Thiên mệnh khả biến

Chương 137 : đặt cược

Nơi đây như một casino dưới lòng đất. Rộng lớn, tấp nập, đầy những trò chơi, đầy những cô em xinh tươi mặc đồ thỏ ngọc nhún nhảy, các bé nữ sinh mặc đồng phục hất váy. “Quá đáng lắm rồi!”, Quang thầm nghĩ. Ngay dưới lòng đất của Đại Nam, dám ngang nhiên xây dựng một casino bí mật như vậy, và không biết còn có bao nhiêu casino, bao nhiêu chốn vui chơi giải trí khác, cho cái thế giới ngầm chết tiệt của bọn bây? Lũ này, ngang nhiên trốn thuế. Tiền thuế này, tính ra, là Vương tộc tổn thất bao nhiêu? Và Quang đã có thể biển thủ được bao nhiêu? Đại Nam tổn thất, tức là Vương tộc tổn thất, cũng tức là chính hắn bị tổn thất. Nhưng, nói gì thì nói, xây dựng được cả một casino dưới lòng đất, khá là ấn tượng. Ấn tượng hơn, là người ta đã che giấu nó hàng năm nay, ngay trước mũi của Vương tộc. Ấn tượng hơn nữa, là nơi đây có rất nhiều chủng loài. Người sói, người bướm, ngạ quỷ. Cùng với loài người. Quang đếm được sơ sơ như vậy, không biết còn có giống loài nào khác hay không. Những giống loài bị loài người xua đuổi, lại tìm đến ẩn náu ngay dưới chân loài người sao? Và còn có tiền để chơi casino nữa? Nhưng để ý thêm một chút, hắn nhanh chóng nhận ra. Ở đây, loài người vẫn là chủ. Cùng lắm thì có những tên Ngạ Quỷ được ngồi ngang hàng mà thôi. Người sói, người bướm đều là những kẻ phục vụ, thậm chí, là nô lệ. Người đàn ông dẫn 2 người bọn hắn đi thẳng một mạch. Trong đám đông, có nhiều người nhận ra ông ta, chứng tỏ ông ta cũng rất có số có má ở dưới này. Một em người bướm ăn mặc hở hang kéo lấy tay Quang, đôi mắt rất to, đắm đuối, ươn ướt, nhìn hắn mồi chài. Nhìn cứ như từ trong mấy bộ anime mà Takezawa vẫn xem bước ra vậy. Người bướm, hay còn gọi là tiên, một giống loài sống biệt lập phía Bắc Cận Tây, lại cũng có nhiều cá thể lưu lạc tới tận Đại Nam, phải phục vụ trong những ngành dơ bẩn này sao? Các cô nàng, đều bẩm sinh có tư chất mị hoặc, khó cưỡng lại. Nhưng Quang lắc đầu. Khó cưỡng lại vẻ đẹp của phụ nữ, hắn đã từng bị một lần, và cô gái lần đó, còn mị hoặc hơn các em nữ sinh với thỏ ngọc này rất nhiều. Dù cô ta chỉ là con người. Cô bé người bướm lại lả lướt đi mồi chài người khác, trong ánh mắt thèm thuồng của đám đàn ông. Nơi bàn tay cô ta từng níu lấy, vương lại những hương phấn, rất thơm, rất mê hoặc. Ông ta dẫn 2 người tới một đấu trường. Đấu trường được rào kín. Người ở bên trên đứng xem, và hò reo cổ vũ. Bên dưới, những đấu sĩ đấu với nhau đến máu chảy đầu rơi. Trong những đấu sĩ, phần lớn là con người, phần nhiều trong số đó bị đột biến một vài bộ phận. Có cả những gã đàn ông người sói, và người bướm. Bọn họ, mang trong mắt sự mệt mỏi, sợ hãi, đờ dại, điên cuồng. Máu tanh bám lên tóc họ đến bết lại. “Thật man rợ”, Quang thầm nghĩ. “Khi người ta có quá nhiều tiền và không biết phải tìm kiếm mục đích gì trong cuộc sống, họ lại tìm về những thú vui man rợ của loài thú.” Hắn đã từng chứng kiến nhiều kẻ giàu có tại Long Thành từng tiêu khiển man rợ y như vậy, bắt những nô lệ đánh nhau tới chết, chỉ để thoả mãn cơn buồn chán khốn nạn của mình. Có lẽ, chỉ mình Vương tộc là không chơi những trò tiêu khiển như vậy. Bởi bọn họ điên cuồng làm việc tới mức không có thời gian để tiêu khiển. Ăn chơi trác táng như Quang, đã là vô cùng hiếm thấy, thứ nhất là vì hắn không phải tộc nhân chính thức, thứ hai là hắn có tài năng thiên phú, thứ ba là hắn chưa có nhiều nhiệm vụ để làm, thứ tư là hắn cần một