Thiên mệnh khả biến

Chương 103 : tiến bộ

Xông lên! Nhầm rồi, lại là đảo hướng. Giống như chơi một ván poker, luôn tìm cách đánh lừa đối thủ. Tay thủ lĩnh dần dần cảm thấy cực kì khoan khoái. Tên trẻ tuổi này, bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay. Thật sung sướng. Rẽ trái? Nhầm rồi, là rẽ phải. Ủa? Đối phương cũng rẽ phải? Đấm này! Nhầm rồi, là lùi về. Ủa? Đối phương cũng tiến tới? Là trùng hợp sao? Thử lại lần nữa! Dù hắn có thử bằng cách nào, Vương Minh Quang vẫn bám sát hắn, thậm chí, còn nhanh hơn hắn, như thể, hắn đã đoán trước được cử động của đối phương. “Không thể nào!” Độc Tâm Thuật!! Đọc được suy nghĩ của đối phương. Một môn học vấn cực kì cao cấp, bởi nó cần tới 3 yếu tố phụ trợ: Tâm Lý học, Toán học, và Nhãn lực. Dù có cả 3 yếu tố đó, cũng chưa chắc đã nắm được Độc Tâm Thuật. Nhãn lực, là để quan sát từng cử chỉ, từng biểu cảm, từng di động dù là nhỏ nhất của kẻ đối diện. Tâm Lý học, là để phân tích những thông tin đã tiếp nhận đó, để hiểu được tâm lý, xu hướng hành động, và dự định của đối phương. Toán học, là sử dụng Lý thuyết trò chơi, phân tích được tình thế của đối phương, những lựa chọn khả dĩ mà đối phương có thể đưa ra, lựa chọn nào tối ưu nhất, lựa chọn nào phổ thông nhất, lựa chọn nào khó đoán nhất, và những lựa chọn ấy sẽ tương tác với lựa chọn của bản thân mình ra sao, từ đó đưa ra phán đoán. Mục đích cuối cùng, chính là để phán đoán hành động của đối phương, nhưng dù là như vậy, phán đoán này chỉ có độ chính xác khá cao thôi, không phải luôn luôn đúng. Tuy nhiên, chỉ cần độ chính xác trên 50%, đã đủ khiến tất cả mọi người ao ước môn học vấn này. Bóng đá, bóng rổ, poker, cờ vua, cờ tướng, vân vân, những ai sở hữu Độc Tâm Thuật đều trở thành những tuyển thủ hàng đầu. Trong Võ thuật, thì càng không phải bàn. Nhưng, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, có thể xử lý quá nhiều thông tin một lúc như vậy, cần hiệu suất hoạt động cực cao của não bộ. Hiệu suất này, không phải ai cũng đạt tới, mà cần thiên phú. Nói về khả năng hoạt động não bộ, không thể không nhắc tới Vương tộc. Với trình độ hiện tại, Quang chưa thể đạt tới cảnh giới Như Ảnh Tuỳ Hình cao nhất của Độc Tâm Thuật, nhưng ở độ tuổi của hắn, nắm vững được môn học vấn này, đã là chuyện bất khả tư nghị. Như Ảnh Tuỳ Hình, có thể bắt chước lại toàn bộ hành động của đối thủ. Hiện nay, Quang chỉ đoán hướng di chuyển của đối thủ, và đuổi theo. Nhưng, vì đối thủ của hắn chỉ chăm chăm bỏ chạy, nên việc hắn bám sát đối thủ không rời, lại không khác gì Như Ảnh Tuỳ Hình. Đối thủ chạy sang trái, hắn cũng đảo sang trái. Đối thủ lùi lại, hắn tiến tới. Đối thủ cua phải, hắn cũng cua phải. Không khác gì cái bóng trong gương. Tên thủ lĩnh đã mất kiên nhẫn. Hắn thật sự sợ. Nỗi sợ hãi kéo theo sự nông nổi. Hắn đang đà lui về, kéo đối phương lao lên, rồi đột ngột dừng lại, tung