Thiên mệnh khả biến

Chương 118 : ý nghĩa của sự tồn tại

Trong khi số 1 đang đấu kiếm, số 2 lén lút mò tới điểm đặt bom. Đây là nơi có cấu trúc yếu nhất trong toà nhà. Thứ gọi là bom, thực ra, chỉ là những lá bùa. Trên những lá bùa, vẽ những trận pháp. Trận pháp, là những đồ hình có kết cấu nhất định, dựa theo Văn lực mà dẫn đường cho các loại năng lượng khác, tạo nên hiệu quả nào đó. Trận Pháp Gia, là những người vẽ nên trận pháp, cũng là người kích thích năng lượng của mình vào trong trận pháp, để tạo nên hiệu quả. Hoả Phù, là trận pháp hệ lửa, nếu kích thích năng lượng theo một cách nhất định, sẽ tạo nên lửa cháy, nhưng nếu kích thích theo một cách khác, sẽ tạo ra một vụ nổ. Bởi vậy, cầm bùa trong tay, mà không biết cách kích thích, thì cũng không thể sử dụng. Số 2, là một Trận Pháp gia, Hoả Phù cũng là do hắn vẽ. Lúc này, hắn dán 9 lá bùa lên mỗi cây cột chống. 9 là bùa, không đè lên nhau, mà xếp cạnh nhau. Giống như trò chơi xếp đường ray của bọn trẻ con, 9 lá bùa này, kết nối những đường dẫn, để tạo nên uy lực vụ nổ theo cấp số nhân. Bùa chú liên hoàn. Một kĩ thuật cấp độ Thạc sĩ. Dán xong, hắn cắn ngón tay, vẽ một khoanh máu lên một điểm ở mỗi lá bùa. Máu, chính là đường dẫn năng lượng tốt nhất. Xong xuôi. Hắn vỗ vỗ vào bộ đàm. Báo hiệu đã hoàn thành. Hắn cũng tìm đường rút. Số 1 và 3 người khác, đều đã tìm đường lui. Duy chỉ có Thiên Anh vẫn đứng trên mái nhà, mắt trợn trừng, hàm cắn chặt, cả người run rẩy. Xung quanh hắn, là 3 cái xác chết. Địch nhân, đã giết hết, nhưng vì sao, bóng ma của cô Vân, vẫn đứng đó, đôi mắt đục ngầu nhìn hắn. - Lính mới, rút thôi! Tiếng số 2 quát. Hắn vừa leo lên mái nhà. Trần Thiên Anh giật mình nhìn hắn. - Còn đi được không? Thiên Anh gật đầu. Số 2 thở dài, hắn chờ Thiên Anh nhảy xuống, rồi mới nhảy theo. Cho một thiếu niên 17 tuổi làm sát thủ, hắn vốn không hề đồng tình. Ở tuổi này, tố chất tâm lý còn chưa hoàn thiện. Đại Nam Đế quốc, từng chứng kiến bao nhiêu tên đại ma đầu ra đời chỉ vì những ám ảnh tâm lý thời niên thiếu rồi. Số 2 thầm nghĩ. Đối với hắn, sát thủ chỉ là một nghề nghiệp. Nhận tiền, giết người. Nghề nghiệp và cuộc sống, cần tách biệt. Nhưng, ở tuổi 17, liệu người ta có thể nhận thức rõ ràng điều đó? Chạy được đủ xa, số 2 búng ngón tay một cái. Một tiếng nổ vang, lửa cháy rực trời. Kho vũ khí phía xa đã phát nổ. Tối đó, trăng Mãn Nguyệt vẫn rất sáng. Bầu trời, đầy những ánh sao. Văn ngồi trên sân thượng, ngắm trời đêm. - Nhóc con, thơ thẩn cái gì thế? Nhớ bé Linh à? Giọng châm biếm của Quang vang lên phía sau. - Vì sao em phải nhớ bạn ấy? - Khi nào lớn lên chú mày sẽ hiểu. - Vậy anh có nhớ ai không? - Không. - Vậy tức là anh chưa đủ lớn? Ui da!! Quang tức mình cốc đầu thằng Văn một cái. Hắn ngồi xuống cạnh thằng Văn. - Anh Quang, anh thấy bầu trời có đẹp không? - Không biết. - Tại sao anh lại không biết? - Chỉ là mặt trăng, và những ngôi sao. Chúng nó có mặt tại đúng nơi chúng nó phải có mặt, như vậy là tất nhiên, có gì mà đẹp hay không đẹp? Chú mày nhìn thấy chúng, là vì ánh sáng của chúng từ hàng nghìn hàng vạn dặm ngoài vũ trụ chiếu tới mắt chú mày. Bây giờ Hải Thành còn chưa quá phát triển, sau này khi đèn đuốc sáng trưng như Long Thành, những ánh sáng xa xôi đó sẽ bị át đi hết. - Vậy ở Long Thành, người ta không nhìn thấy bầu trời sao ạ? - Tất nhiên... Ừm, đứng từ trên Đế Vương Cung vẫn có thể nhìn thấy, vì nó rất cao. - Đế Vương Cung, là gì ạ? - Nhóc