vỏ bọc, thứ năm, là hắn không có tham vọng. Trong Vương tộc, kẻ lười biếng sẽ bị đào thải. Kẻ kém cỏi cũng sẽ bị đào thải. Chính vì không muốn kém cỏi, nên người ta lại càng không thể lười biếng. Làm tộc nhân của Vương tộc, vừa là một cơ hội, vừa là một sự tàn khốc. Đường đến Vương vị, luôn là một cuộc đua đẫm máu. Thậm chí, cuộc đua để làm rể, làm dâu Vương tộc, cũng tàn khốc không kém. Nhưng chính trong cuộc đua ấy, những kẻ mang họ Vương không ngừng lớn mạnh, không ngừng trưởng thành, khiến gia tộc này liên tục thống trị một phần ba thế giới trong suốt 3000 năm. - Thể hiện đi! - Ông ta đưa 2 người tới một chỗ ngồi, và nói. - Thể hiện gì ạ? - Quang hỏi. - Đánh cược đi. Xem xem, đứa nào chiến thắng. Quang và Takezawa cũng tới gần rào chắn. Xung quanh rào chắn, lắp đặt rất nhiều bảng điện tử. Hai đấu thủ, một con người bị đột biến, và một tên người sói. Thông số về 2 đấu sĩ cũng đã hiện lên. - Quang, chú mày chuyên đánh đấm, nhiều kinh nghiệm rồi, lựa chọn đi. - Tôi tưởng ông anh nằm mộng như thần cơ mà, thử nằm ngủ đi, rồi xem trong mộng đứa nào chiến thắng. - Mẹ kiếp, còn có 5 phút nữa trận đấu bắt đầu rồi, mày còn muốn tao nằm ngủ? - Ông không ngủ được, để tôi đập ông ngất xỉu. - Đừng nói nhảm nữa, nhanh phân tích đi. - Đợi chút tôi quan sát đã. Gã người sói có cơ bắp khá dẻo dai. Sức bật cũng rất tốt. Ông có nhìn thấy đôi giày hắn đang đi không? Phần da giày chỗ ức bàn chân bị mòn đi rất nhiều, chứng tỏ hắn quen chạy nhảy. Móng vuốt, cũng dính máu rất nhiều. Đôi mắt hắn, cho thấy hắn là một chiến binh lão luyện, đã quen với trận mạc. Vết chai ở ngón tay, cũng cho thấy hắn đã từng chiến đấu trong chiến tranh, đã từng cầm súng trường. - Ờ được rồi, được rồi, phân tích tên còn lại đi. - Chờ chút, để tôi xem... … Mẹ nó! Không phân tích được! - Sao lại không phân tích được? Anh tưởng chú mày giỏi cái trò suy luận lắm mà? - Ông anh nghĩ tôi là thánh chắc? Tên kia vết thương vết sẹo rồi máu me be bét chằng chịt khắp người thế kia, bảo tôi phân tích bằng niềm tin à? Chỉ đọc được vóc người. Khá nhỏ bé, 1m6. Cơ bắp, cũng không quá lớn. Vậy thôi, không đọc được thêm cái gì nữa đâu. - Nhưng, mày thử nghĩ xem. Vóc người không lớn, lại thương tích đầy mình như vậy, đánh làm sao thắng được? - Ông anh nói cũng có lý. Vậy nên đặt vào tên người sói. - Quang nói, rồi quay sang người đàn ông kia - Nên đặt bao nhiêu tiền đây? - Đặt hết đi. - Ông ta trả lời. - Đặt hết là bao nhiêu? - 60 tỉ, không phải sao? -!!! Ý ông là trận này thua, bọn tôi mất sạch số tiền thắng lô? - Không, trận này thua, chúng mày nợ tao 60 tỉ. - Cái đị.. Cạch! Quang chưa định văng tục, mấy khẩu súng đã lên đạn. Những người xung quanh cũng quay sang chỗ này nhìn. -...đị...nh mệnh. Thôi được rồi, làm gì mà căng. Đặt thì đặt. Hắn bấm vào máy đặt cược. 60 tỉ, đặt cho tên người sói. Xong xuôi, trận đấu cũng chuẩn bị bắt đầu. Hắn và Takezawa về lại chỗ ngồi. Người đàn ông ngồi cạnh hắn, bắt đầu nói. - Mày nhìn vào thằng hói đối diện chỗ mình kia. Quang nhìn theo. Đối diện, tức là xuyên qua khoảng không của đấu trường, ở đó ngồi một lão béo đầu hói. Lão ta đang ôm một bịch cánh gà rán to tướng, nhai nhồm nhoàm. Bên cạnh ngồi mấy em thỏ ngọc chân dài. Lão cũng nhìn ngược lại hắn, cười hề hề. Hàm răng vàng khè, có mấy cái bịt vàng, nhìn vô cùng đáng ghét. - Để ý hắn nhé. Một trong những ông trùm lớn đấy. Ông ta nói tới đó, rồi dừng lại. Để mặc Quang suy đoán. Trận đấu, cũng đã bắt đầu.