ra một quyền. Một quyền này, không còn uyển chuyển nhẹ nhàng, mà dồn toàn bộ sức lực. Quang khẽ lắc đầu, dồn toàn lực vào tấn công, tới nỗi trọng tâm cũng đổ dồn về phía trước, theo hắn thấy, thật là ngu xuẩn. Hắn biết đối phương sẽ lao lên, nhưng lần này hắn không lùi về nữa. Tay trái hắn đưa lên gạt cú đấm sang một bên, đồng thời vặn cổ tay, nắm chặt lấy cánh tay đối phương, kéo về phía sau. Tay phải, lại đấm thẳng về phía trước, nhắm thẳng bụng của đối phương. Khá giống với thủ pháp của Khí Công Sư, một kéo, một đẩy, uy lực tăng gấp đôi. Một kéo một đẩy, chính là Âm và Dương. Một quyền này, vô cùng cơ bản, nhưng lại hàm chứa triết lý võ thuật ngàn năm nay của Vương tộc. Âm Dương Quyền. - Lũ săn trộm! Muốn đền tiền hay muốn mạng? Tù trường Tuk hiên ngang đứng đó, nhìn Takezawa bị treo trên cây, cất giọng hỏi. - Moá!! Thằng nhóc ban sáng bị bắt rõ ràng không oan, nhưng ta thì quá oan ức rồi! Ta còn chưa có giết một con Bạch Ngưu nào của các người đấy! - Nói láo! Kiếm của ngươi, có mùi máu của Bạch Ngưu, đừng có chối! - …!! Takezawa chợt ớ người ra. Giờ hắn đã hiểu, vì sao mình trốn kĩ thế mà vẫn bị bắt. Hồi sáng, hắn dùng Hỉ Vận Kiếm lột da Bạch Ngưu, mùi máu chưa kịp phai. Lũ thổ dân này, chỉ cần có cái mũi thính một tí, nhiều kinh nghiệm một tí, là dễ dàng tìm ra hắn. - Người anh em! Các người cũng đến từ ngoài khơi, phải không? Ta là người Phú Sơn, ta cũng đến từ ngoài khơi. Chúng ta đều không phải người lục địa Viễn Đông, cũng không phải người Đại Nam. Các dân tộc ngoài khơi, đều là anh em với nhau cả, người anh em, thả ta xuống, có gì từ từ nói chuyện, nhé! - Hoá ra ngươi đến từ ngoài biển! Chính người ngoài biển, đã xua đuổi tộc Krabei chúng ta vào đất liền. Ngươi đến từ ngoài biển, xâm nhập đất của ta, lại giết Thần Trâu của ta, vậy ngươi chết đi! Ông Tuk phẫn nộ, giương cây cung lên, nhắm thẳng vào Takezawa. Chiu! Mũi tên bay tới. Mẹ nó chứ! Vạ tại miệng! Takezawa rất muốn tự vả mình một cái. Hắn rút Hỉ Vận Kiếm, vung một cái, mũi tên bị chẻ làm đôi. Chậc chậc! Bạt Đao Trảm của mình, vẫn ngon như vậy. Hắn vừa xuýt xoa, vừa cong người, chém đứt sợi dây thừng. Phập! Trên đà rơi xuống, hắn cắm thẳng bao kiếm vào thân cây, lộn người một cái, đạp lên cái bao kiếm, lấy đà nhảy đi. Một bước nhảy này, xa vô cùng. Phi Thiên Bộ Pháp của Phú Sơn Đảo. Nếu kết hợp Bạt Đao Trảm với Phi Thiên Bộ Pháp, sẽ tạo thành Phi Thiên Bạt Kiếm. Chí Tôn Cường giả Kumo Sasaki, còn nâng Phi Thiên Bộ Pháp lên một tầm cao mới, sáng lập nên kĩ thuật trứ danh Hành Vân Thiên Kiếm. Hắn phi thân tới một thân cây khác, đạp lên, lại nhảy đi tiếp. Trong thoáng chốc, đã mất hút vào rừng sâu. - Tù trưởng, để bọn tôi đuổi theo. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, lúc này, đám thổ dân còn lại mới đuổi tới. Tù trưởng Tuk nhìn theo hướng Takezawa chạy, lắc đầu. - Là đánh lạc hướng đấy. Mau quay lại bảo vệ Thần Trâu. - Oắt con!! Xui cho mày rồi! Tên săn trộm có cấp bậc Phổ thông vừa hớt hải chạy khỏi bìa rừng, chợt nhìn thấy Vương Thành Văn. Hắn không cần biết Vương Thành Văn là ai, nhưng chắc chắn không phải người phe hắn. Đã không phải là người phe hắn, thì hoàn toàn có thể bắt làm con tin. Hắn là một lực sĩ cấp độ Phổ thông, cơ bắp cuồn cuộn. Hắn nhe quai hàm bành bạnh của mình ra cười, lao tới thằng nhóc gầy gò trước mặt. Úi mẹ ơi! Nhìn thấy một kẻ to lớn cơ bắp cuồn cuộn lao tới, Văn hoảng hồn. So với đối thủ, thằng Cường béo ú cũng không khác gì một đứa tí hon. Nắm đấm của đối phương đã vung lên. Nắm đấm này, to gần bằng nửa khuôn mặt của nó. Nếu ăn cú đấm này, hẳn là sẽ rất thảm. Đánh không được, thì chạy. Rất đơn giản. Nó nhảy sang một bên, né đòn. Cú đấm này rơi vào khoảng không. Thằng Văn vừa né được cú đấm, chưa kịp hoàn hồn, một đấm nữa lại đấm tới, nó lại nhảy ra thật xa để né đòn. Thằng Văn rất nhanh. Đây là điều mà chính nó không ý thức được. Hơn một tháng nay, ngày nào nó cũng chạy hơn 10 cây số. Đợt luyện tập trên bãi biển, nó còn chạy trên cát, cát lún khiến nó chạy khó khăn hơn rất nhiều, nhưng cũng khiến tốc độ của nó tăng đáng kể. Chưa kể tới việc luyện tập Tấn Pháp, luyện tập Bộ Pháp. Đối phương cứ lao vào đấm nó, nó lại loi choi như một con ếch, nhảy khắp nơi, không thể nào đánh trúng. Hộc hộc! Nó bắt đầu thấy mệt. Nó đã nghĩ thể lực của nó rất tốt, nhưng đối phương thì chưa mất bao nhiêu sức lực, nó đã thở hồng hộc. Cứ thế này không ổn. Nó sẽ kiệt sức trước đối thủ. Nó cần phải suy nghĩ. Là vì nó di động quá nhiều! Đúng thế, vì quá sợ hãi cú đấm của đối phương, mà nó nhảy đi rất xa để né tránh. Nhảy ra xa, làm nó mất đi cơ hội phản công, càng khiến nó mất quá nhiều sức. Nó nhớ lại lời anh Quang dạy. Bộ Pháp, không cốt ở việc di chuyển nhiều bao xa, mà hiệu quả của bước chân được bao nhiêu. Nhất Thốn Đoá Thiên. Chỉ một bước di chuyển, có thể tránh né ngàn vạn đòn tấn công. Đối phương lại đấm tới. Nó nhìn nắm đấm. Nắm đấm đấm theo một đường thẳng. Đúng là nó không cần phải tránh né quá xa. Nó chưa đủ can đảm để thực hiện Nhất Thốn Đoá Thiên, nhưng một bước né tránh này, nó đã thu hẹp biên độ lại rất nhiều. Hụt! Đối phương lại đấm tới. Lúc này đây, nó mới nhận ra ưu điểm của Âm Dương Tấn. Một chân làm trụ, đỡ lấy toàn bộ trọng lượng của cơ thể. Một chân nhẹ tựa lông hồng, thoải mái di chuyển không bị ràng buộc. Nó bước một chân sang trái. Cả người nó, lệch sang bên trái. Lần này, độ lệch đã giảm đi đáng kể. Lại hụt! Quyền Áp của đối phương sượt qua mặt nó. Thật nhẹ. Hoá ra, cú đấm nhìn ghê gớm như vậy, cũng không quá đáng sợ. So với sóng biển, chẳng đáng là bao. Lại một quyền đấm tới! Lần này, đã không còn sợ hãi, Văn chỉ bước lệch lên một bước rất nhỏ, cú đấm sượt qua mặt nó. Còn thân người nó, đã tiếp cận vào cánh phải của đối