Thiên mệnh khả biến
Chương 116 : ngầu
Đội trưởng đội ninja số 1, bí danh là số 1, vẫn còn rất trẻ. Mới 28 tuổi. Đeo bên hông 1 thanh kiếm. Mái tóc nhuộm bạc vài sợi, gương mặt tươi cười dễ mến, trái ngược hoàn toàn với nghề nghiệp của hắn.
Số 1 nhìn Trần Thiên Anh, cười cười.
Hắn chìa tay ra bắt. Thiên Anh cũng bắt tay lại. Bàn tay của số 1, có rất nhiều vết chai, cồm cộm.
- Chào số 12. Mới 17 tuổi đã lên tới đội 1, rất khá. Nhưng ở đội 1 này, cách hoạt động rất khác so với đội 3. Số 2, anh nói đi.
- Đội 1, có rất nhiều công việc cần phối hợp nhóm. Đoàn kết, hợp tác, bao quát, không được ích kỉ, không được hành động ngu xuẩn. Nhớ chưa? Thiểu số phục tùng đa số, phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng hi sinh để đồng đội chạy thoát. Những kẻ bị thương, cứu được thì cứu, không cứu được, thì bỏ lại. Nhiệm vụ là trên hết. Nhớ chưa?
Thiên Anh gật đầu. Nói lòng vòng một hồi, nghe thì rất nghĩa khí, thực chất là ưu tiên hoàn thành nhiệm vụ, ưu tiên cứu lấy bản thân, mạnh thì sống mà yếu thì bị đem ra làm bia đỡ đạn.
Để rồi xem, đứa nào mới là bia đỡ đạn. Thiên Anh cười thầm.
Số 1 nói tiếp.
- Được rồi, hôm nay là nhiệm vụ đầu tiên của cậu, cũng là nhiệm vụ của cả nhóm chúng ta. Về chi tiết nhiệm vụ, số 2, anh nói đi.
- Cách đây 250m, là một xưởng lưu trữ vũ khí của Trần gia. Nhiệm vụ cũng không có gì phức tạp, đột nhập qua hệ thống phòng ngự, tiêu huỷ kho vũ khí. Chi tiết hơn, có tất cả 36 tên bảo vệ, 2 khẩu súng máy ngoài cổng...
9 giờ tối, nhiệm vụ chuẩn bị bắt đầu.
- Số 12.
Giọng của số 1. Thiên Anh quay lại.
- Run không? (Hắn lắc đầu) Tốt! Có chuyện này, cần nhắc cậu, khi làm nhiệm vụ, tuyệt đối nghe theo lệnh của số 2, không cần nghe theo lệnh của ta, ta sẽ hành động độc lập. Số 2 là người mạnh nhất ở đây, cũng là kẻ khôn ngoan nhất. Cậu có biết vì sao, anh ta giỏi như vậy, mà ta được làm số 1 không?
Ánh mắt của số 1 đang hiền lành, bỗng trở nên lạnh lùng, biểu cảm vô cùng bí hiểm. Gió lại thổi vù vù qua mái tóc loà xoà nhuộm bạc của hắn. Khung cảnh này, khí chất này, vô cùng ngầu.
Thiên Anh khẽ lắc đầu, hắn không biết. Số 1 nhẹ nhàng nói.
- Vì ta đi du học kiếm thuật ở Phú Sơn về. Ông chủ rất thích Phú Sơn Đảo. Có thế thôi.
- Pfff!!
- Nhiệm vụ, bắt đầu! - Số 2 khẽ hô.
Ngay lập tức, toàn bộ 5 người nhảy khỏi mái nhà, Đạp Không Bộ lên không khí vài bước, nhẹ nhàng tiếp đất. Thiên Anh cũng nhảy theo. Hắn có thể Đạp Không Bộ hai lần, vừa đủ để tiếp đất, lộn mèo một cái.
Số 2 liếc mắt quan sát hắn, gật gù.
