Thiên mệnh khả biến

Chương 96 : vừa đi đường, vừa giảng bài

Núi Bách là một ngọn núi thuộc dãy núi đá vôi nằm ở phía Đông Nam thành phố. Trên dãy núi, là hệ thống rừng rậm nguyên sinh lâu đời bậc nhất tại Đế quốc. Rừng nơi đây, gọi là rừng Bà Đá. Hải Thành, đang xin đơn để Đế quốc công nhận, là rừng nguyên sinh Quốc gia. Rừng nguyên sinh Quốc gia, cần đạt tới ít nhất cấp độ sinh thái 10. Cấp độ sinh thái 10, tức là thảm thực vật, động vật, hệ sinh thái ở đây, phải đạt tới trung bình cấp độ 10. Không biết rừng Bà Đá có được xét duyệt không, nhưng đủ điều kiện để nộp đơn đăng kí, chứng tỏ rừng Bà Đá cũng đã đạt tới cấp độ khá cao rồi. Khu phía Đông Nam thành phố, đã bắt đầu nhìn thấy núi đồi trùng điệp. Nhà ở đây xây dựng dọc theo triền núi, nhưng cửa nhà vẫn gắn dưới mặt đường, tất cả nền nhà đều dốc dần lên trên, nhìn vô cùng thú vị. Tại đây, đường lên núi nơi nào cũng có, vì cứ cạnh một ngôi nhà, lại là một cái cầu thang dẫn thẳng lên núi. Văn, Quang và Takezawa, 3 người bắt xe bus đi tới vùng này. Mất khoảng 15 phút. Quang hỏi han người lái xe một hồi. Tên này, dù suốt ngày kêu ca bản thân mình mờ nhạt, nhưng bù lại, lại có thể hoà nhập rất nhanh vào bất cứ đâu. Nói chuyện vài phút, người lái xe đã chỉ cho hắn không ít thứ liên quan tới vùng núi này. Muốn đi đâu, làm gì, cứ hỏi cánh tài xế. Đó là luật bất thành văn tại Đế quốc này. Tài xế, chưa đến mức trên thông thiên văn dưới tường địa lý, nhưng đã đạt đến trình độ không ngóc ngách nào không biết. Xe dừng lại tại một nơi không phải trạm đỗ, là bác lái xe ưu tiên cho Quang. 3 người nhảy xuống. Trước mặt, là một trạm sửa xe. Mùi dầu mỡ bốc lên gay gắt. - Vào tiệm sửa xe làm gì vậy mày? Takezawa hỏi. - Tui có bắt ông anh đi theo đâu. Đây là đường lên núi tốt nhất, tiện lợi nhất, lại có điểm ngắm cảnh đẹp nhất đấy. Khách du lịch bình thường là không thể nào biết đến đâu. Nói rồi, hắn dẫn đầu, Văn và Takezawa theo sau. Cả 3 đi qua tiệm sửa xe, hoá ra bên cạnh còn có một chiếc cổng sắt nhỏ, ít ai chú ý. Hắn mở cổng sắt, cả 3 đi vào. Là một ngách rất nhỏ, và hẹp. Bên dưới mặt đất vứt một số rác rưởi, như chai nước, túi nilon, rất may không có kim tiêm. Đi được một đoạn, là một đoạn cầu thang. Đường cũng bắt đầu rộng dần. Đã đi qua hết ngôi nhà có tiệm sửa xe, thấy được sân sau nhà bọn họ, một cậu bé đang cởi trần, tát nước tắm. Xung quanh, đã là cây cối um tùm. Cậu bé mỉm cười, nhìn 3 người. - 5 hào một người, lên núi, đẹp lắm. - Mả cha mày! Tao là bạn của anh Tiến đây, mày còn đòi tiền tao! Tiến là tên ông lái xe bus. - Hề hề! Thế mấy anh cứ lên chơi. Có cần nước uống đồ ăn gì cứ gọi điện vào số này cho em, em mang lên. Nó chỉ tay vào một tấm bảng sát, ghi rõ số điện thoại. Hoá ra nơi đây còn bán đồ phục vụ du khách. - Ừ, nhớ rồi. Nói rồi, Quang dẫn cả đám leo núi. Đồ ăn bán tại chỗ, đắt như cắt