phương. Vì sao lại gọi là Nhất Bộ Chuyển Càn Khôn? Nó đã từng hỏi anh Quang như vậy. Vì chỉ cần một bước di chuyển, có thể thay đổi tất cả, đảo ngược toàn bộ tình thế. Trước một bước này, nó đang bị đối phương đấm tới. Sau một bước này, cú đấm của đối thủ đã trật lất, mà nó, lại có lợi thế phản công. Một bước nhỏ, được gọi là Tiểu Bộ. Một bước dài, đi kèm là một cú đấm dài, gọi là Nhất Bộ Nhất Quyền. Một bước nhỏ, đi kèm là một cú đấm ngắn. Cú đấm ngắn, gọi là Thốn Quyền. Phát lực chỉ trong một tấc, dùng tốc độ nhanh chóng tấn công đối thủ. Tấn công vào đâu? Vào điểm yếu. Cái gì gọi là điểm yếu? Hãy nhớ lại bài giảng Sinh học của anh Quang. Phần ngực, đã có xương sườn bảo vệ. Phần hông, đã có xương chậu bảo vệ. Vậy điểm yếu, chính là vùng nằm giữa hai cấu trúc xương ấy, là phần lườn! Tiểu Bộ Thốn Quyền, nhắm thẳng vào vùng lườn của đối phương! - Hự!! Tên săn trộm cảm thấy đau đớn không cách nào tả nổi. Hắn không hiểu, hắn là Lực Sĩ, hắn Luyện Thể, vì sao một thằng nhóc đấm hắn, hắn lại cảm thấy đau đớn. Một quyền đắc thủ, nhưng Văn không tấn công nữa, nó lùi ra sau. Cơ thể đối phương rất rắn chắc, nó chỉ có thể đánh vào những vùng yếu hại. Nó không nắm chắc cần phải đánh vào đâu tiếp theo: đầu, cổ, vai, cánh tay? Nếu không nắm chắc về đòn tấn công của mình, thì tốt nhất là đừng đánh. Anh Quang đã dạy nó như vậy. Thay vì cố đánh thêm những cú đánh yếu xìu, để rồi bị đối phương cho ăn một tát liệt giường, thì thà lùi ra ngoài khi đối phương còn chưa kịp phản ứng, thiết lập đợt tấn công mới. Kiên nhẫn. Võ thuật không phải hữu dũng vô mưu. Võ thuật không phải là cậy vào cơ bắp. Võ thuật, là lấy yếu đánh mạnh, lấy ít đánh nhiều. Để làm được điều đó, cần dùng điểm mạnh của mình, đánh vào điểm yếu của đối phương. - Bước ngắn, đấm cũng ngắn. Đây là... Vịnh Xuân Quyền? Tên kia ôm phần lườn, hỏi nó. - Không phải. Là Âm Dương Quyền. Văn trả lời. Âm Dương Quyền, là tinh hoa võ thuật được tổng kết bởi Vương tộc bao đời nay. Khác với Âm Dương Long Khí mà ít ai sử dụng được, Âm Dương Quyền, lại vô cùng phổ biến, thậm chí người khắp thiên hạ đều có thể theo học. Tuy nhiên, thứ lý luận cốt lõi của Âm Dương Quyền, không phải ai cũng nắm được. Việc thằng nhóc này có biết Âm Dương Quyền hay không, không quan trọng. Vấn đề là, hắn rõ ràng mạnh hơn thằng nhóc, nhưng vì sao, tấn công thằng nhóc này, lại khó khăn đến vậy. Trong thời gian ngắn ngủi, hắn chỉ có thể nghĩ ra một cách. Hắn lại lao tới, vung tay phải lên đấm vào thằng nhóc. Lần này, hắn không đấm thẳng, mà vung cú đấm thành hình vòng cung. Thằng Văn không thể lách sang trái nữa, nó chỉ có thể né sang phải, nhưng dù đã né sang phải, cú đấm này vẫn nhắm thẳng vào mặt nó. Không né được, thì chỉ có thể cản. Nhưng không thể dùng nắm tay của mình đối chọi với nắm tay của đối thủ. Như vậy là ngu xuẩn. Nên dùng nắm tay của bản thân, đánh