Tất cả khẽ khàng như những con mèo, chạy về phía trước.
Đến 1 góc tường, số 2 vẫy tay, ra hiệu dừng lại. Hắn lén nhìn ra.
- Có 1 khẩu ở góc đằng này. Bọn chúng chưa phát hiện ra chúng ta. Không còn đường nào khác rồi, phía trên cũng có lính gác. Số 1, cậu xông qua được không?
- Ông anh lại muốn tôi làm mồi? Chúng nó bắn tôi nát thành tổ ong đấy.
- Có làm được không?
- Ờ, thì được.
Khoảng cách từ bờ tường bên này, sang bờ tường bên kia, là 10m. Thiên Anh cũng đang nhẩm tính. Dùng Tịnh Tiến Bộ, có lẽ mất 4 bước. Nhưng, có lẽ không kịp. Nếu bị phát hiện ngay từ bước đầu tiên, 4 bước là đủ để thành tổ ong.
Số 2 quay lại nói với Thiên Anh.
- Số 12, quan sát kĩ nhé. Sát thủ số 1 Hải Thành, không phải hư danh đâu.
Nói tới đây, số 1 đã lao ra.
Bước đầu tiên.
- Oái!
Số 1 vấp chân, ngã đánh oạch một cái.
Thiên Anh không nỡ nhìn cảnh tiếp theo nữa.
- Ai?! Có kẻ đột nhập!
Tạch tạch tạch!
Loạt đạn súng máy đã bắn ra, ánh lửa loé sáng cả một vùng.
Chỉ thấy số 1, đang ngã bổ nhào, bỗng lộn mèo về phía trước 2 vòng, sau đó chồm lên, chạm đất, rồi bất ngờ giật ngược lại.
Loạt đạn, sượt qua người hắn, không trúng bất cứ một viên nào.
Vừa hơi giật ngược lại, một phát đạn lại sượt qua chỗ hắn vừa đứng, sau đó, hắn lại lao về phía trước.
- Số 1, là Thạc sĩ Toán học, hắn có thể tính chính xác từng đường đạn! - Số 2 mỉm cười, nói với Thiên Anh.
Khoảng cách, chỉ còn 3m. Số 1 nhún người, nhảy 1 phát về phía trước.
- Chơi ngu rồi! - Số 2 quát lên.
Nhảy trên không, quỹ đạo là cố định, thì làm sao mà né tránh. Ngay lập tức, một viên đạn đã bắn về phía hắn.
Chỉ thấy, giữa không trung, hắn đưa tay cầm lên chuôi kiếm.
Keng!!
Đường đạn, bị thanh kiếm chém lệch cả đường bay. Cả người số 1 theo đà rơi, lao qua phía bức tường. Đạn vẫn rít gào bắn ầm ầm vào bức tường ấy, nhưng số 1, đã an toàn.
- Má! Bạt Đao Trảm, kết hợp với Toán học, đây là Tinh Chuẩn Kiếm! Ngầu vãi.
Một tên trong nhóm khẽ lầm bầm.
Số 2 thì lau mồ hôi, thở phào nhẹ nhõm. Số 1, thật sự rất tài năng, nhưng luôn khiến hắn lo lắng.
Trần Thiên Anh, nhìn thật kĩ số 1 phía xa. Những ấn tượng không tốt về tên này lập tức tan biến. Đọc được cả đường đạn, rút đao chém được cả đạn trên không, vậy ra đấy chính là cảnh giới của những sát thủ hàng đầu.
Bên kia bức tường, số 1 còn đang lom lom nhìn thanh kiếm của mình.
“Moá! Nguy hiểm quá! Tinh Chuẩn Kiếm của mình, độ chính xác cũng chỉ có 23% mà thôi. Ăn rùa vãi, tí thì chết!”. Hắn làu bàu. - Chia ra, hành động! Số 2, đi theo ta. Còn lại, cứ theo kế hoạch.