cổ. Quang biết thế, nên cả 3 đã xách theo 3 cái balo đầy ắp. Cả lũ còn định cắm trại ở trên núi Bách ấy chứ. Mùa này, trâu Bạch Ngưu, sống trên các vùng cỏ trên núi, tai thính mắt tinh, chân lại khoẻ, muốn bắt được, cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Hơn nữa, nếu xài hết đồ ăn, hắn sẽ bảo công ty Thanh Hải gửi một cái trực thăng tiếp tế. Nhà giàu, là phải chơi ngông. Nhà giàu có chơi ngông thì thị trường mới được thúc đẩy. Quang vừa đi, vừa giảng giải các kiến thức về thảm thực vật, động vật ở đây. Thằng Văn đi sau, vừa thở hồng hộc, vừa cố gắng lắng nghe. Đường lên núi, rất dài, rất dài. Càng lên cao, càng thấy khó thở. - Nhìn này, cái cây này, nếu chạm vào nó, nó sẽ tự rụt về. Không phải là nó biết suy nghĩ đâu, mà là do các cơ quan bên dưới lá của nó, bị mất nước, tự co lại, mọi người đều gọi là cây Trinh Nữ... Sao, đã mệt rồi à? - Hộc!! Hộc!! - Hộc!! Hộc!! Cả Văn lẫn Takezawa đều thở phì phò, mồ hôi nhễ nhại. Quang chép miệng khinh bỉ. Takezawa gầm lên. - Thằng oắt, mày bắt anh mày mang nào là cột chống, nào là bếp ăn, nào là đèn, nào là vũ khí, mày thì mang cái gì? Màn, chiếu, bánh mì, bánh kẹo? Mày ăn ở thất đức có ngày bị Diêm La nhúng vào vạc dầu đấy con!! - Chậc chậc! Tại ông anh cứ đòi đi theo đấy chứ? Mà thôi, tui bày cho một cách... Hắn vẫy tay ra hiệu cho 2 người đi tới một đám cây ven đường. - Thảm thực vật Đại Nam phong phú hơn Phú Sơn Đảo, nên loại cây này, có thể ông anh không biết. Chỉ mọc tại nơi cằn cỗi nhất trên đất đá vôi, nhưng lại có sức sống cực kì khủng khiếp. Văn, em nên nhớ, đặc trưng cơ bản nhất của toàn bộ bộ môn Sinh học, chính là Sinh Tồn! Mọi loài sinh vật, dù với bất cứ đặc điểm gì, cấu trúc gì, đều chỉ phục vụ một mục đích duy nhất mà thôi, là sinh tồn. Văn gật đầu. Nếu có thể khái quát được mỗi môn học thành một từ khoá, vậy thì thật dễ dàng. Văn học, là cảm xúc. Võ thuật, là Âm Dương. Sinh học, thì lại là sinh tồn. - Giảng bài gì giảng hoài, tóm lại chỉ cho ta thấy cái cây này để làm gì? Takezawa nhìn vào cái cây kì lạ, không cao lắm, khá lùn, cành lá xum xuê vồng lên cao, rồi lại rủ xuống, tạo thành một hình nấm. Trên từng cành cây, là các loại bầu màu xanh, không biết là lá, hoa, hay là quả. - Văn, em nhớ này, thực vật cũng giống như con người. Cũng phải hít vào oxi, thở ra cacbonic để có thể sống. Nhưng ngoài ra, cây cối có thể quang hợp, hấp thụ cacbonic, nhả ra oxi. Lượng oxi này rất cần thiết cho mọi loài sinh vật. Con người, khi mệt mỏi, kiệt sức, cần hấp thụ lượng oxi cũng cao hơn rất nhiều. Thấy Takezawa dần mất kiên nhẫn, Quang vội nói. - Loài cây Sinh Thực này, có sức sống không kém gì cỏ dại, lại sống được tại nơi cằn cỗi, là nhờ khả năng hoạt động vô cùng mạnh mẽ. Nếu trong điều kiện phù hợp, nó có thể hô hấp mạnh gấp 10 lần các loài cây cổ thụ khác, và ngược lại, cho nó một kích thích