nữ nhân đi vào sao?” Ôn Hải cười nói: “Ngươi không tính!” Bạch Tiểu Bích quẫn bách: “Sư phụ nói gì vậy! Ta nhớ hôm trước có người kể nghe thấy giọng nữ nhân từ trong tảng đá truyền ra, có khi nào là có người ở trong này nói chuyện, tiếng nói theo khe đá truyền đi nên người ở bên ngoài nghe được. Nếu quả thật như thế thì nơi này sớm đã có người đi vào, hơn nữa lại còn là nữ nhân, có khi nào nàng nghĩ quẩn không?” Ôn Hải tạm dừng bước, nghiêng đầu nhìn nàng: “Cuối cùng cũng chịu lo lắng cho vi sư rồi sao, nhưng không phải ngươi không muốn ta làm quan sao?” Bạch Tiểu Bích trầm mặc một lúc lâu rồi nói: “Sư phụ muốn làm quan, cần gì quan tâm tới suy nghĩ của ta, hôm nay Trầm công tử cùng Trần gia có lòng hợp tác, là cơ hội hiếm có, sư phụ đã đáp ứng thì không nên bỏ qua.” Ôn Hải cầm tay nàng, cười nói: “Đa tạ đồ nhi nhắc nhở!” Thấy hắn lại có ý trêu chọc mình, lại không đem lời nàng nói để trong lòng, Bạch Tiểu Bích dần hiểu ra, với trí tuệ của hắn, chỉ sợ đã sớm nghĩ đến những chuyện này cho nên mới để Trần Kỳ phái người tới canh giữ, là nàng lo chuyện dư thừa rồi. Bạch Tiểu Bích nghĩ vậy, gương mặt nhỏ nhắn lúc đỏ lúc trắng, âm thầm muốn rút tay về. Nghe được tiếng động, Trầm Thanh đi phía trước quay người cười nói: “Ôn đại ca cùng Bạch cô nương đang nói gì vậy?” Trần Kỳ cũng quay đầu nhìn hai người. Ôn Hải không biểu tình kéo nàng đi về phía trước, thản nhiên nói: “Lớn như vậy rồi còn làm nũng, để hai vị chê cười rồi!” Bạch Tiểu Bích vạn phần quẫn bách, suýt nữa thì sặc nước miếng của chính mình.