Số 1 vừa chạy sang bên kia bức tường, hắn ngay lập tức lủi vào trong bóng tối. 3 người còn lại, cũng đã tản ra. Chỉ còn lại số 2 và Thiên Anh, hắn ra ám hiệu, sau đó rất nhanh, rút ra một dụng cụ bám dính, bắt đầu leo tường. Kếp hợp với Đạp Không Bộ, số 2 thoăn thoắt leo lên tường. Trần Thiên Anh cũng làm theo.
Khi hắn mới bò được một nửa, số 2 đã leo tới đỉnh. Khi hắn bò tới đỉnh, số 2 đã đứng đó bên cạnh xác một tên bảo vệ. Hắn vứt cho Thiên Anh khẩu súng máy.
- Biết Xạ thuật chứ?
Thiên Anh gật đầu.
Xạ thuật, bao gồm bắn súng, bắn tên, phóng ám khí, và ném bất cứ thể loại nào khác, như bóng chày, bóng rổ,... Nhưng hiển nhiên, Xạ thuật mà số 2 muốn hỏi hắn, là có biết bắn súng không.
- Giữ lấy đề phòng. Nếu không cần thiết thì đừng bắn.
Nói xong, hắn chạy thẳng về phía trước. Bên dưới, tiếng súng máy vẫn rít gào. Thậm chí, khẩu súng còn nhiều lần chĩa lên bầu trời, như muốn ngắm vào bọn hắn ở trên mái nhà.
- Có đếm được bao nhiêu phát đạn rồi chứ?
- 402. 403.
- Có ý thức như vậy rất tốt, nhưng Thính lực còn hơi sai. Mới 401 thôi. Nhớ nhé, đếm sai 1 viên đạn, cũng có thể trả giá bằng cả tính mạng! Khẩu Mk-686, không qua sửa đổi, 1 băng đạn có 500 viên. Đợi tới viên thứ 500, chúng ta hành động. 500! Số 2 từ trên mái nhà nhảy xuống. Phía dưới, 2 tên bảo vệ vẫn đang cố gắng thay đạn, nhìn thấy số 2, luống cuống muốn lấy súng ra.
Phập!
2 cây kim, đã cắm thẳng vào tay bọn chúng. Ngay sau đó, là 2 lá bùa dán vào mặt chúng.
Hoả Phù.
Hai tên bảo vệ, chợt biến thành 2 ngọn đuốc sống, tiếng kêu la rợn người.
Pằng pằng!!
Từ phía trên, chợt có loạt súng bắn thẳng xuống dưới. Số 2 ngay lập tức nhảy lùi lại, núp sau hai tên đang cháy bừng bừng kia. Ánh lửa chói mắt, khiến những xạ thủ phía trên không thể nào ngắm trúng.
“Thật đáng sợ!” Thiên Anh thầm nghĩ. Mọi hành động, đều tính toán tới hệ quả tiếp theo, chứ không chỉ đơn giản là hạ gục đối thủ. Sát thủ đẳng cấp cao, đều như vậy sao.
Hắn không thể ngồi yên, hắn cũng phải yểm hộ cho số 2.
Pằng pằng pằng pằng pằng!
5 phát đạn, hạ gục 2 tên xạ thủ. Phía dưới, số 2 giơ ngón cái lên với hắn.
Số 2 đã lao vào bên trong, còn Thiên Anh, hắn phải tìm lối đột nhập từ trên mái nhà.
Hai bên, đã nghe thấy những tiếng đấu súng vang dội. 3 người kia, đã cầm chân đám cảnh vệ xung quanh. Thiên Anh giữ nhiệm vụ canh phòng phía trên. Còn số 1 và số 2, sẽ cài bom vào kho vũ khí.
Đánh nhanh rút gọn.
Đây chính là tác phong làm việc của những sát thủ chân chính.
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
9 chương
1867 chương
62 chương
6 chương
113 chương
53 chương