hợp lý, nó sẽ tiến hành quang hợp cực kì ghê gớm! Nói rồi, Quang bảo Takezawa quay người lại. Hắn mở balo, lấy ra 3 cái đèn pin. Đây là loại đen pin quân dụng, điện năng cực kì cao. Hắn điều chỉnh mức độ ánh sáng, sau đó rọi thẳng ngọn đèn vào những cái bầu màu xanh. Chỉ trong chốc lát, cái bầu xanh bị rọi thành sáng trắng, phồng lên. - Ực! Ực! Âm thanh không khác gì con người đang uống nước, ực ực vài tiếng, cái bầu bất chợt mở miệng. - Ợ!! Quang vội cúi xuống, hít hà cái thứ khí vừa được “ợ” ra ấy. - Nhanh nhanh! - Hắn giục 2 người kia - Oxi nguyên chất đấy, hít nhanh! Hồi phục sức lực cực kì vãi luôn! Hai người nghe vậy, vội vàng chạy tới. Cả 3 ghé mồm vào cái bầu, hít lấy hít để. Quả thật, thấy cả người khoan khoái hơn hẳn. Khoảng vài giây sau, cái bầu từ từ khép lại. Cả 3 cầm 3 cái đèn pin, chạy quanh những cái bầu, rọi đèn, hít lấy hít để. - Há há! Sảng khoái sảng khoái! Lần đầu hít oxi mà nghiện như hít cỏ vậy! - Cỏ là gì hả bác? - Ông anh đừng dạy hư trẻ nhỏ! - Há há, ta cũng là trong một lần lưu lạc biết tới mà thôi. Cũng là một loại cây, khi đốt lên sẽ phát ra những luồng khí làm tâm thần người ta mê muội. Cảm giác ấy, rất là phê. - Văn, đừng nghe mấy người vô gia cư xúi dại, thứ đó gọi là ma tuý, rất là độc hại, chỉ có đám xã hội đen là lén lút buôn bán thôi. Sau này nhóc mày có gặp, tuyệt đối đừng hút đấy. Quan niệm về ma tuý, tại mỗi nước lại khác nhau. Dù sao khi sử dụng ma tuý, con người như bước vào một trạng thái phê pha khó diễn tả, lại có thể sử dụng trạng thái ấy để kích thích tư duy, kích thích vô thức. Ví dụ như người Bắc Hà, hít ma tuý hàng ngày, ai ai cũng như người say rượu. Hít đã đời rồi, Takezawa nhìn cái cây Sinh Thực, lưu luyến không thôi. - Tiếc là loài cây này chỉ sử dụng khi nó còn đang sống, không thể cắt ra để sử dụng. Hơn nữa, lại chỉ mọc ở những vùng cằn cỗi, vậy nên ứng dụng duy nhất, là dành cho người leo núi, và cũng chỉ là núi đá vôi mà thôi. Nhưng dựa vào nó, quân đội đã phát minh ra bình nén oxi, có tác dụng tương đương. - Anh à, tại sao khi chiếu đèn vào, cái bầu lại phát ra oxi vậy? - Câu này hỏi rất hay. Bởi đèn sử dụng pin. Pin là điện năng. Từ điện năng chiếc đèn lại chuyển hoá thành quang năng. Chính là ánh sáng. Quang năng này, lại được cái cây hấp thụ, biến thành năng lượng sinh học. Năng lượng sinh học này, lại được chuyển hoá vào các phản ứng hoá học, chính là hoá năng. Phản ứng hoá học, biến CO2 thành O2, chính là oxi đó. Đây cũng là lý thuyết Vật lý em cần nhớ, năng lượng, không tự sinh ra, cũng không tự mất đi, chỉ chuyển từ dạng này sang dạng khác. - Ồ!! - Chúng bay đi săn thú, hay là đi học ngoại khoá vậy?! Takezawa gắt. Cả 3 lại tiếp tục. Đã gần tới đỉnh núi rồi. =============== Lưu ý, đây là thế giới giả tưởng, nhiều loại sinh vật, hiện tượng, khái niệm, tên gọi đều là giả tưởng, không có thực.