Thiên Ma Nữ Vương
Chương 64
– Những đệ tử canh gác hôm đó là do ngươi giết phải không?
Y Nhi không nén được tức giận mà gào lên.
Triệu Nhu Nhi tái mặt, môi run run nhưng không thể nói được lời nào.
– Tại sao? Tại sao phải giết những người đó? Tại sao?
Triệu Nhu Nhi không đứng vững nữa mà lui về sau, nhìn bộ dạng Y Nhi lúc này phừng phừng lửa hận cùng với thanh kiếm giữa ngực không khác gì ma quỷ dưới địa ngục quay về đòi nợ. Sắc mặt Triệu Nhu Nhi càng trắng, mãi mới nói:
– Bởi vì ngươi… bởi vì ngươi nên họ mới chết!
Triệu Nhu Nhi cũng bị bức tới phát điên rồi.
– Nếu như ngươi không xuất hiện thì đã không có chuyện gì xảy ra rồi! Tại sao ngươi lại xuất hiện? Tại sao lại là ngươi? Làm sao Thiên Nữ lại có thể là ngươi được???
Y Nhi sững sờ nhìn Triệu Nhu Nhi thật khác lạ trước mắt.
– Ngươi có biết trước khi thân phận Thiên Nữ của ngươi bộc lộ, ta mới là người được mọi người tôn xưng là Thiên Nữ? Nhưng thân phận ngươi đã sáng tỏ rồi vậy thì ta là gì? Ta là cái gì? Mọi người sẽ nhìn ta như thế nào đây?
Y Nhi run rẫy, hóa ra, hóa ra vì lý do đó mà Triệu Nhu Nhi hết lần này đến lần khác đẩy nàng vào đường chết ư? Là bởi vì thân phận Thiên Nữ? Thân phận đó tốt đẹp tới vậy sao?
Có thể trong mắt bọn họ, thân phận đó tốt đẹp vậy đi! Chỉ có một mình nàng, một mình nàng mới biết rõ nỗi đau của nó.
Y Nhi thu hồi tầm mắt, không muốn nhìn Triệu Nhu Nhi nữa.
Tranh cãi giữa hai người, khúc mắc trong đó, Vô không quan tâm, chỉ lạnh lùng liếc mắt qua nhìn Triệu Nhu Nhi hối thúc. Tự nhiên lại bị vạch mặt trước kẻ thù của mình, còn là một ma nhân, Triệu Nhu Nhi có bình tĩnh thế nào cùng không cách nào bình tâm lại được, chỉ càng cảm thấy tủi hổ, sỉ nhục. Mà kẻ đã làm nàng bị như vậy chính là nữ nhân đáng ghét trước mặt, Thiên Nữ.
Nàng ta vốn chỉ là một tì nữ, một phàm nhân thấp hèn, yếu ớt, chẳng có mặt nào nổi trội, thế mà, vẫn giành được được quan tâm của hai nam nhân bậc nhất tu tiên giới lúc đó. Bạch Thiên Lam và Hắc Vũ, Thiên Ma trước khi thức tỉnh.
Việc Hắc Vũ khắp nơi bênh vực nàng lúc nào cũng ra mặt vì nàng không cần nói tới. Còn Bạch Thiên Lam, dù ngoài mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng, vô tâm, nhưng ai chẳng nhìn ra hắn vẫn rất quan tâm tới tì nữ nhỏ nhoi đó. Vì nàng mà lo nghĩ, an bài hết thảy.
Nếu như nàng vẫn mãi là một phàm nhân thấp kém kia, dù nàng có được bao nhiêu sủng ái, Triệu Nhu Nhi dù có gai mắt nhưng cũng sẽ không để bụng bao nhiêu, ai bảo nàng chỉ là một phàm nhân ti tiện làm chi. Có được quan tâm thì thế nào, có được yêu thương thì sao, nàng vẫn không có phúc để hưởng trọn vẹn đều đó. Năm tháng trôi qua, nàng sẽ ngày một già đi, rồi chính thời gian sẽ tàn nhẫn dạy nàng biết được sự khác biệt giữa phàm nhân và tiên nhân. Một khoảng cách không cách nào xóa bỏ được.
Thế mà, đùng một cái, kẻ ti tiện kia lại trở thành Thiên Nữ, người trong hy vọng của biết bao người, rồi sức mạnh vĩ đại kia nữa… Tại sao? Tại sao nàng ta lại có thể nhận được hết thảy những gì tốt đẹp nhất? Tại sao ông trời lại ưu ái cho nàng ta như vậy?
Trong khi nàng, Triệu Nhu Nhi, vốn là người có thân phận cao quý, phải được vạn người chú mục, ca tụng lại bỗng chốc như bị rơi xuống vực sâu vạn trượng. Kể từ lúc mọi người biết nàng không phải là Thiên Nữ, những người đó đã nhìn nàng bằng ánh mắt né tránh, suy đoán, cũng có kẻ to gan còn hả hê hay đáng thương giùm nàng. Nàng, Triệu Nhu Nhi khi nào lại trở thành kẻ đáng thương cho mọi người thương hại rồi? Đó toàn là những kẻ trước kia nàng còn chẳng thèm nhìn vào mắt…
Tất cả những gì nàng chịu bây giờ đều là nàng ta, Thiên Nữ gây ra toàn bộ!