vào điểm yếu nhất trên cánh tay của đối thủ. Đó là bắp tay. Bắp tay vốn là nơi tập trung rất nhiều lực lượng, nếu đánh vào đó, toàn bộ lực lượng cũng sẽ tiêu tán. Lại là Thốn Quyền, cách một gang tay, phát lực. Bang!! Đột nhiên, như hàng ngàn hàng vạn mũi kim đâm phá vào bắp tay, tên săn trộm đau điếng người, chảy cả nước mắt. Lực công phá của Thốn Quyền, như cộng hưởng với lực lượng tích trữ trong bắp tay hắn, tạo nên sự phá hoại vô cùng khủng khiếp. Bắp tay hắn, sưng tím, bầm dập, như thể toàn bộ thớ cơ đều bị búa tạ đập lên, dập bẹp. Nhưng hắn nín cơn đau. Cánh tay phải của hắn không còn sức lực, nhưng thằng nhóc, đã bị buộc phải né sang trái. Hắn vẫn còn cánh tay trái. Hắn vung lên, nhắm thẳng vào đầu thằng Văn, đập thật mạnh xuống. Đối thủ đập từ trên xuống, Văn chỉ kịp lộn người, né sang một bên. Nhưng nó vừa đứng lên, đã thấy một cánh tay to lớn vụt về phía nó. - Cứ tưởng né sang một bên, là tao không làm gì được sao? Cánh tay trái vừa mới đập xuống đất, đã ngay lập tức vung về phía thằng Văn. Một cú quật này, có thể khiến thằng nhóc gẫy hết xương cốt. Nhưng Văn vẫn đứng đó. Nó không né. Không phải bởi vì nó không thể né, mà vì đã không cần thiết nữa. Đối phương đã tự nguyện dâng điểm yếu của mình ra trước điểm mạnh của nó, tại sao nó phải né? Nó trụ vững đôi chân, xuất một quyền. Nắm đấm của nó, nhắm thẳng vào vùng ngay trên khuỷu tay của đối thủ. Học tập, là một quá trình huyền diệu. Ngươi nghĩ là nó khó khăn, thì nó lại vô cùng đơn giản. Nhưng ngươi mà nghĩ nó đơn giản, thì nó lại vô cùng khó khăn. Những kẻ không chăm chú, không tỉ mỉ, không cẩn thận, coi thường những kiến thức cơ bản, mà lao đầu theo đuổi những tri thức cao xa, cuối cùng dù có đạt được học vị cao tới bao nhiêu, cũng chỉ như chiếc thùng rỗng, như một ngôi nhà lung lay, càng lên cao càng dễ sụp đổ. Gã săn trộm này, dù có điên cuồng ôn luyện để tốt nghiệp Cao trung, cũng không khác gì những Siêu Cường giả 4, 5 học vị Tiến sĩ của Vrahta, lơ là cơ bản mà vội vã theo đuổi những lý thuyết cao siêu, rốt cuộc có tiếng mà không có miếng. Một nắm đấm nhỏ gầy của Vương Thành Văn, nhắm thẳng vào vùng yếu hại trên cánh tay Luyện Thể rắn chắc này, cũng không gì một đôi đũa của Vương Vũ Hoành, cắm thẳng vào tử huyệt trên cánh tay Hoá Hình của vị Siêu Cường giả ngày đó. Rắc!!!!!!!! - Áaaaaaaaaaaa!!! Cánh tay Luyện Thể cường tráng kia, rắc một tiếng rợn người, gãy gập làm đôi. Vương Thành Văn thở hồng hộc. Nắm tay của nó cũng đau buốt, nhưng không đến nỗi nào. Kẻ địch, rất mạnh, nhưng hình như, quá hổng kiến thức cơ bản. Một bàn tay vỗ lên vai nó. Nó quay lại, là anh Quang, vẫn đang đeo chiếc mặt nạ kì quái, khoác áo đen. Trên vai anh ấy vác một người, có lẽ là một tên săn trộm. - Chỉ sau một trận chiến mà nhóc tiến bộ tới vậy, khá lắm. Thấy thế nào? Tên đó là anh cố tình thả ra khỏi rừng cho chú mày đánh đó.