là người từ trên trời rơi xuống đấy à? Đế Vương Cung, là nơi ở của Đại Nam Đế Vương. - Người bình thường, có thể lên Đế Vương Cung ngắm sao không ạ? - Tất nhiên là không rồi. - Vậy tại sao anh lại biết ở trên đó ngắm được sao? - Ờ ừm, tao nghe kể thế. - Anh nghe ai kể? - Ờ ừm, nghe một người bình thường kể. - Tại sao một người bình thường lại biết trên Đế Vương Cung ngắm được sao? - Vì người bình thường đó lại nghe một người bình thường khác kể. Rồi người bình thường khác, lại nghe một quan chức kể, rồi quan chức đó, lại nghe chính Nam Đế kể. Đã hài lòng chưa? - Ra vậy. Nhưng anh không nghĩ, những vì sao trên trời có ý nghĩa gì sao? - Có ý nghĩa quái gì? Chỉ là mấy quả đất với mấy khối khí heli trôi lơ lửng ngoài vũ trụ mà thôi. - Anh không thấy, khi nhìn vào chúng, ta sẽ thấy rất băn khoăn sao? - Băn khoăn cái gì? - Chúng ta ra đời, vì cái gì? Chúng ta ra đời, vì cái gì? Một giống loài có trí tuệ, có ngôn ngữ, có nền văn minh, ra đời trên một hành tinh nhỏ bé trong vũ trụ. Ngoài kia, là hàng nghìn hàng tỉ những quả đất, những ngôi sao khổng lồ. So với chúng, xã hội của loài người, thật nhỏ bé. Chúng ta ngắm nhìn những ngôi sao, và tự hỏi về ý nghĩa cuộc đời của mình. Chúng ta ra đời vì cái gì? Có ý nghĩa gì? Có lẽ, câu trả lời, là chẳng có ý nghĩa gì. - Chỉ là một sự ngẫu nhiên mà thôi. - Quang trả lời. - Ngẫu nhiên? - Đúng vậy, xác suất toán học. Chú mày gieo một con súc sắc, chú mày sẽ được ngẫu nhiên 1 trong 6 mặt. Vũ trụ này cũng vậy. Nó không ngừng gieo những con súc sắc. Và sự sống ra đời, giống như thể con súc sắc này không ngừng gieo ra được số 6 vậy. Một xác suất rất hiếm, nhưng trong hàng tỉ tỉ trường hợp, cũng có thể xảy ra được 1 lần. Chúng ta, chính là 1 lần hiếm hoi như vậy. Nhưng, không vì thế mà chúng ta đặc biệt. Hiếm hoi, chứ không bất thường. Sự sống nhất định phải ra đời, vì xác suất đã nói như vậy, vậy thôi. Văn ngẫm nghĩ một lát. - Anh nói vậy, cũng có phần đúng. - Há! Vậy có phần không đúng sao? - Em chợt nghĩ, nếu sự sống không có ý nghĩa gì, thì loài người ra đời cũng chẳng có ý nghĩa gì. Mọi việc chúng ta làm cũng chẳng có ý nghĩa gì. Ăn, ngủ, học hành, vui chơi, đi dã ngoại, đánh nhau, giết nhau, chinh phạt đất nước khác, cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng bằng một cách nào đó, người ta vẫn tìm ra những ý nghĩa để gán cho các hành động của mình, gán cho sự tồn tại của mình. - Há há! Nhóc mày học lỏm ở đâu mấy câu triết lý thế? - Thầy Nguyễn Mạnh, cuốn Văn học lý trí. Nhưng không phải là em học lỏm thầy ấy, em chỉ thấy, những điều thầy ấy phân tích, cũng có phần chính xác. - Đúng là nếu tìm ra một thứ ý nghĩa, và gán nó cho những hành động của mình, con người sẽ cảm thấy có mục tiêu để sống. Nhưng, xét theo điểm nhìn vô tận của vũ trụ, những thứ đó, xuất hiện, rồi cũng biến mất, có nghĩa, rồi cũng trở thành vô nghĩa. - Nhưng, anh Quang này. Chúng ta sống bằng điểm nhìn của chính mình, đâu phải bằng điểm nhìn của vũ trụ? Chúng ta sống bằng điểm nhìn của chính mình, không phải điểm nhìn của vũ trụ. Cũng không bằng điểm nhìn của bất cứ ai. Điểm nhìn của ta là gì, ta đã bao giờ nghĩ tới chưa? Ám Hành Sứ Giả, ra đời vì điều gì? Quang trầm ngâm không nói nữa. Văn cũng ngồi im lặng ngắm sao trên trời. Nó chợt nghĩ về những thứ bé nhỏ, và những thứ to lớn. - Anh Quang à? Em có một ý tưởng này, anh phân tích giúp em được không? - Ý tưởng gì? - Để đạt tới Phá Không Quyền.