Nếu như nàng ta không xuất hiện, nếu như nàng ta không xuất hiện…
…
Triệu Nhu Nhi hai mắt đỏ au như thú dữ đã mất đi sự kiềm chế mà lao thẳng tới chỗ Y Nhi, điên cuồng tấn công.
– Aaaaaaa…
Y Nhi thấy Triệu Nhu Nhi lên cơn điên loạn như vậy cũng phải hoảng sợ né tránh, nhưng dù có tránh được một hai thì Y Nhi vẫn bị Triệu Nhu Nhi gây thương tích khắp người.
Trên người Y Nhi lúc này đầy những vết nứt, luồng năng lượng màu trắng lượn lờ xung quanh ngày càng nhiều. Nhưng bị nhiều vết thương như vậy lại không có vết thương nào là chí mạng, toàn là đến điểm then chốt thì dừng lại, dường như là đều là do Triệu Nhu Nhi cố ý.
Triệu Nhu Nhi đứng một bên thở từng hơi nặng nhọc, đôi mắt vẫn nheo lại dõi theo con mồi của mình. Trông Y Nhi lúc này thật nhếch nhác, thê thảm, dù có là Thiên Nữ thì sao chứ, còn không phải bị nàng đánh tới thảm vậy sao.
Đúng như Y Nhi nghĩ, Triệu Nhu Nhi là đang cố ý, không vội vàng ra tay ngoan tuyệt mà từ từ bắt Y Nhi hành hạ dưới tay. Không những vậy, còn là vì tâm lý một phần e ngại sức mạnh thần bí trong người Y Nhi! Triệu Nhu Nhi ít nhiều đã nghe kể về sức mạnh kỳ lạ kia, sẽ vô thức đánh trả người của ma giới, chính vì vậy Vô mới chủ động tìm tới Triệu Nhu Nhi đòi hợp tác. Đối với nhân loại, tuy có phần buông lõng hơn, nhưng một khi Y Nhi chịu vết thương chí mạng, nguồn năng lượng kia cũng sẽ xuất hiện. Bởi vậy, một khi ra tay, nhất định phải nắm chắc có thể giết chết Y Nhi trong một kích trước khi nó trỗi dậy.
Thời điểm kia đã tới, Triệu Nhu Nhi dẫm mạnh một bước tới, nắm chặt lấy chuôi kiếm đang lòi ra trên ngực Y Nhi và rồi...
Roẹt...
Thanh kiếm lạnh lẽo cắt qua cơ thể của Y Nhi, rồi từ vết cắt trên vai mà rời khỏi thân thể Y Nhi. Vết cắt gần như xé cơ thể Y Nhi làm hai nửa. Ngay lập tức, nguồn năng lượng màu trắng qua vết thương tuồn ra ào ạt để kết nối hai mảnh vỡ lại.
Y Nhi dù không còn cảm thấy đau đơn nhưng dưới chân càng lúc càng loạng choạng, trước mắt trở nên mơ hồ. Chẳng lẽ nàng sẽ chết thêm một lần nữa?
Nhưng trước khi Triệu Nhu Nhi bồi thêm một kiếm thì Y Nhi đã bước hụt chân, rơi thẳng xuống vực sâu thẳm bên dưới.
Triêu Nhu Nhi lao tới nhìn xuống vực tìm kiếm tung tích Y Nhi, nhưng tất cả chỉ là một màu đen hun hút.
- Nàng ta đã chết chứ?
Triệu Nhu Nhi lên tiếng tự hỏi.
Vô lúc này cũng đã bước tới trước miệng vực dò xét, nụ cười trên môi càng sâu.
- Làm tốt lắm!
Triệu Nhu Nhi không để ý tới sự mỉa mai trong lời Vô, lúc này chỉ có câu hỏi:
- Nàng ta có chết thật không?
Nào ngờ, vô thản nhiên nói:
- Ta không cần biết!
Triệu Nhu Nhi nghi ngờ liếc mắt nhìn Vô, Vô vẫn hướng mắt xuống đáy vực kia, lên tiếng nói:
- Chỉ cần nàng ta rời khỏi ma giới là được rồi.
- Rời khỏi ma giới?
- Dưới đó có một đường không gian thông tới thế giới của nhân loại!
Triệu Nhu Nhi kinh ngạc mở to hai mắt. Vô tiếp tục nói:
- Chỉ cần nàng ta tới đó dù cho không chết thì cũng sẽ có vô số cơ hội giết nàng ta, phải không?
Triêu Nhu Nhi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt Vô, cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, hiểu rằng bí mật của mình đà bị ma quỷ biết được và từ giờ, phải tiếp tục làm theo nó, không chết không ngừng!
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
10 chương
22 chương
62 chương
7 chương
22 chương
100 chương
7 chương